Bách Luyện Thành Tiên

Chương 175: Xâm nhập Tàng Thư Các




"Linh Dược Sơn thật sự có Thần Đan này?" Quá nửa ngày Khổng Tước tiên tử rốt cục mới tin vào tin tức kinh người này. Có điều ngữ khí vẫn bán tín bán nghi.
"Ta nhắc lại, lừa gạt tiên tử thì với ta có lợi ích gì chứ?" Lâm Hiên thản nhiên nhìn thẳng vào đáy mắt đại mỹ nữ này.
" Được rồi. Ta tin ngươi lần này" Khổng Tước nghĩ ngợi một lát đã hạ quyết định. Tuy rằng chậm rãi dưỡng thương cũng có thể khỏi nhưng mất thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến tu luyện. Đã có tin tức của Tinh Dương Thần Đan, tại sao không mạo hiểm một phen?
Qua một lúc lại thấy Lâm Hiên đứng đó mà cười cười, không hề có ý di động cước bộ.
"Đạo hữu, ngươi còn định ở đây làm gì vậy..." Khổng Tước tiên tử sửng sốt, trong lòng có chút bất mãn nhưng ngữ khí có chút khách khí hơn. Dĩ nhiên nàng còn muốn dựa vào mưu trí của hắn.
"Tiên tử có còn quên một chuyện trọng yếu nào không?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Ý ngươi là sao?"
"Ta đã cung cấp tin tình báo rồi còn phải mạo hiểm trở lại bổn môn, tất nhiên là muốn có chút lợi ích. "
" Điều này ngươi nói cũng đúng " Khổng Tước tiên tử tuy cao ngạo nhưng là cũng nhân vật rất phân minh.
Với tâm cơ của Lâm Hiên, đương nhiên hắn phải chiếm một chút tiện nghi để tránh Khổng Tước tiên tử nghi ngờ.
Mà thân là Hóa Hình kỳ yêu tu, thủ lĩnh nhất phương. Trên người nàng sẽ có không ít thứ tốt!
" Lâm đ*o hữu. Tiện nghi của ta không phải ngươi sớm đã chiếm rồi sao" Đôi môi đào mềm mại của Khổng Tước tiên tử hậm hực nói.
"Ta!" Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc, khó hiểu gãi đầu.
"Chính xác là tia kim quang khi nãy, ngươi cho nó là tầm thường à?"
"Tiên tử xin hãy nói rõ. Ta vốn chưa hiểu " Tâm niệm Lâm Hiên thay đổi thật nhanh. Lúc trước hắn còn có chút hoài nghi nhưng giờ muốn nghe Khổng Tước tiên tử nói ra rõ ràng.
" Ta dùng Thiên Kính Minh Quang áp chế ngươi. Nhưng ngươi còn chưa có biết thứ này còn có một tên gọi khác" Khổng Tước tiên tử nói tới đây căm giận đưa mắt liếc Lâm Hiên một cái.
"Tên gọi gì chứ?" Vẻ mặt Lâm Hiên lại dường như ngây ngốc. Tuy tu vị hắn kém hơn Khổng Tước tiên tử nhưng luận tâm cơ thì nữ yêu tu xinh đẹp này có thúc ngựa cũng vô pháp đuổi kịp hắn.
"Đó chính là bổn mạng linh quang. Đạo hữu thân là Ngưng Đan kỳ tu sĩ đã nghe nói qua một lần chứ".
Quả nhiên là vật này, trong lòng Lâm Hiên thầm mừng rỡ nhưng trên mặt dường như lại kinh ngạc rồi giật mình.
Bổn mạng linh quang là một bảo vật đặc biệt của yêu tộc Hóa Hình kỳ.
Vật ấy tương đối đặc thù, tuy không trọng yếu như yêu đan nhưng cũng cực kỳ trân quý.
Bổn mạng linh quang uy lực cực lớn nhưng chỉ dùng được một lần mà thôi. Yêu tu vốn để lại dùng làm bảo mệnh thần thông khi đường cùng.
Mà ngoài ra bổn mạng linh quang còn có một đặc điểm kỳ diệu, chính là có thêm phần tác dụng khi tu sĩ ngưng kết Nguyên Anh.
Nghe nói ở thời kỳ Hồng hoang có một cổ tu Ngưng Đan kỳ cơ duyên xảo hợp cứu một yêu thú cấp bốn. Yêu tu này đền ơn bằng cách đem bản mạng linh quang rót vào trong thân thể của hắn.
Trước đó cổ tu sĩ kia không có bao nhiêu cơ hội ngưng kết Nguyên Anh nhưng nay lại Kết Anh thành công.
Điều này thực khiến hậu nhân hâm mộ nhưng cũng chỉ có thể thèm nhỏ dãi mà thôi. Quan hệ Nhân Yêu lưỡng tộc không phải là tốt. Bổn mạng linh quang chỉ yêu thú Hóa Hình kỳ mới có, tu sĩ Ngưng Đan kỳ nào dám đánh mơ tưởng cướp được.
Lấy uy lực của tia kim quang đã dễ dàng chế phục hắn. Lâm Hiên sớm đã hoài nghi. Quả nhiên đúng là bảo vật này.
"Ý tiên tử là…"
"Chỉ cần ngươi có thể giúp ta lấy Tinh Dương Thần Đan. Bổn tiên tử tự nhiên sẽ giải trừ linh quang trong cơ thể ngươi. Ngươi có thể đem luyện hóa khi ngưng Anh, thế nào, tiện nghi này không nhỏ chứ?"
"Đa tạ tiên tử" Nói cho cùng thì Lâm Hiên và Khổng Tước tiên tử đâu có thâm thù đại hận gì, sau khi đạt được thỏa thuận thì trong lòng mỗi người đều nhẹ nhõm lẫn hy vọng. Lâm Hiên mang Khổng tước tiên tử hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi.
***
Lại nói về Điền Tiểu Kiếm, sau khi cùng Lâm Hiên phân ra. Thiếu Ma chủ lập tức dốc toàn lực chạy trối chết.
Tiểu tử này tâm tư vốn tinh tế. Vì muốn chắc chắn nên không lập tức chạy về Cửu Long Phái mà là vượt qua hướng đông chừng hơn hai trăm dặm. Lúc này mới che dấu hành tung quay lại địa điểm hội minh.
Chỉ cần trở lại bên người sư tôn, tự nhiên hắn sẽ được an toàn.
Không biết Lâm Hiên thế nào, có bình yên đào thoát như hắn không. Vị thiếu chủ ma đạo này tầm mắt cao để hơn đầu. Tu sĩ ngang hàng hắn không xem vào đâu, chỉ có Lâm Hiên là khiến hắn lưu tâm.
Khi ở Cực bắc hắn chiếm được y bát của thượng cổ tu sĩ. Không những có U Minh Hàn Thiết mà còn thêm linh đan hiệu lực thần kỳ. Trong thời ngắn ngủi đã tiến giai Ngưng Đan trung kỳ. Hắn nghĩ có lẽ là đã bỏ xa Lâm Hiên.
Nhưng thiên đạo đâu có chiều lòng người ta!
Lúc gặp lại thì cảnh giới đối phương lại ngang hắn. Lâm Hiên tuy có động thủ nhưng Điền Tiểu Kiếm không ngốc mà cho rằng đó là thực lực chân chính của Lâm Hiên.
Ngay cả bổn mạng pháp bảo cũng chưa từng thấy đối phương tế ra!
Chưa từng trực tiếp so tài nhưng Điền Tiểu Kiếm cảm thấy hắn không chút nắm chắc phần thắng. Mà rốt cuộc hai người là bạn hay địch thì hiện tại kết luận còn hơi sớm.
Đối phương có lẽ không dễ dàng ngã xuống. Lúc này tâm tình Điền Tiểu Kiếm phức tạp vừa độn quang vừa nghĩ ngợi.
Đột nhiên hắn biến sắc nhanh chóng bắn ngược qua một bên. Một đạo sáng hắc sắc to như cánh tay hài nhi đánh trúng nơi hắn vừa bay qua.
Nguy hiểm thật!
Trong lòng Điền Tiểu Kiếm sợ hãi, ngẩng đầu nhìn qua phía người đánh lén. Rất nhanh trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cách đây chừng trăm trượng có ba nhân ảnh đang đứng.
Ở giữa là một tu sĩ râu để ba chòm tướng mạo cổ kỳ, có phong độ của một vương giả.
Bên trái là một thiếu phụ vận cung trang dáng người thành thục. Khí chất lại lạnh như một khối hàn băng.
Mà bên phải là một tu sĩ vận ngân sắc cẩm bào, dung diện bình thường nhưng khí thế lại bất phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Điền Tiểu Kiếm thân là Thiếu chủ ma đạo, tự nhiên từng gặp qua nhiều nhân vật. Nhưng nhìn ba người trước mắt, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch như tờ giấy. Trên trán nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lạnh.
Nguyên Anh tu sĩ!
Trừ tu sĩ cẩm bào ngân sắc, hai người còn lại đều phát ra quỷ khí dày đặc không phải là tu sĩ nhân tộc.
Là Hạo Thiên Quỷ đế!
"Chính là tiểu tử này sao? "
"Vâng, Hạo Thiên bệ hạ, Điền Tiểu Kiếm chính là ái đồ duy nhất của Cực Ác ma tôn, nghe nói còn có cùng huyết thống." Ngân bào tu sĩ mỉm cười mở miệng.
"Thanh Tường đạo hữu khẳng định như vậy nhất định không sai, cho dù Ma tôn đoạn tuyệt thất tình lục dục nhưng bắt lấy truyền nhân của lão thì đối với kế hoạch của chúng ta cũng có trợ giúp không nhỏ".
Hạo Thiên Quỷ Đế nói tới đây phất tay áo một cái, một tầng quỷ vụ sương mù cuồn cuộn tuôn ra, gào thét hóa thành một bộ Khô Lâu thật lớn xông qua tấn công Điền Tiểu Kiếm.
***
Khoảng nửa ngày sau một đạo kinh hồng màu xanh hiện ra tại vùng lân cận Linh Dược Sơn, sau một trận quay vòng độn quang mới hạ xuống hiện ra một đôi nam nữ.
Đánh giá tòa đại sơn hùng vĩ trước mắt. Trên khuôn mặt xinh đẹp Khổng Tước tiên tử hiện lên chút lo lắng.
Cấm chế nơi này trùng điệp cùng tu sĩ tuần tra liên tục, thậm chí nàng đã nghe Lâm Hiên nói có một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tọa trấn nơi đây.
Lâm Hiên đã nói qua không thể dùng thân phận của hắn mà đường đường chính chính xông vào. Nhưng muốn lẳng lặng mà lẻn vào cũng đâu có dễ. Tu vị hiện tại của nàng chỉ tương đương với Trúc Cơ kỳ. Mà Tàng Bảo Các đương nhiên chính là nơi phòng thủ nghiêm mật nhất.
"Tiên tử không cần phải quá nóng ruột. Ta đã đưa nàng tới nơi này, đương nhiên là có chủ ý toàn vẹn."
"Chủ ý?" Vẻ mặt Khổng Tước tiên tử lộ vẻ sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười như hoa hàm tiếu: "Một khi đã như vậy đạo hữu không cần phải giải thích nhiều nữa. Ngươi muốn ta làm cái gì cứ nói ra".
Lâm Hiên vươn tay ra vỗ trên túi trữ vật. Hào quang chợt lóe rồi một cái bình ngọc hiện lên ở trong bàn tay. Đem nắp bình mở, Lâm Hiên đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ to cỡ mắt rồng. Một làn hương thơm ngát theo gió bay vào chóp mũi.
"Đây là vật gì?"
" Tuyết Sâm Hoàn!" Lâm Hiên chăm chú nhìn viên linh đan trong lòng bàn tay:" Tiên tử từng nghe nói qua chưa?"
"Không có" Khổng Tước tiên tử lắc đầu nhưng biết linh đan không tầm thường, chỉ là hương thơm đã khiến người thần thanh khí sảng.
"Đây là dùng mấy chục loại linh thảo vạn năm tinh luyện mà thành nên vô cùng trân quý, tuy rằng không thể chữa khỏi thương thế của tiên tử nhưng có thể khôi phục pháp lực trong vòng một canh giờ".
"Có công dụng thần kỳ thế sao?"Khổng Tước tiên tử thoáng mừng rỡ nhưng trong mắt lại lộ một tia hoài nghi.
"Hiện tại chúng ta đang cần đồng tâm hiệp lực, ta lừa cô để làm gì?"
"Ngươi nói cũng đúng " Khổng Tước tiên tử hơi chần chừ rồi đem Tuyết Sâm hoàn nuốt vào. Hai người hiện đang cùng trên một thuyền, nàng cũng không sợ Lâm Hiên động tay động chân cái gì.
Một lát sau dược lực hóa mở, một cỗ nhiệt khí ấm áp xuất hiện ở đan điền, Khổng Tước tiên tử vội khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết pháp quyết kỳ lạ bắt đầu vận công luyện hóa.
Lúc này sắc mặt Lâm Hiên thản nhiên không lộ ra hỉ nộ, lấy Ẩn Linh đan thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung thuật biến thành một tu sĩ trung niên khoảng tam tuần sắc mặt đen đúa.
Khoảng sau một nén nhang, đôi mắt phượng của Khổng Tước tiên tử ánh ra một tia mừng rỡ, không ngờ hiệu quả còn tốt đến chừng này.
Thương thế quả thật chuyển biến tốt đẹp, dư lực trong người đã bị dược lực ép lại, hiện tại nàng có thể phát huy ra tới chính thành thực lực.
Quay đầu lại thấy khuôn mặt lạ lùng bên cạnh, nàng không khỏi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười lộ ra những chiếc răng nhỏ trắng đều như ngọc:" Không ngờ đạo hữu lại thần thông quảng đại như thế, không chỉ có Tuyết Sâm Hoàn trân quý mà còn bí thuật hoán hình này ngay cả ta cũng không phát hiện ra!"
"Tiên tử quá khen Lâm mỗ rồi, à ta còn một sự tình muốn nhờ cô" Lâm Hiên vuốt chóp mũi mở miệng.
"Đạo hữu cứ nói"Âm thanh của Khổng Tước tiên tử khách khí hơn nhiều, nguyên nhân là Lâm Hiên đã khiến nàng tạm thời khôi phục pháp lực.
"Trong chốc lát chúng ta bí mật lẻn vào giả dụ bị phát hiện, nếu không phải vạn bất đắc dĩ xin tiên tử động thủ lưu tình không lạm sát kẻ vô tội" Lâm Hiên thở dài một hơi nói, dù thế nào hắn cũng là Linh Dược sơn Thiếu chủ, môn phái đối với hắn không tệ, Lâm Hiên cũng không hy vọng bổn môn máu chảy thành sông. Mà Khổng Tước tiên tử là người nóng nảy cao ngạo nên Lâm Hiên muốn nhắc nhở nàng một chút.
"Được rồi, nể mặt các hạ ta đáp ứng điều này."
"Vậy chúng ta bắt đầu."
Hai người đem tu vị thu liễmrồi thi triển khinh thân thuật. Khổng Tước tiên tử nhẹ nhàng điểm gót sen một cái liền bay xa mấy chục trượng.
Có Lâm Hiên dẫn đường cho nên khá thuận lợi, hai người đem thần thức phát ra, gặp những tốp tu sĩ tuần tra đều né qua.
Khổng Tước tiên tử tuy tâm ý cao ngạo nhưng cũng hiểu được không nên đả thảo kinh xà, ngoài lão Từ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thì lại còn gần trăm trưởng lão Ngưng Đan Kỳ. Đàn kiến cũng có thể cắn chết voi. Nếu như có thể vô thanh vô tức trộm được đan dược là tốt nhất.
Trong lòng Lâm Hiên thầm kêu chút may mắn. Thời điểm này Linh Dược Sơn phòng bị sơ hở hơn, hiện giờ bổn môn thực lực có thể so với Chính Ma, kẻ nào dám tới vuốt râu hùm không phải là cụ ông chê mạng dài sao?
Hộ phái đại trận không mở ra bởi vì tiều hao tinh thạch, hơn nữa bổn môn đã qua thời kỳ phong sơn.
Ven đường có khá nhiều cấm chế, tu sĩ Ngưng Đan kỳ thì sẽ khó khăn nhưng với Khổng Tước tiên tử thì không tính là gì.
Hai người liên thủ quả thật có thể nói là song kiếm hợp bích, hơn nữa với vận khí khá tốt không có gặp phiền toái gì đi tới một tòa đại sơn.
Đại sơn này cách ngọn Chủ phong chừng hai mươi dặm linh khí mỏng manh, cây cối trên núi mọc khá thưa thớt.
"Nơi này có Tàng Bảo Các sao?" Khổng Tước tiên tử nhíu mày hỏi. Nàng đã đem thần thức phát ra dò xét một phen nhưng không phát hiện gì bất thường.
" Tiên tử không cần sốt ruột, ta sẽ không bắn tên mà không có hồng tâm." Vẻ mặt Lâm Hiên tràn đầy tự tin đáp.
Lại nói về địa điểm tọa lạc của Tàng Bảo Các này, Lâm Hiên phải mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được.
Tàng Thư bảo Tháp Linh của Dược Sơn được chia thành bảy tầng. Năm tầng phía dưới đã thật chứa các bảo vật quý hiếm, vô số thượng cổ điển tịch cùng các loại phương pháp luyện đan. Với thân phận Thiếu môn chủ của Lâm Hiên mà cũng không có quyền hạn đi vào hai tầng trên cùng, theo lẽ thường nơi đó nhất định có bảo vật trân quý nhưng thực ra chỉ là cái bẫy rập.
Nếu khi trước không có một tán tu lợi hại xâm nhập nơi này trộm bảo chỉ sợ Lâm Hiên hiện tại cũng không hay biết điều này.
Tu tiên giới U châu đều coi thường tán tu và các tông môn gia tộc nhỏ nhưng vẫn có ngoại lệ.
Một thí dụ như Hồng Phát lão tổ chính là lão quái Nguyên Anh kỳ.
Ngoài ra vẫn còn mấy người nữa. Trong đó danh tự nổi nhất chính là "Lương Thượng tiên quân". Người này thật ra tu vị không cao, chỉ là Ngưng đan sơ kì nhưng công pháp tu luyện có chút đặc biệt. Không chỉ có sở trường thu liễm khí, hơn nữa còn tinh thông ngũ hành độn thuật.
Ở Tu Tiên giới, Tán Tu có rất ít nguồn tài nguyên, số đan dược tài liệu đủ để có thể kết thành Kim Đan là cực kỳ khó kiếm.
Nhưng người này hoàn toàn ngược lại.
Hắn thường vào các tông môn gia tộc trộm thâu các loại đan dược bảo vật. Do công pháp huyền diệu nên hơn trăm năm qua chưa bao giờ thất thủ một lần.
Môn phái bị trộm tự nhiên là hận hắn thấu trời, xuất ra các cao thủ tập nã. Nhưng người này tinh ranh như hồ ly, mỗi lần thấy nguy hiểm là thi triển thần thông bỏ trốn.
Đương nhiên Lương Thượng tiên quân cũng không phải đồ ngốc. Mặc dù độn thuật của hắn xuất thần nhập hóa nhưng cũng dám không trêu vào danh môn đại phái. Hắn xuống tay đều nhằm vào một số tông môn gia tộc quy mô trung đẳng mà thôi. Dù sao nếu đối mặt lão quái Nguyên Anh kỳ, hắn không chúttin tưởng là chạy thoát được.
Hắn tính toán vốn chính xác nhưng lần đó không biết trong Linh dược sơn có tu sĩ Nguyên anh. Lại nghe nói Tàng Thư Các Linh Dược Sơn có bảo vật ở tầng chót. Vì thế người này to gan lớn mật tiến vào ăn trộm.
Kết quả, người này nổi danh nhưng Linh Dược Sơn là đại môn phái, môn phái quy mô trung đẳng nào có thể sánh bằng. Hắn tiềm nhập vào tầng chót Tàng Thư Các liền bị khốn ở bên trong.
Từ chuyện này mà Lâm Hiên biết thực ra hai tầng cuối Tàng Thư Các căn bản cũng không có bảo vật. Phương pháp bào chế Thiên Trần Đan là giấu ở nơi khác.
Điều này gọi là thỏ khôn thì đào ba hang, nơi đó bất quá là chỉ là bẫy rập mà thôi. Lâm Hiên kinh hãi một hồi, sau đó hắn lẳng lặng điều tra rốt cuộc biết còn có một Tàng Bảo Các bí mật khác.
Trở lại lúc này, Khổng Tước tiên tử thấy Lâm Hiên đầy tin tưởng như vậy thì lặng im quan sát hành động của hắn. Đối với bí mật Linh Dược Sơn nàng không có hứng thú, mục đích chuyến này chính là muốn lấy Tinh Dương Thần Đan.
Một lát Lâm Hiên vỗ trên túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài đen sẫm. Vật này cũng không phải là Thông Vũ chân nhân cấp mà Lâm Hiên mua được ở một nơi bí mật với giá ở cắt cổ.
Tay trái hắn vung lên phóng ra một đạo sáng màu đen nhập vào trong vách núi. Sau một lát vách núi dao động một hồi rồi một động khẩu sáng ngời khoảng một trượng hiện ra trước mặt hai người.
"Chính là chỗ này " Lâm Hiên vui vẻ nói còn mỹ nữ yêu tu xinh đẹp thì có chút chần chờ.
"Sao vậy, Tiên tử còn băn khoăn điều gì?"
"Ngươi nói Tàng Bảo Các phòng bị trùng trùng, vì sao nơi đây không có lấy một tu sĩ?" Khổng Tước tiên tử khẽ cau mày cảm giác có chút không ổn.
"Ha ha, thì ra tiên tử lo lắng điều này " Lâm Hiên lại mỉm cười nói:"Cô đa tâm rồi, nơi đây ngay cả Thiếu chủ như ta cũng không có quyền tiến vào. Ngoại trừ Thông vũ sư tôn và Từ sư thúc bổn môn thì không có người thứ ba được vào"
"Vậy đương nhiên sẽ có nguy hiểm".
"Có thể là trận pháp hoặc là cấm chế, cụ thể ta cũng không rõ nữa. Thế nào, tiên tử sẽ không lùi bước chứ "Lâm Hiên thở dài nói.
"Ngươi không cần phải kích ta. Bổn tiên tử vốn không sợ nhưng Tinh Dương Thần Đan thực ở trong này?" Khổng Tước tiên tử nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên. Nàng vốn đâu phải ngốc. Thiếu niên này tâm cơ giảo hoạt, cam nguyện mạo hiểm hơn phân nửa là có mưu đồ a.
"Đúng vậy, hay cô nghĩ ta đang dẫn cô đi tham quan bổn phái chăng?" Lâm Hiên không chút e dè nhìn vào mắt Khổng Tước tiên tử khẳng định.
Đã đến nước này Khổng Tước tiên tử đành gật đầu:" Nếu là như thế, chúng ta đi"
Hai người một trước một sau thông qua động khẩu thâm nhập vào lòng núi. Do pháp lực chỉ tạm thời khôi phục nên hai người không chút chậm trễ. Vừa dò đường vừa rất nhanh về phía trước.
Một lát trước mắt hiện ra vầng sương mù màu đỏ thẫm đậm đặc.
Đây là cái gì? Lâm Hiên đem thần thức phát ra nhưng lại bị bắn ngược trở về. Hắn kinh ngạc không khỏi quay sang Khổng tước tiên tử.
"Đừng nhìn ta như vậy, thần thức của bổn tiên tử cũng không thể thăm dò" Mỹ nữ yêu tu mở miệng sắc mặt ửng hồng.
Sương mù này quả thật chút quỷ dị nhưng hai người không có thời gian mà nghiên cứu thêm.
Lâm Hiên phất nhẹ tay áo đem Phiêu Lạc Tuyết Kiếm tế ra. Khổng Tước tiên tử thì hừ một tiếng, một tầng sáng mỏng hộ thân như bảy màu cầu vồng lưu chuyển quanh thân thể mềm mại của nàng, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.
Hóa Hình kỳ yêu tu, với thực lực của nàng đương nhiên là tiến vào trước.
Chỉ thấy sương mù đỏ như máu cuồn cuộn hung hăng chỉ khoảng thoáng đã đem nàng bọc vào trong.
Vô số tiếng xèo xèo cùng tiếng quỷ khóc khóc thê lương nổi lên. Huyết vụ đụng vào vòng sáng hộ thân của Không tước tiên tử liền gào thét rồi như có sinh mạng biến thành hư vô.
Lâm Hiên thầm lạnh gáy vỗ vào túi trữ vật đem cổ thuẫn màu hỏa hồng tế ra.
Hai kiện cổ bảo một thủ một công hộ thân. Lâm Hiên có chút an tâm tiến nhập trong huyết vụ.
Quả nhiên mới đi vào sương mù liền cuồn cuộn tới. Lâm Hiên cảm ứng oán khí bên trong còn lớn hơn cả quỉ sương vụ trong Âm Hồn Cốc.
Lâm Hiên giật mình vươn đầu ngón tay điểm nhẹ một chỉ. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm quay vòng bao bọc quanh thân tạo thành một tầng kiếm quang bảo hộ màu làm.
Trong quỷ vụ không ngừng truyền đến tiếng gào thét thê lương phẫn nộ, tựa như có hàng vạn quái vật vô hình.
Thỉnh thoảng cũng chút huyết sương như cá lọt lưới qua tầng bảo hộ kiếm quang nhưng đều bị kim sắc phù văn đánh cho tan biến.
Lâm Hiên theo sát sau Khổng Tước tiên tử. Hai người mới đi được chưa đầy mười thước thì huyết vụ đột nhiên phát sinh biến hóa. Từng đạo thiểm điện huyết sắc to như cánh tay hài nhi xuất hiện.
Xoẹt một tiếng, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm bị bắn ra rồi hơn mười tia chớp màu đỏ như máu liên tiếp đánh vào cổ thuẫn bài.
Một vết rạn xuất hiện tiếp theo không ngừng mở rộng. Rào rào mấy tiếng cả màng bảo hộ tan biến thành những mảnh nhỏ.
"Không có khả năng"
Sắc mặt Lâm Hiên đại biến. Khả năng phòng ngự của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tạm thời không nhắc nhưng phù văn cổ thuẫn này thì hắn tin tưởng mười phần. Dù là một kích của Nguyên Anh kỳ tu sĩ chưa chắc đã đánh thủng. Sao có thể lại dễ dàng bị các tia chớp đỏ như máu này đánh nát ra.
Không kịp phản ứng, nhất thời trơ mắt nhìn tia chớp hung hăng giáng xuống. Với tính cách cứng cỏi của hắn mà lúc này cũng không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.
Hắn nằm mộng cũng không ngờ rằng vừa tiến vào đã gặp phải tuyệt cảnh thế này.
Vừa mới nghĩ đến đây tia chớp đã giáng trên người. Cảm giác đau nhức khó có thể tưởng tượng lan tỏa khắp thân thể.
Thân hình Lâm Hiên rung lên nhưng trong lòng có chút ngạc nhiên. Ngoài sự thống khổ khó có thể chịu được thì hắn không có bị thương.
Có chút kỳ quái, tia chớp thành có thể đánh vỡ phù văn cổ thuẫn mà lại không phá hủy nhục thể là sao.
Trừ phi toàn bộ màn huyết vụ này là ảo giác!
Quan sát lại thì cổ thuẫn cũng không bị phá hủy, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm cũng nguyên vẹn như trước.
Mới vừa nghĩ đến đây lại là mấy tia chớp đánh tới. Toàn thân hắn đau nhức vô cùng nhưng trên người không có nửa vết thương.
Lần này Lâm Hiên khẳng định sự suy đoán của mình.
Vụ hải huyết sắc này chính là một loại cấm chế huyễn thuật.
Lâm Hiên cắn chặt răng rồi nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng vừa khổ cười không thôi. Huyễn trận này uy lực không không thể dùng lẽ thường mà đoán.
Tuy rằng cấm chế này không thực sự gây tổn thương cho thân thể tu sĩ nhưng cảm giác thống khổ không có nửa điểm khác biệt. Mà huyết vụ này cho thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể che chắn. Khổng Tước tiên tử đương nhiên cũng chịu đựng qua cảm giác đau đớn này. Trận pháp có dị năng uy hiếp đến Nguyên Anh kỳ tu sĩ quả thật không nhiều. Đại thủ bút này chính là kiệt tác của tổ sư bổn môn.
Sau khi biết rõ uy năng ảo diệu của huyết vụ, Lâm Hiên không sợ hãi tiếp tục bước tới. Cảm giác thống khổ này khi còn là Linh động kỳ cấp thấp, hắn đã từng trải nghiệm qua trong Luyện Tâm Lộ ở Phiêu Vân Cốc. So với khi xưa thì hân thể hắn đã dịch kinh tẩy tủy qua vô số lần, thống khổ này đương nhiên không bằng khi xưa.
Hắn tiếp tục đi tới. Cũng không lâu sau các tia chớp tiếp tục biến hóa. Vô số khối hỏa cầu hiện ra rồi biến thành Phong nhận, lát nữa lại biến thành băng châm…
Đủ loại thống khổ, đáng tiếc với tâm trí cứng cỏi của Lâm Hiên thì không tính là gì. Nhưng trong này lại không thể dùng độn quang hay khinh thân thuật nên chỉ có thể chậm rãi bước đi.
Sau khoảng một khắc, rốt cục Lâm Hiên bước ra khỏi huyết vụ. Tất cả cảm giác thống khổ kia chợt tan biến.
Quyển3: U Châu loạn