Bách Luyện Thành Tiên

Chương 213: Đại chiến Thi Ma




Quỷ đầu ầm ĩ cười dài, pháp bảo tốt như vậy trong tay đối phương cũng chỉ là lãng phí, không biết thân phận như vậy thì để bổn tôn đưa ngươi giá hạc quy thiên.
Tức thời khí tức trên Quỷ đầu bạo phát, chiếc sừng sắc nhọn trên trán hơi thụt vào bên trong rồi đột nhiên bắn vụt ra.
Chỉ thấy một đạo sáng màu đen lăng lệ sắc bén, tốc độ nhanh hiếm thấy bắn về phía tu sĩ đầu trọc. Hắn không còn kịp phản ứng, linh khí hộ thuẫn giống như tờ giấy mỏng. Theo tiếng gào thét, đạo sáng màu đen đã xuyên qua cắm thẳng vào thân thể.
Ọc ọc...
Máu tươi bắn lên đầy trời, ánh mắt tu sĩ đầu trọc đã mất đi sự tinh anh, mang vẻ dường như không tin xuống phía dưới thân.
Chỉ thấy nơi ngực trái đã bị sừng nhọn xuyên qua, trái tim dĩ nhiên đã dập nát. Sức lực toàn thân mất đi, cứ như vậy mà ngã xuống nhưng đây chỉ là bắt đầu...
Quỷ sừng kia dường như có chứa ma lực, trong nháy mắt đem máu huyết thi thể tu sĩ trầu trọc hút vào. Sau một lát huyết nhục tan biến hết, trên không chỉ còn lại có một khối xương trắng, mà ở nơi xương bụng nơi có một bảo châu cỡ mắt rồng.
Bảo châu tản ra ánh sáng rực rỡ, chính là kim đan của tu sĩ!
Ô quang chợt lóe, quỷ đầu đã bay đến bên cạnh, há cái mồm rộng tham lam nuốt lấy kim đan. Tức thời trên mặt nó hiện vẻ hài lòng, sau đó ánh mắt nó sáng ngời chăm chú nhìn qua một con mồi khác.
Lúc này lão giả đã bị dọa đến vỡ mật, tu sĩ đầu trọc dù gì cũng là Ngưng Đan Kỳ mà đã là nắm xương trắng. Hơn nữa cả thân xác lẫn hồn phách đều bị chiếm đoạt, ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi cũng không có.
Thấy đối phương đưa ánh mắt hổ đói nhìn sang mình, toàn thân lão già phát run, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn vô lực không còn ý nghĩ phản kháng.
Thân hình lão vừa chuyển đã hóa thành một đạo sáng màu đen bắn nhanh về phương xa, cả pháp bảo cũng vứt lại.
Bên kia quỷ đầu thấy thế thì cười lên hăng hắc, toàn thân tỏa ra khí tức tàn bạo cùng thi hỏa trắng bệch nhanh chóng đuổi theo.
Mất đi bổn mạng pháp bảo tốc độ lão giả chậm đi không ít, ngay lập tức đã bị đối phương đuổi theo sát sau lưng. Trong mắt lão đầy hoảng sợ, ở trên không trung vội vàng quỳ xuống dập đầu như giã tỏi: "Tiền bối tha mạng, tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa để người ra roi..."
Nhưng lời còn chưa dứt đã tắt nghẽn, nơi yết hầu của lão đã bị cái mồm ghê rợn đầy răng sắc nhọn của quỷ đầu cắn nát. Theo sau toàn thân huyết nhục cũng nhanh chóng tan biến, kim đan bị chiếm đoạt, chỉ còn lại có hài cốt rơi xuống đầm lầy.
Hống!
Quỷ đầu gầm gừ rồi quay tròn, ma khí sương mù nhộn nhạo phát ra, đem túi trữ vật cùng pháp bảo của hai gã tu sĩ cùng một lần bay vụt trở về.
***
Lại nói về Lâm Hiên, hắn cùng với tu sĩ họ Tân dọc trên đường vào trung tâm đầm lầy cũng không gặp thêm phiền phức gì. Thi Ma cũng không ngốc nghếch, phái tiểu lâu la đối phó Nguyên Anh kỳ cao thủ khác nào là lấy bánh bao ném chó, có đi mà không có về!
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã thấy một hòn đảo nhỏ trong giữa đầm lầy.
Đảo này có hình trăng lưỡi liềm dài hơn mười dặm, âm khí bốc lên mãnh liệt đập vào mặt. Chân mày Lâm Hiên cau lại nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Âm khí đậm đặc như thế này chứng thật nơi này là cực phẩm âm mạch. Phen nay coi như không uổng phí sức lực.
Thực ra nếu phát hiện tin tức kia là lầm, Lâm Hiên đương nhiên phủi mông mà rời đi, không có lợi ích thì chỉ có ngốc tử mới đi sống mái với Thi Ma Nguyên Anh kỳ.
Trừ ma vệ đạo cái gì, chút xíu hứng thú Lâm Hiên cũng không có.
Trong mắt tu sĩ họ Tân cũng lộ ra vẻ hân hoan, tuy nhiên rất nhanh sắc mặt của hắn đã trở nên xanh xám.
Đừng xem chung quanh đảo này không có sương mù màu tím bao phủ mà coi thường. Ở đây độc vụ đã trở nên trong suốt có thể đả thương người vô hình. Độc tính sương mù ở đây càng mạnh, chắc chắn là Ngưng Đan kỳ tu sĩ không chịu nổi. Bên trong cho dù có chứa bảo vật gì chăng nữa, chỉ sợ chưa đi vào được cái mạng nhỏ đã ô hô ai tai!
Nhất thời tu sĩ họ Tân trong lòng thấp thỏm, lo lắng sợ tiền bối này bắt hắn xông vào trong đó. Tuy nhiên muốn bỏ đi cũng không được. Trong lòng đang tiến thoái lưỡng nan thì Lâm Hiên duỗi tay một cái, một viên đan dược từ ống tay áo rơi ra, hắn mỉm cười đưa tới.
"Tiền bối, đây là..." tu sĩ họ Tân không tránh khỏi có chút chần chờ.
"Đem nuốt vào tạm thời có thể giúp ngươi chống lại độc vụ." Lâm Hiên hờ hững mở miệng, âm thanh mặc dù không lớn nhưng lộ ra vẻ cưỡng ép.
"Tiền bối, cái này ..." tu sĩ họ Tân tiếp nhận viên đan dược, sắc mặt biến đổi liên tục mấy lần.
"Thế nào, chẳng lẽ đạo hữu không tin lão phu?"
"Vãn bối đâu dám "
Tu sĩ họ Tân cắn răng đem nuốt vào nhưng trong lòng thấp thỏm vô cùng, vạn nhất viên đan dược kia không thể chống lại sương độc thì…
Nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước, cùng Lâm Hiên bay vào trong đảo nhỏ.
Mới bay vào được một chút, lập tức tu sĩ họ Tân có cảm giác mặt mày xây xẩm vội đem pháp lực trong cơ thể lưu chuyển, tức thời cảm giác khổ sở ngay tan thành mây khói, trong lòng hắn hoan hỷ dùng vẻ mặt kính nể nhìn sang Lâm Hiên, không biết viên đan dược kia là linh đan diệu dược gì mà lại có hiệu quả thần kỳ như thế.
Mạng nhỏ được bảo trụ, sự tin tưởng của hắn cũng lập tức tăng lên, có lẽ đi theo Nguyên Anh kỳ lão quái này là quyết định chính xác.
"Lão tổ, hủ thi độc đối với bọn họ không có hiệu quả." Trong thạch thất rộng lớn kia, trên mặt Ninh gia thiếu chủ lộ ra một tia lo lắng.
"Hừ, không có gì, đối phương đã là Nguyên Anh kỳ cao thủ, đương nhiên có thể kiềm chế loại độc vụ này." Thi Ma nhe răng cười nhưng sau đó trong hốc mắt màu đỏ tươi lại lộ vẻ nghi hoặc: "Chỉ là cảnh giới người này quả thực có chút kỳ quái."
"Sao khi nãy người nói…"
"Bây giờ hắn tới gần, ta có cảm giác hắn có sự khác biệt với các lão quái khác, giống nguyên anh mà không phải nguyên anh... ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghe những lời của lão tổ, Ninh gia thiếu chủ như lạc vào mê cung trở nên ngẩn ngơ.
"Hừ, bất kể như thế nào. Tu vị của người này chắc chắn là rất cao, nuốt huyết nhục cùng hồn phách của hắn, nhất định ta sẽ tiến giai thành công."
Trong hốc mắt Thi Ma bắn ra hung quang khắp tứ phía, vẻ mặt càng thêm dữ tợn: "Tôn nhi, ngươi ở đây không được đi đâu, đợi lão phu đi tiếp hai vị gia hỏa từ đường xa mà đến."
"Vâng!" Ninh gia thiếu chủ khom lưng hành lễ, trên mặt lộ ra vẻ a dua:"Đệ tử chúc lão tổ đánh thắng ngay từ trận đầu, mã đáo thành công."
Trong đảo nhỏ âm khí cùng thi độc nồng nặc vô cùng, Lâm Hiên đem thần thức phát ra tới mức cực đại ngăn ngừa đối phương tập kích.
Hủ thi độc nơi đây tuy đáng sợ nhưng Lâm Hiên không để vào mắt, hắn đã có một thời gian dài ăn Tuyệt Độc đan, trừ phi là gặp độc công của đại tu sĩ hậu kỳ còn các loại khác thì không mấy bận tâm.
Bốn phía đảo nhỏ có cấm chế cản trở thần thức nhưng dưới thần thức cực đại của Lâm Hiên cũng không mấy có mấy chút tác dụng.
Qua một lát giữa đôi lông mày hắn nhướng lên như đã phát hiện ra điều gì đó.
"Chúng ta đi!"
Lời còn chưa dứt thân hình hắn đã hóa thành một đạo độn quang, rất nhanh nhằm hướng tây nam bay đi. Tu sĩ họ Tân ngẩn ngơ cũng vội vàng bay theo.
Bây giờ thân trong hang cọp, Lâm Hiên chính là chỗ dựa vững chắc, cho dù có đuổi đi, hắn cũng tuyệt đối không rời.
Đảo này tuy không lớn nhưng do có huyễn trận cấm chế cách trở, hai người thay đổi phương hướng mấy lượt, mất thời gian chừng tuần trà cảnh vật trước mắt mới rõ ràng sáng tỏ.
Trên một gò đất bằng phẳng có vô số loạn thạch, nhưng dưới mặt đất cứ cách mấy thước lại có một lỗ to bằng miệng bát sâu không thấy đáy, từ bên trong toát ra thi khí cuồn cuộn.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua rồi tập trung ở một đống loạn thạch. Ở đó có một quái vật hình người mặc trường sam bằng vải thô đang nhắm mắt. Khuôn mặt vô cùng dữ tợn lộ ra răng nanh nhọn hoắt, chính là Thi Ma nguyên anh kỳ kia.
"Tiền bối, đối phương bày ra trận pháp đem thi khí tụ tập lại khiến tu vị hắn gia tăng thêm. Hơn nữa lại càng bất lợi đối với tu sĩ nhân tộc chúng ta." Nhìn những cái lỗ trên mặt đất tu sĩ họ Tân đầy vẻ lo lắng.
"Ừm." Lâm Hiên gật đầu không ý kiến, trách không được Thi Ma giảo hoạt lại chọn chỗ này làm chiến địa thì ra là có quỷ kế.
Thấy Lâm Hiên không nói lời nào tu sĩ Tân họ càng sốt ruột, bây giờ hai người đã cùng ngồi chung thuyền nhất định phải đồng tâm hiệp lực.
"Tiền bối, hay là trước tiên chúng ta nghĩ biện pháp phá trận pháp này."
"Không cần." Lâm Hiên vẫn chăm chú nhìn Thi Ma, trong mắt dần lộ vẻ ngưng trọng. Tu vị của Thi Ma đã đến sơ kì đỉnh giai, thân thể cứng rắn thần thông cường hãn, không thua kém bao nhiêu so với Nguyên Anh trung kì tu sĩ.
Thấy đề nghị của mình không được chấp nhận, tu sĩ họ Tân không nhịn được vừa sợ vừa giận, chẳng lẽ Lý lão quái này thực sự nắm chắc đả bại được Thi Ma lợi hại kia?
"Đạo hữu có ý tốt nhưng quá khờ khạo, đối phương đã bày trận thế nơi đây, há lại để cho chúng ta dễ dàng phá hủy sao?"
Vẻ mặt Lâm Hiên lạnh nhạt chậm rãi nói, không thấy lộ ra kinh hỉ.
Vừa tới đây Lâm Hiên đã quan sát. Thi Ma giảo hoạt này khi bố trận đã liên thông với nhãn tuyền trong âm mạch, nói cách khác một khi dùng cự lực đem trận này bị phá hủy thì âm mạch cũng bị phá hủy theo. Khi đó chẳng phải là hắn lấy giỏ trúc mà múc nước, làm ra cái việc công dã tràng sao.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, trận pháp này ngoài tập trung thi khí thì cũng không có thần thông khác.
Hắn đang còn thầm tính toán thì Thi Ma đột nhiên mở mắt chiếu ra những tia sáng đỏ yêu dị, chậm rãi đứng lên tấm tắc chép miệng, lấy làm kỳ hỏi:
"Ơ, các hạ rốt cuộc có lai lịch thế nào, rõ ràng không phải là Nguyên anh tu sĩ nhưng sao lại có khí thế cỡ này?"
Trong lòng Lâm Hiên rùng mình, lão quái vật này kiến thức quả nhiên uyên bác. Tuy vậy hắn không trả lời mà chỉ đứng cười nhạt.
Ngược lại lời nói của quái vật khiến vẻ mặt tu sĩ họ Tân trở nên vô cùng kinh ngạc, toàn thân lộ vẻ sợ hãi vô cùng nhìn sang Lâm Hiên: "Sao có thể...... Ngươi, ngươi không phải tu sĩ nguyên anh?"
"Không sai, do ta tu luyện công pháp đặc biệt, thường bị các đạo hữu hiểu lầm, thực là có lỗi." Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
Thấy vẻ ung dung nói cười của Lâm Hiên, tu sĩ họ Tân vốn cũng thông minh tuyệt đỉnh, tiền bối này đối mặt Thi Ma mà không mảy may có chút sợ hãi. Hiển nhiên là có hậu chước. hắn dần dần áp chế sự sợ hãi, chỉ mong đối phương có sát chiêu có thể trừ bỏ được Thi Ma .
"Hừ, hai tên tu sĩ kia mùi vị không tệ, trong chốc lát các ngươi cũng sẽ biến thành món khoái khẩu của bổn tôn." Thi Ma đột nhiên nhếch mép cười, âm thanh mang theo hàn khí đượm vẻ đe dọa.
"Cái gì, Mạc đạo hữu cùng Kim đạo hữu đã gặp phải độc thủ của ngươi?" Thỏ chết thì cáo thương, âm thanh tu sĩ họ Tân có chút run rẩy.
"Hắc hắc, ngươi cho là tiến vào trong đây thì còn có thể sống sót mà trở về sao?" Thi Ma cười đắc ý rồi quay đầu nhìn sang Lâm Hiên: "Bổn tôn không biết ngươi tu luyện công pháp gì, tuy không phải là nguyên anh tu sĩ nhưng máu huyết cùng pháp lực nhất định có thể giúp ta tiến giai. Nể tình ngươi từ đường xa mà đến, ta sẽ chỉ một con đường sáng cho ngươi ít đau khổ hơn."
"Ồ!" Lâm Hiên cũng lộ ra một chút hứng thú, "Các hạ nói thử xem, biết đâu ta lại đồng ý?".
"Nếu ngươi bằng lòng bó tay chịu trói, ngoan ngoãn để lão phu chiếm đoạt kim đan cùng thân xác, ta có thể phá lệ mở lòng từ bi thả cho hồn phách của ngươi tiến vào luân hồi."
Tròng mắt cá chết của Thi Ma chuyển động, trâng tráo mở miệng.
"Hắc hắc." Lâm Hiên ngửa mặt cười to, khóe miệng đầy vẻ châm chọc."Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, trái lại ta có lời khuyên. Nếu như là ngươi bằng lòng để ta hạ cấm thần thuật, trở thành nô bộc để ta ra roi. Có thể ta sẽ nổi hứng mà chừa cho ngươi một cái mạng nhỏ."
"Khá khen cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, hôm nay bổn tôn phải băm vằm ngươi làm trăm mảnh." Trên mặt Thi Ma lộ vẻ hung lệ, khí thế ngay lập tức bạo tăng.
Chỉ thấy tiếng xương cốt răng rắc vang lên, cơ thể của lão đột nhiên bành trướng trông như một quả cầu thịt có tứ chi rồi bắn nhanh lên trời bắt đầu xoay tròn.
Nhìn thấy cảnh này trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên.
Ùm!
Quả cầu tròn bành trướng đến đường kính cỡ hơn trượng đột nhiên nổ tung ra cùng với thi khí ngút trời, những máu thịt kia lại biến ảo ra vô số hỏa xà cỡ ngón tay như mưa bắn qua hai người.
Mặc dù không biết đây là thần thông gì nhưng bị đánh trúng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào. Lâm Hiên hừ một tiếng phất tay áo bào một cái, tức thời trong ngân quang chói mắt, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã hiện ra trước người.
Lâm Hiên nhẹ nhàng điểm một cái, đôi ngân hoàn lập tức hóa thành ánh sáng hai sắc lam đỏ.
Lúc này ma anh của hắn đại thành, đương nhiên uy lực bổn mạng pháp bảo gia tăng lên nhiều, cũng thêm không ít thần thông biến hóa.
Ánh sáng xanh lam lóe lên vài cái đã hóa thành một tường băng chắn trước mặt Lâm Hiên, theo sau ánh sáng đỏ chói mắt vù một cái, trong tường băng lẫn thêm một tầng hỏa diễm ửng đỏ. Vốn là ngũ hành tương khắc, hỏa diễm đỏ ửng kia rõ ràng có độ nhiệt cực cao nhưng lại không chút ảnh hưởng gì đến tường băng.
Thấy thế trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng. Trước kia pháp lực hắn không cao, chỉ có thể phát ra Hỏa Long hoặc là Băng Giao riêng rẽ. Chưa khi nào có thể dung hợp được cả hỏa diễm vào tường băng như lúc này. Xem như bây giờ hắn thật sự bắt đầu nắm chắc linh giới dị bảo này.
Bên cạnh tu sĩ họ Tân thấy thủ đoạn của Lâm Hiên thì trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc nhưng tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn.
Dù không hiểu được Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn thần diệu đến cỡ nào nhưng chắc chắn đây là pháp bảo bất phàm. Lúc này y đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, trong ánh sáng màu đen đã đem bảo kiếm kia tế ra.
Theo sau cổ tay y rung lên, trước người lập tức hiện ra một thuẫn bài cỡ bàn tay. Thuẫn này do xương trắng đúc thành, chính giữa có một mặt quỷ dữ tợn tỏa ra quỷ khí lành lạnh. Tu sĩ họ Tân tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết vào trong, thuẫn bài bành trướng lên, mặt quỷ mở to mồm phun ra một đạo âm phong đem tu sĩ họ Tân bảo vệ ở bên trong.
"Ơ?" Lâm Hiên mắt chớp một cái quay đầu nhìn sang, trong mắt không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc. Thần niệm hơi động đã đem băng hỏa tường nứt ra một lỗ hổng lại không hề bảo vệ tu sĩ họ Tân nữa.
"Tiền bối, ngươi......"
Tu sĩ họ Tân thấy thế thì vô cùng kinh hãi lẫn tức giận, mắt thấy hỏa xà đang bắn tới như mưa, y nhanh chóng dùng tay ra sức đấm ngực thổ ra một ngụm tinh huyết.
Thuẫn bài kia sau khi hấp thu thì mặt ngoài nổi lên một tầng sáng màu tím âm u quỉ dị rồi tiếp tục bành trướng lên.
Trong những tiếng vang xèo xèo, hàng trăm hỏa xà đã đánh tới thần thông phòng ngự của hai người.
Băng hỏa tường tuy không dày nhưng không có nửa phần bị ảnh hưởng, hơn nữa hỏa diễm lại có hiệu quả kiềm chế thần thông của Thi Ma, đem những con hỏa xà dẫn đầu đồng hóa hết.
Số còn lại như thấy nguy bèn đổi hướng sang tu sĩ họ Tân. Lúc này bên trong âm phong trên mặt người này lộ vẻ dữ tợn, khuôn mặt y uốn éo hai tay khua động liên hồi.
Đoành một tiếng. Không ngờ Bạch Cốt Thuẫn Bài đã đem những hỏa xà đánh bật trở về.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nét tiếu ý. Chỉ là một Ngưng Đan sơ kì tu tiên giả lại có thể tiếp được tà công quỉ dị của nguyên anh Thi Ma.
Tên gia hỏa này chỉ sợ cũng có vài phần lai lịch.
Những hỏa xà công kích không tác dụng lần nữa tập hợp lại, lần nữa Thi Ma hiện ra trong ánh mắt hai tu sĩ.
Lúc này bộ mặt hung ác của lão ma đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, hung hăng trợn mắt nhìn tu sĩ họ Tân trong âm phong kia: "Ngươi có quan hệ thế nào cùng Bạch Cốt lão ma ở Vạn Quỷ hồ?"
Lâm Hiên nghe đến cũng có chút ngạc nhiên. Bạch Cốt lão ma gì đó thì hắn chưa từng nghe nói còn Vạn Quỷ hồ thì là như sấm bên tai.
Tu sĩ họ Tân này là đệ tử Vạn Quỷ hồ sao?
"Các hạ nhận lầm người rồi, tại hạ chỉ một tán tu, căn bản không biết Bạch Cốt lão tổ gì đó." Tu sĩ họ Tân một mực phủ nhận.
"Hừ, trước mặt chân nhân còn dám xảo ngôn, Tam Âm Bạch Cốt thuẫn không phải là bảo vật trân quý của lão ma sao, bổn tôn cũng nghe nói là pháp bảo của hắn bị đệ tử lấy trộm đi." Thi Ma lại cạp cạp cười quái dị: " Bạch Cốt Thuẫn Bài uy lực không nhỏ, không ngờ hôm nay lại đến tay ta."
Lời còn chưa dứt lão ma đã đưa lợi trảo múa một cái, ngay lập tức thi khí cuồn cuộn rồi giữa trời xuất hiện một con Quỷ giao, xen lẫn trong tiếng gió tanh tưởi đánh về phía đối thủ.
Thấy thế sắc mặt tu sĩ họ Tân lộ vẻ ngưng trọng, nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết vào pháp bảo, tiểu kiếm sắc nhọn màu đen kia trung lên dữ dội hóa thành một đạo sáng lăng lệ chém thẳng vào đối phương.
Nhất kiếm này thanh thế không nhỏ nhưng con Quỷ giao kia căn bản không để vào mắt, mở to mồm phun ra một đạo hắc khí, đạo sáng vừa tiếp xúc ngay lập tức ảm đạm đi, trong nháy mắt hiện ra bản thể màu đen của lợi kiếm, linh tính đại mất.
Khác với Tam Âm Bạch Cốt thuẫn là dị bảo nổi danh của lão quái Nguyên Anh kỳ. Hắc kiếm này là do tu sĩ họ Tân luyện chế nên không đỡ được một đòn của Thi Ma.
Thấy thế y sợ hãi vô cùng, chỉ có thể đem pháp lực liều mạng rót vào thuẫn bài chắn trước người, trong nháy mắt Quỷ giao kia đến gần một trảo bổ xuống thuẫn bài.
Chỉ thấy u quang trên thuẫn bài chợt lóe, lại đem quỷ trảo đẩy ra.
Thi Ma thấy thế không giận mà còn lấy làm mừng, trên mặt lộ vẻ tham lam. Lúc này dùng thần niệm khu động Quỷ giao mồm cắn trảo bổ muốn dồn đối phương vào thế yếu.
Thế công đang nhuần nhuyễn đột nhiên một thân ảnh xanh tím bay xéo mà đến, hiện ra một con điểu nhi dài không đầy nửa thước có vẻ giống như phượng hoàng.
Chỉ thấy phượng hoàng kia nhanh chóng vỗ cánh rồi bổ nhào vào Quỷ giao.
Nhìn bề ngoài thì thể tích hai bên vốn chênh lệch vô cùng, khiến người có cảm giác điểu nhi chỉ là châu chấu đá xe.
Nhưng kết quả lại khiến người há hốc mồm.
Điểu nhi xanh tím vừa chạm vào thì toàn thân quỷ giao như bị bao phủ một tần hỏa diễm màu xanh biếc, cả một góc trời sáng lòe rồi Quỷ giao nhanh chóng bị đốt thành hư vô.
Uy lực của Bích Huyễn U hỏa quả thực khiến người hãi hùng khiếp vía, tà công bị phá nhưng trên mặt Thi Ma lại không có nửa điểm ảo não.
Chỉ thấy lão ma nắm tay đấm vào ngực, thân hình lại trở nên mơ hồ.
Chân mày Lâm Hiên không khỏi cau lại, với thần thức của hắn mà còn không nhận ra hành tung đối phương, ngay cả thi khí trên người Thi Ma cũng đã biến mất.
Ẩn nặc thuật thật quỷ dị!
Đối mặt loại tình cảnh này tự nhiên là phải đề phòng đối thủ tập kích.
Lâm Hiên nhanh chóng đưa tay ra trước điểm một cái. Tường băng trước mắt ngay lập tức vỡ vụn biến thành một cái thuẫn bài, mặt trên có hỏa diễm màu đỏ quay chung quanh người hắn không ngừng. Đoành một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy một cái Quỷ mâu va vào thuẫn bài rồi bị bắn ngược trở ra.
Thi ảnh trước mắt lại tan biến không thấy, rất nhanh trong hư không lại xuất hiện mấy quỷ mâu to cỡ miệng bát, mũi đầu quỷ mâu lấp lánh ánh sáng xanh lè hiển nhiên chứa đựng kịch độc.
Trong âm phong tu sĩ họ Tân đang thầm kêu khổ. Tam Âm Bạch Cốt thuẫn mặc dù thần diệu nhưng tiêu hao pháp lực rất nhiều. Mắt thấy các quỷ mâu đang toàn lực đâm vào Lâm Hiên, thân hình y chớp động đã bắn nhanh hơn mười trượng xa, đang muốn độn quang chạy trốn đột nhiên trước mắt hiện ra hư ảnh Thi Ma.
Tu sĩ họ Tân không nhịn được kinh hãi, hắn vội vàng đem Tam Âm Bạch Cốt Thuẫn tế ra chắn trước người.
Chợt bên tai lại truyền đến âm thanh của Lâm Hiên: "Ngu ngốc, ở phía sau ngươi."
Cho dù chưa phát giác ra nguy hiểm nhưng tu sĩ họ Tân vội quay đầu, chỉ còn kịp thấy một Quỷ đầu trên trán có một cái sừng nhọn ngay trước mắt.
Vẻ mặt tu sĩ họ Tân lập tức trở nên kinh hoàng cùng tuyệt vọng, còn chưa kịp phản ứng thì Quỷ đầu đã há cái mồm chậu máu cắn phập vào yết hầu của y.
Khí lực toàn thân của tu sĩ họ Tân ngay lập tức tan biến, kết cục cũng giống như hai đồng bọn xui xẻo khi trước.
Chỉ một loáng Quỷ đầu đã thôn phệ xong tu sĩ họ Tân, nó nhanh chóng thu lấy túi trữ vật cùng Tam Âm Bạch Cốt Thuẫn thu lại rồi bay về cùng Thi Ma hợp thể thành một.
Lúc này vẻ mặt Thi Ma trở nên vô cùng đắc ý nhưng rất nhanh lại trở nên ngẩn ngơ. Các quỷ mâu lúc này nhất thời bị buộc lại như bó củi, không ngừng dãy dụa trong hai cái ngân hoàn.
Bộ dáng Thi Ma trở nên ngưng trọng, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, quỷ mâu giống như rắn độc liều mạng vùng vẫy nhưng đáng tiếc không cách nào thoát khỏi.
"Đây là vật gì mà có thể giam cầm bảo vật của ta?" Trên mặt Thi Ma đầy vẻ âm trầm.
Lâm Hiên cười mà không giải thích, lại nói một câu khiến Thi Ma trở nên ngẩn ngơ: "Chúc mừng! Các hạ không ngừng thôn phệ ba tên Ngưng Đan Kỳ tu sĩ chắc hẳn thần thông bây giờ đã đại tăng!"
Thi Ma nghe thì hung ác mở miệng :"Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Lâm Hiên hờ hững lắc đầu: " Với thần thông của các hạ, ban đầu ta muốn thu thập ngươi cũng cần phí một chút sức lực. Nhưng ngươi tham lam như vậy tự lấy dây buộc mình, ngược lại có thể giảm cho ta không ít công phu."