Nơi này vẫn thuộc phạm vi băng nguyên,nhưng khác với các khu vực khác là phạm vi hơn mười dặm xung quanh không ngờ không có tuyết rơi.
Phụ cận tụ tập mười mấy tu tiên giả. Những tu sĩ này có nam có nữ, già trẻ bất đồng, trang phục cũng khác nhau, hoặc đứng hoặc ngồi chờ đợi. Đại bộ phận đều là lẻ loi, nhưng cũng có một số quen biết tụm lại nói chuyện.
Những tu sĩ này không hề tranh đấu gì với nhau mà giữa bọn họ dường như cũng không có quá nhiều địch ý, song biểu tình từng người lại cực kỳ băng lãnh.Tu vi mỗi người đều không hề tầm thường, không ngờ đều là Động Huyền hậu kỳ, trong đó không thiếu người có tu vi hậu kì đỉnh phong, khoảng cách đến Phân Thần chỉ còn thiếu một bước nhỏ.
Không cần nói, những người này hẳn là tu tiên giả mà mỗi đại thế lực cử đến tham gia Phân Thần thí luyện.
Đương nhiên,trong toàn bộ Hàn Long giới không chỉ vỏn vẹn mấy người này tham gia thí luyện.Các tiền bối đã phát hiện ra mấy trăm tiếp điểm,đây chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đột nhiên, rất nhiều tu sĩ dường như đều cảm nhận được gì đó, vừa ngẩng đầu lên liền thấy không trung phương xa xuất hiện hai đạo kinh hồng đang bay về phía này. Hai đạo độn quang có tốc độ cực nhanh, bắt đầu còn tại chân trời, rất nhanh liền đến trước mặt, quang mang thu lại lộ ra một nam một nữ.
"Ồ?"
thanh âm kinh ngạc truyền ra, theo lý thuyết thì chỉ có Động Huyền hậu kỳ tu tiên giả mới tham gia thí luyện.Phải biết rằng danh ngạch thí luyện rất quan trọng đối với môn phái, tuy không có quy củ gì quy định, nhưng môn phái nào cũng đều cử đi Động Huyền hậu kỳ. Nhiều năm như vậy , trước giờ đều không có ngoại lệ.
Trước mắt là chuyện gì xảy ra a?
Chỉ một thoáng, tất cả ánh mắt mọi người ở phụ cận đều hướng về phía hai người mới đến nhìn lại.
"Là tu sĩ Vân Ẩn tông."
"Vân Ẩn tông thế nào lại phái ra một tên sơ kỳ cùng một tên trung kỳ chứ, Thiên Toàn lão quái vật đi nơi nào rồi?"
"chuyện này thật kỳ quái."
. . . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đủ loại thanh âm nghị luận vang lên, cả trường tràn ngập kinh ngạc.Lâm Hiên đều nghe rõ những lời này,song lấy lòng dạ hắn thì tất nhiên không lộ ra chút dị sắc nào.Hắn khẽ híp mắt lại,nhìn lên phía trên đỉnh đầu. Tại một chỗ trên không trung đang hiển hiện một quang đoàn khổng lồ mờ mịt. Nó có hình tròn, đường kính chừng mấy chục trượng,nhìn cứ như một lỗ đen,sâu không thấy đáy,chỉ có điều cấu tạo lên nó là từng đoàn khói mờ mù mịt.
"Đây chính là không gian tiết điểm?" Lâm Hiên cũng coi như kiến thức uyên bác, nhưng một màn trước mắt này hắn thật chưa từng gặp qua.
"Tiểu gia hỏa, hai người các ngươi đến từ Vân Ẩn tông ?" Một thanh âm lạnh lẽo chợt truyền tới, bên trong chứa mấy phần lệ khí, cùng địch ý.
Lâm Hiên quay đầu nhìn lại liền thấy một tu sĩ tóc dài, dáng người cao gầy, nhìn không ra tuổi tác hắn thế nào, ngươi nói hắn ba mươi cũng được mà bốn mươi cũng chẳng sai….
"Đệ tử Thiên Thi môn?" Lâm Hiên vẻ mặt lãnh đạm mở miệng.
Giữa Lâm Hiên và Thiên Thi Môn có rất nhiều gút mắc,thoáng cái liền nhận ra thân phận của tu sĩ nọ.Huống chi trên người đối phương còn tỏa ra mùi thây thối nhàn nhạt,đó là kết quả của việc quanh năm giao tiếp cùng lượng lớn luyện thi a.
"Tiểu bối vô lễ, bản tôn đang hỏi ngươi cơ mà ?" tu sĩ tóc dài hơi nhướng mày, mắt lộ hung quang quát lớn.
Về phần những tu tiên giả khác chỉ đứng bên cạnh,trên mặt hiện vẻ vui khi thấy người khác gặp họa.Bọn họ tất nhiên là không đi quản việc không liên quan đến mình này,cứ khoanh tay xem trò hay là tốt hơn cả.Thậm chí có không ít kẻ thêm mắm dặm muối vào.
"Hắc hắc, nhắc tới Thiên Thi môn mới nhớ,gần đây bọn họ cũng thật xui xẻo.Một tên thái thượng trưởng lão ngã xuống một cách khó hiểu.Sau đó thì cả môn phái lại trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của đám người Yêu Hóa giả.Hiện tại quả thật là sống không dễ chịu a."
"Đúng vậy.Nếu không phải trong môn còn có một Hà lão ma đang đau khổ chống đỡ đại cục thì nói không chừng cả Thiên Thi môn đã tan thành mây khói rồi."
"Hừ, vậy thì đã sao,nguy cơ của môn phái vẫn chưa giải trừ được.Cho dù có miễn cưỡng bảo toàn được đạo thống thì nhất định cũng rơi xuống hàng nhị lưu."
"Ngươi không thấy đợt Phân Thần thí luyện này,Thiên thi môn chỉ vẻn vẹn có một danh ngạch sao.Nghe nói để chiếm được danh ngạch đó là do Hà lão ma liều mạng vất vả mới tranh thủ được đó."
"Trươc đây Thiên Thi môn bài danh số một số hai trong năm phái ở Thiên Sương quận.Lần thí luyện trước bọn họ thậm chí tranh thủ được ba danh ngạch.Đâu nghĩ chỉ ngắn ngủi hai trăm năm sau liền suy bại đến tình cảnh như vậy."
"Đây cũng không hẳn chí do yêu hóa giả gây ra mà nghe đồn là Vân Ẩn Tông không ít lần bỏ đá xuống giếng, khó trách tên kia lại muốn tìm mấy tên gia hỏa này gây phiền toái. hắc hắc"
. . .
Tiếng nghị luận âm dương quái khí vang lên không ngớt.Những lời này rơi vào tai tu sĩ tóc dài thì hắn cũng hiểu là mọi người đang khích bác mình nhưng cục tức này quả thật là không nhẫn nại được.Tình thế của Thiên thi môn lúc này quả thực là vô cùng không ổn.Ngoại trừ Yêu Hóa giả từng bước ép tới thì Vân Ẩn tông rõ ràng cũng là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Nếu người đến là Thiên Toàn Kiếm Tôn ,hắn nhịn.Hắn đánh không lại lão gia hỏa ấy nhưng đối phó với hai tiểu tử chưa ráo máu đầu trước mắt này thì dư sức…
Tuy rằng không hiểu thái thượng trưởng lão Vân Ẩn tông có phải đầu óc có vấn đề hay không lại phái một tên trung kỳ cùng một tên sơ kỳ đến tham gia Phân Thần thí luyện. Nhưng cơ hội tốt như vậy há có thể bỏ qua.Đây chính là cơ hội báo thù tốt nhất đó.
Thông thường mà nói thì đám tu sĩ tham gia Phân Thần thí luyện sẽ không xảy ra tranh đấu với nhau.Thứ nhất là thực lực mọi người không sai biệt lắm mà tiếp nữa là sắp tới có việc trọng yếu cầm làm.Đừng nói là bị thương ở chỗ này mà tiêu hao chút pháp lực cũng không đáng. Song tình huống hiện tại vô cùng đặc thù.Đối thủ có thực lực yếu hơn mình rất nhiều,muốn diệt sát hẳn không khó. Tu sĩ tóc dài hung ác suy nghĩ, hung quang trong đôi mắt càng lúc càng hiện rõ.Song Lâm Hiên nhìn hắn rõ ràng là như nhìn một tên ngốc không biết sống chết.Lâm Hiên không tìm hắn gây phiền toái thì thôi vậy mà lại có kẻ muốn đến vuốt râu hùm.
"Ngươi có bản sự gì chứ?"Thanh âm Lâm Hiên lạnh lùng, đối với kẻ sắp chết thì hắn cần gì phải khách khí chứ.Dù sao thì chính mình đã diệt sát rất nhiều tu sĩ Thiên Thi môn vậy giết thêm tên ngốc này cũng chả sao.
"Muốn chết!" tu sĩ tóc dài tức giận, trong mắt lập lòe hoàng mang quỷ dị, sau đó thò tay chợt vỗ vào túi trữ vật bên hông, hai đạo hắc khí liền bay ra ngoài hướng Lâm Hiên giết tới.
Những tu sĩ xung quanh bắt đầu nhao nhao xúm lại xem náo nhiệt.
Lâm Hiên nhướng mày, nhưng hắn còn chưa ra tay lại thấy thanh mang chợt lóe, một chuôi tiên kiếm từ bên cạnh bay ra chặn đứng hai đạo hắc mang.
"Sư huynh, lão gia hỏa này giao cho ta.Ngươi ở bên cạnh lược trận là được rồi." Thanh âm thanh thúy vang lên, là Lâm Ngọc Kiều nọ.
Lâm Hiên lộ ra mấy phần bất ngờ, song trong mắt chợt lóe quang mang kỳ lạ nhưng không ngờ thật sự khoanh tay đứng nhìn. Lâm Ngọc Kiều tuy rằng chỉ là Động Huyền sơ kỳ song lại có một tỷ tỷ là tu sĩ Phân Thần kỳ. Lâm Hiên không hiểu với thân phận nàng vì sao phải tham gia thí luyện, nhưng hắn cũng không rỗi hơi tìm hiểu làm gì.Ngân đồng tiên tử hẳn cho nàng ta không ít bảo vật a!
Lòng hiếu kỳ người nào cũng có. Lâm Hiên cũng không ngoại lệ, trước cứ xem đã rồi nói sau, dù sao mình ở bên cạnh chiếu cố, không để nàng chịu thiệt là được.
Mới mấy hiệp mà thanh mang liền chống đỡ không được, dẫu sao tu vi song phương chênh lệch nhau quá xa.
Oanh long long, tiên kiếm bị chấn bay ngược trở về, linh quang ảm đạm đi rất nhiề.Hai đạo hắc mang tức thì theo sát mà tới.Trên mặt tu sĩ tóc dài chợt lóe một tia tàn khốc, tay phải giơ lên hướng về phía trước điểm một chỉ: "Phá!"
Lời còn chưa dứt, hai đạo hắc mang tụ lại tạo thành một quỷ đầu đao đen nhánh,hung ác trảm xuống.Xem thanh thế này hẳn là muốn hủy đi chuôi tiên kiếm kia.
Tay phải Lâm Hiên đã hơi hơi giơ lên.Về tình về lý thì hắn không thể không can thiệp được.Bây giờ đã thấy Lâm Ngọc Kiều ứng phó không nổi, nếu tình hình xấu hơn nữa thì hắn sẽ ra tay.
Bổn mạng pháp bảo lọt vào nguy cơ nhưng Lâm Ngọc Kiều lại không hề sốt ruột, ngọc thủ giơ lên nhẹ nhàng khẽ đảo, một kiện pháp bảo liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Đó là một mặt kính to cỡ bàn tay, tựa hồ là dùng thanh đồng đúc nên, mặt trên còn điêu khắc từng dòng chữ triện , vừa nhìn liền biết không phải phàm vật.
Một đạo quầng sáng mờ mịt từ bên trong bắn ra, phát sau mà đến trước đem Quỷ Đầu đao bao lại. Sắc mặt tu sĩ tóc dài chợt biến, không ngờ hắn mất đi liên hệ cùng bảo vật. Mà dường như Lâm Ngọc Kiều đã đoán trước được kết quả này, một đạo thần niệm phát ra, tiên kiếm chợt lóe hóa thành đạo đạo lục mang trảm tới đầu đối phương.Chỉ trong khoảnh khắc liền phản thủ thành công.
tu sĩ tóc dài hơi nhướng mày, không chút hoang mang mà vỗ vào túi trữ vật,sau đó vung tay về phía trước.
Tiếng oanh long bùng nổ,vật được ném ra là âm lôi châu,sau khi phát nổ liền thành công ngăn chận được tiên kiếm của đối phương.Khói bụi còn chưa tan thì trong sương mù chợt hiện ra mấy cỗ luyện thi.Hình dạng mỗi cái tuy bất đồng nhưng đều phi thường hung ác.Mỗi con đều có tu vi Động Huyền sơ kỳ.
"Tiện tỳ, xem ngươi lần này ứng phó thế nào?" tu sĩ tóc dài hung ác nói, song lời còn chưa dứt thì một màn khó thể tin liền xuất hiện.Không gian bỗng dưng dao động,Lâm Hiên đã xuất hiện cách hắn chừng ba thước,một quyền hung hăng hướng hắn thân mật tiếp xúc.