Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 41: 41: Trịnh Thanh Mây Đổi Tính





Lưu Mỹ Ái đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa: “Đã muộn rồi, ai lại đến giờ này vậy?”
Tuy trong đầu ngờ vực, nhưng bà vẫn đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Trịnh Thanh Mây đang đợi bên ngoài, thấy Lưu Mỹ Ái đi ra liền cúi đầu lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác! Bác cho cháu hỏi có bạn Hứa Định Kiên ở nhà không ạ?”
Lưu Mỹ Ái kinh ngạc giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã vui cười hớn hở: “Thanh Mây hả cháu? Mau vào nhà đi, đứng ở ngoài gió lạnh lắm.”
Trịnh Thanh Mây tươi cười đáp lời, đi theo bà vào phòng khách.
Từ dưới lầu, bà lớn tiếng gọi tên con trai: “Định Kiên, bạn con tới đây này.

Còn không mau xuống dưới đón bạn, ở trên đó làm gì!”
Dứt lời, Lưu Mỹ Ái quay sang ân cần hỏi thăm cô: “Cháu muốn uống gì? Nước trái cây hay sữa tươi? Thôi cứ uống sữa tươi cho tốt, lần này cô thấy cháu gầy đi đấy!”
Trịnh Thanh Mây bị sự nhiệt tình của đối phương làm cho choáng váng: “Không sao đâu ạ, cô cứ để cháu uống nước lọc là được rồi.”
Lưu Mỹ Ái vẫn kiên quyết làm theo ý mình, mở tủ lạnh lấy cho cô một cốc sữa tươi: “Cháu đừng ngại.

Cô nói với thằng nhóc thối đó rủ cháu qua đây chơi không biết bao nhiêu lần, thế mà nó có nghe đâu.


Cháu rảnh rỗi nhớ thường xuyên ghé qua chơi với cô, cô ở nhà có một mình cũng buồn lắm.”
Trịnh Thanh Mây khách sáo gật đầu đồng ý: “Dạ được ạ.

Bọn cháu sắp thi cuối kỳ nên cháu qua đây định nhờ cậu ấy phụ đạo.”
Lưu Mỹ Ái nghe vậy càng cười xán lạn: “Vậy thì tốt quá rồi.

Cháu còn nhỏ chuyện học hành phải đặt lên hàng đầu.

Cháu nhờ thằng Kiên nhà cô là đúng rồi đấy.

Đảm bảo kỳ thi năm nay cháu nhất định nằm trong top 3.”
Hứa Định Kiên từ cầu thang đi xuống vừa hay nghe thấy những lời này liền phì cười: “Mẹ đánh giá cao cậu ấy quá rồi đấy! Cậu ấy không đứng cuối khối đã là chuyện ngàn năm có một rồi.”
Lưu Mỹ Ái lườm anh: “Có ai nói bạn mình như con không?”
Bà không quên quay sang an ủi cô: “Cháu đừng nghe nó nói bậy.

Cháu chỉ cần cố hết sức mình là được.

Thành tích có tốt hay không cũng không quá quan trọng.”
Ngay từ lần đầu gặp mẹ Hứa Định Kiên, Trịnh Thanh Mây đã thấy đối phương rất kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở chỗ nào cô lại nhất thời không nói ra được.
Tuy vậy, cô vẫn rất trân trọng sự nhiệt tình của bà ấy đối với mình: “Cháu cảm ơn bác.”
“Thôi không làm phiền hai đứa nữa.

Mẹ lên lầu ngủ sớm.


Hai đứa học hành nhớ chú ý sức khỏe, đừng có quá sức.”
Lưu Mỹ Ái vờ ngáp ngắn ngáp dài, trước khi rời đi không quên dặn dò đôi ba câu.
Đợi đến khi chỉ còn hai người, Trịnh Thanh Mây mờ mịt quay sang hỏi anh: “Mẹ của cậu đối với tớ quá tốt thì phải?”
Hứa Định Kiên qua loa đáp lại rồi vờ lảng tránh sang chủ đề khác: “Có sao? Tớ thấy cũng bình thường.

Sao hôm nay cậu lại chủ động học hành thế? Mặt trời mọc đằng Tây à?”
Trịnh Thanh Mây không nghĩ nhiều, nhanh chóng mở ba lô lấy sách vở ra: “Hôm nay cậu nói nhảm nhiều thế? Tớ chăm chỉ không được à? Xem giúp tớ chỗ này, sao tớ giải hoài mà đáp án vẫn không giống trong sách.”
Hứa Định Kiên chưa kịp nhìn đã theo thói quen nhận lấy: “Đâu? Đưa đây tớ xem thử.”
Thế nhưng vừa thấy bìa sách cùng dòng chữ in đậm bên trên, anh ngỡ ngàng quay phắt người nhìn cô: “Cậu làm toán Olympic đấy à? Trịnh Thanh Mây! Cậu nói thật cho tớ nghe có phải cậu bị gì kích thích không? Cậu còn tỉnh táo đấy chứ?”
Hứa Định Kiên không hết nghi ngờ, xoay vai cô đối diện với mình: “Này, cậu nhìn tớ đây.

Một cộng một bằng mấy?”
Trịnh Thanh Mây hít một hơi kiềm nén lửa giận nhưng vẫn không nhịn nổi, cô gập quyển sách lại đập mạnh lên đầu anh: “Cậu muốn chết phải không? Có chỉ bài cho tớ không thì bảo?”
Hứa Định Kiên bị đánh đau đến chảy nước mắt, liên tục gật đầu: “Xem! Xem! Tớ xem giúp cậu ngay bây giờ.”
Anh ấm ức lật vở xem cách giải của cô, mới đầu anh còn lơ là nhưng càng về sau anh kinh ngạc đến không thốt nên lời: “Cậu chắc là cậu tự giải chứ?”
Trịnh Thanh Mây khinh thường liếc anh: “Cậu nghĩ sao?”

Hứa Định Kiên đọc kỹ một lượt, trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: “Đáp án trong sách bị sai, cậu giải đúng rồi.”
Nói rồi, anh híp mắt nhìn cô: “Vậy sao mấy tháng nay, cậu lại im lặng để tớ phụ đạo? Hay là cậu muốn tạo cơ hội để được ở cạnh tớ?”
Cô cứ nghĩ anh sẽ tức giận, thế nhưng người bị tức chết lại luôn là chính mình: “Cậu còn nói thêm tiếng nào nữa, tôi không nhịn được chôn sống cậu ngay tại đây.”
Hứa Định Kiên nghe vậy, thức thời ngồi cách cô ra.
Đột nhiên, trong chồng sách của cô rơi ra một tấm thẻ hình chữ nhật.
Hứa Định Kiên vô tình thấy được, vội cầm lên xem: “Sao thẻ học sinh của Hứa Huân lại kẹp trong sách cậu?”
Trịnh Thanh Mây ngờ vực giật lại xem thử, xác định đúng là thẻ học sinh của Hứa Huân, nhìn lại tên trên bìa sách, cô gõ đầu tự trách: “Vậy mà tớ lại cầm nhầm sách của cậu ấy về!”
“Phải là cầm nhầm không đấy? Hay là cố ý?” Giọng nói của Hứa Định Kiên ngập mùi thuốc súng.
Trịnh Thanh Mây nhướng mày khiêu khích: “Tớ thích vậy đấy cậu làm gì được tớ?”
Hứa Định Kiên bực bội trong người đứng bật dậy.
“Này cậu đi đâu đấy?” Trịnh Thanh Mây nhìn theo bóng lưng anh gọi giật lại.
Hứa Định Kiên không thèm quay đầu lại, hậm hực đáp lời: “Đi vệ sinh!”.