Truy Tìm Hạnh Phúc

Chương 16: Anh phải làm sao




Hưng thì cứng đơ cả người, giờ đây thật sự Hưng không biết mình phải làm sao cho đúng. Bỗng có một bác sĩ cần theo một tờ giấy bước vào.

- Chủ Tịch kết quả người xét nghiệm ADN người cần đã có.

Nó ngồi dựa vào thành giường nói:

- Được. Ông làm tốt lắm. Ông có thể ra ngoài.

- Vâng.

Rồi nói cần tờ xét nghiệm tinh đưa cho Hưng.

- Anh xem đi. Thật ra vết đạn hôm qua chẳng si nhê gì em cả. Sao khi lấy đạn ra, em đã nhờ bác sĩ làm vậy.

Hưng bất ngờ bước lại cầm tờ giấy xét nghiệm. Hưng nhìn vô tờ giấy một lát rồi nhìn nó như không tin vào mắt mình.

- Anh có thể đi kiểm tra lại. Dù sao nếu có thêm một người anh tài sản của em cũng đâu có hơn được. ( Nó trêu Hưng)

Bỗng Hưng lao vào ôm chặt nó. Tình cờ lúc đó hắn nhìn vào ô cửa kính nhỏ trên cửa thì thấy cảnh đó, máu ghen lên đến não liền xong vào và đạp cửa một cái rầm.

- Hai người đang làm trò gì vậy hả. ( Hắn tức hét toáng lên)

Hưng và nó trố mắt nhìn hắn, rồi nhìn nhau bỗng trong đầu liền hiện lên ý tưởng trêu hắn.

Nó quàng tay qua cổ Hưng, còn Hưng thì phối hợp theo nó, Hưng lấy tay vòng qua eo nó. Hai người ôm chật nhau. Hắn thấy thì lửa bóng nghi ngút trên đầu.

Hưng thấy vậy liền khoái chí càng muốn trêu chọc hắn hơn nữa.Ai kêu hắn là tảng băng nghìn năm không tan. Hưng buông nó ra liền hôn lên trán nó một cái và nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích.

Hắn không kiềm chế được nữa lao vào kéo Hưng ra khỏi người nó. Dùng hết sức thưởng cho Hưng một cái đấm vào mặt.

- Thằng bỉ ổi! Tao đối sử với mày như thế nào mà mày lại làm vậy hả. Thằng khốn.

Nó không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy, thì trong lòng không khỏi buồn cười và thương xót cho anh trai mới trùng phùng của mình. Nhưng nó biết bây giờ im lặng là vàng.

Sau khi dạy cho Hưng một bài học. Hắn quay lại nhìn nó với vẻ mặt tức tưởi như người vừa rồi bị đánh là hắn chứ không phải Hưng. Nó nhìn hắn như vậy thì nhịn cười đó run mình. Hưng thì khỏi phải nói ôm bụng cười không ra hơi, nhưng Hưng vẫn phải học theo nó nhịn cười cái đã.

Hắn ấm uất như đứa trẻ bị mất kẹo nhìn nó.

- Em đi theo hắn rồi, anh phải làm sao đây. ( hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía hưng)

Nó bây giờ không nhìn được cười nữa, lăn ra giừơng nằm cười nghiêng ngả. Hưng cũng không kém gì nó.

- Em có bỏ anh bao giờ sao. ( vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn hắn)

- Mới khi nãy hai người dám...dám....

- Tôi ôm em gái mình có gì sai sao ( hưng)

Nó gật gật đầu với ý bảo đúng. Hắn mở to hai mắt ra nhìn nó rồi lại nhì sang Hưng.

- Hai người nói xạo. Em quen anh lâu như vậy chưa từng nghe anh nhắc anh có em gái.

- Bọn em mới nhận nhau. Lúc trước em cũng không biết mình có một người anh ruột thất lạc, đến sau này khi về nước lại ông mới cho em biết. Và tình cờ em lại tìm được anh trai mình là Hưng. ( Nó giải thích)

- Haizz trái đất tròn thật ( Hưng)

- vậy hành động khi nãy là gì?? ( hắn)

- Chỉ là chọc anh cho vui. Hehe ( nó)

Cốc. Hắn kí vào đầu nó một cái.

- Dám chọc anh nè.

- Này sao lại kí vào đầu em tôi. Nó còn là bệnh nhân đấy nhé.( hưng)

- vậy anh có định gặp ông không? Ông rất nhớ anh.(nó)

- Để coi đã. Anh chỉ nhận lại gia đình. Còn về thân phận con cháu Lâm gia anh sẽ không công bố ra bên ngoài. Anh giờ là con cháu nhà họ Hoàng anh phải làm tròn trách nhiệm. ( hưng)

- Sao cũng được. Anh nhận lại gia đình là vui rồi. Ông tư tưởng rất khoáng nên những chuyện này khỏi lo.

Rồi nó quay sang hắn nũng nịu.

- Anh Kin em muốn xuất viện được không? Trong đây chán chết.

Hắn nhìn nó dễ thương đến như vậy thì không thể không nghe theo, dù sao thì bây giờ sức khỏe của nó cũng đã ổn về nhà sẽ dễ chăm sóc hơn. Suy nghĩ một hồi hắn gật đầu đồng ý. Hắn đứng dậy xoa đầu nó.

- Anh đi làm thủ tục xuất viện.

Nó kéo đi áo hắn lại.

- Anh giúm em, đưa em về nhà được rồi. Đây là bệnh viện của nhà em nên khỏi cần giấy tờ chi cho mệt. ( Nó nói giọng tĩnh chưa từng thấy)

Hắn thì được thêm một lần ngạc nhiên nữa. Hắn biết tập đoàn nhà nó kinh doanh trên tất cả các lĩnh vực nhưng hắn không ngờ nhà nó lại đầu tư vào y học.

Hắn gây sang nhìn Hưng, Hưng hiểu ý liền chạy ra ngoài lấy xe. Hắn bế nó trên tay rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Ngồi trên xe hắn sợ vết thương của nó sẽ đau nên liền cho nó ngồi xát và dựa vào hắn. Nó dựa người vào hắn nghe từng nhịp đập của trái tim hắn, trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc lớn. Có lẽ lúc này nó đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình.

Về đến nhà nó, hắn lại phại bế nó lên tận phòng ở tầng ba. Lúc này nó thật sợ hận mình tại sao không ở lầu 1, bắt hắn bế nó leo lên tận tầng ba nhìn hắn mà nó thấy xót.

Hắn bế nó lên phòng rồi đặt nhẹ nhàng lên giừơng. Đợi khi nó ngủ say mới đi ra về.

Mọi người trong nhà thì thấy làm lạ. Thường ngày có nam nhân nào lạ chạm vào nó được đâu vậy mà hôm nay...

Suốt những ngày ở nhà trị thương cuối cùng nó cũng đã lành hẳn. Trong thời gian đó ông nó và Hưng đã nhận nhau. Hai người cứ ôm nhau xúc động làm nó bị ra zìa nên ấm uất cực kì, hắn vì vậy mà phải dỗ nó cả ngày.

Bỗng hôm nay ông nó đến từ sớm tìm nó.

- Ông tìm cháu có gì không ạ? ( nó vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi)

- Ông đến xem sức khỏe cháu thế nào thôi.

- Cháu khỏe rồi ạ.

- À! Ông định hợp hai tập đoàn lại thành một. Cháu thấy thế nào?