Hồng quang lóe lên, sau đó tấm chắn đầu tiên trở nên ảm đạm, vỡ vụn ra như thủy tinh thành những mảnh lớn nhỏ khác nhau.
Nhưng đây mới là đột phá đạo phòng tuyến thứ nhất tiếp theo còn có mười bảy đạo nữa.
Nhất thời linh quang chói mắt, linh khí ngập trời, tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên, tiên kiếm thế như chẻ tre nhưng trên mặt Lâm Hiên không chút vui mừng. Lực phòng ngự của thần thông này làm hắn giật mình kinh hãi. Linh lực của Phù bảo chỉ còn lại ba phần bây giờ đang không ngừng tiêu hao.
Mà tấm chắn kia cũng thật huyền diệu, cho dù vỡ vụn nhưng một lần nữa nó hóa thành những sợi tơ sáng quấn quanh phù bảo làm linh lực không ngừng tiêu hao nhiều hơn.
Lâm Hiên lo lắng trong lòng thì bên kia Hồng Lăng cũng không kém gì hắn. Lúc này ả đã bị ép đến tuyệt địa. Sống hay là chết chính xác mà nói là dựa vào may mắn.
Oành!
Rốt cuộc chỉ còn lại một tấm chắn cuối cùng. Ánh sáng của phù triện cũng trở nên ảm đạm cực hạn, lúc này hai người đã là cung mạnh hết đà.
Thắng bại chính là thời khắc này! đột nhiên xảy ra biến hóa.
Bành!
Một tiếng nổ cực lớn chấn động thiên địa truyền vào trong tai.
Dù là tu vị như Lâm Hiên và Hồng Lăng tiên tử đều bị chấn đến độ tái nhợt. Nguyệt Nhi ở phía xa cũng lảo đảo giống như bị thương không nhẹ, từ trên không trung rơi xuống.
Cũng may sau khi rơi xuống hơn mười trượng linh quang trên người nàng lóe lên, một lần nữa lơ lửng trong không trung.
Nguyệt Nhi mặt mày rất khó coi, tứ thánh thú bên cạnh cũng lảo đảo giống như say rượu còn thì Thi Ma tốt hơn một chút.
Lâm Hiên vội vàng gắng gượng đem thần niệm phát ra, ra lệnh cho hắn bỏ bốn con quái vật tới hộ giá Nguyệt Nhi.
Âm thanh này cổ quái kinh hãi thiên địa khiến trong lòng Lâm Hiên dấy lên một cảm giác lo sợ.
Hắn tính toán lợi hại, ngẩng đầu lên nở nụ cười miễn cưỡng: "Tiên tử, tiếp tục đấu chỉ lưỡng bại câu thương, chúng ta nên tạm thời dừng tay?''
"Được, cứ theo lời đạo hữu đi". Hồng Lăng tiên tử đang muốn còn không được nên không hề do dự gật đầu.
Là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nên có thần thức mạnh hơn Lâm Hiên, lúc này nàng có một cảm giác không tốt dù không rõ nhưng nếu đánh tiếp đúng là hành động quá ngu xuẩn.
Hai người nhìn sang vẫn đề phòng lẫn nhau.
Lâm Hiên vươn tay ra điểm về phía trước. Thanh tiên kiếm lóe lên sau đó nhạt dần rồi nhanh chóng thu nhỏ lại và sắp biến thành phù bảo. Nhưng quá trình diễn ra được phân nửa thì tiên kiếm đột nhiên hóa thành vô số vệt sáng theo gió tán đi.
Vẻ mặt Lâm Hiên ngẩn ra cười khổ một tiếng. Trải qua mấy lần đại chiến, hiện tại uy năng của phù bảo đã hết.
Nhưng bây giờ nào có tâm trạng mà đau lòng hắn liếc qua Hồng Lăng tiên tử rồi lập tức bay về phía trước.
Hồng Lăng tiên tử không hề ngăn cản, bây giờ quả thực không thích hợp giao chiến, về phần lệnh phù chưởng môn chỉ có thể nghĩ cách sau.
"Thiếu gia"
Thấy Lâm Hiên đến bên cạnh Nguyệt Nhi quay đầu lại cười khẽ. Sắc mặt nàng tái nhợt hiển nhiên thương thế không nhẹ.
"Cô cảm thấy thế nào? "
"Vẫn ổn" Nguyệt Nhi mỉm cười không muốn thiếu gia lo lắng.
"Ừm, cô nghỉ ngơi cho tốt" Lâm Hiên gật đầu rồi để Nguyệt Nhi bay về ống tay áo, sau đó thu Thi Ma vào trong Linh quỷ túi.
Hồng Lăng tiên tử giương hai tay đánh ra mấy đạo pháp quyết thu bốn con thánh thú thành những viên bảo châu nhỏ như hạt đậu rồi nuốt vào trong bụng.
Nơi này không nên ở lâu, hai người thu hết số pháp bảo sau đó thi triển bí thuật phá không mà đi.
Oành oành!
Tiếp tục những tiếng nổ đáng sợ truyền vào trong tai. Lúc này Lâm Hiên dù đã có quang tráo hộ thân nhưngvẫn bị chấn động đến độ cả người rung lên, độn quang không khỏi chậm lại.
Bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên âm u rồi cuồng phong gào thét. Mà không phải là cuồng phong nữa. Cây cối khắp nơi bị nhổ tung gốc rễ, cả những tảng đá nặng mấy trăm cân cũng bị cuốn lên bầu trời. May nơi này là đất liền, nếu đang ở đại dương thì không biết có những cơn sóng cuốn cao mấy trăm trượng.
Lâm Hiên mặc dù nhãn quang rộng rãi nhưng thiên địa chi khí mạnh như thế này thì chưa bao giờ trải qua. Sắc mặt hắn rất khó coi, lưu chuyển pháp lực đang định liều mạng thoát ra thì một tiếng nổ lớn truyền vào trong tai.
Khác với tiếng sấm nổ vừa nãy, âm thanh lần này mặc dù nhỏ hơn một chút nhưng lại rin rít như tiếng xé vải vậy.
Sau đó một vết đen xuất hiện ở phía chân trời kéo dài từ đất lên trời. Lâm Hiên quan sát qua thấy một cơn cuồng phong đáng sợ rộng tới mấy chục mẫu, bên trong còn có rất nhiều tia sét xèn xẹt, nhìn qua giống như những con Giao Long màu lam dữ tợn.
"Đây là cái gì?"
Trong lòng Lâm Hiên rúng động. Với tu vị của hắn hiện nay cũng được coi là cao thủ ở tu tiên giới nhưng cảnh tượng quỷ dị trước mặt làm hắn cảm thấy mình quá nhỏ nhoi.
Vung tay áo đem Tam Âm Bạch Cốt thuẫn tế ra hóa thành một vầng sáng màu trắng bao thân thể vào giữa. Lâm Hiên thấy chưa đủ liền tế ra mấy tấm phù triện lực phòng ngự mạnh.
Lúc này hắn mới yên tâm một chút tiếp tục hóa thành một đạo sáng bay về phía trước.
Mặc dù Lâm Hiên rất tò mò với hiện tượng quỷ dị này nhưng với tính cách cẩn thận hiển nhiên không định nghiên cứu. Mạng nhỏ là quan trọng nhất.
Nhưng mới độn ra ngoài mấy chục trượng, cơn lốc quỷ dị đột nhiên phát sinh biến hóa. Những tia chớp bên trong đột nhiên biến thành một thanh cự kiếm cực kỳ khổng lồ hai màu hắc lam đan xen hung hăng chém mạnh xuống nơi này.
Kình thiên Cự Kiếm này ít nhất dài mấy chục dặm, uy thế như muốn chém bầu trời thành hai nửa.
Mặc dù không phải nhằm vào Lâm Hiên nhưng uy áp khổng lồ cũng khiến hắn không thể không ngừng lại.
Lâm Hiên vô cùng hoảng sợ truyền hết pháp lực toàn thân vào hào quang hộ thân trước người.
Lúc này Hồng Lăng tiên tử cũng không khác gì hắn, dung hoa thất sắc tế ra pháp bảo là một chiếc khăn, hóa thành một vầng hào quang đỏ rực bao phủ lấy ả.
Thật là tức chết!
Lâm Hiên không nhịn được miệng mắng to, tùy tiện chọn một địa điểm ai ngờ xảy ra chuyện này.
Bành!
Âm thanh khiến người ta sợ hãi truyền vào tai rồi linh khí chấn động ra tứ phía, không gian vặn vẹo rồi một khe hở không gian dài bảy tám trượng xuất hiện trước mắt hai người.
Sắc mặt Lâm Hiên tái nhợt, một kích vừa rồi ngay cả tu sĩ Ly Hợp Kỳ trong truyền thuyết cũng kém xa. Mặc dù bọn họ cũng có năng lực Phá Toái Hư Không nhưng tuyệt đối không làm ra được khe hở rộng đến đáng sợ như vậy, e rằng chỉ có tu sĩ Động Huyền Kỳ ở gần như vô thượng mới có thể.
Đây là thiên địa chi lực!
Khe hở không gian vừa xuất hiện là Lâm Hiên đã cảm thấy không ổn.
Phá Toái Hư Không đâu phải sự tình nhỏ, không cẩn thận sẽ bị hút vào không gian đó mà chết. Hơn nữa ngay cả hồn phách cũng không có cơ hội luân hồi.
Lâm Hiên đương nhiên không muốn chết một cách oan uổng như vậy, do dự một chút liền tăng tốc độ bỏ chạy nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái.
Chỉ thấy từ trong khe hở dài nơi chân trời có tám chín trăm vật đen ngòm bay ra, mỗi vật đều có hắc khí bao quanh.
Với ánh mắt của Lâm Hiên có thể thấy rõ ràng, yêu thú!
Hơn nữa hầu hết đều là quái vật từ cấp ba trở nên, thậm chí có không ít quái vật Hóa Hình kỳ.
Vẻ mặt Lâm Hiên càng trở nên khó coi hơn. Cho dù không bị khe hở không gian hút vào nhưng nếu bị đám quái vật này vây công thì cũng sẽ chết.
Lúc này tốc độ độn quang của hắn đã lên tới cực hạn nhưng thanh Kình Thiên Cự Kiếm kia lại chém về phía này làm Lâm Hiên hoảng sợ hồn phách lên tận mây xanh. So với thần thông của tu sĩ Động Huyền Kỳ, phòng ngự của hắn như là voi dẫm kiến.
Không có thời gian nghĩ ngợi Lâm Hiên lao chếch sang một bên, nhưng đột nhiên phát hiện Hồng Lăng tiên tử cũng gặp cảnh giống tương tự, không may cho ả là còn bị vô số yêu thú vây công.
Nói cũng xảo hợp, hai người vừa rồi đánh tới ta chết ngươi sống nhưng bây giờ lại cùng chung vận mệnh.
Lúc này Lâm Hiên trợn trừng mắt kinh hãi.
Đáng chết! khe hở không gian không ngờ lại di động tới, lúc này đang ở phía chắn trước phía trước hắn. Lâm Hiên đang định đổi hướng lần nữa thì có bảy tám đạo kiếm khí dài hơn mười trượng đang bắn sang phía hắn. Mặc dù chỉ là dư lực nhưng có thể dễ dàng nghiền nát hắn và Hồng Lăng tiên tử thành bột phấn.
Thời khắc này chỉ hai lựa chọn, một là nhảy vào trong khe hở không gian hoặc là ngã xuống tại đây!
Hai mắt Lâm Hiên mở lớn cùng sắc mặt rất khó coi. Nhưng lúc này hắn căn bản không có thời gian chậm trễ, kiếm khí đáng sợ kia sắp quét tới.
Trong phạm vi bảy tám trượng, không khí xung quanh đã trở nên vặn vẹo. Lâm Hiên cắn răng nhảy vào trong khe hở.
Hôm nay phải đánh cuộc với vận mệnh!
Hồng Lăng tiên tử mặc dù là nữ tử nhưng tu vị kiến thức không hề kém bậc nam tử. Chỉ thấy thân ảnh ả lóe lên lao vào bên trong khe hở không gian.
Hai người bây giờ đúng là cùng chung vận mệnh.
Kinh nghiệm này Lâm Hiên đã từng trải qua khi hắn từ U Châu đi tới Vân Hải tu tiên giới. Chẳng qua tình hình lúc đó nguy hiểm thấp hơn nhiều do khe hở không gian kia đã được tiền nhân sửa chữa một phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Sau khi vào trong khe hở hắn lập tức bị một đạo quái phong đen ngòm bao phủ hoàn toàn, ngăn cách với bên ngoài. Thân thể được bao phủ bởi một chiếc kén lớn màu đen mà Hồng Lăng tiên tử cũng gặp tình cảnh như vậy.
Hai người chỉ còn biết nhìn ngọn quái phong xoay xung quanh thân thể. Trong khe hở không gian, bọn họ giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương chỉ có thể thuận theo dòng nước. Chỉ cần có chút sóng gió là thuyền lật người chết.
Sắc mặt liên tục biến đổi nhưng Lâm Hiên vẫn không nghĩ ra biện pháp nào. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là lẳng lặng chờ đợi. Cảm giác không thể nắm giữ vận mệnh của mình thật khổ sở.
Ở trong khe hở, ngay cả thời gian cũng bị chia cắt. Lâm Hiên cũng không biết mình ở trong này bao lâu. Chỉ có thể hy vọng không bị cuốn vào không gian loạn lưu như vậy sẽ có thể sống sót.
…
Đột nhiên bên ngoài bắt đầu chấn động mạnh, quái phong xung quanh cũng trở nên điên cuồng.
Lâm Hiên càng thêm biến sắc, hắn thật sự sẽ chết ở đây sao?
Lâm Hiên đang định lưu chuyển pháp lực thì chấn động bên ngoài đột nhiên ngừng lại, ngay cả quái phong cũng dần dần tan đi. Lâm Hiên ngẩn ra ngừng lại rồi cẩn thận đem thần thức phát ra.
Lúc này cuồng phong đã ngừng lại, một tia sáng đập vào mắt sau đó Lâm Hiên bị một cỗ lực vô hình ném mạnh xuống đất.
Hắn vội vàng hít sâu một hơi toàn thân phát ra linh quang chậm rãi ổn định thân thể.
Lúc này dù với tâm cơ thâm sâu của Lâm Hiên cũng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Lần cửu tử nhất sinh này, không ngờ có thể còn sống sót trở ra. Sau này còn phải thắp nhang đa tạ lão thiên!
Không biết đây là đâu? Nghĩ đến đây Lâm Hiên vội vàng đem thần thức lướt qua xung quanh. Đập vào mắt hắn chính là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như bạch ngọc, láng mượt nõn nà vô cùng đẹp đến kinh tâm động phách. Có điều lúc này Lâm Hiên đâu có tâm tình thưởng mỹ mà càng thêm cảnh giác.
Hồng Lăng tiên tử!
Không ngờ ả cũng bình yên vô sự. Xem ra không chỉ hắn là có may mắn .
Lâm Hiên không khỏi cười khổ một tiếng, vội đem Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tế ra.
Lúc này Hồng Lăng cũng đã thấy Lâm Hiên, vẻ mặt ả cũng kinh hãi. Tay ngọc vung ra, linh quang lóe lên rồi trước ngực xuất hiện một chiếc vòng tay chói mắt.
Chính là Thứ linh Hoàn làm Lâm Hiên chịu không ít đau khổ.
Từ phẩm cấp mà nói pháp bảo này đương nhiên còn kém hơn Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn một bậc nhưng lại có cả hai công năng phòng ngự và tấn công biến ảo vô cùng, cũng là bảo vật đứng đầu trong Nhân giới. Nhất là thần thông tạo thành mười tám tấm lưới kia càng làm cho Lâm Hiên khắc sâu ấn tượng.
Mặc dù lấy pháp bảo ra nhưng ả không chủ động tấn công trước, ngược lại còn lộ vẻ phòng thủ.
Có câu kẻ sĩ cách ba ngày đã khác. Lúc này Hồng Lăng đã không còn dám xem thường Lâm Hiên.
Hai người vừa cùng trải qua sinh tử nhưng không hề có chút gần gũi mà lại càng thêm e ngại đề phòng. Hai người đối mặt với nhau nhưng không ai dám ra tay trước.
Cứ như vậy thời gian một tuần trà trôi qua.
"Tiên tử, chúng ta bị hút vào không gian này mà không chết đây là ý trời. Đã như vậy cần gì phải tiếp tục đấu nhau nữa. Ngươi thấy ân oán trước kia xóa bỏ có được không? Từ nay về sau chúng ta đổi thù thành bạn"
Đôi mắt Lâm Hiên đảo đảo lia lịa nhưng giọng nói có vẻ chân thành.
"Hừ" Vẻ mặt Hồng Lăng tiên tử lạnh lùng, tự nhiên không hề tin vào lời hắn.
Vừa nãy còn muốn đánh nhau sống chết, bây giờ lại thành bằng hữu, trên đời này đâu có chuyện hoang đường như vậy.
Nghĩ ngợi một lát rồi ả cũng gật đầu nói: "Được, tạm thời theo lời đạo hữu đi"
Ngón tay ngọc điểm ra, Thứ Linh Hoàn lóe lên một lần nữa bay vào trong ống tay áo của ả. Khí thế giương cung bạt kiếm cũng lập tức tiêu tan.
Trong lòng Lâm Hiên thầm thở ra một hơi. Cũng may Hồng Lăng tiên tử là người thức thời, nếu không còn phải dây dưa với ả đến bao giờ.
Hai người mặc dù vẫn còn cảnh giác, nhưng đã đem thần thức phát ra dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này bọn họ đang ở một bình nguyên rộng lớn phía xa có vô số đồi núi trùng điệp. Nhìn sơ qua thì thấy không khác mấy so với Thất Tinh Đảo nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy khá cổ quái.
Đầu tiên là đất ở nơi đây có thêm màu đỏ như là dùng máu thấm vào. Tiếp theo là cây cối, thảo hoa trước đây Lâm Hiên đều chưa từng gặp bao giờ.