Sáng thứ hai, loa phát thanh trường thông báo các lớp và toàn bộ giáo viên tập trung ở hội trường.
Hội trường được bố trí ở sảnh C thuộc khu vực toà lầu giáo viên với sức chứa hơn 2000 người.
Học sinh các lớp vừa đi tới điểm tập trung vừa xì xào bàn tán về chuyện sắp diễn ra.
Nguyễn Ly đi bên cạnh Lưu Mộc Nhiên không nhịn được cảm thán:
“Chẳng phải chỉ là nhuộm tóc thôi sao, có cần công khai xử phạt rầm rộ vậy không?”
Lưu Mộc Nhiên mím môi sắc mặt lo âu lộ rõ.
Vương Long đi theo sau nữ thần của mình vừa thấy có cơ hội liền chen lời nhằm đoạt lấy nổi bật: “Nào đơn giản như vậy! Các cậu chưa nghe tin gì sao?”
Lưu Mộc Nhiên tuy không có ấn tượng với nam sinh này, nhưng lại tò mò tin tức cậu ta sắp tiết lộ:
“Cậu biết gì sao?”
Vương Long được nữ thần đáp lại cười càng thêm sáng lạn, ưỡn ngực tự tin đáp: “Tất nhiên! Cậu từng nghe qua nghệ sĩ violin Lộ Mẫn từng đoạt giải Nobel âm nhạc chưa?”
Đôi mắt Nguyễn Ly sáng rực không hề che giấu véo ngưỡng mộ, phấn khích lên tiếng: “Tớ biết! Tớ biết! Bà ấy chẳng những vừa tài năng xinh đẹp, lại còn là vợ của Tổng thống đương nhiệm đúng không?”
Lưu Mộc Nhiên tuy không nói gì nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ chờ mong.
Hắn ta thêm phần đắc ý: “Đúng vậy! Hôm nay bà ấy về trường chúng ta diễn thuyết.
Tớ còn nghe phong thanh nếu may mắn còn được bà ấy viết thư giới thiệu vào Học viện Âm nhạc NOT.”
Nghe tới đây, Nguyễn Ly và Lưu Mộc Nhiên còn kích động hơn cả trúng số độc đắc, đồng thanh thốt lên: “Là NOT ở thủ đô mỗi năm chỉ tuyển 20 học viên? Thật sao?”
Vương Long thấy có thể khiến nữ thần vui vẻ như vậy nội tâm vô cùng mừng rỡ: “Nếu các cậu không tin chốc lát có thể tự mình kiểm chứng!”
Lưu Mộc Nhiên bất giác quay đầu nhìn người phía sau: Nếu được vào học viện NOT, bản thân càng xứng với cậu ấy hơn không phải sao? Hứa Định Kiên nhất định sẽ nhìn mình bằng con mắt khác.
Ý chí hừng hực chiến đấu vừa mới bùng lên lại bị thay thế bằng lửa giận bất ngờ ập đến.
Nhìn Vũ An Miên vui vẻ khoát tay người mình thích, cậu ấy còn không đẩy ra, Lưu Mộc Nhiên phẫn nộ giậm chân bỏ đi thật nhanh.
Vương Long và Nguyễn Ly thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Hứa Định Kiên lúc này lại đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không quan tâm đến tình huống xung quanh.
Từ sau hôm thứ sáu Trịnh Thanh Mây bị mẹ anh tát đến giờ, anh đã lâu không nhìn thấy cô.
Thậm chí anh còn đứng trước cổng biệt thự đợi, nhưng vẫn không thấy cô trở về.
Đáy lòng bất an vô cùng, lo lắng liệu cô có vì vậy mà nghĩ không thông đi làm chuyện dại dột.
Dù sao cô ấy cũng là con gái, bề ngoài có kiên cường thế nào thì nội tâm cũng rất mềm yếu không phải sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Định Kiên càng thêm kích động, quyết định lát nữa phải tìm cô nói rõ mới được.
Cảm nhận được cánh tay bị ai đó khoát lấy, anh giật mình hất đối phương ra.
Thế nhưng vì không khống chế lực hại Vũ An Miên bị ngã sóng soài trên mặt đất.
Sự việc xảy ra quá nhanh cô ta còn chưa kịp phản ứng lại.
Vũ An Miên đang ngồi đờ đẫn, đột nhiên một bàn tay thon dài tinh tế vươn ra trước mắt cô ta, kèm theo đó là giọng nói êm tai vang lên: “Xin lỗi! Cậu không sao chứ?”
Vũ An Miên sau khi hoàn hồn ngước mắt lên nhìn thấy thiếu niên mình luôn tâm niệm đứng ngược sáng, ánh mặt trời rọi lên anh vầng hào quang chói mắt liền sửng sốt, ngay lập tức hai má đỏ hồng, lắp bắp nói:
“Không...!Không sao!”
Cô ta liền chớp cơ hội bắt lấy tay Hứa Định Kiên đứng lên, giả vờ té ngã tựa vào người anh.
Hứa Huân bất chợt chứng kiến cảnh này thoáng nhíu mày, hắng giọng: “Cản đường.”
Nếu anh nhớ không sai thì tên này là bạn cùng bàn của Trịnh Thanh Mây, còn thường xuyên làm những hành động khiến người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người.
Giờ đây lại đi tán tỉnh người khác.
Hứa Định Kiên cũng chán ghét không kém liền đẩy cô ta ra lần này anh cũng chú ý lực hơn, giọng nói tuy ôn hoà nhưng lại khiến người khác lạnh thấu xương: “Nếu không còn việc gì tớ đi trước.”
Hứa Huân nhìn Hứa Định Kiên vừa rời đi rồi chuyển mắt sang Vũ An Miên, khoé môi thoáng cong lên nhưng chỉ trong giây lát khiến người khác không dễ phát hiện.
Vũ An Miên trừng mắt với anh: “Nhìn gì mà nhìn? Ghen tị với anh ấy à? Mày có đầu thai lần nữa cũng không xứng còn không biết tự lượng sức mình.”
Hứa Huân không thèm đếm xỉa tới cô ta đang thẹn quá hoá giận, bước qua đối phương đi thẳng một mạch.
Trong hội trường người đã đến đông đủ.
Phó hiệu trưởng đứng trên bục đọc bài diễn văn dông dài nào là khoa trương thành tích trường, cống hiến của cán bộ công nhân viên,...
Học sinh bên dưới đều muốn ngủ gục, Đinh Quang Lưu còn không chút sợ sệt, ngáy rõ to trong hội trường may có âm thanh micro lấn át.
Kết thúc diễn văn, phó hiệu trưởng không vội đi xuống, sắc mặt thoáng khó coi:
“Như các em đã biết, trường chúng ta vừa qua có tình trạng học sinh lớp 10 thuê người uy hiếp bạn nhuộm tóc.
Đây là một hành vi vi phạm nghiêm trọng kỷ luật nhà trường.
Hôm nay tôi tuyên bố phê bình công khai em Trịnh Thanh Mây lớp 10 – 14 trước mặt toàn thể trường trung học Thanh Tân, đồng thời hạ xuống hai bậc hạnh kiểm.
Nếu còn tái phạm lập tức bị đuổi học.”.