Truy Tìm Ký Ức (Người Đẹp Làm Nhân)

Chương 27: Sát Thủ Cô Độc - P2




Nửa đêm, Bạch Cẩm Hi một mình ngồi trong xe cảnh sát, tay cầm quyển sổ, cắm cúi ghi chép.

“Kẻ giết người hàng loạt T:

1. Đàn ông, 25-35 tuổi, tướng mạo bình thường;

2. Học lực: cấp ba hoặc chuyên ngành đại học;

3. Nghề nghiệp ngụy trang: công việc liên quan đến kỹ thuật như sửa máy tính, sửa đồng hồ... Nhiều khả năng có giấy chứng nhận nghề nghiệp sơ, trung cấp.

4. Nơi ở: Một khu chung cư bậc trung nào đó trong thành phố.

5. Lái một chiếc C- Elysee màu đen.

6. Trong ba tháng qua bị đả kích nặng nề về tình cảm. Ví dụ, người yêu hay người thân qua đời.

7. Coi thường cái chết, không loại trừ khả năng mắc bệnh nan y. Do đó, hung thủ mới bất chấp tất cả thực hiện kế hoạch.

Bạch Cẩm Hi ngẫm nghĩ, lại ghi chú ở dưới: “Tìm ra điểm chung giữa các nạn nhân, nắm được quy luật hành động của tội phạm là biện pháp duy nhất phá bỏ kế hoạch của hắn.”

Đúng lúc này, cửa ô tô mở ra, Châu Tiểu Triện chui vào trong.

“Cả gia đình đều không ở nhà, hàng xóm cũng không biết họ đi đâu. Em gọi điện thì tắt máy, chắc là muộn quá rồi. Bây giờ phải làm thế nào hả chị?”

Bạch Cẩm Hi chau mày: “Hết cách rồi, chúng ta đành đợi ở đây thôi.”

Châu Tiểu Triện gật đầu. Hai người cùng dõi mắt về khu chung cư ở phía trước. Đây là nhà Châu Tư Hàm, người bạn gái đã qua đời của nạn nhân trẻ tuổi Trần Tây Hiền. Vào thời khắc này, căn hộ ở tầng trên tắt đèn tối om.

Hôm nay, tổ Khiên Đen bận rộn từ sáng đến tối. Những người có thể hỏi đều hỏi qua, những nơi có thể đi đều đi qua, nhưng ngoài chi tiết “vô công rồi nghề”, họ vẫn chưa tìm ra mối liên hệ giữa hai nạn nhân.

Ai cũng biết, trưa ngày mai, sát thủ T sẽ tiếp tục giết người. Bây giờ, họ phải chạy đua với T, tranh thủ từng giây từng phút, tìm ra quy luật trước khi hắn lại ra tay.

Vì vậy, họ cần “đào” sâu hơn nữa. Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đến nhà bạn gái đã chết vì tai nạn giao thông của Trần Tây Hiền; Lải Nhải đi ra ga đón Trịnh Thành Đạt, em trai của nạn nhân Trịnh Thành Chí đang trên đường trở về; Mặt Lạnh về quê Trần Tây Hiền điều tra, còn Hàn Trầm phụ trách tìm kiếm xe ô tô của hung thủ.

***

“Tiểu Bạch, chiều nay trong lúc chạy, tại sao chị lại khóc?” Châu Tiểu Triện hỏi.

Bạch Cẩm Hi trầm mặc vài giây rồi quay sang cậu ta: “Tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu phải giữ bí mật đấy nhé.”

“Vâng!”

...

Đêm mỗi lúc một khuya, bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh. Kể xong câu chuyện, Bạch Cẩm Hi tựa vào thành ghế, dõi mắt về phía trước.

Châu Tiểu Triện nhìn cô chằm chằm, mãi vẫn không thốt ra lời.

“Tiểu Bạch, cho em ôm chị một cái nào.” Cuối cùng, cậu ta lên tiếng: “Không ngờ chị lại si tình như vậy.”

Đúng lúc này có một chiếc xe lái vào bãi đỗ, dừng ở vị trí cách bọn họ khá xa. Tư liệu cho biết, nhà họ Châu không có ô tô, chắc là một người dân nào đó về muộn. Bạch Cẩm Hi không để ý, cười cười: “Tự dưng cậu sướt mướt thế làm gì?”

Nói thì nói vậy, cô vẫn giơ tay ôm cậu ta. Hai người yên lặng một lúc, Châu Tiểu Triện vỗ lưng cô: “Chị cứ yên tâm đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Sau này nếu gặp tên Triệu gì đó, chúng ta sẽ cho hắn một trận.”

Bạch Cẩm Hi phì cười. Vừa định lên tiếng, cô liền nhìn thấy một bóng hình từ sau ô tô của cô đi lên rồi dừng lại ở bên ngoài cửa xe.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú và đôi mắt thâm trầm đó chính là Hàn Trầm.

Vào thời khắc chạm mắt anh, con tim Bạch Cẩm Hi hơi run rẩy, cô liền đẩy Châu Tiểu Triện: “Được rồi.”

Châu Tiểu Triện vẫn đang chìm trong trạng thái phẫn nộ thay cô, anh ta cất giọng buồn bực: “Để em ôm thêm một lát nữa. Làm vậy trong lòng em mới thoải mái hơn.”

Hàn Trầm liếc cô một cái, chống tay lên cửa xe. Nghe thấy động tĩnh, Châu Tiểu Triện quay đầu, hơi ngây ra rồi lập tức buông tay theo phản xạ có điều kiện.

“Khỉ thật...” Cậu ta nói nhỏ.

Bạch Cẩm Hi cười: “Khỉ gì chứ?”

Hai người đẩy cửa xuống xe. Hàn Trầm yên lặng nhìn bọn họ từ từ tiến lại gần. Ánh mắt anh bỏ qua Châu Tiểu Triện, chiếu thẳng vào mặt Bạch Cẩm Hi trong giây lát rồi rời đi chỗ khác.

Anh đang điều tra xe ô tô của hung thủ, nhân tiện đi ngang qua nơi này nên rẽ vào. Ai ngờ vừa đến đây, anh liền chứng kiến cảnh hai người ôm nhau.

Châu Tiểu Triện mở miệng trước tiên: “Lão đại, sao anh lại đến đây? Bố mẹ Châu Tư Hàm đều không ở nhà, cũng chẳng rõ đi đâu. Bọn em đành ở đây canh chừng.”

Hàn Trầm châm một điếu thuốc, gật đầu rồi quay sang Bạch Cẩm Hi: “Tôi tiện đường rẽ vào, sẽ đi ngay.”

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đồng thời “vâng” một tiếng rồi đưa mắt nhìn nhau. Châu Tiểu Triện cảm thấy đã bị Hàn Trầm hiểu nhầm, nhưng liên quan đến bí mật của Cẩm Hi, cậu ta cũng chẳng có cách nào giải thích. Cậu ta lại nhảy lên xe: “Lão đại, em chợp mắt trước đây, để giữ tinh thần cho ngày mai.”

Nói xong, cậu ta đóng sầm cửa ô tô. Bạch Cẩm Hi chửi thầm trong lòng, lại quay sang Hàn Trầm. Anh tựa vào thân xe bất động, cũng chẳng nhìn cô, tựa như chỉ hút một điếu thuốc rồi đi ngay.

Hai người nhất thời im lặng. Bạch Cẩm Hi không biết làm thế nào, đành mở cửa xe: “Tôi nghỉ ngơi trước đây...”

“Tôi vừa đến, hai người liền buồn ngủ à?” Hàn Trầm đột nhiên mở miệng.

“À... cũng không hẳn là buồn ngủ.” Cô buông tay, đi đến bên cạnh anh, cũng tựa vào thân xe rồi dõi mắt về phía trước.

Hàn Trầm tiếp tục hút thuốc, không nói một lời.

Ánh trăng chiếu trên đỉnh đầu, bãi đỗ xe lộ thiên được phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, tòa nhà cao tầng chỉ còn lại đường nét mơ hồ trong đêm tối. Bạch Cẩm Hi ngước đầu, ngắm tinh tú trên bầu trời. Bộ não của cô chợt vụt qua hình ảnh Hàn Trầm kéo cô đứng dậy rồi lau nước mắt cho cô vào chiều nay.

Im lặng thêm một lát, cô hỏi: “Anh điều tra ô tô đến đâu rồi?”

Hàn Trầm hơi khép mi mắt, hít một hơi thuốc: “Chẳng đến đâu cả. Đã phát hiện ra xe của hung thủ, là một chiếc C-Elysee màu đen nhưng hắn dùng biển giả. Camera giám sát trên đường phố quay được hình ảnh hắn biến mất ở một ngã rẽ. Bên giao thông đang nỗ lực tìm kiếm chiếc xe đó.”

Bạch Cẩm Hi không nói một lời. Thật ra, cô đã sớm có dự cảm, tìm kiếm một chiếc ô tô trong thành phố rộng lớn như vậy không phải là điều dễ dàng, đặc biệt, đối phương còn là tội phạm trình độ cao. Việc Hàn Trầm thông qua manh mối ở hiện trường, xác định ra xe của hung thủ đã là đột phá rất lớn. Tiếp theo, cần xem hiệu suất làm việc của phòng cảnh sát giao thông.

Bọn cô vẫn phải tiếp tục chạy đua với thời gian. Trên thực tế, những vụ bắn chết người hàng loạt trong lịch sử cũng không dễ giải quyết. Khác với vụ giết người hàng loạt thông thường, hung thủ bắn chết nạn nhân từ khoảng cách tương đối xa, manh mối để lại ở hiện trường vô cùng ít ỏi nên phá án ngay lập tức là nhiệm vụ khó có thể hoàn thành. Có những vụ tương tự ở nước Mỹ, người chết đều vượt qua con số mười, FBI mới bắt được hung thủ. Trong nước có vụ Châu Khắc Hoa gây chấn động dư luận, tội phạm hạ sát tới mười một người, bỏ trốn tám năm mới bị công an bắn chết trong quá trình truy đuổi.

Trưa mai, nhiều khả năng lại có thêm một nạn nhân nữa. Bạch Cẩm Hi thở dài một hơi.

Con phố bên ngoài khu chung cư có nhiều người bày bán đồ ăn đêm, không khí thoang thoảng mùi thơm.

Bạch Cẩm Hi xoa bụng, lẩm bẩm: “Tôi phải đi kiếm chút đồ ăn mới được.” Cô vừa định chào tạm biệt Hàn Trầm, anh đã tắt mẩu thuốc, ném vào thùng rác: “Đi thôi!”

***

Thấy có khách đi đến, bà chủ quán đồ nướng tỏ ra rất nhiệt tình: “Anh chị muốn ăn thứ gì? Chỗ chúng tôi món nào cũng có, vừa sạch vừa ngon. Anh chị xem, buổi tối ở đây rất đông khách.”

Bạch Cẩm Hi rành nhất mấy quán vỉa hè. Cô đảo mắt một vòng, gật đầu tán thành rồi chỉ vào mấy món.

Bà chủ lấy nguyên liệu, lại quay sang hỏi Hàn Trầm: “Anh muốn ăn đồ gì?”

Hàn Trầm chau mày đáp: “Tôi thì thôi.”

Bạch Cẩm Hi cười cười: “Bà chủ, tất cả hết bao nhiêu tiền?”

Bà chủ tính toán: “Sáu mươi hai đồng, đuôi lẻ tôi không tính.”

“Được.” Cẩm Hi vừa thò tay vào túi quần mò tiền, Hàn Trầm đã nhanh chóng rút ví, lấy một tờ đỏ đưa cho bà chủ.

Bạch Cẩm Hi vội giơ tiền của mình: “Để tôi tự thanh toán.”

Hàn Trầm liền gạt tay cô, nhét tờ tiền vào tận tay bà chủ. Bà chủ thối tiền lẻ, anh liền bỏ vào ví rồi đút cái ví vào túi quần, tựa như đây là việc làm hết sức tự nhiên.

Bạch Cẩm Hi không biết phản ứng thế nào, đành cầm một xâu thịt viên đã nướng xong đưa lên miệng cắn một miếng.

Đồ ăn nhanh chóng nướng xong. Bạch Cẩm Hi còn mua cho cả Châu Tiểu Triện nên xách túi mang về. Hai người quay lại xe ô tô, cô vừa đi vừa ăn.

Lúc này đã hơn một giờ sáng, trên con đường nhỏ chỉ có đôi nam nữ vai kề vai bước đi. Ánh đèn từ phía sau chiếu vào bọn họ, tạo thành hai cái bóng dài dưới mặt đường.

Dù sao cũng là nửa đêm, Hàn Trầm cảm thấy hơi đói bụng. Bị phân tâm bởi mùi thơm ở bên cạnh, thế là anh châm một điếu thuốc, hít vài hơi mới quay sang Bạch Cẩm Hi.

Cô đang ăn cánh gà nướng, trông rất ngon lành. Mặc dù là phụ nữ nhưng cô ăn rất nhanh, vài ba miếng đã gặm sạch rồi ném que tre vào thùng rác. Sau đó, cô thè đầu lưỡi nhỏ liếm môi rồi lại cúi xuống lấy một xiên nấm hương , cắn một miếng.

Hàn Trầm không rời mắt khỏi cô, khóe miệng mỉm cười. Anh lại giơ tay hút thuốc.

Trước đó, Bạch Cẩm Hi ăn rất tập trung nên không phát giác Hàn Trầm đang nhìn mình. Lúc này, cô vừa cắn nấm hương vừa ngoảnh đầu về phía anh.

Gương mặt anh mông lung dưới ánh đèn đường tù mù, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô qua làn khói thuốc nhàn nhạt.

Bạch Cẩm Hi hơi ngây ra, liền giơ túi đồ: “Anh có ăn không?”

Trên thực tế, cô chỉ hỏi theo phép lịch sự, vì đoán chắc anh sẽ từ chối. Nào ngờ ánh mắt anh dừng lại ở túi đồ trên tay cô.

“Chọn đồ ngon nhất cho tôi.” Hàn Trầm chuyển điếu thuốc từ tay phải sang tay trái.

Hả? Anh cũng ăn sao?

Bạch Cẩm Hi có chút xúc động khó tả. Cô liền cúi đầu lật giở rồi lấy một xiên cánh gà đưa cho anh. Nghĩ thế nào, cô lại lôi ra xiên rau hẹ nướng mà Châu Tiểu Triện thích nhất, dùng rau hẹ lau sạch hồ tiêu trên cánh gà.

Hàn Trầm cầm lấy, cắn một miếng, lại cúi xuống xem xét.

“Có ngon không?” Bạch Cẩm Hi hỏi.

“Cũng tạm.”

Bạch Cẩm Hi mỉm cười. Hàn Trầm nhanh chóng ăn xong, ném que tre vào thùng rác.

“Anh có muốn ăn nữa không?”

Anh hít một hơi thuốc, lắc đầu.

Bạch Cẩm Hi cũng ăn xong, cùng anh đi về phía trước. Hai người đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đều của bọn họ.

Bạch Cẩm Hi cúi xuống nhìn bóng hai người trên mặt đường. Bóng của anh cũng cân đối đẹp đẽ như người thật, thân hình thẳng tắp, cánh tay buông thõng một bên.

Không hiểu tại sao, cô vô thức liếc tay anh, bàn tay đàn ông lớn với các khớp rõ ràng. Vào thời khắc này, tay trái của anh kẹp điếu thuốc, còn bên phải trống không...

Lòng bàn tay Bạch Cẩm Hi đột nhiên rịn mồ hôi. Cô giật mình bởi ý nghĩ vừa vụt qua bộ não. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô chợt nghĩ, liệu anh có nắm tay mình hay không?

Bạch Cẩm Hi lập tức bỏ một tay vào túi quần.

Hàn Trầm vừa đi vừa hút thuốc. Ánh mắt anh dừng lại ở hai cái bóng đổ dài trên mặt đất. Sau đó, anh liếc thấy Bạch Cẩm Hi đút tay trái vào túi quần. Anh nhả khói, tiếp tục đi về phía trước.

***

Vừa vào bãi đỗ xe, điện thoại của Hàn Trầm đổ chuông, là Lải Nhải gọi tới.

Anh bắt máy, vẫy ra hiệu Cẩm Hi đi trước. Cô gật đầu, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Hàn Trầm quay về xe ô tô của mình. Lải Nhải gọi điện báo cáo tình tình của Trịnh Thành Đạt, em trai nạn nhân Trịnh Thành Chí.

“Lão đại, em vẫn chưa tìm thấy anh ta.” Ngữ khí của Lải Nhải có phần ỉu xìu: “Trịnh Thành Đạt không ngồi tàu hỏa. Một đồng hương của anh ta tiết lộ, anh ta đi xe buýt cho tiết kiệm. Có quá nhiều xe buýt vận chuyển hành khách từ Thượng Hải về thành phố Lam, đấy là chưa kể xe tư nhân nữa. Em phải kiểm tra từng chuyến một. Em cũng cho người canh chừng ở bến xe, hễ phát hiện ra anh ta là đưa về Cục hỏi chuyện ngay.”

“Ừ.” Hàn Trầm lại hỏi anh ta một số vấn đề khác. Sau khi cúp máy, anh lại gọi cho Mặt Lạnh và đội trưởng Tần.

Lúc Hàn Trầm bỏ di động vào túi, đã là hai giờ sáng, anh đã gọi điện hơn nửa tiếng đồng hồ. Anh tựa vào thành ghế, cầm chai nước uống một ngụm. Hiện tại, anh và các đồng nghiệp chỉ có thể chờ đợi một manh mối nào đó tồn tại sự đột phá.

Hàn Trầm đưa mắt về phía ô tô của Cẩm Hi, bên đó vô cùng yên tĩnh.

Anh đẩy cửa xuống xe, tiến lại gần. Cẩm Hi tựa vào thành ghế sau, đã ngủ say từ lúc nào. Châu Tiểu Triện ngồi ở vị trí lái xe, nghe tiếng động liền đẩy cửa bước xuống: “Lão đại đấy à, bọn em tưởng anh về rồi. Tiểu Bạch đã đi ngủ, lát nữa mới dậy đổi ca trực với em. Anh có chuyện gì à? Có cần em đánh thức chị ấy không?”

“Không cần.”

Hàn Trầm nói vắn tắt một số vấn đề liên quan đến công việc với cậu ta, sau đó dặn khi nào phát hiện ra tung tích của người nhà họ Châu, phải báo cáo với anh ngay lập tức.

Châu Tiểu Triện gật đầu. Hàn Trầm nhìn Cẩm Hi, hỏi cậu ta: “Cậu để cô ấy ngủ như vậy sao?”

Châu Tiểu Triện mù mờ, gãi đầu: “Phải ngủ thế nào cơ ạ? Chị ấy vẫn luôn ngủ như vậy mà...”

Hàn Trầm chống tay lên cửa xe: “Được rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi!”

Nghe anh nói vậy, Châu Tiểu Triện lại quay về vị trí, đặt laptop lên đùi, tiếp tục nghiên cứu tài liệu.

Hàn Trầm cúi đầu ngắm nhìn Bạch Cẩm Hi. Buổi đêm mùa thu tương đối lạnh, trong khi cửa sổ vẫn hạ xuống. Cô không nằm thẳng mà ngồi tựa vào thành ghế, trên người chỉ mặc áo khoác mỏng.

Hàn Trầm cởi áo jacket, mở cửa xe, cúi thấp xuống đắp lên người Bạch Cẩm Hi mà cô vẫn bất động.

Anh chống tay xuống ghế, nhìn gương mặt cô ở cự ly gần. Đây là lần thứ ba anh thấy bộ dạng của cô trong lúc ngủ. Trông cô không linh lợi như lúc thức, môi hơi mím lại, thần thái cũng có phần ngây thơ.

Hàn Trầm cười cười. Anh vừa định rời đi, Bạch Cẩm Hi dường như hơi nóng nên cau mày, động đậy người. Sau đó, bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô từ từ thõng xuống, vừa vặn rơi trúng mu bàn tay của anh.

Hàn Trầm ngẩng đầu quan sát Cẩm Hi. Không biết cô mơ thấy gì mà đầu mày giãn ra. Giây tiếp theo, cô túm lấy bàn tay anh. Hàn Trầm bất động trong giây lát, muốn rút tay về. Nào ngờ vừa động đậy, Cẩm Hi càng nắm chặt hơn, giống như sợ anh sẽ biến mất.

***

Châu Tiểu Triện cắm cúi làm việc một lúc mới phát hiện Hàn Trầm vẫn chưa đi mà ngồi ở ghế sau, một tay gác lên cửa xe. Anh đang hút thuốc, sắc mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Phát hiện anh chỉ mặc áo sơ mi, còn áo khoác ngoài đang đắp trên người Bạch Cẩm Hi, cậu ta cảm thấy hơi áy náy vì đã không quan tâm đến đồng nghiệp thân thiết của mình.

“Lão đại, liệu chúng ta có thể phá vụ án này không?” Châu Tiểu Triện hỏi nhỏ.

“Có thể, quan trọng là thời gian.” Hàn Trầm đáp.

Câu trả lời của anh khiến tâm trạng của Châu Tiểu Triện trở nên nặng nề, cậu ta cất tiếng thở dài.

Hàn Trầm yên lặng hút thuốc, ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa xe. Còn ở dưới áo khoác của anh, Cẩm Hi vẫn nắm chặt tay anh. Cô không động đậy, anh cũng ngồi im.

Trong đầu anh bất chợt hiện ra cảnh tượng chiều ngày hôm nay. Cô cảnh sát mạnh mẽ ngồi xổm dưới ánh chiều tà, hai tay ôm đầu gối, khóc rất thương tâm.

Khi cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, anh đột nhiên cảm thấy trái tim nhói đau. Vào khoảnh khắc kéo cô đứng dậy, suýt nữa anh ôm cô vào lòng.

Không phải anh không rung động, cũng chẳng phải không bị người phụ nữ ở bên cạnh thu hút.

Vì vậy, sau khi quay về thành phố Lam, anh không trả lời tin nhắn của cô, rắp tâm để mọi việc trở về trạng thái như cũ.

Nhưng cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, lại một lần nữa “quyến rũ” anh.

Anh cho rằng, hai người cứ giữ mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, là có thể giữ khoảng cách với cô. Từ trước đến nay, anh luôn có lòng tin về lý trí và khả năng tự kiềm chế của mình. Anh tin, sau một thời gian, cảm giác rung động và bị thu hút đó sẽ tan biến.

Vậy mà cô lại bộc lộ sự yếu đuối trước mặt anh, khóc trước mặt anh.

Hàn Trầm ngoảng đầu, lặng lẽ ngắm gương mặt Cẩm Hi.

Có phải trong lòng cô cũng tồn tại một người và tình cảm khó quên, nên cô mới khóc thương tâm như vậy?

Không biết nơi nào đó từ đáy sâu trong lòng anh lại nhói đau.

Hàn Trầm hút thuốc thêm một lúc, bàn tay âm thầm lật lại, khiến tay của Bạch Cẩm Hi nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Bây giờ đổi lại là anh nắm tay cô.

***

Lúc Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc, Hàn Trầm đã đi từ lâu, chỉ còn lại chiếc áo jacket đắp trên người cô.

Châu Tiểu Triện đổi ca với cô, bắt đầu ngáy khò khò. Bạch Cẩm Hi xuống xe đi dạo một vòng, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô lại ngồi lên xe, tiếp tục chờ đợi.

Đến hơn tám giờ sáng, cuối cùng Bạch Cẩm Hi cũng nhìn thấy ba người nhà họ Châu từ bên ngoài đi về khu chung cư.

Bạch Cẩm Hi đánh thức Châu Tiểu Triện, hai người liền chạy tới chỗ bọn họ.

Trong tay ông Châu cầm túi ni lông in dòng chữ “Bệnh viện nhân dân thành phố”. Xem ra, họ mới từ bệnh viện trở về. Bà Châu trông rất mệt mỏi, đi bên cạnh là con gái út tên Châu Tư Lâm, năm nay mới mười chín tuổi, kém chị gái quá cố Châu Tư Hàm ba tuổi.

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện giơ thẻ công tác, ông Châu tỏ ra nghi hoặc: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”

“Chú Châu, chuyện là thế này, rất xin lỗi đã làm phiền chú, con gái lớn của chú lúc sinh thời có một người bạn trai tên Trần Tây Hiền...” Cẩm Hi đáp.

Vừa nhắc đến tên Trần Tây Hiền, ba người nhà họ Châu liền biến sắc mặt. Ông Châu quay sang vợ: “Mình đưa Tư Lâm lên nhà trước đi!”

Bà Châu gật đầu. Châu Tư Lâm nhìn Cẩm Hi bằng ánh mắt phức tạp rồi theo mẹ lên nhà.

Ông Châu lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, tên súc sinh đó chẳng liên quan gì đến gia đình chúng tôi. Anh chị muốn tìm hiểu thì hãy đi tìm người khác!”

Nói xong, ông liền quay người bỏ đi. Châu Tiểu Triện vội ngăn ông lại: “Hôm qua, Trần Tây Hiền đã bị sát hại!”

Câu này lập tức có tác dụng, ông Châu sững sờ. Nhưng phản ứng tiếp theo của ông hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện.

Ông bật cười thành tiếng, nụ cười đầy căm hận và sảng khoái: “Tốt quá! Tốt quá! Ông trời có mắt! Chết là đúng. Hôm nay tôi phải về uống một ly mới được.”

Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đưa mắt nhìn nhau. Ông Châu vừa định rời đi, Cẩm Hi liền túm tay ông: “Chú Châu, tại sao lại thế? Gia đình chú có ân oán với Trần Tây Hiền phải không?”

Ông Châu nghiến răng: “Người đã chết rồi, tôi cũng không sợ mất mặt. Đồng chí cảnh sát, nếu không phải do tên cặn bã Trần Tây Hiền thì con gái tôi đâu có chết. Nếu không phải nó nghiện ngập, bắt con gái tôi đưa tiền, thì trên đường mang tiền đến nhà nó, con gái tôi đã không bị mấy tên lưu manh... Tư Hàm không chịu báo cảnh sát, chúng tôi cũng đành nhẫn nhịn. Chúng tôi bắt nó phải cắt đứt quan hệ với tên súc sinh kia, nhưng tinh thần của nó trở nên không ổn định, chẳng bao lâu sau gặp tai nạn giao thông. Loại người như thằng đó chết đi, xã hội sẽ bớt một mầm mống gây họa. Anh chị còn điều tra làm gì chứ? Người nào giết nó tức là đại ân nhân của gia đình chúng tôi.”

***

Lúc ô tô rời khỏi khu chung cư, Bạch Cẩm Hi phát hiện ba người nhà họ Châu đều đứng ở ngoài ban công dõi theo xe của cô. Bởi vì khoảng cách khá xa nên cô không thấy rõ vẻ mặt của bọn họ.

Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Không ngờ lại có chuyện, cái chết của Châu Tư Hàm là do Trần Tây Hiền gián tiếp tạo thành.”

Cẩm Hi đang trầm tư suy nghĩ, nghe nói vậy liền rút điện thoại định gọi cho Lải Nhải. Đúng lúc này, màn hình hiện số của Lải Nhải gọi tới.

“Tiểu Bạch, tôi đã tìm ra Trịnh Thành Đạt và đã hỏi chuyện anh ta.” Lải Nhải cất giọng nghiêm túc: “Không đúng, dưới sự chất vấn của tôi, tâm trạng của Trịnh Thành Đạt trở nên kích động. Không ngờ anh ta có thành kiến với anh trai mình. Anh ta cho biết, sức khỏe của bà mẹ rất tốt, đi đứng cũng luôn cẩn thận. Anh ta tin chắc cái chết của người mẹ không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà là Trịnh Thành Chí đã đẩy mẹ ngã cầu thang để độc chiếm căn hộ và khoản tiền đền bù.”

Bạch Cẩm Hi chấn động. Quả nhiên là vậy. Trước đó, tổ Khiên Đen đã chú ý một điểm, hai nạn nhân đều có người thân cận qua đời trong thời gian gần đây. Họ cho rằng, có mối liên quan gì đó nên mới điều tra theo hướng này.

Mặc dù không biết sát thủ T tìm ra mục tiêu bằng cách nào, nhưng sự giết chóc của hắn không chỉ đơn giản nhằm vào những đối tượng vô dụng của xã hội.

Hắn giết người là nhằm mục đích trừng phạt.

Vừa rồi ông Châu cho biết, Châu Tư Hàm bị cưỡng hiếp khi trên đường cầm tiền đến cho Trần Tây Hiền. Bạch Cẩm Hi làm cảnh sát nhiều năm nên biết rõ, có một số con nghiện đã mất hết nhân tính. Cô cũng từng gặp trường hợp tương tự. Để đổi lấy ma túy, người đàn ông đã cố ý cài bẫy, khiến người phụ nữ của mình chịu nhục nhã.

Như vậy, hai nạn nhân bị T giết chết, rất có khả năng phải chịu trách nhiệm về hai sinh mệnh nhưng lại không bị pháp luật trừng trị.

“Mau đi tìm Hàn Trầm ngay!” Cẩm Hi lên tiếng: “Tôi đã tìm ra quy luật rồi.”

Nhưng cũng có khả năng... không còn kịp nữa.

12 giờ 10 phút buổi trưa. Trong toàn thành phố Lam, đâu đâu cũng có cảnh sát tuần tra. Toàn bộ hệ thống camera giám sát được theo dõi chặt chẽ. Các thành viên của tổ Khiên Đen và đội hình sự tỏa ra mọi nơi, trợ giúp cảnh sát khu vực bố trí canh phòng.

Tuy nhiên, tất cả chỉ như mò kim đáy bể.

“Pằng.” Một tiếng nổ rất nhẹ vang lên ở một nơi nào đó trong thành phố, không hề bị người xung quanh cũng như cảnh sát phát hiện.

Cách đó một đoạn, một cô gái trẻ nằm trên sofa nhà mình, thân hình co giật, máu từ ngực tuôn xối xả.

Mười lăm phút sau, tổ Khiên Đen nhận được cuộc điện thoại báo cáo tình hình.

“Nạn nhân thứ ba đã xuất hiện. Cô ta tên Trần Xán Lạn, hai mươi mốt tuổi.” Người cảnh sát gọi điện cho biết: “Cô ta có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông vào tháng 12 năm ngoái. Nghe nói, cô ta uống rượu lái xe, đâm chết một bé gái. Sau đó, nhà cô ta bỏ một khoản tiền lớn, tìm một người bạn nhận tội thay cô ta. Vụ này từng ầm ĩ ở trên mạng một thời gian. Bởi vậy, người cảnh sát khu vực vừa đến hiện trường liền nhận ra nạn nhân ngay lập tức.”