What you think about that?
What you tink about that that?
Hey! Mama.....
......
Let is make a night ( Woo-oh)
Just you and I ( woo-oh)
......
That is right (woo)
[Hey! Mama -EXO CBX]
Sau một hồi chuông cuối cùng nó đã bắt máy nó nhìn vào màn hình là số của Thanh Bình.
- Alô! (nó)
- Giờ làm sao đây? ( giọng Bình đầy lo lắng)
- Anh yên tâm em sẽ giải quyết được.
- Em không sao chứ ( Bìng sợ nó chịu thiệt nên lo lắng hỏi)
- Không sao chuyện nhỏ em lo được. Bên anh sao rồi. ( Nó cố gượng cười hỏi lại Bình)
- Cũng không ít hơn bên em là bao. May mà anh cắt đuôi kịp. Em không sao anh yên tâm rồi. Em học đi. Anh cúp máy đây.
- Vâng. Bye anh.
Tút....Tút....tút
Nó thở dài ngao ngán. Nếu nó nói với Bình bây giờ nó cực kì không ổn thì không biết Bình sẽ làm gì bọn phóng viên ngoài kia. Kể từ lúc biết Bình. Bình lúc nào cũng vậy chỉ cần nó mệt một hôm anh đã nghĩ một tuần để chăm sóc nó, người ta làm nó rơi một giọt nước mắt Bình sẽ làm cho người ta khóc thành sông, làm nó rơi một giọt máu cả gia đình người đó máu sẽ chảy thành biển. Thôi thì im lặng cho chắc, nó nợ Bình quá nhiều rồi.
Đến gần giờ ra chơi đám phóng viên vẫn ồn ào nên nó quyết định giải quyết nhanh còn cho người khác học chứ như vầy thật nhức đầu. Nó đứng dậy xin phép GV rồi ra ngoài, cả trường thấy nó bước ra khỏi lớp liền chạy ra khỏi chỗ ngồi xem. Nó bước ra ngoài với một dáng vẻ lạnh lùng, đĩnh đạc làm mọi người hết sức ngạc nhiên trước cách đi đứng của nó: Quá chuẩn, quá đẹp,...
Người bảo vệ mở cổng cho nó lặp tức có 20 vệ sĩ quay quanh bảo vệ nó nhưng nó kêu lui ra. Nó tiến đến gần đám phóng viên, tư thế nghiêm trang và khôm người xuống 90độ chào với vẻ thành khẩn nhưng nét mặt lạnh vẫn không thay đổi. Rồi nó đứng dậy thanh lưng dõng dạc nói:
- Đây là trường học, gần đến kì thi học sinh cần ôn bài mọi người không nên làm ồn. Chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết không liên quan đến những người khác. Tôi sẽ có câu trả lời sớm nhất cho mọi người. Bây giờ mời mọi người về cho, chúng tôi còn phải học.
Một phóng viên nhanh nhẹn hỏi sao một hồi bàn hoàn vì khí thế của nó.
- Chủ tịch Lâm cô có thể cho biết quan hệ giữa cô và Phương tổng không?
- Quan hệ giữa chúng tôi chỉ là tiền bối và hậu bối.
- Trong giới kinh doanh mọi người điều nghĩ coi hai người là cặp đôi TIÊN ĐỒNG NGỌC NỮ cô nghĩ sao về chuyện này.
- Tôi chỉ xem Phương tổng như người anh trai. Tôi xin phép.
Rồi nó bước vào trường. Đám phóng viên biết sẽ không moi được thông tin gì nữa nên ra về. Hắn nghe câu trả lời của nó trong lòng vui cực kì. Nhưng hắn phải nói là rất shock khi biết nó chỉ mới 16t mà đã là chủ một tập đoàn lớn. Hắn đã cho người điều tra và biết nó là cháu gái của tập đoàn Khắc Vương, bây giờ hắn đã chắc chắn nó là Dora, người con gái hắn chờ đợi đã quay về bên hắn. Đang nghĩ mong lung thì nó bước vào thấy biểu hiện kì cực của hắn nó bước lại lấy một quyển sách dầy đập vào đầu của hắn. Hắn đang vui thì bị đập đầu liền ngẩn mặt lên tìm thủ phạm. Mà thủ phạm bây giờ lại rất hồn nhiên vây sang nói chuyện với Hân, Ngọc mới chết chứ. Hắn cau mày hỏi nó.
- Cô dám đánh tôi.
- Đâu có. ( mặt ngây thơ vô số[tội])
- Vừa nãy. Cô dám lấy quyển sách đánh tôi.
- Khi nào nhỉ. Giờ nào, phút nào, giây nào, khắc nào. Nhân chứng, vật chứng đâu.( vẫn cái vẽ mặt gây thơ ấy)
Hắn cứng họng lại bàn ngồi thầm nghĩ " Dora dễ thương ắm đâu phải cái con ngang ngược, chanh chua này. Chắc lộn người rồi"
Nó thấy mặt hắn như vậy liền không nhịn được cười, nhưng chỉ là một cái nhếch môi nhẹ. Hân và Ngọc thấy vui liền không tin vào mắt mình, cả 2 dụi mắt nói:
- em có nhìn lộn không?
- Chắc không đâu chị cũng thấy mà.
Rồi cả 2 đồng thanh - Thần vừa cười.
Han lúc này mới vô trường vì lịch diễn kính quá nên giờ cậu mới đến trường được. Vừa mới bước gần đến cổng trường đã thấy một đám phóng viên nên cứ tưởng tìm mình, đã trách mặt một lát. Lúc bước vào lớp sắc mặt cậu đen dần vì có người lạ ngồi cạnh mình.