Truy Tìm Hạnh Phúc

Chương 30: Yêu một bầu trời khác




***** 5 năm sau *****

• Anh Quốc

Từ cái ngày 13 tháng 9 đau khổ ấy. Nó vẫn nằm đó và chìm đắm trong thế giới của riêng mình mặt kệ mọi thứ xung quanh. Vì không muốn khi nó tĩnh dậy sẽ nhớ đến những chuyện đau lòng nên ông nó đã chuyển sang Anh định cư. Còn Hưng, Hân, Ngọc, Han, Phong, Ni thì mỗi người đã có một tổ ấm hạnh phúc của riêng mình nhưng đôi khi họ vẫn cảm thấy trống vắng vì sự mất mát của năm đó. Còn Hàn Du thì quay về Thụy Điển tiếp tục quản lí chi nhánh của Tập Đoàn Hàn Phong và quản lí bang thay nó. Tập đoàn B.I của nhà hắn thì sát nhập với tập đoàn của Phong và do Phong quản lí.

Han thì giải nghệ quyết định theo con đường chính trị của gia đình khiến các fan phải khóc ròng rã.

Bình vẫn vậy vẫn chăm sóc nó, ân cần và chu đáo, tình yêu của cậu cũng như lời hứa của cậu đối với hắn" Mãi Mãi Yêu Nó". Quay lại thời điểm của 5 năm trước, sau khi rời khỏi nghĩa trang Bình lái xe đến thẳng đến biện viện. Vừa bước vào cửa đã thấy ông nó và mẹ nuôi nó ngồi trên ghế trên người vẫn còn mặc bộ tan phục, mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Bình bước tới với ánh mắt cương nghị, kiên quyết và chắc chắc đầy trách nhiệm cho việc mình sẽ nói và sẽ làm.

- Xin bác để cháu chăm sóc Thần. (Bình cúi người trước mặt ông nó nói)

Ông nó bây giờ thật sự không thể ngờ. Cháu ông bây giờ có thể tĩnh lại hay không chỉ là số phận vậy mà Bình có thể...

- Chăm sóc? ( Ông nó như muốn khẳng định lại)

- Vâng. Cháu hứa sẽ chăm sóc Thần.

- Với tư cách là gì?

- Là bạn, là Thanh Bình tiền bối, là anh, là người yêu Thần ạ. ( Bình chắc chắn nói)

- Nhưng nó không yêu cậu.( Ông nó)

- Cháu không mong Thần đáp lại tình cảm của cháu. Cháu đã hứa với Thiên trước khi chết nên cháu sẽ làm ạ. Cháu nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho Thần xin người hãy yên tâm.

- Được.( ông nó gật đầu hài lòng).

___________

Quay về với thực tại.

Cách cửa phòng bật mở, một chàng trai lĩnh lãm khoát trên người chiếc áo sơmi đen, khoác vest trắng, quần Âu trắng và đôi giày da trắng....

Bình cởi chiếc áo vest trắng ra và máng lên ghế sofa. Rồi cậu bước về phía nó đang nằm. 5 năm nay Bình luôn bên cạnh chăm sóc nó như vậy... Cậu đã chờ nó tĩnh dậy suốt 5 năm.

- Em khi vào mới chịu tĩnh dậy đây. Ngủ như vậy là quá đủ rồi... ( Bình nắm tay nó nói)

- Em mà không tĩnh dậy thì cháu của em làm sao nhận ra em đây... Hân và Hưng bây giờ đã có con rồi được 2t đấy.. Thằng nhóc đó nghịch khiếp vừa mới gặp đã hỏi anh có chịu đánh nhau với nó không mới ghê chứ...

- Ngọc Và Han à không giờ phải gọi là Lộc chứ... Em biết không cậu ấy sợ Ngọc sẽ bị fan ăn hiếp nên đã tuyên bố giải nghệ đấy...

- Phong và Ni cũng có hai bé rất xinh đẹp và đáng yêu. Nhìn họ anh thật sự ganh tỵ.

5 năm qua Bình chăm sóc nó, bên nó, ân cần, chu đáo.. Hằng ngày cậu hay tâm sự với nó về chuyện bạn bè công việc, hy vọng nó có thể nghe được.

---------------------------

Và rồi trời đã không phụ tấm trân tình của Bình. Một ngày vào cuối thu gió nhẹ nhàng thổi bây tứng chiếc lá vàng. Một khung cảnh tuyệt vời không có mưa phùn, không có đau khổ. Bầu trời trong xanh, nắng vàng nhè nhẹ.

Mọi người trong phòng ai cũng hồi hộp chờ cái giây phút này...

- Này cậu định để bọn này hồi hợp chết à. ( Ni ra vẻ mất hết kiên nhẫn)

- Con kia. Cậu tĩnh mau coi. Ngủ đủ rồi. ( Hân)

- Hai người đừng làm loạn nữa. ( Ngọc)

.....

Khi nghe nó có dấu hiện tĩnh lại nên Bình đã rất vui mừng và gọi điện thông báo cho mọi người biết.

Tụi nó nghe Bình báo nó sẽ tĩnh lại trong nay mai thì ai cũng vui mừng và lặp tức sang Anh trong chờ cái giây phút nó tĩnh lại, kết thúc gần 6 năm sống cuộc sống thực vật.

----

Và rồi 1 ngón tay, 2 ngón tay...

- Mọi người tôi có hoa mắt không? ( Phong)

- Không em cũng thấy mà. ( Ni)

- Anh chúng ta đợi được rồi. ( Hân dựa vào người Hưng xúc động khóc)

- Đúng. Được được rồi. ( Hưng ôm Hân vỗ về)

- Giây phút này thật tuyệt. ( Ngọc)

- Ngọc em không điềm tĩnh em không sống được à. Giây phút này mà chỉ nói 1 câu đó. ( Han ra vẻ trách móc)

Nó dần dần mở mắt. Đã gần 6 năm nó không hoạt động nên khi tĩnh lại thân thể cứng đơ, nhắc nheo nheo lại để làm quen với ánh sáng.

Bình vui vẻ chạy lại nắm tay nó.

-Em không sao chứ. Anh gọi bác sĩ tới nha.( bình lo lắng hỏi)

-..... Nó mở to mắt nhìn một lượt hết mọi thứ xung quanh và những người đang bao quanh bên cạnh giừơng.

- Tôi là ai? ( Câu hỏi đầu tiên sau khi tĩnh lại của nó)

Mọi người dường như chết sững trước câu hỏi của nó.

- Gọi bác sĩ mau. ( ông nó và matthew hét ra ngoài ra lệnh cho vệ sĩ)

30p sau.. Mọi người đang ở ngoài cửa phòng để chờ biễt kết quả kiểm tra của nó. Vị bác sĩ bước ra.

- Sau rồi bác sĩ? ( Mọi người đồng thanh)

- Cô ấy bị mất trí nhớ vĩnh viễn.

- Sau có thể. ( Bình)

- Tình trạng của cô ấy tĩnh lại đã là kì tích rồi. ( Bác sĩ nói xong rồi bỏ đi)

- Cũng tốt. Không nhớ cũng tốt. ( Ông nó)

- Phải. Hãy để những chuyện trước kia trôi vào dĩ vãng đi. ( mẹ nuôi nó)

- Cứ coi như một giấc mơ đừng ai nhắc đến nữa. Hãy để cho Thần sống thật hạnh phúc đi. ( Hưng)

- Được. Quyết như vậy. ( Cả bọn)

- Vào thôi đừng để Thần đợi lâu.( Bình)

------•---------•-------

- Mọi người nói gì ngoài đó vậy.( nó)

Bình bước lại xoa đầu nó. - Không có gì.

- Thôi bọn em ra ngoài kiếm gì vô ăn cái. ( Ngọc)

- Ông và hai người họ đến tập đoàn một chút. Hai đứa nói chuyện đi.( ông nó)

Mọi người muốn tạo cho hai người bọn họ không gian riêng nên đã viện lí do ra ngoài.

- Anh đi ra ngoài một lát. Em vừa mới tĩnh lại lên nghĩ thêm đi.

Bình vừa bước đi thì bị một bàn tay bé nhỏ kéo lại.

- Đừng đi. Có được không? Tôi sợ. ( khuôn mặt ỷ khuất)

Bình thấy vậy liền siêu lòng. Bước về phía nó lấy tay xoa đầu nó.

- Được. Anh không đi đâu hết.

- Anh nói cho tôi biết đi. Tôi là ai? Anh là ai? Bọn họ là ai?

- Em là Lâm Y Thần. Anh là Phương Thanh Bình còn bọn họ là Ông, Bame nuôi, anh trai và bạn của em.

- Sao tôi lại không nhớ gì hết vậy.( thắt mắt)

- Em bị mất trí nhớ.. ( Bình không biết nói sao)

- Vậy tôi sẽ có thể nhớ lại không.

- Bác sĩ bảo em sẽ không thể nhớ lại.

Khuôn mặt của nó đợp buồn.

- Sao này anh sẽ kể cho em.