Bách Luyện Thành Tiên

Chương 169: Toan tính




Ở chân trời phía xa bỗng xuất hiện một điểm sáng màu xanh, mới đầu còn mờ nhạt song càng lúc càng rõ lên.
Mi mắt Lâm Hiên khẽ nheo lại, dù khoảng cách còn rất xa song thần thức của hắn cho thấy đó là một tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ =, hơn nữa trang phục hết sức quen mắt tựa hồ là người của Bích Vân Sơn.
"Là Lôi đạo hữu."
"Sao, Trầm sư điệt biết người đó sao?"
"Vâng, người này là một trong những ngoại sự trưởng lão của Bích Vân Sơn, tu vị cũng bình thường song tâm cơ khôn khéo ứng xử tinh tế, đệ tử đã vài lần gặp gỡ nên có biết hắn." Trầm Ngạo Thiên thi lễ rồi cung kính nói.
Trong lúc nói chuyện thì người kia đã độn quang đến, quang hoa vừa tắt để lộ ra một lão giả mập mạp.
Như cảm nhận được khí thế kinh người của hai vị Nguyên Anh tu sĩ ở đó, trên mặt lão giả lộ ra vẻ hoảng sợ vội vàng thi lễ: "Vãn bối là Bích Vân Sơn Lôi Hạc tham kiến hai vị tiền bối, không biết Thông Vũ chân nhân là vị nào?"
" Chính là lão phu."
Tuy rằng đã Kết Anh thành công song trên mặt Thông Vũ chân nhân không hề lộ vẻ kiêu ngạo, khí độ bình thản không mất đi phong thái của chưởng môn nhất phái.
Trong lòng Lôi Hạc có chút hồi hộp, trên đường y đến đây đã cảm thấy linh khí chung quang có sự thay đổi dị thường, tựa như là thiên triệu Kết Anh trong truyền thuyết.
Thoạt đầu y còn nghĩ là bản thân mình đã cảm ứng sai. Thực lực của Linh Dược Sơn đã cường đại rồi, nếu như xuất hiện thêm một Nguyên Anh tu sĩ nữa thì đối với bản môn thật sự không hay ho gì.
Nhưng thế sự nào có mấy khi như ý, nói trước thì bước khó qua. không ngờ lão gia hỏa Thông Vũ kia lại Kết Anh thành công. Trong ánh mắt Lôi Hạc toát ra sự hâm mộ rồi lập tức trở lại bình thường. Y khẽ lật tay lấy ra một tấm thiệp màu vàng: " Tuân theo pháp dụ chưởng môn, đầu tuần trăng này xin mời Thông Vũ chân nhân đi đến Cửu Long Trì một chuyến."
"Ừm!" Vẻ mặt Thông Vũ chân nhân bình thản đưa tay nhận lấy thiệp mời. Thần thức liền rót vào trong, sau khi xem xong liền nói: "Đạo hữu đường xa vất vả đến đây. Thơ cũng đã đưa đến vậy hãy ở lại bản môn tạm nghỉ mấy ngày."
" Đa tạ thịnh tình của tiền bối song vãn bối bên người vẫn còn mang chuyện quan trọng…"
"Nếu đã như thế vậy thì xin đạo hữu cứ tự nhiên."
Lôi Hạc sau khi thì lễ liền hóa thành một đạo tinh quang phá không mà đi.
Lúc này Lâm Hiên cũng không ở đây nữa, thân hình xoay chuyển liền bay về hướng Linh Dược Sơn.
Vượt qua thiên kiếp, chưởng môn chân nhân Kết Anh thành công. Toàn bộ Linh Dược Sơn liền giăng đèn kết hoa, trên mặt chúng tu sĩ đều tràn đầy sự vui vẻ, cả bản môn tràn ngập tiếng cười nói, thật là xuân phong đắc ý.
Dâng hương tế tổ là những việc phải làm nhưng hiện tại là thời kỳ loạn lạc. Thông Vũ chân nhân liền hạ pháp dụ mọi việc hãy làm hết sức đơn giản. Có điều với thanh thế hiện tại của Linh Dược Sơn thì những tông môn gia tộc biết tin kéo đến chúc mừng không ngớt.
Bất quá bọn họ đều được những chấp sự, hộ pháp tiếp đãi. Mà Lâm Hiên, Trầm Ngạo Thiên, Thông Vũ chân nhân là những nhân vật cao cấp sẽ không dễ dàng lộ diện.
Một chuyện trùng hợp nữa chính là âm hồn không hiểu vì nguyên nhân gì hiện nay lại ngừng tấn công khiến cho các tu sĩ thở phào nhẹ nhõm. Không khí của tu tiên giới lại có được chút bình yên.
Tuy thoạt nhìn thì bờ yên biển lặng nhưng ẩn sâu bên dưới lại là những cơn sóng ngầm cuồng bạo.
***
Một dải Bích Vân Sơn kéo dài hơn tám trăm dặm, từ tây sang đông thế uốn lượn tựa như một con cự long. Ngọn chủ phong cao hơn năm ngàn thước quanh năm bị bao phủ bởi mây mù xanh biếc, cái tên gọi Bích Vân Sơn cũng từ đó mà ra.
Bích Vân Sơn cũng là đứng đầu trong tam đại cự phái chính đạo. Phái này đã truyền thừa hơn vạn năm. Tuy có đôi lúc va chạm với Nhất Tuyến Hạp, Lôi Vân Sơn Trang nhưng nhìn chung ba nhà này lại là đồng khí liền chi, cùng tiến cùng lùi cùng nhau thống trị tu tiên giới U Châu.
Nhưng hiện tại cục diện đó sắp bị đổ vỡ.
Đầu tiên là trong ma đạo trước kia bị chính đạo áp chế lại xuất hiện một vị Cực Ác Ma Tôn thiên tài. Không chỉ một thân ma công kinh thế hãi tục mà tâm cơ còn sâu không thấy đáy, nhắc đến tên lão cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Lão chỉ tốn thời gian hơn trăm năm đã âm thầm đem ma đạo kết thành một khối. Các thế lực tu ma giả vốn chia năm xẻ bảy nay lại toàn bộ quy tụ về dưới trướng của lão.
Thực lực ma đạo hiện nay cực kỳ mạnh mẽ có thể tranh đấu cùng với chính đạo.
Tiếp theo đó là Linh Dược Sơn, hơn mấy ngàn năm qua là môn phái vẫn lấy luyện đan mà vang danh.
Trước kia danh khí của Linh Dược Sơn tuy lớn nhưng không có kẻ nào để họ trong mắt. Dù sao chưởng môn của phái này cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà thôi.
Nhưng hiện tại tất cả mới biết lâu này bị người ta qua mặt, ăn phải thịt lừa một cách ngọt ngào.
Tổ sư khai phái của Linh Dược Sơn chính là Thiên Trần chân nhân không ngờ lại là Nguyên Anh Hậu Kỳ. Lão ẩn nhẫn không bộc lộ tu vị của mình bởi vì muốn mưu đồ đại nghiệp.
Hơn ba ngàn năm từ hai bàn tay trắng dựng nên một Linh Dược Sơn thực lực mạnh vô cùng không hề thua kém chính ma lưỡng đạo. Chẳng qua các cao thủ ẩn tàng đi để che dấu thực lực mà thôi.
Mà đương kim chưởng môn Thông Vũ chân nhân lại là lão hồ ly đa mưu túc trí, lão học theo tổ sư giả ngây giả dại, làm một tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Tình thế hiện nay, quần tu cát cứ tu tiên giới. Hơn nữa lại có âm hồn quấy phá. Chính đạo tam đại phái từ xưa khiến kẻ khác phải đố kỵ nhưng giờ đã khác nhiều lắm.
Linh mạch trong Bích Vân Sơn là hàng đầu ở U Châu, song chúng nhân khó biết rằng ở hậu sơn linh khí lại càng thêm nồng đậm. Nơi đó chính là cấm địa, đừng nói là những đệ tử cấp thấp mà dù Ngưng Đan Kỳ trưởng lão nếu chưa được chưởng môn hạ pháp dụ cũng không thể tự tiện đi vào.
Lúc này trong một tòa động phủ ở hậu sơn có vài lão giả đang tề tụ lại một chỗ. Thoáng nhìn qua ai cũng khí độ phi phàm. Bọn họ chính là những tu sĩ đỉnh cao tại Nhân giới.
Bốn vị Thái thượng trưởng lão của chính đạo tam đại cựu phái Bích Vân Sơn, Nhất Tuyến Hạp, Lôi Vân Sơn Trang hiện tại đã tụ hội về nơi đây.
"Thái Hư đạo hữu, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải hợp tác cùng Cực Ác Ma Tôn sao, đệ tử ba phái chúng ta chết trong tay tu ma giả đã hơn vạn. Hiện tại lại bắt tay giảng hòa với hắn vậy thì công đạo nằm ở đâu chứ?" Một lão giả mặt trắng thân hình cao lớn đang ngồi phía tây bắc mở miệng nói, sắc mặt lão cực kỳ khó coi.
Đây là một tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ họ Mã tên Trường Thanh, chính là trưởng lão của Lôi Vân Sơn Trang.
"Hà, Mã huynh cần gì phải cố chấp như vậy. Tiểu đệ có nghe một vị thân truyền đệ tử của huynh đã chết ở trong tay ma đạo nhưng hiện tại thời thế thay đổi. Việc hợp tác hôm nay chỉ là nhất thời mà thôi. Cực Ác Ma Tôn tuy đáng ghê tởm song âm hồn mới chính là đại địch chung của nhân tộc tu sĩ chúng ta, hiện tại mà vẫn không thể liên hợp đồng tâm hiệp lực lại, chỉ sợ là nhân tộc chúng ta sẽ bị âm hồn tiêu diệt." Vừa lên tiếng là một lão giả vận thanh sam mắt mày hiền hậu. Đây chính là vị Triệu trưởng lão đa mưu túc trí của Bích Vân Sơn. Tuy là sư đệ nhưng hoăn nửa sự tình trong bản môn đều do lão này làm chủ.
Trong mắt lão giả mặt trắng thoáng lộ ra một tia tức giận, nhưng thấy đối phương nói có lý liền chuyển sang một tu sĩ khác hỏi:" Vậy ý Kim huynh ra sao?"
"Ha ha, Nhất Tuyến Hạp từ trước đến nay luôn đứng sau trong ba phái, Kim mỗ luôn coi trọng ý kiến của mấy vị sư huynh, nhưng lần này tiểu đệ thấy lời nói của Triệu đạo hữu không sai. Phải lấy đại cục làm trọng." Trưởng lão Nhất Tuyến Hạp, Viên Giác lão tổ vừa mỉm cười vừa nói.
Dù lão giả mặt trắng có chút không cam lòng nhưng hai phái kia đã tán thành. Một mình lão cũng không làm được gì, bộ dáng miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Trong mắt lại lóe lên một tia sáng dị thường.
Sau một thời thần, Mã Trường Thanh cùng Viên Giác lão tổ liền cáo từ. Hai Thái thượng trưởng lão của Bích Vân Sơn tiễn bọn họ. Sau khi hai người kia đã đi xa thì sắc mặt của Thái Hư chân nhân lập tức trầm xuống.
"Sư đệ, Mã lão quái rõ ràng vẫn còn rất bất mãn, ta sợ hội minh lần này...."
"Sư huynh không cần phải nói thêm, trong lòng tiểu đệ rõ việc này. Thân truyền đệ tử của lão quái này đã chết trong tay ma tu giả. Hơn nữa đó chính là hậu nhân duy nhất của lão ở tục giới. Chí thân huyết cừu tất nhiên không thể dễ dàng quên như vậy." Triệu trưởng lão mỉm cười nói.
"Sư đệ đã biết rõ việc này? Xem ra cũng không cần lo hắn..."
"Hừ, không có vấn đề gì, hội minh lần này các thế lực khắp nơi không ngừng đấu đá lẫn nhau, nước càng đục thì đối với bản phái càng có lợi mà thôi."
"Sao?" Trên mặt Thái Hư chân nhân lộ vẻ mơ hồ khó hiểu, chỉ lẳng lặng nghe kiến giải của vị sư đệ đa mưu túc trí này.
"Hiện tại tu tiên giới đã không còn là của chính đạo độc tôn nữa. Các thế lực mới nổi như Linh Dược Sơn, tu ma giả cùng chính đạo tạo nên thế quần hùng đuổi hươu (1). Nếu không phải là thêm âm hồn xâm lấn thì Nhân tộc tu sĩ đã sớm đánh nhau đến trời long đất lở. Hiện nay tình thế bắt buộc, tu sĩ Nhân tộc phải hội minh nhằm thương lượng đại kế trục xuất âm hồn. Nhưng sư huynh ngươi nghĩ xem, các thế lực có được bao nhiều phần thành ý chứ?" Triệu lão tổ nói tới đây thì trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng.
"Thực lực âm hồn vốn lợi hại hơn so với mỗi bên chúng ta. Nhưng nếu các tu sĩ kết thành một khối đồng tâm hiệp lực với nhau thì âm hồn bại vong chỉ là sớm muộn. Đến lúc đó ba phương thế lực không phải lại xoay lại cắn xé lẫn nhau ư? Đến khi đó khó mà biết được thắng bại. Giả sử là chính đạo tam phái chúng ta thắng đi thì cũng chỉ là thắng thảm mà thôi. Bản phái lúc đó chắc chắn sẽ nguyên khí đại tổn, địa vị cũng sẽ tuột dốc rất nhanh."
Thái Hư chân nhân nghe tới đó da mặt không khỏi giật giật vài cái, trên mặt lộ vẻ lo âu vô cùng:" Lời này của sư đệ không sai, liệu bản môn có giải pháp nào chăng?"
" Giải pháp chẳng phải là đã có ư? Âm hồn xâm lấn chính là một cơ hội cho chúng ta"
"Cái gì! sư đệ ngươi muốn hợp tác cùng âm hồn sao, việc này tuyệt đối không thể được." Thái Hư chân nhân đột nhiên biến sắc.
"Ha ha sư huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ sao lại không biết đạo lý dị tộc tất có dị tâm chứ, sao lại ngu ngốc cấu kết cùng đám lệ quỷ đi chứ, ý của ta chính là..." Nói tới đó lão lập tức sử dụng truyền âm, dù hiện tại đang ở địa bàn của mình song lão hồ ly này lại cực kỳ cẩn thận.
"Kế này có thể làm được sao?" Sắc mặt Thái Hư vhân nhân biến đổi liên tục rồi lộ vẻ chần chừ.
"Công bằng mà nói tiểu đệ cũng chỉ nắm chắc có năm thành thôi, Cực Ác Ma Tôn cùng chưởng môn Linh Dược Sơn đều là loại tâm cơ thâm trầm, muốn bọn họ mắc mưu cũng không phải dễ. Nhưng không thử sao biết được, nếu lúc này các phái không có xích mích mâu thuẫn thì kế này khó thành công được. Song Mã lão quái thống hận tu ma giả vô cùng, chúng ta có thể lợi dụng điều đó." Triệu lão tổ lộ ra vẻ tàn độc nói.
"Đúng. Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, cứ hành sự theo kế hoạch của sư đệ đi, nếu sự việc bại lộ thì chúng ta cứ dùng kế ve sầu thoát xác. Để cho Mã lão quái Lôi Vân Sơn Trang đi làm thế thân chịu tội thay chúng ta." Thái Hư chân nhân nhè nhẹ vuốt chòm râu bạc đồng thời khóe miệng toát ra vẻ tàn nhẫn.
"Được rồi, kế hoạch cụ thể thì tiểu đệ còn phải thương lượng thêm với sư huynh."
Hai lão quái đang chụm đầu lại thì thầm bàn bạc với nhau thì đột nhiên có một đạo hỏa quang bay vào trong.
Thái Hư chân nhân đưa tay ra đón lấy truyền âm phù kia, thần thức lập tức rót vào trong. Ngay sau đó vẻ mặt của lão lập tức trở nên khó coi vô cùng, cả người như bị chấn động.
"Sư huynh, có chuyện gì vậy?"
"Lão gia hỏa Thông Vũ kia đã Kết Anh thành công."
"Cái gì?" Dù là Triệu tổ sư tâm cơ thâm trầm như thế cũng không khỏi chấn động, da mặt giật giật vội vàng đón lấy truyền âm phù.
"Không cần xem nữa, đây là của Lôi Hạc đưa về. Hắn đi Linh Dược Sơn phát thiệp mời hội minh. Không ngờ lại thấy được thiên triệu kết Anh, đồng thời cũng gặp được Thông Vũ vừa đột phá Nguyên Anh Kỳ." Thái Hư chân nhân liền thở dài, khuôn mặt lộ ra chút bất lực.
"Việc này thật sự phiền phức, Thông Vũ kết Anh thành công thì thực lực của Linh Dược Sơn sẽ đại tiến. Kế hoạch cũ có thể không có tác dụng nữa, cần phải xem xét lại."
"Cũng may bản môn đã có hậu thủ, Hồng Phát Lão Tổ đã gia nhập Bích Vân Sơn chúng ta. Chuyện này vẫn chưa truyền ra ngoài." Thái Hư chân nhân liền tiếp lời. Khi nói đến đó trên mặt không khỏi có chút tự mãn.
" Không sai, nhưng thân thể của Hồng Phát sư đệ đã bị hủy trong tay Quỷ Đế. Tuy chúng ta đã tìm cho hắn một thân thể nhưng không biết có thể đoạt xá thuận lợi hay không?" Triệu lão tổ lộ ra chút lo lắng.
"Sư đệ cứ yên tâm, thân thể đó là ta chọn ra từ trong hàng ngàn hàng vạn người. Chủ nhân của nó vốn là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, mà thuộc tính linh căn cũng tương xứng với công pháp của Hồng Phát sư đệ. Sau khi đoạt xá tu vị chắn chắn sẽ không giảm đi nhiều lắm."
"Chỉ có thể hy vọng là thế"
***
Lúc này tại Thiên Ma Thành.
Hơn vạn năm qua nơi này vẫn là thánh địa của tu ma giả. Song lúc này lại trở thành tổng đàn của Cực Ma Động.
Diện tích của Thiên Ma Thành rất lớn, mà ở bên dưới nó lại là một linh mạch không hề tầm thường chút nào. Lúc này lại thường xuyên có tu sĩ chính đạo lui tới. Còn số lượng tu ma giả cũng nhiều gấp đôi so với trước kia.
Thời khắc này cách phía tây thành mười dặm. Tại một ngọn cô phong hiểm trở có độ cao hơn nghìn trượng, linh khí nơi này càng nồng đậm hơn so với trong thành. Trên sườn núi là động phủ của Cực Ác Ma Tôn, cho nên chúng tu sĩ liền đổi tên nó thành Thánh Ma Phong.
Thân là ma đạo đệ nhất nhân nên Cực Ác Ma Tôn quyền thế ngút trời, động phủ của lão tự nhiên là rất hoành bá, như một cung điện nhỏ xây dựng trong lòng núi.
Lúc này lão đang khoanh chân tọa thiền, toàn thân xuất ra ma khí cuồn cuộn, tu vị xem ra tăng tiến hơn trước rất nhiều. Đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai.
Bỗng nhiên bên ngoài một đạo Truyền âm phù bay vào trong tay lão. Ma Tôn thoáng nhìn qua mi mắt giật giật, sau đó một đạo ma viêm xuất hiện đốt truyền âm phù thành tro bụi.
"Không ngờ lão gia hỏa Thông Vũ kia cũng ngưng tụ thành Nguyên Anh."
Lão tự thầm thì, theo đó ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn rồi đứng lên, thân hình khẽ động đã xuất hiện phía cuối thạch thất.
Thoáng nhìn thì phía trước mặt là bức tường đá kiên cố. Song khi Cực Ác Ma Tôn phất tay thì nó lập tức biến hóa phân giải ra thành hắc sắc ma vụ cuồn cuộn, khi ma tôn đi qua ma vụ kia lập tức trở lại thành tường đá như cũ.
Băng qua một thông đạo hơn trăm trượng liền thấy một thạch môn hiện vào trong mắt. Trên cánh cổng đá này có vô số phù văn cùng một đạo phù lục cổ quái.
Ma tôn thoáng do dự rồi nhẹ phất tay áo gỡ đạo phù kia ra.
Lạch cạch. Cánh cổng đá kia liền mở ra, ma khí cuồn cuộn từ bên trong liền ùa ra ập vào mặt.
"Cực Ác đạo hữu đã đến đây, xem ra đã suy nghĩ rõ ràng, chuẩn bị đáp ứng điều kiệcùng hợp tác với ta đúng không?" Một tiếng nói trầm đục kèm theo tiếng kim thiết va vào nhau truyền ra ngoài.
Sắc mặt Cực Ác Ma Tôn không đổi, không do dự bước vào trong. Đó là một tòa thạch thất chừng một trượng vuông. Trong thạch thất này lại có một quái vật vô cùng quỉ dị.
Hắn nửa người nửa thú lộ vẻ hung tợn tàn độc giống như thượng cổ tà thần vậy. Thì ra đây chính Huyết Ma Tôn Giả từng xuất hiện ở khu vực bị âm hồn chiếm cứ.
Lão quái vật này vì nguyên do gì lại bị giam ở nơi này?
Ngược thời gian trở về mấy tuần trăng trước.
Khi đó lão quái vật này đã thu phục phu thê Chu Miện. sử dụng đệ tử phân đàn Linh Dược Sơn để huyết tế nhằm khôi phục pháp lực ban đầu. Lúc đầu mọi việc hết sức thuận lợi nhưng không ngờ giữa chừng lại bị Lâm Hiên phá hỏng. Hắn thi triển đại thần thông hạ thủ hai trưởng lão phản đồ này. Rồi lại sử dụng sưu hồn thuật liền nắm rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Bước tiếp theo nên làm ra sao khiến Lâm Hiên phải một phen đau đầu. Muốn an toàn thì hắn phải sát diệt luôn lão quái vật này.
Nhưng có câu lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa. Huyết Ma Tôn Giả chính là nhân vật vang danh thời thượng cổ, tuy hiện tại pháp lực giảm sút rất nhiều nhưng có diệt sát lão được hay không Lâm Hiên cũng không nắm chắc.
Với tâm cơ của Lâm Hiên đương nhiên không mạo hiểm. Hắn quyết định lui một bước, đem phân đàn dời đi nơi khác. Điều này Huyết Ma Tôn Giả khiến nổi giận đến sôi máu nhưng thân thể vẫn chưa trở lại như xưa nên không thể đuổi theo.
Không có tinh huyết của tu sĩ, huyết tế mất dần hiệu quả. Lão chỉ có thể ẩn nấp chờ đợi cơ hội đến.
Không lâu sau đó khoảng bốn tuần trăng trước. Một thiếu niên anh tuấn nhìn như là một hậu nhân của một thế gia tu tiên nào đó phát hiện ra nơi động phủ này.
Thiếu niên kia từng có một khoảng thời gian ngắn gọi huynh xưng đệ với Lâm Hiên. Chính là Điền Tiểu Kiếm đệ tử thân truyền của Cực Ác Ma Tôn. Hắn đến nơi này để kiến lập phân đàn để thu thập các loại thiên tài địa bảo.
Điền Tiểu Kiếm thân là đệ tử thân truyền của ma tôn, với tư chất xuất chúng lại thêm nỗ lực không ngừng, cũng đã tiến giai Ngưng Đan Trung Kỳ.
Tuy tâm cơ thâm trầm nhưng thanh niên huyết khí phương cương, vị ma đạo thiếu chủ này không quản nguy hiểm dò xét trong khu vực bị âm hồn chiếm cứ, tình cờ phát hiện sơn động này.
Với nhãn quang của Điền Tiểu Kiếm đương nhiên nhìn ra đây là di tích thượng cổ, trong lòng hắn vô cùng sung sướng, thầm nghĩ không biết chừng sẽ gặp được kỳ ngộ nơi đây.
Mà lúc này Huyết Ma Tôn Giả đã cực khổ chờ đợi mấy tuần trăng, khó khăn lắm mới xuất hiện một con mồi, không ngờ lại là Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả.
Hai người vừa động độ đã giao thủ, tu vị vượt xa cảnh giới của Điền Tiểu Kiếm khiến Huyết Ma Tôn Giả không khỏi phải nuốt quả đắng. Song lão ma đầu vốn giảo hoạt vô cùng nhanh chóng thi triển ra những bí pháp quỉ dị. Điền Tiểu Kiếm nhất thời rơi vào thế hạ phong hoàn cảnh cực kỳ nguy ngập.
Thấy thế trong lòng Huyết Ma mừng rỡ, tuy rằng phải khổ chiến nhưng tiểu gia hỏa này lợi hại như vậy, tinh huyết của hắn chắc chắn sẽ ẩn chứa một luồng linh khí vô cùng lớn. Nếu có thể…
Đáng tiếc lão đã đắc ý quá sớm. Với thân phận như Điền Tiểu Kiếm, trên người vốn luôn có một kiện bảo vật hộ thân đặc biệt.
Khi Điền Tiểu Kiếm thấy đánh không lại, hắn liền cắn răng đập nát một cái thủ trạc. Lập tức hắc vụ cuồn cuộn lên. Thấy thế khuôn mặt của Huyết Ma Tôn Giả trở nên cực kỳ khó coi.
Không ngờ lại là một kiện hóa thân chi bảo!
Hóa thân chi bảo là ma đạo bí thuật rất cao thâm, đem một phần nguyên thần của một tu sĩ phong ấn bên trong bảo vật. Đương nhiên tu sĩ này phải có thần thông cực đại thì hóa thân chi bảo mới có uy lực.
Khi người mang bảo vật khi gặp nguy hiểm thì có thể thông qua hóa thân chi bảo triệu hồi nguyên thần của tu sĩ đó xuất hiện.
Mà thời khắc này nguyên thần mà Điền Tiểu Kiếm mời đến chính là Cực Ác Ma Tôn!
Tuy chỉ là phân thần nhưng pháp lực Cực Ác Ma Tôn cực kỳ thâm hậu, Huyết Ma vốn đang bị đại thương nên khó có thể chống đỡ được.
Sau một phen đại chiến Huyết Ma đành ôm hận thất thủ.
Nhưng lão gia hỏa này vốn là một thượng cổ tà tu, một thân ma công kinh thế hãi tục. Không ngờ còn có một bí pháp khiến đối phương đồng quy y tận. Cực Ác Ma Tôn vốn là người trong ma đạo đương nhiên hiểu rõ điều này.
Hai lão ma đầu này đều là hồ ly, sao có thể làm chuyện lưỡng bại câu thương chứ. Vì thế Ma Tôn lập tức lùi một bước, đem Huyết Ma về động phủ mình phong ấn lại.
Lúc này nhìn về phía quái vật nửa người nửa thú kia, trong mắt Ma Tôn lộ tinh quang, không biết trong lòng đang mưu tính chuyện gì.
Chỉ thấy vết thương loang lổ khắp người Huyết Ma Tôn Giả. So với mấy tuần trăng trước thì thân thể xấu xí hư nhược hơn nhiều. Xem ra không có huyết nhục cùng tinh hồn của tu sĩ thì lão khó có thể hồi phục.
"Đạo hữu đã đến đây, xem ra đã có ý muốn hợp tác cùng ta?" Âm thanh của Huyết Ma vang lên, chứa đầy sự mê hoặc: "Vấn đề nan giải của đạo hữu có thể được giải quyết nhanh chóng nếu như có sự trợ giúp của ta."
"Ngươi thật sự có biện pháp khiến lão phu đột phá bình cảnh tiến vào Nguyên Anh Hậu Kỳ sao?" Âm thanh vô cảm của Ma tôn vang lên.
"Tất nhiên, lão phu thèm lừa ngươi làm gì, hắc hắc"
"Hừ, Huyết ma. Đừng nghĩ rằng bản Ma tôn không biết gì về ngươi. Trăm vạn năm trước có thể nói ngươi cũng là một nhân vật thành danh, tung hoành một phương khiến người nghe tên phải biến sắc. Bất quá trong thời kỳ toàn thịnh thì tu vị của ngươi cũng chỉ là Nguyên Anh Trung Kỳ mà thôi. Lại còn dám khua môi múa mép nói có thể giúp ta đột phá bình cảnh trở thành hậu kỳ đại tu sĩ?" Âm thanh của Ma Tôn lành lạnh, có vẻ không tin.
"Cực Ác đạo hữu không cần phải sốt ruột như thế" Huyết Ma lộ vẻ vô cùng tự tin tiếp tục nói: "Tuy lão phu trước kia chỉ là tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ nhưng ngươi đừng quên rằng, ta đã từng trải qua trăm vạn năm bị phong ấn. Trong thời gian dài đằng đẵng như thế tâm thần ta vẫn nguyên vẹn. Với tài trí của ra cuối cùng đã khám phá ra phương pháp có thể đột phá bình cảnh nhanh chóng tiến vào đại đạo Nguyên Anh Hậu Kỳ."
"Hừ. Lão phu làm sao biết được lời của ngươi là thật hay giả đây."
"Lời này của đạo hữu thật lòng, nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo!" Huyết Ma nở một nụ cười rồi lại nói:" Với tài trí thông tuệ của Ma Tôn sao có thể không phân biệt được thật giả chứ. Nếu ta cho ngươi phương pháp giả không phải là tự làm bẽ mặt mình sao? Đạo hữu không nên vòng vo nữa. Nếu như hôm nay muốn hợp tác thì có điều kiện gì mau nói ra".
" Cũng được, nếu đạo hữu sảng khoái như vậy thì ta cũng nói rõ. Ta có thể cung cấp tinh huyết tu sĩ để ngươi khôi phục thân thể cùng thần thông. Đương nhiên đổi lại ngươi phải đem toàn bộ tâm đắc về việc tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ nói cho ta không được sót một chữ."
"Điều đó là tất nhiên, rất hợp ý ta." Huyết Ma liền lập tức đáp ứng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Nhưng hứa hão thì chưa đủ." Cực Ác Ma Tôn lại lấy ra một tấm mộc bài đen tuyền: " Đạo hữu cần đem một hồn phách phong ấn vào trong hồn khí này."
"Cái gì…ngươi?"
Huyết Ma lập tức biến sắc rồi vẻ mặt cực kỳ giận dữ quát vang "Cực Ác lão nhi, không phải là ngươi bị tẩu hỏa nhập ma nên đầu óc hồ đồ rồi hay sao, muốn bản tôn phải phục tùng ngươi ư?"
Tấm mộc bài kia vốn là một loại pháp khí nổi danh ác độc của ma đạo.
Nó có thể cất giữ nguyên thần của tu sĩ, chỉ cần đem tinh hồn của tui sĩ bị thu lại bên trong hủy đi thì tu vị của tu sĩ sẽ giảm rất nhanh, rớt xuống một hai cảnh giới là chuyện thường.
Đây là vật phẩm khống chế tu sĩ khác thường được ma đạo sử dụng.
"Đạo hữu không cần phải kích động như thế. Tại hạ làm thế chẳng qua để đề phòng vạn nhất mà thôi."
"Vạn nhất cái khỉ gió, ngươi muốn dùng thứ cấm thần pháp khí này hòng khống chế lão phu thì có" trên mặt Huyết Ma Tôn Giả lộ vẻ bất mãn.
" Hắc hắc, tùy lão nghĩ thế nào cũng được. "
"Nếu lão phu không đáp ứng thì sao?"
" Nếu vậy thì mời đạo hữu cứ việc ở lại đây tĩnh tu cho đến khi thọ nguyên cạn kiệt. Nhưng nếu lão chịu giao ra một hồn một phách thì lão phu sẽ hướng đến thượng giới chân ma mà thề rằng, nhất định sẽ đối xử tử tế với đạo hữu không mảy may dám có chút khinh mạn." Vẻ mặt Cực Ác Ma Tôn bình thản nói.
" Ngươi..." Huyết Ma Tôn Giả vô cùng giận dữ thở phì phò liên hồi.
"Mời đạo hữu cân nhắc thật kỹ lần cuối."
Một lúc lâu sau.
"Được lắm, lão phu đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng Cực Ác đạo hữu cũng nên nhớ lại, dù gì khi xưa lão phu cũng là nhất phương tung hoành. Nếu ngươi khinh người quá đáng thì dù có nắm giữ một hồn phách của ta, cùng lắm là lão phu ngư tử võng phá cùng ngươi. Kết cục của ngươi cũng không tốt lành đâu." Từng câu từng chữ trong lời nói của lão ma tràn ngập sự oán độc.
" Ha ha đạo hữu đừng suy nghĩ lung tung thế, lão phu sao dám bạc đãi tôn giả chứ. Nếu ta cùng ngươi liên thủ, Chính đạo cũng tốt mà Linh Dược Sơn cũng vậy, cho dù thêm lũ âm hồn chuyên mua vui kia. U Châu tu tiên giới này không phải là thiên hạ của ta và ngươi sao." Cực Ác Ma Tôn dường như không để ý đến thái độ của Huyết Ma, nhẹ vuốt chòm râu dài, trên mặt lộ vẻ đắc ý vô cùng. Lão phất tay một cái, những sợi xích quỉ dị làm bằng một loại hắc thiết vô danh trên người Huyết Ma lập tức thu nhỏ lại, như những con trùn nhỏ chợt bay về chui vào trong ống tay áo của lão.
Đương nhiên sự tình về sau, khi hai lão quái đạt thành hiệp nghị. Huyết Ma dù bất mãn nhưng đứng dưới mái nhà kẻ khác thì không thể không cúi đầu được. Chuyện đã đến nước này lão chỉ có thể giao ra nhất hồn nhất phách vào cấm thần bài mà thôi.
"Hắc hắc, từ nay về sau ta cùng huynh đã là người một nhà. Nếu có gì phân phó thêm huynh cứ nói với ta" Ma tôn liền đem hồn khí cất kỹ, rồi lại lấy ra một cái ngọc giản:"Nhưng trước tiên xin Huyết Ma lão huynh hãy đem những tâm đắc về đột phá bình cảnh chép lại cho tại hạ."
Huyết Ma im lặng thở dài rồi phóng thần thức vào trong ngọc giản, dụng tâm khắc ấn trong đó.
"Ta cần có tinh huyết của tu sĩ ..."
"Lão huynh yên tâm, tiểu đệ lập tức sẽ cho người đưa đến."
Nhưng sau khi Cực Ác Ma Tôn vừa khuất bóng, ánh mắt Huyết Ma lộ ra vẻ xảo trá. Cấm thần ma bài sao? Cực Ác lão nhi kia, mi nào được sự thần diệu của ma công ta tu luyện chứ. Hươu chết về tay ai? còn chưa biết được đâu.
Chú thích: Quần hùng trục lộc (1):
Tương truyền khi Khương Thái Công gặp Chu Văn Vương có bảo: "Lấy thiên hạ như đuổi bắt con hươu rồi làm thịt chia nhau mà ăn. Con hươu rừng trốn chui trốn lũi mãi nhưng đến lúc cuối cùng cũng bị bắt. Có khi nhiều người chia nhau ăn thịt có khi một người ăn hết "
Trong Hán thư có câu lại có câu: "Nhà Tần để xổ mất con hươu, thiên hạ tranh nhau đuổi bắt. Ðó là nói về nhà Tần mất thiên hạ, quần hùng khắp nơi nổi dậy tranh cướp nhau. Sau cùng Hán Cao Tổ đánh bại được Sở Bá Vương tức là bắt được con hươu to lớn béo mập .
Trong tiểu thuyết thường nói chuyện "
Ðuổi hươu ở Trung Nguyên" tức là quần hùng thiên hạ tranh đoạt nhau ngôi hoàng đế.
Lại có câu "
Hỏi vạc ở Trung Nguyên" Ý tứ hai câu này vốn là tương tự nhau.
Thời xưa cổ nhân không làm bếp nặn nồi để nấu ăn mà lại đúc cái vạc ba chân, chất củi đốt ở dưới gầm. Khi bắt được hươu rồi bỏ đỉnh nấu ăn. Có thể nói từ hoàng đế cho đến đại thần đều là những người rất tàn nhẫn. Khi họ không ưa ai là đổ cho người ta phạm trọng tội bắt bỏ vào vạc cho chết cháy. Trong sử ký có chép việc Lạn Tương Như tâu Tần Vương "
hạ thần biết thần phạm tội khi quân đáng bị xử tử. Vậy thần xin bệ hạ cho quăng thần vào trong vạc".
Vua Dũ nhà Hạ thâu vàng ở chín Châu về đúc thành chín cái đỉnh lớn. Trên chiếc đỉnh nào cũng khắc tên chín Châu cùng đồ hình sông núi. Ðời sau ai làm chủ thiên hạ là giữ chín cái đỉnh này.