Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích

Chương 72: Không được chửi thề




Diêu Linh và Phó Hằng không hiểu tại sao bọn họ lại sốc như vậy.

Nhưng Diêu Linh cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ tâm trí cô dồn cả vào việc nghĩ cách phát triển công ty cũng mình.

Lúc về nhà thì thím Hai gọi điện cho cô.

Thím Hai rất hiếm khi gọi cô, sau khi Diêu Linh nhấc máy thì nghe thím nói, “Linh Linh à, con ăn cơm chưa?”

Diêu Linh vẫn chưa ăn cơm, Phó Hằng đang rửa rau trong bếp.

“Con chưa ăn, sao thế ạ?”

Thím Hai thoáng do dự ở đầu dây bên kia, Diêu Linh cứ tưởng là vay tiền gì đó, mỗi tháng cô đều gửi tiền cho thím, dù khi xưa cô sống khổ sở thế nào thì thím vẫn là người cho cô một nơi chắn gió che mưa, không để cô phải lưu lạc đầu đường xó chợ, hơn nữa còn cho cô đi học.

Bên kia thím Hai nói, “Mẹ con quay về rồi, tới tìm thím.”

Diêu Linh chẳng biết nói gì, sao người kia không thể để cô sống cuộc sống bình thường chứ.

Diêu Linh hít sâu một hơi, “Bà ta nói gì?”

“Giờ mẹ con cũng biết sai rồi, có vẻ như cuộc sống cũng không khá khẩm gì.” Thím lại do dự, “Nói gì thì nói đó cũng là mẹ con, con hãy chiếu cô bà ấy một chút.”

Diêu Linh nhắm mắt lại, thím Hai là người lớn nên cô không muốn đôi co với bà, nhưng Diêu Linh cảm thấy cuộc sống bà cứ lận đận mãi nguyên nhân chính là do bà luôn khẩu xà tâm Phật.

“Thím Hai à, là bà ta bỏ rơi con, bà ta mang hết tài sản đi, lúc cha con sắp qua đời vẫn lo lắng sau này con không sống nổi.” Thậm chí ông còn quỳ trước chú Hai cầu xin chú nuôi mình.

Nói xong câu này Diêu Linh không thốt nên lời nữa.

Trên đời làm gì có chuyện ngon ăn thế, bà ta cư xử như vậy mà vẫn mặt dày mày dạn đến nhận con, đâu dễ vậy.

Diêu Linh hít sâu một hơi rồi nói, “Thím Hai à, nếu bà ta lại tới thì thím lơ bà ta luôn đi, nhớ đừng cho tiền bà ta.”

Cô không hận người phụ nữ đó, nhưng cô không muốn gặp lại bà ta nữa.

Có lẽ rất nhiều người sẽ chỉ trích cô, cảm thấy dù sao thì đó cũng là mẹ cô, nhưng cô không thể giải được khúc mắc trong lòng mình.

Sau khi Diêu Linh nói chuyện với thím Hai xong thì bị Phó Hằng ôm lấy từ sau lưng.

Diêu Linh mở miệng nói, “Có phải anh cảm thấy em rất nhẫn tâm không… Thật ra em biết, bây giờ bà ta tìm đến em là vì bà ta đã ly hôn, lại nhận nuôi con gái nên muốn tìm em vòi tiền…”

Phó Hằng ôm cô, “Em vẫn mềm lòng.”

Diêu Linh quay đầu lại ôm lấy Phó Hằng, “Bà ta có thể tự đi kiếm tiền, con gái bà ta cũng có thể tự kiếm tiền, lúc em lớn bằng nó thì phải đi làm mửa mặt để có tiền đóng học phí… Mắc mớ gì bọn họ lại không thể…”

Diêu Linh nói xong thì òa khóc, “Phó Hằng, em thấy rất khó chịu, sao bà ta lại xuất hiện….”

Phó Hằng ôm cô, “Không sao không sao, sau này bà ta sẽ không có cơ hội đến tìm em nữa.”

Diêu Linh đột nhiên bừng tỉnh, lau khô nước mắt, nhớ ra chồng mình là ai thì vội nói, “Chuyện này em sẽ giải quyết bằng pháp luật, chúng ta đừng làm bậy.”

Phó Hằng thấy cô vội vàng như thế thì cười xòa, “Yên tâm đi, anh là công dân tuân thủ luật pháp, sẽ không làm bậy đâu, em đừng lo, bọn họ sẽ không đến nữa đâu.”

Diêu Linh vẫn chưa quen chuyện dựa dẫm vào người khác, “Hay cứ để em tự giải quyết đi, bà ta cùng lắm thì đi kiện em để lấy phí nuôi dưỡng thôi, nhưng chắc chắn sẽ không thành công, tuy nói tội ruồng bỏ cha mẹ rất khó giám định, nhưng giờ bà ta chưa đến tuổi phải phụng dưỡng.”

Diêu Linh nói, cũng không tức giận như trước, có lẽ vì có Phó Hằng ở bên.

Những năm tháng đầy đau khổ không muốn ai biết, Diêu Linh cứ ngỡ mình đã quên nhưng không ngờ thật ra chúng vẫn ảnh hưởng đến cô.

Lúc đi ngủ, Phó Hằng đột nhiên sáp lại vùi đầu mình vào cổ cô, “Xin lỗi em.”

Diêu Linh thấy kì lạ, “Sao anh lại xin lỗi em?”

“Khi đó anh không ở bên cạnh em.”

Diêu Linh vuốt ve mặt anh, “Đồ ngốc, tuy anh không ở bên em nhưng lại cứu em bằng cách khác.”

Trước khi anh xuất hiện, cuộc sống của cô dường như chỉ có màu xám.

Rồi anh đến.

Càng tuyệt vời hơn là anh lại trở thành bạn trai của cô, khiến cô thoát khỏi sự tự ti, từ đó về sau, cô dựa vào chút nắng ấm đó mà sống sót suốt mùa đông dài.

Phó Hằng hôn cổ cô, nhỏ nhẹ nói bên tai cô, “Kể anh nghe chuyện khi đó được không?”

Diêu Linh thoáng do dự, song vẫn mở miệng nói, “Lúc em nghèo nhất, đóng học phí xong chỉ còn lại mấy đồng lẻ, sau đó em đi phát tờ rơi, em rất lợi hại, phát rất nhanh, mấy người khác đi phát tờ rơi sẽ lén ném bớt đi nhưng em không hề làm thế.”

Phó Hằng vừa nghe vừa hình dung cảnh tượng đó, thấy rất khó chịu, thời điểm đó có lẽ là lúc anh đang tiếp nhận trị liệu.

Diêu Linh hôn Phó Hằng, đột nhiên cười, “Chẳng hiểu sao giờ nhìn lại thì thấy khi đó cũng rất tốt, chỉ là rất không cam tâm.”

“Anh biết.” Phó Hằng nói, “Em lúc nào cũng tốt.”

Diêu Linh đột nhiên thở dài một hơi, “Anh thấy không, em có thể ở bên anh như bây giờ thật sự không dễ dàng, về sau anh phải quý trọng em đó, ví dụ như nếu em có cãi nhau với Đại Hắc thì anh nhất định phải mắng nó cho em.”

Phó Hằng cầm tay cô, “Đó là Tiểu Hắc mà.”

Hai con mèo đen nhìn y chang nhau, Diêu Linh phân biệt Đại Hắc và Tiểu Hắc bằng cách… kêu đại, chẳng hiểu sao Phó Hằng có thể nhận ra chúng.

Diêu Linh xoay người đè lên Phó Hằng, “Em không cần biết, đó chính là Đại Hắc.”

Sau đó Diêu Linh thấy ánh mắt cháy bỏng của Phó Hằng, mau chóng lăn xuống.

Nhưng đã muộn.

Diêu Linh quát, “Không phải nói tạm nghỉ hai ngày à?”

“Đã nghỉ đủ rồi mà.” Phó Hằng đột nhiên sáp tới tai cô thì thầm, “Hai ngày nay mỗi lần em nhìn anh, anh đều tưởng tượng đến cảnh này….”

“Ôi đệt! Đệt mợ! Anh mau trả lại nam thần trong sáng thuần khiết cho em đi!”

“Không được chửi thề.” Phó Hằng nói xong lập tức chặn miệng cô lại.