Truy Thê

Chương 110: Dỗ ngọt




Ngày hôm sau, Mã Phi Yến vẫn là thuận lợi cùng Thác Mộc Nhĩ đi chơi vì Cung Vô khuyết phải lo lắng cho tiểu hài tử sốt cao nên không đến quấy rối được.

Nhưng là, rất nhanh nàng Mã Phi Yến trở về. Mới chiều đã thấy nàng có mặt ở nhà rồi. Không phải vì đi chơi không vui mà là do lời nói của Thác Mộc Nhĩ khiến nàng không thể có hứng thú cùng hắn đi dạo nữa.

Nằm trên giường nàng gác tay lên trán nhớ lại. Ngày mai Thác Mộc Nhĩ  phải trở về rồi hắn bảo nàng cùng hắn đến A Thụy Tư. Hắn biết nàng cùng Cung Vô Khuyết là phu thê hữu danh vô thực nên mới đề nghị như vậy. Hắn còn bảo sẽ lập nàng làm thái tử phi nữa.

Thôi đi, nàng ghét nhất là nam nhân tam thê tứ thiếp. Sau này hắn làm hoàng đế hậu cung chẳng phải có đến ba ngàn người sao. Chưa kể nàng ở đây có phụ mẫu, huynh trưởng, tẩu tẩu rất vui. Đến đó chỉ có một mình nên nàng không suy nghĩ đã từ chối.

Thác Mộc Nhĩ lại bảo nàng nên suy nghĩ kỹ rồi mai trả lời cho hắn, hắn đợi câu trả lời của nàng. Nghe xong nàng cũng không muốn nói chuyện cùng hắn nữa thế là viện cớ để trở về phủ. Cho dù thế nào thì câu trả lời của nàng cũng là như vậy thôi có gì để phải suy nghĩ đâu chứ.

Lúc này Chuyết Niên Quyên cùng Bạch Mãn Ngọc đẩy cửa xông vào gương mặt đầy khẩn trương. Mã Phi Yến cũng hốt hoảng trân trối nhìn các nàng.

“Muội muội sao còn nằm đây không về thăm hài tử sao?” Bạch Mãn Ngọc chạy đến bên giường cấp thiết nói.

“Đại tẩu đây là nói linh tinh cái gì, muội đây làm sao có hài tử được.” Vừa nói Mã Phi Yến vừa cười mang thủ cung sa ho các nàng xem.

Chuyết Niên Quyên thở dài nói: “Hài tử hôm qua là của muội muội và biểu ca a. Đó tuy không phải do muội sinh nhưng là hoàng thượng ban cho muội muội cùng biểu ca làm can phụ can nương của hắn.”

Mã Phi Yến ngơ ngác nghe Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên mỗi người nói một câu. Hóa ra hài tử hôm qua là của Trữ thân vương cùng Chu Lệ Mẫn được đặt tên là Chuyết Trữ Viên. Thế mà nàng lại nghĩ đó là hài tử của Cung Vô Khuyết cùng tiểu thiếp nào đó chứ. Nguyên lai là tiểu vương gia.

Đêm qua Chuyết Trữ Viên sốt cao khóc cả một đêm không ai ngủ được. Cung Vô Khuyết lo lắng đến mức thỉnh rất nhiều thái ý đến xem. Thái y bảo hắn sắp mọc răng nên mới hành bệnh. Đáng chết nhất chính là cứ khóc như vậy không bệnh cũng sẽ thành có bệnh a.

Thế là Mã Phi Yến đành phải vận y phục chỉnh tề mang theo Bạch Chỉ Ngân Chỉ đến Cung gia. Nói gì thì nói nàng vẫn mang danh phận là can nương của Chuyết Trữ Viên không thể chối bỏ được.

Bước vào tiền thính Cung phủ, Mã Phi Yến trước tiên đến chào hỏi Cung Lạc Thiên. Nàng vẫn là gọi hai tiếng phụ thân cho có lệ dù sao chưa hòa ly một ngày vẫn là nhi tức của người ta. Nàng mất trí người ta cho phép nàng ở lại nhà mẹ đẻ đã là khai ân lắm rồi.

Cung Lạc Thiên nhìn thấy Mã Phi Yến thì buồn rầu thở dài thường thượt. Hắn hỏi thăm nàng một chút rồi lại cho nàng đến Hắc Nguyệt Cao Phong.

Mã Phi Yến được Bạch Chỉ Ngân Chỉ đưa đến một viện gần Vọng Nguyệt uyển nhất có tên Mãn viên. Bước đến gian phòng chính nghe được tiếng khóc khàn khàn của Chuyết Trữ Viên. Nghe cũng biết được hắn khóc bao lâu rồi.

Nàng đẩy cửa tiếng vào bên trong. Hai tròng mắt thâm đen của Cung Vô Khuyết nhìn nàng liền nhoẻn miệng nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Yến nhi, nàng đến.”

“Ân” Mã Phi Yến bước đến bên cạnh Cung Vô khuyết nhìn Chuyết Trữ Viên trong tay hắn hỏi: “Ngươi mệt rồi, để cho Bạch Chỉ Ngân Chỉ thay ngươi.”

Viện của Cung Vô Khuyết đã số là nam nhân, sau chuyện của Trữ thân vương tạo phản thì tuyển thêm mấy nha hoàn mới không ai có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử. Tuyết Ly bụng cũng không nhỏ nên không thể thay được.

Cung Vô Khuyết có cho tuyển vài bà tử nhũ mẫu nhưng Chuyết Trữ Viên không chịu một ai. Mỗi lần bọn họ đựng vào người hắn, hắn liền khóc to lên. Cung Vô khuyết bất đắc dĩ phải tự chăm sóc, đến khi đi đón đoàn sứ thần liền phải làm phiền Tuyết Ly những mười tám ngày.

Cung Vô Khuyết mỉm cười hỏi Mã Phi Yến: “Nàng bế hắn một chút không?”

Mã Phi Yến nhìn tiểu hài tử khóc đến mặt đỏ hết cũng gật đầu. Nàng ngồi trên giường để Cung Vô Khuyết đặt Chuyết Trữ Viên lên tay của mình. Không biết thế nào vừa chuyển tay hắn liền không có khóc nữa mà chỉ là ‘hức hức’ ấm ức vài tiếng.

Cung Vô Khuyết ngồi bên cạnh Mã Phi Yến ôm lấy nàng khẽ cười: “Vậy là hắn nhớ can nương nàng đấy. Đêm qua ta vốn bế hắn đến gặp nàng không ngờ nàng lại không buồn nhìn hắn. Về đến phủ lại khóc không ngừng nguyên lai là giận nàng.”

Mã Phi Yến nghe xong nhịn không được phì cười một tiếng mắng nhẹ: “Ăn nói linh tinh, ngươi là nói hắn hay nói bản thân mình?” Nàng cũng thầm biết tiểu hài tử là cần có mẫu thân chăm sóc a.

Cung Vô khuyết biết nàng sẽ không thể vùng vẫy thế nên nhân cơ hội này hôn nàng vài cái: “Cả hai, Yến nhi ở lại với ta được không?”

Mã Phi Yến nghe được như vậy liền mắng tên lợi dụng cơ hội này vài lần trong bụng. Nhưng nếu là tình hình này thì nàng muốn rời đi cũng khó a. Mắt nàng lại nhìn tiểu hài tử trong tay rồi quay đầu nhìn Cung Vô Khuyết.

“Ta không ở lại với ngươi, ta ở lại với Viên nhi.”

“Được.” Cung Vô Khuyết nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng. Chỉ cần nàng ở lại thì hắn yên tâm rồi. Hắn cởi hài rồi rồi nằm lên giường ngủ một giấc. Tay cũng không quên đặt lên eo thon của nàng, khóe môi mãn nguyện kéo cao.

Mắt thấy Cung Vô Khuyết cùng Chuyết Trữ Viên đã ngủ. Mã Phi Yến bảo Bạch Chỉ ôm Chuyết Trữ Viên đặt lên nôi tre nàng nhẹ nhàng lấy tay của Cung Vô Khuyết ra.

Lúc này Cung Vô Khuyết mở mắt ra ôm chặt lấy nàng hỏi: “Nàng lại muốn đi đâu, nếu lát nữa ta cùng Viên nhi tỉnh lại không thấy nàng thì phải làm sao?”

Mã Phi Yến khẽ hét vào mặt hắn hai chữ: “Tịnh phòng.” Lúc nãy là đã là rất nhẹ nhàng rồi thế mà hắn cũng tỉnh lại cho được nữa.

Cung Vô Khuyết nhắm mắt lại ‘ừm’ một tiếng rồi buông nàng ra tiếp tục ngủ. Nếu hắn còn không ngủ sợ là không đủ sức ngày mai tiễn đoàn sứ thần mất.

Mã Phi Yến đi lung tung trong viện lại nghe được tiếng khóc có Chuyết Trữ Viên liền chạy về sợ hắn đánh thức Cung Vô khuyết. Ngân Chỉ đem sữa đến cho nàng đút hắn uống. Vì hắn không chịu bất kỳ nhũ nương nào nên chỉ còn cách này thôi.

Cách này thì hơi lâu nhưng đổi lại Chuyết Trữ Viên lại không khóc cũng không kén chọn mà uống hết. Nhìn cái môi nhỏ nhắn chép chép miệng mỗi khi nàng đưa muỗng nhỏ đến rất đáng yêu khiến Mã Phi Yến cười mãi. Đột nhiên nàng lại nhớ đến Mã Phục khanh cùng Mã Phục Hải.

Cung Vô Khuyết tỉnh lại cũng bước đến xem Mã Phi Yến cực kì đố kỵ hỏi: “Nếu ta bệnh nàng có chăm sóc ta tận tình như vậy không?”

Mã Phi Yến lườm hắn một cái rồi tiếp tục đưa luôn muỗng cuối cùng cho Chuyết Trữ Viên nói: “Nếu ngươi đáng yêu như hắn thì cũng có thể a.”

Cung Vô Khuyết bật cười nhưng được tiếng lập tức che miệng sợ làm Chuyết Trữ Viên giật mình lại khóc. Hắn ôm lấy Mã Phi Yến thâm tình nói: “Vậy ta phải cố gắng không để bản thân bị bệnh rồi.”

Thấy Mã Phi Yến không nói gì hắn lại nói: “Yến nhi, ta nhớ nàng chết được. Sáng mai phải tiễn đoàn sứ thần trở về rồi, nàng chăm sóc hắn không cần đi.” Hắn biết Thác Mộc Nhĩ nhất định sẽ bảo nàng đến tiễn a.

Mã Phi Yến phản đối: “Không được, mai ta nhất định phải đi.” Lúc đầu nàng cũng định viết thư nhưng cảm thấy không có thành ý, vẫn là trực tiếp nói là tốt nhất.

“Nàng không ở đây ai chăm sóc hắn?” Cung Vô khuyết đương nhiên không muốn nàng đi rồi.

“Có Bạch Chỉ Ngân Chỉ a.” Mã Phi Yến bình thản trả lời. Nàng phân phó Ngân Chỉ trở về phủ thông báo hôm nay nàng không về nhân tiện lấy y phục cho nàng.

Cung Vô Khuyết cũng không biết nên nói gì nữa. Chỉ là hắn biết Thác Mộc Nhĩ nhất định chết tâm.