Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 16: 16: Thiếu Nữ Tóc Đỏ Toả Sáng





Cả hội trường xôn xao bàn tán không nghĩ lại có chuyện như vậy xảy ra, đa phần trong số bọn họ đều không ưa Trịnh Thanh Mây liền âm thầm cười nhạo.
Đàn em bên cạnh Đinh Quang Lưu vỗ vai đánh thức anh ta: “Lưu ca, đại ca của anh bị Trịnh Thanh Mây uy hiếp kìa!”
Đinh Quang Lưu gõ đầu cậu ta: “Tao đã nói bao nhiêu lần rồi? Không phải đại ca của tao mà là đại ca của chúng ta.

Hiểu chưa?”
Tên đàn em tuy uất ức nhưng vẫn hết sức kính nể anh ta: “Vâng, em hiểu rồi.

Là đại ca của chúng ta.

Vậy chúng ta có nên làm chút chuyện cảnh cáo Trịnh Thanh Mây không?”
Đinh Quang Lưu phát bực với đàn em đầu heo của mình, vội gõ thêm cái nữa: “Cô ta là người chúng ta có thể động đến sao? Mày quên lần trước chúng ta bị người của nó đánh ác cỡ nào hả?”
Đàn em ngồi kế bên ỉu xìu nhưng vẫn cố chấp lên tiếng: “Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ để cô ta ức hiếp đại ca sao?”
Đinh Quang Lưu thoáng mất tự nhiên, nhưng vẫn giả vờ lấy khí thế trước mặt đàn em: “Chuyện của đại ca cần bọn nhãi nhép như chúng ta xen vào sao? Cậu ấy nhất định có tính toán riêng.”

Tên đàn em chỉ số IQ còn thấp hơn cả Đinh Quang Lưu nên cũng chẳng trông mong gì, cậu ta gật đầu tán thưởng: “Cũng đúng.

Lưu ca thật thông minh!”
Hứa Huân vốn không để ý đến tin đồn bên ngoài, nghe phó hiệu trưởng nói liền sửng sốt.
Ngay sau đó anh không khỏi lo lắng cho cô, môi mím chặt, quay đầu nhìn xung quanh phát hiện cô không có trong hội trường.
Trịnh Thanh Mây suốt cuối tuần sang nhà ông bà nội trên danh nghĩa, dù không ưa gì nhau nhưng các buổi họp mặt gia đình cô vẫn phải tham dự.
Vì nơi đó xa trường học lại không có xe đưa đón, khi cô tới cổng thì phát giác đã muộn hơn 20 phút.
Trên bục, phó hiệu trưởng vẫn tiếp tục: “Như đã nói trước đó, em Trịnh Thanh Mây sẽ đứng lên đây đọc bản kiểm điểm trước toàn thể học sinh và giáo viên trường.”
Đợi vài phút sau vẫn chưa thấy ai lên, phó hiệu trưởng mất kiên nhẫn: “Em Trịnh Thanh Mây? Trịnh Thanh Mây lớp 10 – 14!”
Lưu Mộc Nhiên nhếch môi, cười trào phúng: “Đúng là thứ chẳng ra gì, bình thường đi học trễ cũng thôi đi! Giờ biết mình sắp bẽ mặt lại cố tình không đến.”
Những người đợi xem trò vui khác cũng nói vài lời khó nghe:
“Không phải sợ đến trốn rồi chứ?”
Vũ An Miên cũng chán ghét Trịnh Thanh Mây không kém vì bạn học thường lấy hai người ra so sánh, còn nói nếu không phải Trịnh Thanh Mây không tham gia bầu chọn thì danh hiệu hoa khôi trường đâu tới lượt cô ta.
Vũ An Miên thấy cô cuối cùng cũng có ngày hôm nay lòng thầm đắc ý: “Xinh đẹp thì có ích gì? Tốt nhất là chuyển trường luôn đi cho đỡ chướng mắt, dù sao mày bị đuổi học cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nếu không phải có gia đình giàu có của mày làm chỗ dựa, mày còn không xứng xách dép cho tao.

Thử đổi với cái gia đình rách nát của tao xem, xem mày có tốt được như tao không? Ha ha!”
Đang lúc cơn phẫn nộ của phó hiệu trưởng dâng lên đỉnh điểm, cửa hội trường bật mở.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, ánh sáng chói mắt khiến họ nhất thời không nhìn rõ, chỉ thấy được bóng dáng mảnh khảnh của nữ sinh.
Nhưng đặc biệt nổi bật là mái tóc dài lượn sóng lại được nhuộm đỏ rực làm cả hội trường chấn động.
Trịnh Thanh Mây ung dung bước lên bục cao cúi đầu chào mọi người.
Người bên dưới hít một ngụm khí lạnh.

Trong đầu họ lúc này chỉ có một chữ: Đẹp!
Đinh Quang Lưu nhịn không được huýt sáo, hét lớn:
“Mẹ nó! Sảng khoái! Ngầu lắm!”
Tên đàn em vội vàng lấy tay che miệng anh ta lại.
Ánh mắt phó hiệu trưởng tựa như lưỡi dao sắc bén phóng về phía này.
Đinh Quang Lưu thấy vậy, vội vàng im bặt.
Vũ An Miên trừng mắt giận dữ thầm mắng: Đồ hồ ly tinh!
Hứa Huân và Hứa Định Kiên cả người ngơ ngác, ánh mắt dán chặt người trên sân khấu một phút không rời.
Trần Hạ ngồi hàng ghế đầu liền đứng bật dậy quát lớn: “Em làm gì vậy hả? Ai bảo em nhuộm tóc? Xuống đây cho tôi!”
Trịnh Thanh Mây lắc đầu, cô chẳng những không bị doạ sợ ngược lại càng tươi cười đến rực rỡ.
Mái tóc đỏ rượu làm tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh trắng không tỳ vết và đôi mắt hạnh sáng long lanh ánh nước.
Cô không ngay lập tức đáp lời chỉ quay sang hỏi phó hiệu trưởng: “Thưa thầy! Thầy từng dạy chúng em một khi phạm lỗi phải biết chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình, chân thành sửa sai đúng không ạ?”
Phó hiệu trưởng nhíu mày không hiểu cô lại muốn giở trò gì, nhưng cũng không tiện phản bác: “Đúng vậy.”
Trịnh Thanh Mây đoán được đối phương sẽ không phủ nhận, liền dõng dạc nói tiếp:
“Em uy hiếp bạn nhuộm tóc là lỗi của em.


Sau khi nhận ra lỗi lầm của mình liền vô cùng ăn năn và hối hận, em quyết định cho bạn Hứa Định Kiên một câu trả lời công bằng.

Em bắt buộc bạn ấy nhuộm tóc, liền nhuộm tóc giống bạn ấy.

Như vậy không phải rất công bằng sao?”
Đinh Quang Cung nhất thời cứng họng dù biết lời của đối phương hoàn toàn đi lệch với quy định nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Ánh mắt Hứa Huân thoáng ảm đạm, khoá chặt cô gái trên sân khấu vào tầm ngắm, đáy lòng như vừa đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Những người bên cạnh anh nhỏ giọng bàn tán: “Trịnh Thanh Mây và Hứa Định Kiên không phải là một cặp đấy chứ? Nhuộm cùng màu tóc còn phô trương như vậy là muốn công khai sao?”
Nam sinh khác lòng thầm tiếc nuối, nhưng ngoài miệng vẫn tán thành: “Nếu không phải tình yêu đích thực Trịnh Thanh Mây nào dám công khai chống đối giáo viên.

Sau vụ này, cậu ta nhất định chết chắc.”
“Câm miệng!”.