Tu sĩ tai nhọn bay lộn nhào mấy vòng, sau khi rơi xuống đất thì bịch bịch lùi về sau mấy bước cuối cùng mới đứng vững.
Ăn thiệt thòi không nhỏ nhưng thân thể không đáng ngại, tên gia hỏa giảo hoạt này nhìn lại kiến trúc trước mắt rồi suy tính. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cấm chế vô hình, lại có chút phiền phức rồi.
Y búng tay bắn ra một viên hỏa cầu mang theo cái đuôi lửa tới phía trước, cách cửa lớn còn nửa thước thì không khí đột nhiên như sóng nước lay động đem viên hỏa cầu bắn ngược lại.
Không cam chịu y liên tiếp thử nhiều loại thần thông nhưng hoàn toàn vô dụng. Lúc này tu sĩ tai nhọn không khỏi có phần ảo não, hơi chần chừ y vỗ lên túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc tinh xảo dị thường.
Chính là là vật mất trộm của Kiếm U Cung.
Nâng hộp ngọc trên tay, vẻ mặt y hết sức trịnh trọng, trước tiên đánh ra một đạo phiêu phù thuật, chỉ thấy lam quang lóe sáng hộp này chầm chậm trôi nổi ở trước người hắn.
Tiếp theo y cẩn thận mở nắp hộp, một ngọc bội theo đó nổi lên.
Ngọc bội này cỡ bàn tay, mặt trên phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, vừa nhìn đã không phải phàm vật.
Tu sĩ tai nhọn mồm liên tục lẩm bẩm tiếp tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Ngọc bội hấp thu xong đột nhiên đón gió phình lớn ra.
"Đi!"
Tu sĩ tai nhọn hướng về nó vẫy vẫy, ngọc bội quay tròn một vòng vù vù không dứt tỏa ra vô số bạch khí.
Sương vụ tụ tập ở cùng một chỗ rồi cuồn cuộn hướng về cửa lớn phía trước vọt tới.
Lúc này sự tình kỳ dị phát sinh. Sương mù lại không chịu ngăn trở của cấm chế dễ dàng xuyên qua. Tiếp theo cửa lớn két một tiếng tự mở ra.
Tựa như ngọc bội này vốn là lệnh bài khống chế trận pháp nơi này.
Thấy được màn này tu sĩ tai nhọn mừng rỡ như điên.
"Đây quả nhiên là lệnh phù của Ngọc Huyền Tông." Y vẫy tay thu hồi ngọc bội: "Cung chủ Kiếm U Cung hao tâm tổn sức đoạt được bảo vật này, nằm mơ cũng không nghĩ đến ngược lại giúp ta như hổ mọc thêm cánh."
Lẩm nhẩm mấy câu y bay vào sân nhỏ trước mặt.
***
Một nơi khác, sau khi ra khỏi khe núi là một con đường nhỏ thềm trải bằng đá xanh hiện trước mắt Lâm Hiên.
Hiển nhiên hắn đã tiến vào khu vực ngoại môn Ngọc Huyền Tông.
Thềm đá xanh kia rất dài, quanh co uốn lượn nhìn không đến điểm cuối. Lâm Hiên đem thần thức thả ra, không phát hiện ra điều gì bất ổn bèn tiếp tục đi tới.
Hơn nửa canh giờ sau.
Nhưng cảnh tượng trên đường đi không ngờ làm hắn thầm lắc đầu.
Nơi nơi đều là hài cốt! Cảnh tượng giống như trên quảng trường.
Trước kia nơi đây vốn chém giết vô cùng thê thảm khiến Lâm Hiên cũng rúng động, Không ít hài cốt tu sĩ ở cùng một chỗ hiển nhiên là sử dụng loại bí pháp nào đó đồng quy y tận.
Hơn nữa càng đi về phía trước, cảnh giới tu sĩ ngã xuống càng cao. Vừa đi Lâm Hiên vừa thu thập không ít pháp bảo chưa mất linh tính, hiển nhiên chủ nhân của chúng thấp nhất cũng là tu sĩ Ngưng Đan kỳ.
Không biết ở thời kì thượng cổ trăm vạn năm trước trong Ngọc Huyền Tông này rốt cục phát sinh biến cố thế nào, đáng tiếc manh mối quá ít chưa thể suy đoán.
Một lúc sau một cái Thạch Đình hiện vào trong mắt, Lâm Hiêm nghiêm mặt dừng bước.
"Thiếu gia, có chuyện gì?"
Giọng nói của Nguyệt Nhi truyền vào tai, mặc dù khắp nơi đều là hài cốt nhưng nha đầu này vốn là âm hồn tự nhiên không sợ hãi.
Lâm Hiên không đáp mà thân hình chợt lóe phút chốc đã đứng bên cạnh đình.
Chỉ thấy ở bên trong đình có hai tu sĩ tiên phong đạo cốt khoanh chân ngồi, mặc dù đã chết trăm vạn năm nhưng huyết nhục vẫn còn, dung mạo như lúc còn sống.
Nguyệt Nhi không khỏi mở to hãi hạt nhãn châu trong ngần: "Sao có khả năng này, nhiều năm như vậy mà thi thể không mục nát."
"Cái này không hiếm, theo ta được biết một số tu sĩ tu luyện công pháp đặc thù dễ dàng làm được điều này." Lâm Hiên thản nhiên giải thích, lại đi tới trước thi thể hai người.
Từ cách y phục của hai người vẫn có thể nhìn ra trước kia bọn họ không phải nhân vật tầm thường, Lâm Hiên ngơ ngẩn một lát đột nhiên thở dài: "Nguyệt Nhi, ta nghĩ Ngọc Huyền Tông không phải gặp phải địch bên ngoài, mà là bị diệt môn bởi nội loạn."
"Vì sao thiếu gia nói như vậy?"
"Ngươi qua đây nhìn xem."
Nghe tiếng của thiếu gia, thân ảnh Nguyệt Nhi lay động đã chuyển tới phía trước.
"Cái này...hai người là huynh đệ." Nguyệt Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp, khuôn mặt đẹp đầy vẻ không ngờ.
"Đúng." Lâm Hiên gật đầu. Hai người nọ khoanh chân ngồi, đều có một thanh kiếm nhỏ cắm vào trong thi thể đối phương, hiển nhiên là tự tàn sát lẫn nhau.
Thi thể hai người bảo tồn hoàn hảo, dung mạo lại giống nhau như đúc, điều này không khỏi làm Lâm Hiên cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Huynh đệ song sinh tương tàn!
Lâm Hiên còn chú ý đến nơi tay áo trang phục hai người hơi có khác biệt, ống tay trái một người thêu cái đỉnh lô rất sống động, còn người kia thì thêu một thanh đoản kiếm gần một tấc.
Hiển nhiên hai huynh đệ tuy là đồng môn nhưng lại thuộc về phe phái khác nhau.
Nguyệt Nhi gật đầu:" Không biết môn phái này ban đầu phát sinh chuyện gì."
"Điều này có thiên lão mới biết. Có lẽ là tranh quyền đoạt lợi hay cướp đoạt linh đan bảo vật, khẳng định là những thứ khiến tu sĩ động tâm cực lớn." Lâm Hiên bĩu môi xem thường nói.
"Ừm, bản thân ta cảm thấy khả năng là bảo vật lớn hơn cả, dẫu sao tu tiên giả tương đối không màng danh lợi, cho dù có người ham muốn chức vị tông chủ cũng sẽ không tùy tiện giết tới máu chảy thành sông thế này." Nguyệt Nhi mỉm cười nói: "Cũng không biết bảo vật cuối cùng bị ai đoạt được, hay là hai phe đồng quy y tận để lại cũng lên."
Lâm Hiên nghe đến đó trong lòng có chút động, nha đầu này nói cũng có khả năng a!
Nếu bảo vật có thể làm cả môn phái tu tiên điên cuồng, mang đại họa cho chủ nhân khẳng định là rất nghịch thiên.
Xem ra trước đây dù hai phe chém giết nhau, dù một bên thắng lợi mang bảo vật đi thì khẳng định còn lại một số bảo vật có giá trị khác.
Trên đường đi tới Lâm Hiên đúng là thu thập không ít pháp bảo Linh Khí. Hắn muốn thoát ra bên ngoài cũng phải đi sâu tìm tòi bí ẩn trong này.
Đương nhiên nơi này mới chỉ là ngoại môn Ngọc Huyền Tông, bên trong trọng địa nội môn nguy hiểm quả thực không nhỏ.
Sắc mặt Lâm Hiên biến đổi liên tục nhưng rất nhanh đã trở về trầm mặc.
"Đi thôi, xem phía trước có vật gì."
"Được." Nguyệt Nhi gật đầu nhưng lại khua nhẹ tay áo, một đạo sương mù bắn ra cuộn hướng tới thi thể hai tu sĩ cuốn lấy hai thanh kim ngân tiểu kiếm qua. Nhiều năm như vậy mà linh tính của chúng chưa mất, hiển nhiên là bảo vật phẩm bậc không thấp.
Nàng muốn tiện tay dắt dê, để lại hai thanh tiên kiếm nơi này quả thực đáng tiếc.
Nhưng đúng lúc này dị biến chợt phát sinh làm người trợn mắt há mồm.
Khi hai thanh tiểu kiếm bị hút vào trong tay Nguyệt Nhi thì roạt roạt…
Tức thoeig cỗ thi thể bên phải đột nhiên cử động như là sống lại. Trong hai hốc mắt trống rỗng phát ra những tia sáng màu đỏ quỷ dị. Mà quỷ vụ do Nguyệt nhi phát ra lại bị hút vào trong thi thể.
"Sao lại như vậy?"
Sắc mặt Nguyệt Nhi đại biến, những năm gần đây theo thiếu gia mạo hiểm khắp nơi, chuyện quỷ dị như vậy cũng chưa từng thấy qua. Thi thể sống dậy?
Trước đó nàng dùng thần thức quét qua, pháp lực cùng yêu khí trong thi thể tu sĩ này đã tận.
Nhưng phản ứng của Nguyệt Nhi cũng không chậm, môi anh đào hé mở phun ra một đạo sáng nhọn màu lam lấp lánh sáng ngời, chính là pháp bảo Uyên Ương đao.
"Két..." Ma thi kia vù đứng lên hành động cực kỳ mau lẹ, thân hình chợt lóe đã tránh sang một bên.
"Nguyệt Nhi, đừng vội."
Lâm Hiên đã phát hiện ra biến dị này, ngăn chặn công kích tiếp theo của tiểu nha đầu.
"Thiếu gia, sao lại ngăn ta?"
"Không có gì, tên gia hỏa này biến thành cương thi rồi." Lâm Hiên nhìn quái vật trước mặt, mở miệng nhẹ nhàng giải thích.
"Sao có thể? lúc trước rõ ràng từ trên người hắn ta không cảm ứng được ma khí." Nguyệt Nhi hiếu kỳ hỏi lại.
"Điều này cũng bình thường, quỷ vật cương thi điều kiện hình thành vốn không thể dùng lẽ thường suy đoán."
Nguyệt Nhi tuy chủ tu Huyền Ma chân kinh nhưng không có lĩnh hội Thiên Ma Quỷ Thi thuật nên vốn không mấy hiểu rõ đối với cương thi trong đó.
Ma thi chia làm hai loại.
Một loại là luyện thi, thi thuật quỷ đạo của tu tiên giả, lợi dụng thi thể người chết thêm vào các loại tài liệu quý hiếm hao hết trăm cay nghìn đắng cuối cùng tế luyện thành quái vật.
Loại cương thi này sức lực mạnh vô cùng nhưng tu vị không cao khó có thể địch lại tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Còn có một loại, chính là thi thể chôn dưới đất trong điều kiện tự nhiên tự thông linh mà hình thành quái vật.
Điều kiện thông linh phi thường hà khắc, không ít tu sĩ quỷ đạo đã nghiên cứu cũng không rõ ràng, nhưng có người cho rằng thi thể cần chôn cất ở âm khí rất lớn chính là âm mạch chi địa.
Số lượng cương thi hình thành không nhiều nhưng tu vị lại vượt xa luyện thi, thậm chí một số cương thi sau khi có linh tính tiếp tục hấp thu âm khí, có thể mở ra linh trí sau đó tiếp tục tu luyện tiến giai.
Lợi hại nhất là Thi đế vạn năm có thể đối kháng đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Thời khắc này Lâm Hiên nheo mắt lại đánh giá quái vật trước mặt, bên trong Ngọc Huyền Tông linh khí dồi dào đương nhiên không phải là âm mạch chi địa, nhưng một trường hạo kiếp ở thời kỳ thượng cổ, gió tanh mưa máu không biết bao nhiêu tu sĩ đã bỏ mạng.
Hài cốt rất nhiều, cho dù không có âm khí nhưng đồng môn tương tàn, oan hồn lệ khí tự nhiên không hề thiếu. Do đó có lẽ sinh ra cương thi có linh tính.
Nhưng vì sao nhiều năm như vậy không tỉnh lại mà khi Nguyệt Nhi vừa hành động liền phát sinh dị biến. Có lẽ liên quan đến quỷ vụ do tiểu nha đầu tế ra.
Nhưng trước tiên phải tiêu diệt quái vật này.
Quái vật này mặc dù tu vị xem ra không thấp nhưng Lâm Hiên còn không để trong mắt.
Hắn đem Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm tế ra. Còn Nguyệt Nhi khẽ cau chân mày tay ngọc nhẹ vung, một cây tiểu phiên đã xuất hiện, ma khí lành lạnh đáng sợ.
Thú Hồn phiên!
"Gr…rào!"
Ma thi mở mồm gào thét ra một tiếng chói tai, vốn đã hấp thu không ít thi khí hơn nữa lúc còn sống tu vị không thấp. Bởi vậy vừa sinh ra đã mở ra linh trí, cũng thấy được hai người trước mặt không dễ đối phó.
"Đi!"
Lâm Hiên cũng không muốn kéo dài, giơ tay lên chỉ vào Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm. Tiên kiếm này khi rung động phân ra mấy đạo kiếm quang rồi bản thể nó cũng hóa thành một Cự kiếm màu lam dài cỡ bảy tám trượng bắn tới ma thi.
Bên kia Nguyệt Nhi khẽ bấm tay trái, đánh ra một đạo pháp quyết vào Uyên Ương đao trên đỉnh đầu.
Đôi pháp bảo này sau khi hấp thu hóa thành hai con linh điểu, một lớn một nhỏ nhìn hình dáng là một đôi uyên ương.
Hai con linh điểu vỗ cánh đón gió mà lớn lát sau to tới mấy trượng, một con phun ra ngọn hỏa diễm bốc cháy hừng hực, con còn lại thì phả ra một con thủy long.
Chủ tớ hai người chưa xuất hết thần thông nhưng cùng liên thủ, uy lực một kích cũng không thể coi thường.
Trên mặt ma thi lóe qua một tia sợ hãi nhưng muốn tránh đã không kịp, tia sáng đỏ yêu dị trong mắt nhanh chóng trở nên sáng chói.
Rắc rắc xương cốt kêu vang một hồi, trang phục trên người nó hóa thành những mảnh vụn lộ ra huyết nhục, rồi thân thể nhanh chóng khô héo mọc ra đầy lông xanh. Lại há mồm phun ra thi khí trắng xám nhanh chóng bao quanh thân thể.
Dường như gia hỏa này muốn lấy cứng chọi cứng.
Sắc mặt Lâm Hiên lộ vẻ chế nhạo, cương thi vốn thần lực mạnh mẽ, thân thể cứng như thiết luyện còn hơn hẳn yêu tộc, nhưng nó cũng quá cậy mạnh rồi.
Trong chốc lát, mấy đạo kiếm quang cùng Cự kiếm xen lẫn tiếng sấm sét, như thái sơn áp đỉnh bổ xuống đầu đối phương.
Sắc mặt ma thi hiện vẻ sợ hãi, mở mồm phun ra một ngụm máu đen nhanh chóng cùng thi khí bên ngoài hòa vào nhau, vù vù thi khí cuồn cuộn một hồi, một vòng bảo hộ màu trắng xám xuất hiện giữa không trung.
Trên vòng bảo hộ lập lòe tia sáng đỏ tươi yêu dị, mà lúc này vẻ mặt ma thi càng dữ tợn tới cực điểm. Hai cánh tay gầy đét vung vẩy một hồi đánh ra mấy đạo pháp quyết, vòng bảo hộ bằng thi khí sau khi hấp thu càng trở nên co rút ngưng kết.
Uỳnh!
Kiếm quang chém vào phía trên nhưng vòng bảo hộ kia chỉ lung lay một chút, quả thực không thể coi thường. Nhưng sau đó Cự kiếm chém xuống, chỉ thấy lồng sáng chợt lóe, mặt ngoài vòng bảo hộ đã xuất hiện vô số vết nứt rất nhỏ, có xu thế dần dần lan rộng.
Vẻ lo sợ trong mắt ma thi càng đậm, mở mồm liên tục phun ra thi khí không ngừng tu bổ vòng bảo hộ, nhất thời song phương chuyển thành thế giằng co.
Thần thông của gia hỏa này cũng không kém. Tu tiên giới không có nguyên tắc một đối một, công kích của Nguyệt Nhi cũng theo tới.
Chia ra hai phía là Hỏa diễm cùng Thủy Long giống như bão táp hủy thiên diệt địa khoảng khắc đem thân hình thi ma bao phủ.
Cương thi thực lực không kém nhưng dẫu sao mới có linh tính không lâu, tự nhiên không ngăn được công kích lợi hại như vậy.
Lách cách...
Âm thanh vải gấm bị xé vụn truyền đến tai. Vòng bảo hộ thi khí dưới sự hợp công của chủ tớ Lâm Hiên, cuối cùng cũng vô pháp chống đỡ gào thét hóa thành các mảnh vỡ lớn nhỏ không đều. Tiếp đó bản thể cương thi bị vùi lấp trong công kích mạnh như vũ bão.
"Đi!"
Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ hai tay vội bấm pháp ấn. Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm dưới sự khống chế của hắn bổ dọc xuống. Thi huyết bạo vũ ra đầy trời, cương thi đã bị chém thành tám khối.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm nhưng bị biến chợt xuất hiện trong mắt. Một quầng sáng mờ chợt lóe rồi một tên hài nhi cao hơn một tấc từ trong công kích chạy ra.
Hài nhi quay đầu trừng mắt oán hận nhìn Lâm Hiên rồi hai tay nhỏ đan chéo biến ảo một đạo pháp ấn cổ quái. Thân hình nó hơi rung lên liền chỗ biến mất.
Ngay sau đó hài nhi đã xuất hiện ở nơi xa mấy chục trượng.
Đây là...thuấn di thuật? Thần thông đặc biệt của tu sĩ Nguyên Anh!
Lấy tâm cơ của Lâm Hiên khi thấy một màn này cũng trợn mắt há mồm.
"Thiếu gia, đây là cái gì?" Sắc mặt Nguyệt Nhi cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc nhỏ giọng nói.
"Theo ta suy đoán đây là Thi anh." Lâm Hiên có chút khẳng định nói.
"Thi anh?" Khuôn mặt đẹp của Nguyệt Nhi bỗng chốc không còn chút sắc huyết, giọng nói cũng run rẩy: "Sao có khả năng này, nếu thật là Thi anh cho dù hai ta dốc hết bản lĩnh chưa chắc địch lại chứ đừng nói dễ dàng hủy thân xác của nó như thế!"
Cũng khó trách Nguyệt Nhi kích động như vậy. Tại tu tiên giới Thi anh xác thực là quái vật nguy hiểm vô cùng.
Lại nói thần thông của Thi đế vạn năm không chút thua kém tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng Thi đế vốn là cương thi tự mở ra linh trí rồi tu luyện tiến giai ngưng kết thành Thi Châu chứ không phải là ngưng thành Nguyên Anh như tu sĩ.
Muốn hình thành Thi Anh cần yêu cầu đủ loại cơ duyên xảo hợp, thân thể lúc còn sống phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trước khi chết Nguyên Anh tuyệt đối không được thoát ra khỏi thi thể.
Lại nói sau khi tiến vào cảnh giới này, cho dù thân xác bị hủy thì Nguyên anh có thể thuấn di trốn thoát, sau đó tìm một thân xác khác đoạt xá trở lại.
Nguyên Anh của cao thủ sau khi thân xác bị hủy lại không trốn chạy trừ phi não đầu có vấn đề, cho nên để hình thành quái vật Thi anh ở tu tiên giới hầu như chỉ trong truyền thuyết.
Với nhãn quang Lâm Hiên chắc chắn tên hài nhi vừa rồi là Thi anh. Tại sao nó lại dễ dàng bỏ chạy thì Lâm Hiên cũng không hiểu thế nào. Theo lẽ thường gặp phải quái vật Thi Anh thì cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng sẽ nhượng bộ thối lui.
Thực ra tình huống này có chút vi diệu. Trăm vạn năm trước, đôi huynh đệ sinh đôi gà nhà đá nhau này đúng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Sau khi hai người đồng quy y tận. Ca ca thì bị một loại thần thông quỷ dị trực tiếp tiêu diệt, Nguyên anh theo gió tán loạn.
Mà tình cảnh của đệ đệ khá hơn một chút, Nguyên Anh của hắn dù đã trọng thương không chết nhưng bị một bí thuật khác giam trong thi thể không có cách nào thoát ra.
Cũng không biết cuối cùng phát sinh biến cố gì, cũng không có đồng bọn tới nơi này nữa tìm biện pháp giải thoát cho hắn.
Cho nên Nguyên anh điên cuồng tuyệt vọng bị cấm chế ở trong thi thể. Mà nơi này thi khí dày đặc cơ duyên xảo hợp, sau khi Nguyên anh tọa hóa thì biến thành Thi Anh.
Khác với quái vật hình thành ở âm mạch chi địa. Thi anh này khi được hình thành vẫn bị trói buộc trong thi thể.
Thi anh tự nhiên không cam lòng, sau khi chuyển hóa nó liền nghĩ mọi biện pháp thoát vây.