Truy Sát 2

Chương 28: 28: Phát Hiện Manh Mối





Ngày hôm sau, vào lúc 10 giờ sáng Trần Bảo Ngọc đã tới sở cảnh sát.

Mọi người bàn tán chỉ trỏ lung tung, thậm chí còn có người tới chào hỏi.

Cô không hiểu sáng này ở sở cảnh sát, mỗi người bị làm sao nữa.
Trần Bảo Ngọc đi trực tiếp vào bên, nắm lấy tay nắm cửa.

Đã thấy cục trưởng an ninh Nguyễn Thái Triều ngồi bên trong.
“Cục trưởng tôi tới rồi.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng.
Vừa nhìn thấy Trần Bảo Ngọc, Nguyễn Thái Triều đã tỏ thái độ không hài lòng nhíu mày, nói “Trần Bảo Ngọc cô hãy nói cho tôi biết, ngoài làm việc cho sở cảnh sát ra.

Cô còn đang làm việc, cho thế lực ngầm bên ngoài đúng không?”
Trần Bảo Ngọc không hiểu Nguyễn Thái Triều đang nói gì, liền đáp “Cục trưởng ông đang nói gì vậy, tôi không hiểu? Tôi làm việc cho thế lực ngầm bên ngoài từ lúc nào?”
Nguyễn Thái Triều nhăn mặt nói “Vậy cô giả thích cho tôi biết, những tin đồn mấy ngày vừa qua là từ đâu mà ra.”
“Tin đồn gì chứ?” Trần Bảo Ngọc ngơ ngác hỏi.
“Cô không biết thật, hay là đang giả vờ.

Vậy cô hãy nói cho tôi biết, hôm xảy ra vụ nổ ở tòa cao ốc đã xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Thái Triều nói.
“Chuyện này?” Trần Bảo Ngọc bắt đầu nhớ lại, kể tường tận sự việc xảy ra ngày hôm đó.

Nghe xong câu chuyện Nguyễn Thái Triều vô cùng tức giận, đập một cái “Rầm!” xuống mặt bàn.

Âm thanh vô cùng lớn, vọng ra tới bên ngoài.
“Trần Bảo Ngọc, cô học đâu ra cái thói tự tiện hành động vậy.

Đã thế xong việc, cùng không báo cáo với tôi.


Chuyện của cô, tôi phải nghe từ bộ phận khác truyền tới.”
“Thật ra tôi cũng muốn báo cáo, nhưng do xảy ra quá nhiều chuyện, nên tôi quên mất.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Lần này coi như cô cũng có chút công lao, phát hiện dung mạo của người đứng đầu hắc đạo Châu Á.

Bên tổ điều tra đang dựa theo dung mạo của hắn để điều tra.” Nguyễn Thái Triều nói tiếp.
Nghe vậy Trần Bảo Ngọc hạ giọng năn nỉ “Vậy tôi có tiếp tục hưởng lương hỗ trợ, của một mật vụ không?”
“Không được, tùy cô đã lập được công nhưng xét cho cùng vẫn là người có tội.

Tiếp tục đình chỉ công tác, chờ chỉ thị mới." Nguyễn Thái Triều nói.
Trần Bảo Ngọc thở dài trong lòng, nếu bây giờ mặt dày đi mượn tiền liệu có ổn không.

Mà thôi đi, với thái độ hiện tại của cục trưởng chỉ rước họa vào thân.
Trần Bảo Ngọc lúc này đã trở về khung nhà trọ, cô đang suy nghĩ hay là đi mượn của Lệ Đằng, mà nghĩ lại lương hằng tháng của Lệ Đằng cũng chẳng có bao nhiêu.

Thôi thì tự nhờ vào bản thân mình thì hơn.

Trần Bảo Ngọc vào một họp nhóm tìm việc làm trên Facebook, có một công việc tiếp thị bia cho một hãng hàng tại siêu thị.

Có khung giờ là từ 17 giờ chiều đến 10 giờ tối, được nhận lương trong ngày.

Cô nhanh tay ứng tuyển ngay, liền có người liên hệ qua hộp thư nhắn tin, hẹn cô chiều hôm nay tại địa điểm làm việc.
………
Đúng 17 giờ chiều, Trần Bảo Ngọc đã có mặt tại địa điểm.

Người quản lý hướng dẫn sơ qua công việc, rồi đưa bộ đồng phục để cô thay ra.

Khi nhận được bộ đồng phục, và mặc vào người.


Cô vô cùng bất ngờ về độ nổi bật, cùng như về độ ngắn của nó.

Chiếc váy được thiết kế ngắn tay, ôm sát cơ thể để lộ ba vòng rõ ràng.

Chiếc váy được may nửa hai bên ghép lại, với gam màu đối lập nhau, một bên màu xanh dương đậm, một bên màu vàng cam.

Trước ngực in logo của thương hiệu bia, nhưng điều đáng nói ở đây là độ dài của chiếc váy chỉ tới ngang đùi của cô, chỉ có thể đứng.

Nếu mà ngồi xuống sẽ thấy hết thấy cả qu@n lót bên trong.

Không hiểu người thiết kế ra chiếc váy này có mục định gì.
Thay xong đồng phục Trần Bảo Ngọc bước ra ngoài, người quản lý nhìn chằm chằm cô với ánh mắt vô cùng kỳ quái “Mặc đồng bộ vào trong cũng ra gì đó, nhớ bán cho tốt đó.” Nói xong người quản lý rời đi.
Trần Bảo Ngọc thích nghi với công việc khá nhanh, chỉ trong hai giờ đồng giờ cô đang bán được năm thùng bia.

Người người vây kín chỗ cô đang đứng, họ tò mò không biết sản phẩm gì mà bán đắt thế.

Thì cũng lúc một gặp nam nữ đang đi ngang qua, người nữ vì tò mò nên đã đi tới xem thử “Đây là sản phẩm bia mới sao?”
Theo phản ứng Trần Bảo Ngọc đáp “Dạ đúng, đây là sản phẩm mới của công ty không quá đắng, độ cồn cũng vừa phải.

Rất thích hợp cho……” Trần Bảo Ngọc chưa kịp nói hết câu, khi nhìn lại đã nhận ra cô gái này.

Chính là cô gái mà Trần Bảo Ngọc gặp lúc ở quán bar, là thuộc hạ của Trương Thiên Hàn trong nhóm Tứ Hoàng Kỵ Sĩ.

Bây giờ nhìn kỹ lại cô mới phát hiện ra cô gái này đang mắc bệnh bạch tạng, hiếm gặp.

Một căn bệnh cực kỳ sợ ánh sáng mặt trời cường độ cao.
Bỗng lúc này có một giọng nam truyền tới “Tuyết Hà cô lại đi đâu nữa rồi.”

“Tôi đi mua vài lon bia thôi.” Cô gái nói.
“Bia trong tủ lạnh uống tới tháng sau còn chưa hết.

Mua thêm làm gì, mắt đã không thấy đường thì đừng có đi lung tung.” Người nam nói.
Trần Bảo Ngọc nhận ra đàn ông này, chính là người đàn ông trong máy bay lúc ở Châu Phi, từng giao đấu với Lệ Đằng.

Thanh Long nhìn thấy Trần Bảo Ngọc vô cùng bất ngờ, nhếch môi cười “Xin chào cô gái phóng viên, không ngờ cô sa sút tới độ phải đi làm nhân viên tiếp thị bia trong siêu thị.

Chỉ bằng cô nghỉ công việc đó đi, rồi xin gia nhập vào bang hội chúng tôi.

Biết đâu lại có cuộc sống tốt hơn.”
Trần bảo Ngọc biết tên này đang chọc khoáy cô, nhưng cô vẫn giữa bình tĩnh đáp lại “Cảm ơn anh đã quan tâm tới cuộc sống của tôi, nhưng tôi biết mình cần phải làm gì? Cũng không cần phải gia nhập bang hội trong bóng tối gì đó, của các anh.”
“Miệng mồm cũng sắc bén thật đó, như vậy mới càng thú vị.

Chúc cô mua may bán đắt, nếu có cơ hội tôi cũng muốn thỉnh giáo khả năng bắn súng của cô.” Nói xong Thanh Long nắm lấy tay của Tuyết Hà kéo đi, mặc cho cô kháng cự “Thanh Long chờ đã tôi mua cái kia.”
Sau cuộc nói chuyện Trần Bảo Ngọc khẳng định hai người này có liên quan với nhau, có khả năng chung một bang hội.

Người đứng đầu bang hội này không ai khác, chính là Trương Thiên Hàn.
Ba giờ đồng cũng đã trôi qua, cũng đã hết giờ làm.

Trần Bảo Ngọc vào trong thay bộ đồng phục ra, người quản lý có lời khen ngợi cô “Mới ngày đầu đi làm, mà doanh thu bán hàng đã bằng nửa tháng công ty đề ra.

Ngày mai tiếp tục tới đây làm việc, đây lương của cô trong ngày hôm nay.”
Trần Bảo Ngọc cầm phong bì trong tay, đi ra cửa sau của siêu thị.

Từ siêu thị tới nhà trọ có một khoảng cách không hề nhỏ, bình thường sẽ bắt xe về.

Nhưng hiện giờ kinh phí không còn nhiều, nên đành đi bộ về thôi.
Đi được một lát Trần Bảo Ngọc thấy có theo dõi mình từ phía sau, bình thường cô làm mật vụ một, hai giờ sáng mới về tới nhà.

Mới ngày đầu tiên làm tiếp thị đã bị theo dõi, không lẽ xui tới vậy.


Nhưng cô vẫn tỏa ra bình tĩnh, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đi qua các con hẻm, tới một hẻm cụt Trần Bảo Ngọc cố tình nấp sang một bên, để dụ kẻ theo dõi ra mặt.
“Đâu mất rồi.” Kẻ theo dõi đi xung quanh tìm kiếm, lúc này Trần Bảo Ngọc lên tiếng “Đang tìm ta sao? Là ai kêu ngươi tới đây?”
Biết mình đã bị phát hiện, hắn ta nhanh chóng lao tới đánh trả nhằm thoát thân.

Đối những dạng thế này Trần Bảo Ngọc không tốn quá nhiều công sức chỉ cần gạt chân nhẹ, hắn đã ngã lăn quay ra đất.

Điện thoại cũng vì thế mà rơi ra ngoài, cô cúi xuống nhặt lấy điện thoại.

Vừa mở điện thoại ra, vô số hình ảnh các cô gái được hiện ra, trong đó có cả cô trong đồng phục tiếp thị.

Lướt qua tiếp theo là video quay lén, trong phòng thay đồ nữ ở siêu thị.
Sắc mặt Trần Bảo Ngọc lúc này vô cùng khó chịu, nhíu mày “Thì ra một tên bi3n thái, quấy rối tình d*c.

Hôm nay ngươi gặp ta, coi như ngươi tới số rồi."
Thấy hắn có ý định chống trả Trần Bảo Ngọc đã đấm vào bụng hắn, lập tức hắn ngụy gối xuống, không còn sức chống trả.

Trần Bảo Ngọc lôi hắn tới sở cảnh sát báo án.

Người ở sở cảnh sát đã quá quen thuộc với gương mặt này, chưa kể họ còn biết tin đồn cô có mối hệ mập mờ với trùm hắc đạo Châu Á.
“Tôi tới đây để báo án.

Tên này chụp lén tôi, chưa kể trong điện thoại tôi còn phát hiện hắn ta, có video lén phòng thay đồ nữ ở siêu thị.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Vậy cô có thể cho tôi xem qua hình ảnh, cũng như đoạn video quay lén được không?” Người cảnh sát nói.
Trần Bảo Ngọc đưa điện thoại cho cảnh sát, người cảnh sát xem qua rồi nói “Theo những gì cô cung cấp, thì có kết thành tội quấy rối người khác.

Do vi phạm lần đầu chỉ phạt hành chính nhân sự, nếu tái phạm sẽ phạt tù từ 6 tháng tới 3 năm…” Người cảnh sát chưa nói xong, thì lúc này vọng tới một âm thanh “Tôi đã tìm ra manh mối rồi.”
Giọng nói này được phát ra từ một nữ điều tra viên.

Cô ta nhanh chóng chạy tới báo tin, cho thanh tra cấp cao Nguyễn Tuấn Anh..