Truy Thê: Bảo Bảo Mẹ Con Ở Đâu?

Chương 23: Đồng Ý






Mộc Di mơ màng tỉnh dậy, đối mặt với trần nhà trắng xoá cô khẽ cau mày.

Sau đó một loạt kí ức ùa về, cô giật mình ngồi dậy sau đó đưa tay sờ lên bụng mình.

Bụng nhỏ lại rồi, cô sinh rồi, bảo bảo ra đời rồi!

Mộc Di đưa mắt nhìn xung quanh, không có bảo bảo ở đây.

Tay cô bỗng nhói đau, do cô ngồi dậy quá nhanh nên kim bị di chuyển đâm sâu vào tay cô.

Mộc Di nhăn mặt đem kim rút ra, cô xuống giường muốn đi tìm bảo bảo.

Nhưng chân vừa đặt xuống thì liền ngã, cô không có sức để đứng vững.

Mộc Di ngã bệt xuống nền gạch lạnh lẽo, phía dưới có chút đau đớn.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Nhược Khuê từ bên ngoài đi vào.



Thấy cô ngã xuống trên sàn, cô ấy liền vội bước đến đỡ cô dậy.



- Cô làm gì thế, thân thể vẫn còn chưa bình phục, cô không thể tự ý xuống giường.



- Tôi.

.

.

tôi muốn gặp.


.

.

con!

Mộc Di thều thào lên tiếng, cổ họng vẫn còn đau do lúc sinh cô đã hét đến khàn cô.

Nhược Khuê kéo chăn lại đắp cho cô, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường.



- Cô yên tâm, do bé sinh non nên bác sĩ đã để bé trong lồng kính để theo dõi.

Rất nhanh sẽ đưa bé đến chổ cô.



Mộc Di nghe thấy con mình sinh non còn phải ở trong lồng kính theo dõi, tim cô đau nhói.

Hốc mắt ửng đỏ, nước mắt rơi xuống.

Nhược Khuê hoảng lên tìm khăn giấy đưa cho cô.



- Cô sao lại khóc, thân thể không khoẻ sao?

- Tôi.

.

.

tôi cảm thấy mình là người mẹ vô dụng, đến con mình cũng không bảo vệ được.

Nếu tôi không kích động thì sẽ không sinh non, nó đáng lẽ vẫn còn ở trong bụng tôi là do tôi mà nó phải ra đời sớm.

Còn phải ở trong lồng kính không được gần mẹ, tôi.

.

.

tôi không xứng làm mẹ!

Nhược Khuê thở dài dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô gái trước mặt.

Tất cả đều bắt nguồn từ tên đàn ông thối tha kia, nhắc đến việc này trong lòng Nhược Khuê liền bùng lên lửa giận.

Mặc dù tên kia yêu Mộc Di nhưng việc này lại không tha thứ được.

Mặc kệ hiểu lầm gì đó, việc Mộc Di vì hắn mà tức giận dẫn đến sinh non là sự thật!

- Cô đừng khóc nữa, phụ nữ mới sinh mà khóc sẽ không tốt cho mắt đâu.

Cô đừng tự trách, đều tại tên Du Khải Trạch kia thôi!

Mộc Di nghe cô ấy nhắc đến tên anh thì liền ngẩn đầu lên nhìn cô gái đã giúp đỡ mình.

Đó là một cô gái xinh đẹp, cả người tỏ ra khí thế cao ngạo, lạnh lùng không thua kém cánh mày râu.

Ắt hẳn là một người có xuất thân cao quý, giàu có.

Nhưng tại sao cô ấy lại biết anh?

- Cô quen anh ta?

Nhược Khuê nhìn cô gật gật đầu, tức nhiên là quen rồi, lúc nhỏ còn cùng nhau tranh giành một cái đùi gà của mẹ Vân.




- Đúng vậy tôi có quen.

Mà nói mới nhớ, từ tối hôm qua đến nay tôi không thấy anh ta đến nữa.



Mộc Di nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, anh ấy từng đến đây sao? Khải Trạch tìm được cô rồi? Không được, cô không muốn gặp anh, không muốn quay về, cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức!

Lúc này trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, nhìn cô gái trước mặt cô tin cô ấy sẽ giúp được mình.

Mộc Di liền đưa tay nắm lấy tay Nhược Khuê.



- Cô có thể giúp tôi không?

Nhược Khuê khó hiểu nhìn cô nhưng vẫn gật đầu.



- Cô muốn tôi giúp gì?

- Tôi muốn rời khỏi anh ta, cô đưa tôi rời khỏi đây được không?

Mày Nhược Khuê cau lại, muốn rời khỏi, tại sao chứ? Nhìn mặt Mộc Di, cô ấy bỗng nghĩ đến chuyện của bản thân.

Hai năm trước, cô cũng hạ quyết tâm rời đi, trốn chạy khỏi tầm mắt của Mộ Tử Du, hôm nay nhìn Mộc Di cô ấy như được nhìn lại bản thân của hai năm trước.

Được, nếu Mộc Di muốn rời khỏi cô sẽ giúp! Như vậy cũng coi như một bài học cho tên Du Khải Trạch kia, sau này biết quý trọng người phụ nữ của mình hơn.



- Được, nếu cô đã quyết định như vậy tôi sẽ giúp cô.

Dù sao tôi cũng không ưa gì bọn đàn ông đó!

Mộc Di được Nhược Khuê đồng ý giúp đỡ, cô vô cùng cảm động.

Một người vừa mới gặp không lâu lại đồng ý giúp cô, Mộc Di cảm thấy số cô quả thật là may mắn.

Nhưng một suy nghĩ lại nhảy ra trong đầu cô, bảo bảo vẫn còn phải nằm trong lồng kính như thế phải làm sau?

- Nhưng bảo bảo phải làm sao? Nó vẫn cần phải theo dõi!

Nhược Khuê cũng không nghĩ tới vấn đề này, lúc nãy chỉ nghĩ Mộc Di một mình rời đi, không ngờ cô ấy còn muốn đem theo cả bảo bảo.

Nhưng cũng đúng, con làm sao có thể xa mẹ, nếu đã như vậy.

.

.

Nhược Khuê liếc nhìn cô gái ngồi trên giường, được rồi giúp người thì giúp cho trót vậy!

- Cô yên tâm, tôi sẽ có cách giúp cô và bảo bảo rời khỏi đây.

Nhưng tôi vẫn cần hai ngày để sắp xếp, trong hai ngày này Khải Trạch có thể sẽ đến, như thế.

.

.



Mộc Di cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nếu anh ta đến cô trực tiếp đề nghị ly hôn!

- Cô yên tâm, tôi sẽ có cách!

- Được rồi, à nãy giờ quên mất cháo tôi đem đến còn nóng cô ăn đi.


Tôi đi xem bảo bảo giúp cô, nếu được chụp ảnh tôi sẽ chụp lại cho cô xem.



Mộc Di mỉm cười cảm ơn cô ấy, người con gái này quả thật rất tốt.

Nhưng cô cảm thấy cô từng gặp cô ấy ở đâu thì phải.

Mắt thấy cô ấy chuẩn bị rời khỏi, Mộc Di bỗng lên tiếng.



- À, thật ngại quá tôi vẫn còn chưa biết tên của cô.



Nhược Khuê nhớ ra thì bật cười, quả thật cả hai người nói chuyện một lèo nhưng tên họ vẫn chưa giới thiệu.

Đúng là chuyện khôi hài mà!

- Tôi cũng quên mất, tôi tên Lăng Nhược Khuê.



- Tôi tên Tô Mộc Di!

Nhược Khuê cười gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Mộc Di tựa lưng vào giường thở dài.

Tay theo bản năng vuốt ve bụng sau đó thì chợt nhớ cô sinh rồi, môi khẽ mím lại, cô rất muốn gặp bảo bảo.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Nhược Khuê nhanh như thế liền quay về sau? Không, không phải, bước chân của người này rất mạnh, là đàn ông!

Mộc Di trong lòng bỗng hốt hoảng, là anh, nhất định là anh đến.

Cô cảm thấy căng thẳng, đưa mắt nhìn thấy phòng vệ sinh, cô không suy nghĩ liền muốn trốn vào đó.

Cô lập tức xuống giường, nhưng lại quên mất cô không có sức.

Sự việc lại lần nữa diễn ra, cô lại ngã xuống nền gạch ấy.



Cửa mở, Khải Trạch từ ngoài đi ngoài.

Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt anh liền đen lại.

Bước nhanh đến chổ cô, Mộc Di theo bản năng lùi về sau nhưng chưa lùi được bao nhiêu thì cả thân thể đã được bế bổng lên.



- Tô Mộc Di, em muốn chết sao!


.