Mọi người tâm thán: loại này cung đình tranh đấu làm sao phân biệt tuổi lớn hay nhỏ? Sinh ra đã bị cuốn đi vào. Thập ngũ vương tử cho dù không tham sống sợ chết, lợi dụng thời cơ này làm cho Tứ vương tử chết trong tay quân địch, cũng coi như vì Mai gia dành thắng lợi.
Ở trước mắt Thập tam vương tử giống như tiên tử này, mọi người rất có cảm tình, bọn họ đều đều cúi đầu, không đành lòng đem sự thật nói ra.
"Chúng ta điểm nhân mã của Thúc Huyền, lập tức đi Cửu Thiên Sơn giải cứu Tứ vương tử."
Kinh Vân trước kia bị Lạc Cách buộc học cách dụng binh, cùng binh pháp, lắc đầu nói: "Không thể, thứ nhất, Thúc Huyền là nơi mấu chốt, tuyệt đối không thể đem toàn quân điều đi. Thứ hai, chúng ta chỉ còn một nửa binh lực, cho dù xuất ra toàn bộ, cũng đánh không lại quân Ung Hách, chỉ sợ ngay cả hiện tại những người nơi này đều lâm vào nguy hiểm."
Một tướng hét lớn: "Chẳng lẽ mặc kệ Tứ vương tử bị vây đánh sao?"
Người hầu lao ra khỏi huyết trận kia từ nhỏ đã phụng dưỡng Khai Thiều, thật là trung tâm, quỳ trên mặt đất đối Kinh Vân liên tục dập đầu, cầu xin nói: "Cầu Thập tam vương tử cứu chủ tử ta. Van cầu Thập tam vương tử, lập tức mang binh đi giải cứu!" Trên mặt đất vang lên thanh âm dập đầu, huyết tươi chảy róc rách.
Kinh Vân hạ quyết tâm đứng lên, cầm bảo kiếm trong tay gọi người dẫn ngựa, đối mọi người nói: "Thập ngũ vương đệ sẽ không thấy chết mà không cứu, ta lập tức thân chinh đến Như Điền, thỉnh hắn lĩnh quân giải cứu Tứ vương huynh." Thấy mọi người trên mặt vẻ hoài nghi rất nặng, lại nói: "Nếu cầu không được cứu binh, ta đây liền bất chấp Thúc Huyền, lập tức chạy về đây, dẫn toàn quân đi giải cứu. Mặc kệ thành công hay thất bại, cũng không có thể ngồi nhìn Tứ vương huynh bị nhốt."
Y lời này vừa nói, chính là sinh tử cũng không để ý. Mọi người thấy vị vương tử này tuy rằng khuôn mặt như hoa đào, im lặng trầm mặc, không nghĩ tới lại có tâm huyết như vậy, cũng không khỏi bội phục, ầm ầm chắp tay nói: "Chúng ta ở nơi này đợi Thập tam vương tử trở về."
Kinh Vân nhìn mọi người chung quanh một vòng, phóng ngựa đi.
-------------------------------------------------------------------------------
Kinh Vân vội vả tới Như Điền. Quân Ung Hách vây công ngoài thành đã lui khỏi Như Điền.
Tới đại môn, Thống Tề Trữ nhận được thông truyền, vội vàng chạy ra, kêu lớn: "Thập tam vương huynh, ngươi cuối cùng cũng đến đây!" Tiến lên thân thiết trảo ngọc thủ của Kinh Vân.
Đại sự trước mặt, Kinh Vân cũng cố không kiêng kị việc không thích cùng người khác thân cận, mặc Thống Tề Trữ bắt lấy ngọc thủ của y, vội vàng đi vào trong sảnh, hỏi: "Tứ vương huynh bị vây ở Cửu Thiên Sơn, Thập ngũ vương đệ vì sao không đi cứu viện? Binh hung chiến nguy, thỉnh Thập ngũ vương đệ lập tức phát binh cứu viện!"
"Thập tam vương huynh!" Thống Tề Trữ hình như có nan ngôn chi ẩn (nỗi khổ khó nói), vò đầu gãi tai nói: "Ta cũng muốn phát binh a, chính là... chính là Hoàng thượng mặc dù phái ta thân chính đến Như Điền tham chiến, quân quyền cũng không giao cho ta a!"
Kinh Vân ngạc nhiên nói: "Đây là chuyện gì xảy ra? Mặc cho ai chưởng quản quân quyền, cũng không thể nhìn đại quân của mình bị vây không cứu."
Thống Tề Trữ vừa vội vừa tức, há miệng định nói chuyện, ngoài sảnh một phen thanh âm lạnh lùng truyền đến: "Quân gia đại sự, sao có thể chỉ lo tư tình? Vì đại cục, nho nhỏ hy sinh không thể tránh khỏi. Hiện tại cứu viện, với quân ta là bất lợi."
Kinh Vân quay đầu vừa thấy, người này ở Khải Thiên cung nghị sự có gặp qua, nguyên lai là thân cữu cữu của Lạc Cách – Đại tướng quân Mai Nho tiếng tăm lẫy lừng của Song quốc.
Lạc Cách hạ lệnh Thống Tề Trữ dẫn binh viễn chinh, lại âm thầm cho Mai Nho mật lệnh, nhượng hắn chưởng quản đại sự trong quân. Mai Nho nguyên là lão tướng, trong quân tướng sĩ lớn nhỏ đều là người do hắn đề bạt.
Thống Tề Trữ tuy là vương tử, nhưng tuổi còn nhỏ lại chưa có chiến công, có Mai Nho ở đây, đương nhiên không thể điều hành nhân mã.
Kinh Vân không biết bên trong có gì kỳ quái, cũng hiểu được người trước mắt này mới là chưởng quản quân quyền, chắp tay nói: "Thỉnh tướng quân lập tức xuất binh, để giải Tứ vương huynh đang bị vây. Nếu bởi vì tướng quân đến trễ, Tứ vương huynh xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đối tướng quân cũng không có lợi."
Mai Nho được Lạc Cách mật lệnh, đã định liệu trước, lạnh nhạt nói: "Mai Nho làm tướng nhiều năm, sự việc nặng nhẹ, tự nhiên rõ ràng, không cần Thập tam vương tử nhiều lời." Hắn biết Kinh Vân ở trong lòng Lạc Cách phân lượng không nhẹ, cũng không dám quá mức vô lễ, nói chuyện cũng theo quy củ đối Kinh Vân hành lễ.
Thống Tề Trữ đối việc giải cứu Khai Thiều cũng đã nhiều ngày đi khuyên Mai Nho, sớm hoài nghi là ý tứ của Lạc Cách, không dám cưỡng cầu nữa, chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn.
Vân Tiêu trở nên lo lắng: "Một khi đã như vậy, thỉnh cho ta mượn một nửa nhân mã của Như Điền, ta tái mang nhân mã còn lại của Thúc Huyền, đích thân đi giải cứu Tứ vương huynh."
Mai Nho khóe miệng khẽ nhếch, cất cao giọng nói: "Ta phụng vương lệnh thống lĩnh quân mã Như Điền, sao có thể đem quân quyền giao người khác? Thúc Huyền là nơi trọng yếu, Tứ vương tử nếu đã bị nhốt, trong quân không đầu (ý nói không có người lãnh đạo a), ta đã phái tướng lãnh đến tiếp quản. Cũng không nhọc đến Thập tam vương tử lo lắng."
Kinh Vân mở to đôi song mâu, quay đầu nhìn Thống Tề Trữ, thấy hắn thần sắc quái dị, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mồ hôi lạnh chảy xuống, run giọng nói: "Các ngươi kiên quyết không chịu cứu viện, là muốn... là muốn... cố ý sử tử Tứ vương huynh..."
Y thuở nhỏ bị người ghét bỏ, lại chưa từng tiếp xúc tâm kế độc ác như thế, cắn chặt hồng thần, nói không ra lời.
Mai Nho khom người nói: "Hoàng Thượng mưu trí vô song, chuyện ở biên quan, sớm liệu đến, chúng ta chỉ cần ấn vương lệnh làm việc thật tốt là được." Giương mắt nhìn Kinh Vân đang tái nhợt liếc mắt một cái, cười nói: "Hoàng thượng sớm biết Tứ vương tử bị vây, Thập tam vương tử tất đến Như Điền, phân phó chúng ta hảo hảo chiếu cố Thập tam vương tử, vạn lần không thể để Thập tam vương tử gặp chuyện không may." Hắn ngữ khí cung kính, toàn thân lại phát ra khí phách áp bách mạnh mẽ.
Kinh Vân vô cùng tức giận, nghe được Lạc Cách phân phó "Chiếu cố" y, khóe mắt vừa liếc, rõ ràng phát hiện có vài người hầu bưu hãn đang chậm rãi xông tới.
"Các ngươi muốn làm gì? Thật lớn mật, dám đối vương tử vô lễ..."
-------------------------------------------------------------------------------
Kinh Vân bị Mai Nho nhốt trong phòng, hảo y hảo thực (mặc đồ tốt, ăn đồ ngon), thị hầu chu đáo, Kinh Vân vài lần muốn xông ra, đều bị thủ vệ cản lại.
Mai Nho quả nhiên không hổ là Đại tướng quân của Song quốc, sau vài lần đánh sâu vào thủ thành của Ung Quốc liền dành được đại thắng, lại cố tình không đi giải cứu binh sĩ ở Cửu Thiên Sơn.
Ngày kế, binh sĩ dưới tay Khai Thiều mấy lần liều chết lao ra, đến Như Điền cầu cứu. Mai Nho chính là không chịu phát binh.
Thống Tề Trữ xem ở trong mắt, lo lắng không thôi. Hắn đối Lạc Cách vừa kính vừa sợ, biết là Lạc Cách bày mưu đặt kế, không dám cưỡng cầu Mai Nho xuất binh.
Kinh Vân bị giam ở trong phòng hai ngày, không biết tin tức bên ngoài, lo lắng Khai Thiều nguy cấp, ăn không ngon, ngủ không yên. Nghĩ đến Khai Thiều phóng khoáng dũng cảm, cũng là một hán tử nhiệt huyết, vừa nghe Thống Tề Trữ gặp nạn, tức khắc không để ý an nguy bản thân tới giải cứu. Ai ngờ lại là một bẫy rập độc ác đến vậy.
Đang ở trong phòng thở dài, chợt nghe người hầu bên ngoài kêu lớn một tiếng: "Ai?" Liền không còn tiếng động.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thống Tề Trữ thật cẩn thận tiến vào.
"Thập tam vương huynh." Thống Tề Trữ hạ giọng nói: "Ta tới cứu ngươi." Không đợi Kinh Vân nói chuyện, cầm trong tay bảo kiếm cùng cung tiễn đi tới, lại nói: "Bọn thị vệ ta đã đối phó xong, ngựa cũng đã vì ngươi chuẩn bị hảo, ngươi đi mau."
Kinh Vân tiếp nhận bảo kiếm cùng cung tiễn, gật đầu nói: "Hảo, ta sẽ đi ngay, bây giờ đi cứu Tứ vương huynh."
Thống Tề Trữ dậm chân nói: "Ngươi độc thân độc mã đi sẽ chịu chết sao? Mau trở lại kinh thành cầu vương lệnh của Hoàng thượng thỉnh xuất binh, Tứ vương huynh ở Cửu Thiên Sơn khổ thủ, hẳn là còn có thể chống đỡ mười hai ngày, chỉ cần ngươi cầu được vương lệnh, lệnh Mai đại tướng quân phát binh đi cứu viện, Tứ vương huynh liền an toàn."
Kinh Vân vừa nghe phải về kinh thành gặp Lạc Cách, lòng nao nao, quay đầu nói: "Ta? Đại vương huynh như thế nào chịu nghe?"
"Ai…" Thống Tề Trữ vội la lên: "Hoàng thượng lần này là hạ quyết tâm muốn Tứ vương huynh vì nước tuẫn thân, trừ bỏ Thập tam vương huynh, không ai có thể khuyên được Hoàng thượng thay đổi tâm ý. Việc này không nên chậm trễ, Thập tam vương huynh nhanh đi!"
Kinh Vân sợ nhất gặp Lạc Cách, nhưng nghĩ đến Khai Thiều đang ở trong thiên quân vạn mã liều mạng, nhiệt huyết cũng không khỏi dâng lên, cắn răng nói: "Hảo, ta đi cầu Đại vương huynh." Hắn tâm tư đơn thuần, đến bây giờ còn chưa từng sửa miệng xưng hô Lạc Cách là Hoàng thượng.
Tạm biệt Thống Tề Trữ, vội vàng lên ngựa, gào thét mà đi.
Mai Nho biết được giận dữ, vội vàng phái người đuổi theo. Mã mà Thống Tề Trữ chuẩn bị cho Kinh Vân là hảo mã được tuyển chọn trong hàn vạn con, Kinh Vân kỹ năng kỵ mã rất hảo, làm sao có thể truy khích được?
Người đuổi theo mặt xám mày tro, phụ mệnh mà quay về.
Mai Nho biết Thống Tề Trữ giở trò, lại ngại thân phận vương tử của hắn, biết hắn là đệ đệ mà Lạc Cách yêu thương, chỉ có thể tự sinh hờn dỗi.
-------------------------------------------------------------------------------
Kinh Vân ngày đêm khoái mã, ven đường thay ngựa, ước chừng chạy như điên mất năm ngày mới tới được kinh thành.
Đi vào hoàng cung, nội thị cũng biết Thập tam vương tử trước kia từng ngụ ở Lượng cung, cùng đương kim Hoàng thượng quan hệ không bình thường, không dám chậm trễ, vội dẫn y đến Khải Thiên cung.
Lạc Cách đang ở Khải Thiên cung xử lý quốc sự, bỗng nhiên nghe thấy Kinh Vân cầu kiến, chấn động, không khỏi tâm thần nhộn nhạo.
Kinh Vân đi vào Khải Thiên cung, ngẩng đầu vừa thấy, Lạc Cách đang đứng ở trên chính điện.
Uy nghiêm hiển hách, một thân vương phục, đầu đội vương miện, khí thế nghiêm nghị ẩn ẩn phát tán khắp tứ phương.
Tuy biết sẽ gặp được Lạc Cách, Kinh Vân vẫn là không khỏi sợ run một lúc lâu, toan điềm khổ lạt (hình như là có vui có khổ thì phải, ta không rõ), đủ loại tư vị nói không nên lời nảy lên trong lòng.
Y mấy ngày liền mệt nhọc, sắc mặt tái nhợt, phi thường tiều tụy, đứng ở trong điện, giống như Song hoa hồng bị gió đùa giỡn chọc người yêu thương. Hắc mâu trong suốt nhẹ nhàng nhìn Lạc Cách, Lạc Cách trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cơ hồ muốn xông đến ôm y vào lòng thỏa sức hôn.
Trải qua kiềm chế, Lạc Cách rốt cục thu hồi bình tĩnh của một vị vua, ôn hòa cười nói: "Thập tam vương đệ xuất chinh đã về, vất vả."
Kinh Vân nhới đến an nguy của Khai Thiều, không đợi hành lễ, liền cuối đầu cầu nói: "Thỉnh Đại vương huynh lập tức hạ lệnh, xuất binh giải cứu Tứ vương huynh." Tiếp theo liền đem sự tình Khai Thiều như thế nào đi cứu Thống Tề Trữ, lại như thế nào bị nhốt, Mai Nho như thế nào không chịu cứu viện, đem sự tình nhất nhất nói.
Y ngữ điệu mặc dù gấp, nhưng từng chữ từng từ nói rất rõ ràng, đem tình thế nguy hiểm của Khai Thiều giải thích đến nhất thanh nhị sở. Lạc cách từ lúc nhận thức y, vẫn là lần đầu tiên nghe y nói nhiều như vậy.
"Đại vương huynh, cầu ngươi mau mau xuất binh, nếu không sẽ không kịp"