Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 78: 78: Cậu Hết Thương Tớ Rồi Sao





Đang trong dòng suy nghĩ, bàn tay to cầm chiếc khăn tay màu nâu nhạt bịt kín mũi miệng cô.
Chỉ vài giây sau, Lân Nhi hoàn toàn mất ý thức ngất xỉu tại chỗ.
Đối phương lôi cô đến một gốc cây cổ thụ gần đó, hắn ta dùng vải đen bịt kín mắt và miệng Lân Nhi.

Cô cố gắng gào thét thật to thế nhưng lại chẳng phát ra chút âm thanh nào.
Khắp người Lân Nhi run lên vì sợ hãi, từng lỗ chân lông như phóng to đến cực đại, khiến mỗi cái đụng chạm vuốt ve của đối phương làm cô ghê tởm đến cùng cực.
Cô gần như chết lặng nghe tiếng sột soạt cởi quần áo của hắn ta.
Chỉ một lát, tên cầm thú đó chuyển sang xé rách chiếc váy ngủ mỏng tang trên người Lân Nhi, liếm láp từng tấc da thịt.
Trên người hắn ta nồng nặc mùi rượu, gần như mất đi lý trí mà hung hăng, càn rỡ trên người cô.
Cổ họng Lân Nhi nghẹn lại, cô muốn nôn mửa, thế nhưng miếng vải bó sát miệng ngăn cô làm điều này.
Đôi mắt vì sợ hãi, nhục nhã và đau đớn mà lặng lẽ rơi lệ.

Nếu bây giờ có thể tháo bỏ trói buộc trên miệng ra, dường như chúng ta có thể nghe được tiếng thét câm phẫn đến tột độ của cô.
Nỗi đau xé rách da thịt khiến Lân Nhi gần như muốn một nhát dao đâm chết bản thân tại chỗ.
Tại sao? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?
Ước gì mình có thể cứ vậy mà biến mất khỏi thế giới này thì tốt biết mấy.
Đinh Quang Lưu dường như nghe thấy tiếng động, anh quay phắt ra sau lưng.


Thế nhưng chỉ là ảo giác của anh, chẳng còn ai cả.
Anh mơ hồ bất an chống người ngồi dậy, đi bộ ra đường lớn.
Lân Nhi nằm trên đất thống hận chịu đựng tất cả, nhưng tiếng bước chân ngày một gần tựa như chất kích thích khiến cô vung tay loạn xa cầu cứu.

Tiếc là anh chẳng thấy cũng chẳng nghe, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Nếu anh một lần quay đầu nhìn lại, có lẽ mọi thứ đã khác, ít ra sẽ không bí bách đến ngợp thở như hiện tại.

Cũng có lẽ, giữa hai người bọn họ đã chú định đời này có duyên không phận.
Nếu ban đầu là căm hận cùng giận dữ thì giờ phút này đây trong đầu cô xuất hiện hai từ “Trống rỗng”.

Khi nỗi đau thể xác lẫn tinh thần dâng đến đỉnh điểm, cô ngất lịm từ lúc nào không hay.
Nhìn biển số quen thuộc, Đinh Quang Lưu kinh ngạc lại gần gõ cửa sổ xe.
Cửa kính hạ xuống, chú Ba thấy người đến là cậu mừng rỡ lập tức nhảy xuống xe: “Cuối cùng cậu cũng xuất hiện.

Cậu ở đây rồi cô chủ đâu?”
Đinh Quang Lưu cau mày khó hiểu: “Chú Ba? Sao chú lại ở đây?”
Chú Ba sửng sốt há hốc mồm: “Tôi và cô chủ đi tìm cậu.

Ông Đinh qua nhà báo cậu mất tích.

Chẳng lẽ cậu chưa gặp cô chủ?”
Đáy lòng Đinh Quang Lưu chợt dấy lên vô vàn bất an cùng khiếp sợ: “Ý chú là Lân Nhi ở đây? Cậu ấy đâu? Sao chú dám để cậu ấy đi một mình vào lúc này? Chú có biết nguy hiểm lắm không? Lỡ cậu ấy xảy ra chuyện gì chú gánh nổi không?”
Cậu bé luôn lễ phép lịch sự mỗi khi gặp ông lại thẳng thừng quát nạt mình khiến chú Ba không biết nói sao.

Ông cũng chẳng thể trách cậu ấy được chỉ vì cậu ấy đang lo lắng cho cô chủ.
“Xin lỗi!”
Hai người như nhất trí trong im lặng tức tốc quay trở lại tìm người.
Ban nãy đi không thấy gì nhưng giờ vòng lại anh bất chợt rùng mình.
Đường vừa tối vừa dốc, cậu ấy tìm lên kiểu gì, nếu chẳng may…

Nghĩ tới đây, Đinh Quang Lưu vội vàng lắc đầu.
Anh tìm xung quanh mộ mẹ mình, nhưng chẳng thấy tung tích Lân Nhi đâu.
Đinh Quang Lưu chợt nhớ đến tiếng động mình từng nghe thấy, liền đi theo cảm giác tiến về phía gốc cây to gần đó.
Không biết tại sao, nhưng mỗi bước chân của anh tựa như đổ chì, mồ hôi lạnh đổ đầy trán.
Đi tới vài bước nữa.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, anh gần như suy sụp quỳ xuống tại chỗ, hai tay che kín miệng ngăn không cho âm thanh nức nở phát ra:
“Lân… Lân… Nhi! Là… là… cậu sao? Không phải! Lân Nhi rất ngoan sao cậu ấy lại có thể bị như vậy.”
Đinh Quang Lưu cứ quỳ ở đó liên tục lắc đầu phủ nhận những gì mắt mình nhìn thấy, sau đó lại cười, chốc lát lại nức nở thành tiếng tự như một kẻ điên.
Như muốn xác nhận mình nói đúng, dù đến đi cũng không nổi nhưng anh bướng bỉnh bò lại gần cởi áo khoác lên người cô, che kín cơ thể trắng nõn dưới ánh trăng bị phủ đầy dấu vết xanh tím.
Lân Nhi lúc này tựa như một con búp bê bị chủ nhân vứt bỏ khiến người ta đau lòng.
Đôi tay anh run rẩy ôm chặt cô vào lòng, một tay vén tóc cô ra sau tai, chỉnh đầu cô tựa sát lồng ngực mình cứ như sợ cô sẽ tan biến trong khoảnh khắc.
Anh thấp giọng nỉ non bên tai Lân Nhi: “Đừng sợ! đừng sợ! Có tớ ở đây rồi.

Tớ đưa cậu về nhà.”
Đinh Quang Lưu cũng không rõ câu này là nói cho anh hay cho đối phương nghe nữa, ánh mắt anh dần bị lửa giận xâm chiếm lòng không dưới ngàn lần muốn phanh thây kẻ đã hại cô ra nông nỗi này.
Lân Nhi tỉnh dậy nhận ra người đang ôm mình là ai, cô phẫn nộ dùng chút sức lực còn sót lại đẩy anh ra: “Cút! Cậu cút đi cho tôi! Đừng chạm vào tôi! Cút!”
Đinh Quang Lưu bị cô đẩy ra thoáng chua xót, nhưng vẫn nhẹ giọng trấn an: “Lân Nhi, cậu nhìn cho rõ tớ là Lưu ca của cậu đây.

Đừng sợ! Tớ sẽ không làm hại cậu.”
Lân Nhi đỏ mắt, cố né xa anh ra: “Tôi đương nhiên biết cậu là ai.


Cút ngay khỏi đây cho tôi, đừng để tôi thấy mặt cậu nữa.”
Nước mắt vẫn luôn kìm nén cứ thế lẳng lặng rơi xuống.

Lúc mất mẹ anh không khóc vì anh không hiểu rõ cảm giác đó là gì.

Nhưng hiện tại thì khác, cô gái mình nâng niu chăm sóc từng chút một, đừng nói là bị dày vò như hiện tại, dù chỉ là một vết thương nhỏ cũng khiến anh đau lòng gấp bội.
Mọi người thường nói đỉnh điểm của nỗi đau tinh thần là im lặng không quấy không khóc.

Thế nhưng cơ thể chúng ta rất kỳ diệu, khóc dường như là một loại bản năng khi nỗi đau vươt quá giới hạn chịu đựng nước mắt sẽ chủ động rơi xuống, chúng ta cũng không cách nào kiểm soát được.
“Cậu hết thương tớ rồi sao?”
Lân Nhi sửng sốt vài giây, bao nhiêu uất ức cứ thế vỡ òa ra, cô hét lớn: “Cậu muốn tớ phải làm sao? Tớ dơ bẩn lắm! Cậu mắc bệnh sạch sẽ không phải sao? Chính tớ còn ghê tởm tớ huống chi là cậu!”
Anh định nói gì đó đột nhiên sững người nhìn Lân Nhi quỳ xuống trước mặt mình: “Xem như tớ xin cậu, nể tình tình nghĩa nhiều năm của chúng ta, hãy giữ cho tớ chút tự tôn cuối cùng, được không?”
Cô như lấy hết sức để nói ra những lời này, hai từ cuối cùng gần như là thều thào.

Nhưng càng như vậy, trái tim anh như bị bàn tay ai đó bóp chặt đến cả hít thở cũng khó khăn.
“Gọi chú Ba đưa tớ vào bệnh viện.”.