Lạc cách đứng ở trên cao, lẳng lặng nghe Kinh Vân nói, sớm ngây ngốc ba phần, nghe thấy Kinh Vân thỉnh cầu, thu hồi tâm thần, lạnh lùng nói: "Mai Nho là đại tướng của ta, kinh nghiệm phong phú, sự tình nơi biên quan, tẫn giao (giao hết) hắn xử lý. Kinh Vân không cần lo lắng. Chiến tranh sao có thể không có thương vong?"
Kinh Vân sửng sốt. Trong lòng hắn mơ hồ đoán được ý đồ Lạc Cách, nhưng dưới đáy lòng ở chỗ sâu thẳm, đối Đại vương huynh còn có chút chờ đợi, nghe ngữ điệu Lạc Cách lạnh lùng, giật mình lĩnh ngộ, giống như vết thương trong lòng bị tẩm quất, trước mắt cảnh trí lay động mấy cái, cơ hồ té ngã.
Đại vương huynh, cư nhiên là có ý định muốn Tứ vương huynh tử trên chiến trường.
Nếu là như thế, không ai có thể cứu Tứ vương huynh...
Lại nghe Lạc Cách hòa nhã nói: "Vương đệ cũng mệt mỏi, trước nhanh đi nghỉ ngơi đi. Đã lâu chưa từng quay về Lượng cung, phòng đã vì ngươi chuẩn bị tốt."
Kinh Vân hỗn loạn, còn chưa hiểu được ý đồ trong lời nói của Lạc Cách, mờ mịt gật gật đầu, thất hồn lạc phách tùy tiện cung nữ dẫn đến Lượng cung.
Lạc Cách nhìn theo Kinh Vân hướng Lượng cung đi, trong lòng sướng mỹ (sung sướng, mỹ mãn), thực không thể nói, nghĩ đến để cho mỹ nhân đến Lượng cung tận tình bồi thường tưởng niệm nhiều năm cùng những thống khổ của ngày xưa, tâm đều muốn say.
Ta rốt cục không còn cố kỵ bất luận kẻ nào.
Ta đã là Hoàng đế của Song quốc.
Lạc Cách nhìn tòa cung điện trước mắt đã thuộc về hắn, cười ha hả. Phất tay cho đòi tới một người nội thị, lại cười nói: "Ngươi đi bẩm báo thái hậu, Thập tam vương tử trì mã hồi báo, Tứ vương tử bị quân địch vây khốn, quân ta thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), thỉnh nàng đốt nhiều hương, vì nhi tử của nàng cầu phúc."
Cảm giác sảng khoái, nhất thời làm cho toàn thân thư sướng vô cùng.
Vội vàng cầm công văn trong tay xử lý sạch sẽ, vừa định đứng lên đi đến Lượng cung, nội thị phái đi truyền lời trở về quỳ báo: "Thái hậu nghe nói Thập tam vương tử trở về, Tứ vương tử bị nhốt, liền hôn mê, đã thỉnh ngự y."
Lạc Cách lại cười to, chậm rãi nói: "Cứ việc dùng hảo dược, cũng không nên chậm trễ a."
Nội thị dập đầu xác nhận.
Lúc này, ngoài cung một trận tiếng động nháo loạn, thị vệ tiến điện, kinh hoảng nói: "Thập tam vương tử đoạt ngựa và cung tiễn, một đường đánh giết ra hoàng cung. Các nô tài chỉ e bị thương vương tử, không dám quá mức ép sát, cầu Hoàng thượng ra chỉ lệnh."
Tin tức này giống như sét đánh trên đỉnh núi.
Lạc Cách thần tình nhất thời thu liễm ý cười, bỗng nhiên đứng lên, cả giận nói: "Đồ vô dụng! Truy, truy cho ta!" Lập tức ‘bang bang’ đi xuống điện, lấy cung tiễn, phiên thân lên ngựa, điên loạn đuổi theo.
Kinh Vân chưa tiến Lượng cung, thần chí đã muốn hồi phục, nghĩ đến: vô luận như thế nào, ta không thể bỏ mặc Tứ vương huynh rơi vào vòng vây của địch nhân như vậy. Ta là phó tướng, chủ tướng bị nhốt, tử cũng phải tử cùng một chỗ.
Lập tức đánh giết ra hoàng cung, một lòng hướng biên quan chạy đi.
Ra khỏi cửa thành, phía sau vang lên tiếng vó ngựa như minh lôi, biết truy binh đã đến, càng thêm giơ roi giục mã.
Lạc Cách lãnh binh đuổi tới, thấy phía trước một người một ngựa, thân hình đơn bạc, hô lớn một tiếng: "Kinh Vân!"
Kinh Vân biết Lạc Cách đích thân đến, càng thêm kinh hoảng, ra sức giục mã mà bôn.
Hai người cùng dùng hảo mã, kỵ mã vững vàng, một trước một sau đuổi theo, đuổi dần đem đại quân phía sau ly đắc xa xa.
Kinh Vân chạy liên tục năm ngày đường dài, ngày đêm không nghỉ, hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà (= sức cùng lực kiệt), dù kỵ mã có vững vàng cũng vô pháp kiên trì, nhưng y biết theo sát phía sau chính là Lạc Cách đang nổi giận, không dám ngừng nghỉ, đau khổ chống đỡ.
Lạc Cách đuổi theo nửa ngày, thủy chung vẫn kém hơn mười thước, cơn tức càng tăng lên. Hắn biết Kinh Vân kỵ mã lợi hại, thật sâu sợ hãi y sẽ chạy mất.
Vừa nghĩ tới nếu Kinh Vân lại tránh né, có lẽ vĩnh sẽ không thể gặp lại, hàn khí rót vào trong lòng.
Thiên hạ mặc dù đã đến tay, Kinh Vân lại không tại bên người, còn có ý nghĩa gì?
Lo âu dần dần thịnh, Lạc Cách cơ hồ mất thần chí, không đợi suy nghĩ, trực giác địa giương cung lắp tiễn, nhắm vào bóng dáng của Kinh Vân.
Tiễn thượng mãn huyền, giống như lưu tinh hướng Kinh Vân phóng tới.
Chỉ nghe thấy Kinh Vân hét thảm một tiếng, ngọc thủ nắm chặt dây cương nhẹ buông, cả người dừng lại ở giữa không trung lay động, đột nhiên trụy hướng (ngã xuống) mặt đất.
"Kinh Vân!" Nghe thấy thanh âm của Kinh Vân, Lạc Cách mới giật mình phát hiện mình đang làm cái gì. Mờ mịt ném xuống cung tiễn, cuồng loạn kêu một tiếng, bổ nhào tới bên cạnh Kinh Vân.
Kinh Vân ngã trên cỏ, cả người là huyết, tiễn bên vai trái, sắc mặt bạch (trắng)như tờ giấy.
Lạc Cách bổ nhào giữ chặt Kinh Vân, thấy Kinh Vân còn sống, yên lòng.
Hắn liên tục lo lắng, giờ phút này thấy Kinh Vân, vừa yêu vừa hận, giống như trong lòng có một đám kiến đang phệ cắn, chưa bao giờ ngừng lại.
Đối Kinh Vân tưởng niệm như nham thạch nóng chảy giải khai tâm nham, mãnh liệt mà ra. Trước mắt là khuôn mặt tái nhợt luôn xuất hiện ở trong mộng, đã quay về? Luôn ở dưới nguyệt tưởng niệm, đã quay về?
Tất cả nghi ngờ cố kỵ, đã không còn tồn tại.
Thiên hạ là của ta, y cũng là của ta.
Ta là Hoàng đế, là Hoàng đế không cần tái cầu xin, giãy giụa, áp lực!
"Ngươi là của ta." Lạc Cách nằm rạp người, hôn lên bạc thần mang theo huyết của Kinh Vân.
Kinh Vân trên người mang thương, hơi hơi nhíu mi, Lạc Cách làm như không thấy, điên loạn giống như hào thủ cường đoạt, đem hơi thở của mình thật sâu quán nhập vào thần biện của Kinh Vân.
Ngọc thủ thon dài mang theo thô kiển, bắt đầu mạnh mẽ giải khai y phục đầy bụi của Kinh Vân.
Kinh Vân đã không còn là tiểu nhân nhi năm đó không biết gì, thấy trong mắt Lạc Cách là dục hỏa hồng đến cơ hồ muốn đem mặt cỏ bên dưới thiêu đốt, biết lần này đã vô vọng.
Miễn cưỡng di động tay phải, sờ soạng đến bên hông, bỗng nhiên rút kiếm đặt ở bên cổ.
Trước mắt nhất thời lãnh hàn.
Lạc cách sửng sốt, bạc thần đang cuồng loạn thanh tỉnh một chút.
"Đại vương huynh..." Kinh Vân hơi hơi thở ra, thân đẫm huyết càng phát ra điềm đạm đáng yêu (=.=), y nói chuyện chậm mà khinh, lại ngầm có ý kiên định cùng quyết tâm nói không nên lời: "Ngươi đáp ứng phát binh cứu Tứ vương huynh, ta... ta... ta cái gì cũng theo ý ngươi."
Khi y nói câu "Cái gì cũng theo ý ngươi", ánh mắt cầu xin, song mâu đen láy giống như nai con lạc mẹ, ẩn ẩn mang theo hơi nước.
Lạc Cách nghe xong lời này, cũng là lửa giận công tâm.
Nghiến răng thầm hận: tốt, ngươi cư nhiên vì tên Khai Thiều chết tiệt mà liều mạng đến tận đây!
Nhưng kiếm đang kề bên cổ của Kinh Vân, chỉ cần kẽ kéo, người dưới thân liền hương tiêu ngọc đốt.
Ánh mắt sung huyết nhìn chằm chằm Kinh Vân sau một lúc lâu, cắn răng nói: "Hảo, ta đáp ứng ngươi."
Kinh Vân vẫn hết sức chăm chú nắm chặt chuôi kiếm, thấy hắn đáp ứng, trong lòng buông lỏng, toàn thân khí lực lập tức không cánh mà bay, bảo kiếm trên tay rơi xuống, rớt trên cỏ.
Lạc Cách sắc mặt cực kỳ khủng bố, giống như hổ lang bị đói khát, xé đi xiêm y của Kinh Vân.
Thân thể dưới thân thon dài trắng nõn, đường cong cơ thể phập phồng tinh xảo, da thịt co dãn bóng loáng, so với nữ tử còn muốn mê người.
Kinh Vân khinh nhắm mắt lại, thần thái an tường, giống đã quyết định mặc người xâm lược.
Lạc Cách khố hạ dâng trào, phân thân che kín gân xanh không ngừng run rẩy, trông thấy vẻ mặt bình yên của Kinh Vân, mạch đập nơi phân thân kịch liệt nhảy lên, chảy ra chất lỏng trong suốt.
"Kinh Vân..." Lạc Cách xem Kinh Vân giống như tiểu oa nhi yếu đuối, thật cẩn thận gở xuống vương tử quan trên đầu của Kinh Vân, khiến cho hắc phát dài mượt của Kinh Vân rơi xuống mặt cỏ.
Tách ra đôi chân mềm mại thon dài của Kinh Vân, không cần phân trần, gập cong nhất đĩnh, thẳng vào cấm địa.
"A..." Vân Tiêu kêu lên sợ hãi, trên mặt tràn đầy đau đớn, lại gắt gao nắm chặt ngọc thủ, mắt vẫn thủy chung không mở.
Lạc Cách vào một nửa, nóng vội khó nén, không để ý Kinh Vân đang thống khổ, lại một lần nữa ra đòn nghiêm trọng, thật sâu sáp nhập vào cơ thể của Kinh Vân, làm cho nhuyễn nhiệt (ý chỉ mật khẩu mềm mịm, nóng bỏng a) của Kinh Vân đem chính mình hoàn toàn vây trụ.
"Ô... Không..." Kinh Vân thật sự chịu không được, rốt cục giãy giụa.
Khí lực của y lúc này làm sao có thể so sánh cùng Lạc Cách. Lạc Cách thân thủ nhẹ nhàng đè lại Kinh Vân, cúi đầu cắn khỏa anh đào trước ngực, liếm phệ đùa giỡn.
Khố hạ không ngừng đong đưa, không ngừng trừu sáp nơi cấm địa ngọt ngào, bức Kinh Vân cúi đầu rên rỉ.
Đau đớn như bị xé rách không chỉ lặp lại lặp lại nơi cấm địa, cũng đồng dạng lan tràn tứ chi toàn thân. Lạc Cách lực đạo lớn đến nỗi cơ hồ muốn đem Kinh Vân bẻ gẫy, hận không thể đem Kinh Vân nuốt vào trong bụng, tham lam khát cầu ngọt ngào của Kinh Vân.
Khát vọng mấy năm trầm tích dưới đáy lòng, hôm nay rốt cục đạt được. Mượn sức dũng mãnh đâm vào, điên cuồng luật động, trước mắt là kỷ niệm.
Gió lớn thổi qua, cỏ cây một trận lay động, trong đó mơ hồ ẩn hiện thân ảnh phập phồng.
Thanh âm dâm mỹ nghe không rõ ràng lắm cùng thống khổ rên rỉ như có như không ở trên cỏ xoay quanh, song mã tựa hồ cũng cảm thấy bất an, tránh ra xa xa, cúi thấp đầu không đành lòng nhìn lại...