"Rốt cục các hạ là ai? Ngày đại hỉ của ta đến quấy rối là có dụng ý gì?"
Thanh âm Hạt Vĩ Thượng Nhân truyền tới, ai cũng nghe ra được trong lời nói của lão cực kỳ phẫn nộ, lúc này chỉ tạm thời đè nén nộ khí xuống mà thôi.
"Hừ, mới hơn ngàn năm không gặp mà Hạ đạo hữu đã quên ta rồi sao? Có lẽ trong lòng ngươi thì Cổ mỗ đã sớm trở thành một người chết rồi a."
Thanh âm vị khách không mời mà đến trong hắc khí kia lạnh lùng truyền ra, bên trong mang theo vài phần châm chọc.
Hạt Vĩ Thượng Nhân đột nhiên biến sắc, mặt mũi cơ hồ tái nhợt không còn giọt máu.
"Cổ, Cổ lão ma, không… không có khả năng, trận chiến lần trước tại Bạch Thạch Sơn, ta và Ngũ Độc tôn giả đã tự tay đánh cho ngươi hồn phi phách, ngươi làm sao có thể còn sống mà rời khỏi đó được?"
"Hừ. Lần đó quả thực lão phu thiếu chút nữa đã vẫn lạc, nhưng chỉ bằng ngươi và gia hỏa Ngũ Độc vô dụng kia mà có thể tiễn ta đi âm tào địa phủ thì đúng là mơ mộng hão huyền rồi. Năm đó, ta bất quá chỉ tự bạo một thế thân khôi lỗi khổ tâm luyện chế mà thôi."
Thanh âm đắc ý từ trong hắc khí truyền vào lỗ tai, tuy nhiên ngữ khí lại phi thường oán độc. Hạ khách một bên tuy không biết sự tình từ đầu đến cuối nhưng vẻn vẹn vài câu nói vừa rồi cũng có thể thấy rõ thù hận song phương khắc sâu tới mức độ nào. Hiển nhiên, mục đích vị khách thần bí này hôm nay tới đây chắc chắn là để báo cừu.
"Tốt tốt. Các hạ sớm không tới, muộn không tới, lại cố ý lựa chọn thời khắc này nhất định là có ác tâm với lão phu, nhưng ngươi cũng đừng quá coi thường bổn thành chủ, năm đó ta có thể giết ngươi lần thứ nhất thì hôm nay cũng có thể giết ngươi lần thứ hai." Hạt Vĩ Thượng Nhân trợn mắt lên quát, nhưng thấy thế nào cũng có chút lo lắng bất an trong đó.
"Thật sao? Ngũ Độc đã bị ta rút hồn luyện phách, ngươi đơn đả độc đấu thì cho rằng có thể là đối thủ của ta ư?"
"Cái gì, ngươi đã diệt sát Ngũ Độc sao? Không có khả năng, Ngũ Độc tinh thông Huyết Độn thuật, cho dù đánh không lại ngươi nhưng hẳn là chạy trốn cũng không có vấn đề." Hạt Vĩ Thượng Nhân vô cùng sợ hãi, có chút hổn hển mở miệng.
"Ngàn năm trước thì có lẽ là như thế, song ngươi cho rằng lão phu sẽ ngu xuẩn như các ngươi ư, ngoại trừ uổng phí thời gian trầm mê vào tửu sắc còn việc tu luyện một điểm tiến triển cũng không có sao?" Thanh âm có vài phần ngạo nghễ truyền vào lỗ tai.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi..." Hạt Vĩ Thượng Nhân đã có chút thất kinh.
"Đúng vậy. Hôm nay lão phu đã cho ngươi làm quỷ minh bạch rồi, sau ngàn năm cũng nên nhìn lại diện mục thật của ta."
Bóng người kia điên cuồng cười nói, lời còn chưa dứt thì ma khí chung quanh thân thể đột nhiên chuyển động, sau đó hướng phía hai bên tản ra.
Một khuôn mặt Mộc quan Lão giả đập vào mi mắt. Trên mặt thoáng mang theo vài phần bệnh tật nhưng tinh quang trong mắt lại bắn ra bốn phía, ánh mắt hắn giống như lưỡi đao vậy, Tu tiên giả ở đây vậy mà không ai dám nhìn thẳng vào đó, lập tức nhao nhao thấp cúi thấp đầu xuống.
Hạt Vĩ Thượng Nhân đương nhiên sẽ không bất lực như thế, nhưng sau khi lão đảo thần thức qua một lượt thì sắc mặt bỗng dưng đại biến.
"Ngươi... Ngươi đã tiến giai đến Phân Thần trung kỳ!"
"Hắc hắc. Hiện tại ngươi mới biết sợ hãi sao, đã muộn rồi."
Mộc quan lão giả đã tới đây báo thù thì đương nhiên sẽ không kiêng kỵ gì cả, pháp lực vô cùng cường đại trong thể nội tức tốc vận chuyển, trên mặt hắn biểu lộ vẻ đắc ý không thôi.
Mà lúc này, những thanh âm nghị luận nhỏ xung quanh cũng truyền vào tai Lâm Hiên.
"Cổ lão ma, trận chiến tại Bạch Thạch Sơn, chẳng lẽ hắn lại là trưởng lão Bạch Thạch môn Đại trước kia?"
"Ừm, ngoại trừ người nọ thì còn có thể là ai! Ngàn năm trước Bạch Thạch môn bỗng nhiên tan rã, nguyên lai là thủ bút của Hạt Vĩ Thượng Nhân. Vị Cổ lão ma này còn sống thì cũng khó trách sẽ đến báo thù."
"Hey, không nghĩ tới một đại điển nạp thiếp lại dây dưa tới ân oán ngàn năm trước, sớm biết như thế thì hôm nay ta đã không đến đây xem náo nhiệt."
"Hừ. Bây giờ nói những này còn có ích gì nữa, bất luận là Hạt Vĩ Thượng Nhân hay Cổ lão ma chúng ta đều không thể đắc tội được. Ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ coi chừng sẽ tự rước họa vào thân đấy."
Hai ma thanh âm cổ ma bàn luận vô cùng khẽ lọt vào tai Lâm Hiên. Hắn tức thì lấy tay xoa xoa cằm, ánh mắt không ngừng chớp động tinh mang.
Ngay lúc vừa rồi, Hạt Vĩ Thượng Nhân đã phân phó thị nữ tạm thời giúp đỡ Lâm Ngọc Kiều lui xuống dưới, nếu Lâm Hiên muốn cứu người thì giờ khắc này có thể nói là thời cơ tốt nhất, bất quá hắn lại lựa chọn đứng yên tại chỗ.
Lâm Hiên cũng không phải là thay đổi quyết định mà hắn cảm thấy cơ hội trước mắt nói không chừng có thể đục nước béo cò. Tình hình lúc này của Hạt Vĩ Thượng Nhân đã cực kỳ nghiêm trọng, lão đã không còn gây áp lực gì nữa, bất cứ lúc nào Lâm Hiên cũng có thể cứu Lâm Ngọc Kiều. Tuy nhiên nước lên thì thuyền lên, đã như vầy thì Lâm Hiên ngược lại không cần sốt ruột cứu người làm gì, hiện giờ cứ chờ xem xem có cơ hội nào có thể chiếm tiện nghi không đã.
Không thể nói Lâm Hiên hèn hạ được, đối mặt với yêu ma Dị Giới chẳng lẽ còn nói nhân nghĩa đạo đức gì đây, bây giờ chính là lúc bỏ đá xuống giếng, tiện tay thu thập chỗ tốt từ hai tên Cổ ma này.
Trong khi Lâm Hiên suy nghĩ thông suốt tất cả việc cần làm thì phía bên kia, biểu lộ của Hạt Vĩ Thượng Nhân khó coi đến cực điểm, vốn dĩ là ngày đại hỉ không ngờ lại gặp phải sự tình thế này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một ngàn năm trước, khi Mộc quan Lão giả còn chưa tấn cấp thì mình đơn đả độc đấu đã không nắm chắc rồi, chứ đừng nói chi hôm nay hắn đã là tồn tại Phân Thần trung kỳ. Chẳng lẽ hôm nay mình thật sự vẫn lạc tại đây sao? Sớm biết như vậy thì đã thỉnh vài hảo hữu đến xem lễ rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật có vài tên hảo hữu cùng giai ở đây thì chỉ sợ Cổ lão ma cũng sẽ không đến.
Hàng loạt ý niệm hiện lên trong đầu Hạt Vĩ Thượng Nhân, giờ khắc lão đang đau khổ tính toán tìm kế sách thoát thân, nhưng nhất thời một lát sao có thể nghĩ ra cao kiến gì được.
Trong lòng lão đang thấp thỏm lo âu thì thanh âm Mộc quan lão giả đột nhiên truyền vào tai: "Họ Hạ kia, ngàn năm trước tuy ngươi mưu hại lão phu nhưng ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chỉ cần ngươi nghe ta phân phó thì cũng không phải không thể tha cho ngươi một mạng."
Lời này vừa nói ra thì tất cả cổ ma ở đây đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, Hạt Vĩ Thượng Nhân lại càng kinh sợ ngây người, một lúc lâu sau mới thì thào mở miệng: "Ngươi nói thật chứ?"
Lời này của Hạt Vĩ quả thực cảm thấy có chút yếu đuối, nhất là chung quanh còn có nhiều quan khách ở một bên đang chăm chú theo dõi như vậy. Nếu sự tình này truyền đi thì uy nghi của lão gây dựng từ trước tới giờ nhất định giảm đi phân nửa.
Nhưng hôm nay lão có sống sót ra khỏi đây hay không mới là điều trọng yếu nhất, thể diện mặt mũi sao có thể so sánh với.
Hạt Vĩ Thượng Nhân nắm nhẹ hai tay, lão đã có thể tiến giai đến Phân Thần kỳ thì đương nhiên không phải một kẻ hữu dũng vô mưu, cầm được thì cũng buông được, vì vậy nên dị sắc trên mặt chỉ chợt lóe lên một cái rồi tức thì khôi phục như thường.
"Tất nhiên là thật, ngươi chỉ cần giao ra Lôi Bằng Lệnh thì lão phu sẽ ngay tức khắc tha cho ngươi một mạng, ân oán giữa ta và ngươi toàn bộ xóa bỏ. Lão phu không chỉ tha cho ngươi hôm nay mà về sau cũng đồng dạng sẽ không tới làm phiền ngươi nữa." Mộc quan lão giả phất tay trái một cái, hào khí vạn trượng hùng hồn mở miệng.
"Lôi Bằng Lệnh, cái gì Lôi Bằng Lệnh?" Hạt Vĩ Thượng Nhân lại đột nhiên biến sắc.
"Hắc hắc. Họ Hạ kia, sự tình đã đến nước này chẳng lẽ ngươi còn muốn giả bộ ngây ngốc sao? Ngươi đã làm thành chủ nơi đây thì Lôi Bằng Lệnh như thế nào lại không có trong tay ngươi?" Mộc quan lão giả cười lạnh nói tiếp: "Ngươi đừng nghĩ có thể lươn lẹo với lão phu. Bây giờ ta có thể cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là buông bỏ bảo vật, toàn tâm toàn ý dâng lên cho ta."
"Nhưng thực sự ta không biết Lôi Bằng Lệnh là cái gì?" Hạt Vĩ Thượng Nhân cười khổ nói.
"Hừ. Xem ra ngươi vẫn muốn giả ngu. Tốt, lão phu cũng không dông dài nữa, trực tiếp nói cho ngươi rõ, ta nghĩ tất cả mọi người đều biết rõ Băng Viêm Cốc cách nơi này ước chừng năm vạn dặm về hướng Tây Nam, mà ở sâu trong Cốc có một nơi gọi là Lôi Bằng cốt chi địa (nơi chôn xương cốt Lôi Bằng Điểu)."
Chúng cổ ma nghe đến đó đều quay mặt nhìn nhau. Băng Viêm Cốc nguy hiểm như thế nào mọi người đều biết, hái linh thảo bên ngoài cốc còn có thể chứ không một ai dám tiến vào nội cốc, ngay cả tu sĩ Phân Thần kỳ cũng có khả năng vẫn lạc, chứ đừng nói chi là một chỗ ở sâu trong nội cốc thì có sao thể biết được, vậy nên bọn chúng tự nhiên là không hiểu được cái nơi gọi là Lôi bằng cốt chi địa.
Tuy nhiên cổ ma bình thường chưa từng nghe nói cũng không có nghĩa là không ai biết đến, Lâm Hiên phát hiện sắc mặt Hạt Vĩ Thượng Nhân rõ ràng tái nhợt hơn rất nhiều so với vừa rồi, mà Mộc quan lão giả vẫn tiếp tục nói.
"Mọi người chắc hẳn đều rõ trong bách điểu thì Lôi Bằng cũng không thể tính là loài phi thường cường đại, tuy còn xa mới có thể sánh cùng Phượng Hoàng, Kim Ô, Khổng Tước, nhưng vẫn mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với linh thú bình thường, nhất là đầu Lôi Bằng ở Băng Viêm Cốc do hoàn cảnh vô cùng đặc thù nên đã sinh ra một chút biến dị, một thân thần thông cơ hồ có thể đạt đến một nửa chân linh. Song chẳng biết tại sao nó lại bị một vị Thánh Tổ đại nhân chém giết ở nơi này, tuy nhục thân đã hoàn toàn tan biến nhưng nguyên thần hồn phách vẫn một mực trường tồn quay trở về Băng Viêm Cốc, cũng may bình thường nó rất ít rời khỏi Lôi Bằng cốt chi địa. Lần này lão phu vì một cây linh dược nên phải mạo hiểm tiến vào nội Băng Viêm Cốc một chuyến, với thực lực của ta thì các nguy hiểm khác đều không phải sợ, nhưng nếu gặp phải nguyên thần hồn phách Lôi Bằng thì thực sự rất khó có thể tự bảo vệ mình. Mà Lôi Bằng Lệnh lại là một trong số rất ít dị bảo có thể khiến Lôi Bằng không thể công kích. Lão phu nói đến đây thôi, ngươi còn không có ý định giao ra sao?"
Sắc mặt Hạt Vĩ Thượng Nhân âm tình bất định, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực: "Nếu lão phu giao ra Lôi Bằng Lệnh thì ngươi thực nguyện ý buông tha ta, tất cả ân oán trước kia đều xóa bỏ?"
Đối phương đã tìm hiểu tình hình rõ ràng như vậy thì còn giả bộ hồ đồ hiển nhiên là tự rước lấy nhục, Hạt Vĩ Thượng Nhân cũng là kẻ rất giảo hoạt, hơn nữa lão cũng không có lựa chọn nào khác, ngoại trừ thừa nhận thì đâu còn lí do gì thoái thác đây.
"Hừ. Lão phu là người thế nào ngươi phải rất rõ ràng chứ. Từ trước tới nay đều là nói một là một, hai là hai." Mộc quan lão giả vênh mặt lên, không cho là đúng mở miệng.
Hạt Vĩ Thượng Nhân im lặng, điểm này lão ngược lại là không hề có chút nghi hoặc, Tu tiên giả nói chuyện không tính toán gì hết, ưa thích bội ước nhưng Cổ lão ma trước mắt lại là kẻ giữ chữ tín nhất trong số những người lão giao hảo từ trước tới nay. Huống chi, ở đây còn có nhiều người chứng kiến như vậy, nhất định hắn sẽ không trở mặt.
Sau hồi lâu chần chừ, rốt cục Hạt Vĩ Thượng Nhân mới đưa ra quyết định: "Được. Lão phu nhận thua, lập tức giao Lôi Bằng Lệnh cho ngươi."
Còn chưa dứt lời đã thấy lão vươn tay ra vỗ bên hông một cái, linh quang chợt lóe, một hộp gỗ đen sì bay vút ra. Trên nắp hộp dán một trương cấm chế phù lục, ánh mắt Lâm Hiên vừa đảo qua đã nhận ra phù này có chút khác biệt, mặt ngoài có rất nhiều luồng năng lượng cực mạnh lưu động.
"Ngọc Toái Phù!"
Lâm Hiên liếc mắt cũng nhận ra đây là Ngọc Toái Phù, danh tự nghe có chút là lạ nhưng phù này lại có thể nhận chủ, chỉ có duy nhất chủ nhân mới có thể bài trừ cấm chế, một khi người khác chạm nhẹ tay vào cũng làm phù này tức thì nổ tung, vật được cấm chế bảo vệ dĩ nhiên cũng sẽ bị phá huỷ.
Trách không được Cổ lão ma muốn đối phương tự mình giao ra Lôi Bằng Lệnh, nguyên lai là đang lo lắng cá chết lưới rách, Hạt Vĩ Thượng Nhân bị ép tới đường cùng sẽ hủy đi bảo vật.