Khuya lắm rồi, tại sao anh vẫn chưa về?
Nằm co rúc trên ghế sopha, Hàn Bích La thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa chính đang khép chặt, chàng trai kia đã ra ngoài từ sớm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về.
Anh cũng không nói sẽ không về ăn cơm tối, cho nên cô đã nấu phần của anh, còn đặt biệt làm những món mà anh thích ăn. Nhưng mà, đến giờ thức ăn trên bàn vẫn chưa vơi được chút nào, bởi vì anh chậm trễ chưa về, nên cô cũng chẳng có tinh thần ăn uống.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bỗng dưng, cửa lớn bị đẩy ra, người cô chờ cả đêm rốt cuộc cũng trở về, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt anh, nó khiến cô cảm thấy bất an, đại não nhắc nhở cô nên dừng bước chân mình lại.
Trải qua mấy ngày nay, mặc dù bộ dạng anh không giống như trước kia, trên mặt luôn thấp thoáng ý cười, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, lộ ra bộ mặt hệt như quỷ Tu La lãnh khốc, vô tình. Bộ dáng kia, khiến người ta không khỏi run rẩy.
Ánh mắt Long Tĩnh, chậm rãi phóng trên người cô, nỗi tức giận tràn ngập trong lòng ngực, cùng với lửa ghen, chúng đang hoàng hành, khích bác lý trí anh.
Anh không nên tin tưởng lời nói tiểu nhân của Trần Hoàng, không nên, nhưng những lời Trần Hoàng nói, lần nữa lặp lại trong đầu anh, giống như nguyền rủa, không cách nào giải thoát.
Nhưng điều làm anh thật sự phát điên, chính là sự sợ hãi trong đáy mắt cô! Màng phòng ngự cuối cùng để giữ tia lý trí của anh đã bị ánh mắt đó của cô xé rách, anh như một con mãnh thú không khống chế nổi mình, mạnh mẽ tiến về phía cô.
Giọng Hàn Bích La thấp dần, nhìn bộ dạng mất khống chế của anh, khiến cô quá sợ hãi, theo bản năng mà tránh né, vết thương đã hoàn toàn bình phục, nên thân thể cô đã nhanh nhẹn lại như xưa, cô nghiêng người, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi bàn tay anh, hấp tấp nhìn theo hướng cầu thang mà chạy.
Khi hai tay chạm vào cửa phòng tưởng chừng như đã tránh được kiếp này thế như cô không thể ngờ anh lại nhanh như thế, đã kịp dùng một tay chặn ngay cánh cửa đang đóng lại, do hơi dùng sức nên nó liền bị đánh bật ra, bị một lực mạnh tác dụng, theo phản xạ cô lui về sau mấy bước, không dám tin nhìn anh chằm chằm.
"Anh. . . . . . Anh đang làm cái gì?" Giọng cô khẽ run, thân thể không ngừng lui về phía sau, "Anh.....Anh không nên tới. . . . . ."
"Đừng qua đấy?" Long Tĩnh nhìn cảnh này trán nổi đầy gân xanh "Không cho tôi qua đấy, vậy cô muốn người nào qua đấy?"
"Tôi không hiểu anh ở đây nói gì! Hiện tại, đi ra ngoài!" Chân đụng phải mép giường, lòng cô căng thẳng, nhưng vẫn cố ra lệnh bản thân phải trấn tĩnh lại.
Cô lén lút quan sát, âm thầm tính toán tìm cơ hội thoát khỏi nơi đây.
Nhưng, có khả năng sao?
Anh giống như một Chiến thần, canh giữ lối ra duy nhất, lại còn từng bước tiến về phía cô, huống chi, nếu cô thật có thể đến được cánh cửa kia, cũng không thể thoát khỏi anh.
Cô rất rõ ràng, bản lĩnh của cô yếu xa so với anh.
"Đi ra ngoài?" Anh nâng lên một nụ cười lạnh nhạt.
"Anh. . . . . ." Tối nay anh, thật đáng sợ, tuyệt đối không giống anh ngày thường, ngọn lửa trong mắt anh đủ để thiêu đốt tất cả, kể cả cô.
Nhưng mà, anh như vậy, thật khiến cô sợ, anh chẳng khác nào một con mãnh thú, muốn đem con mồi trong mắt mình xé bỏ, làm cô toát cả mồ hôi lạnh.
Anh rốt cuộc thế nào?
"Tới đây." Bỗng dưng, anh đưa lên một tay ngoắt cô lại "Không nên ép tôi đi sang đó bắt cô." Giọng nói trầm thấp, nhưng có sự uy hiếp mạnh mẽ.
Cô run lên.
"Cô chẳng phải chẳng sợ tôi, không phải sao?" Giọng nói lạnh lùng, làm cho người ta tưởng như đang đi vào hầm băng, khiến người khác không rét cũng run.
Cô khẽ cắn môi, "Anh.... .....Anh làm sao vậy?"
"Tôi thế nào?" Anh nhếch môi cười nhạt, bắt đầu một bước, rồi lại một bước dần tiến về phía cô, cho đến khi vây kín cô trong cánh tay mình, khiến cô có trốn cũng trốn không thoát "Tôi thế nào? Cô nói, tôi thế nào?"
Bị ánh mắt anh hoàn toàn làm cho khiếp sợ, cô không cách nào nhúc nhích , mặc cho anh nhốt chặt trong lòng lòng ngực, không cách nào thoát khỏi, đôi tay chống đỡ trong ngực anh, cô ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn anh.
"Tôi.... ....Tôi. . . . . ." Lòng cô luống cuống, rối loạn, hoàn toàn không có biện pháp nói hết câu.
"Vết thương trên người đã hoàn toàn bình phục, không phải sao?" Anh cúi người, tựa vào bên tai cô, nói nhỏ.
Hơi thở cực nóng của phái nam, đánh úp vào gò má cô, cộng thêm anh đang bên tai thì thầm từng câu chữ, điều này làm cô ý thức được, việc tiếp theo anh sẽ làm là cái gì.
Sự thay đổi ngoài sức mong đợi, giờ phút này cô chỉ có sợ hãi, đôi tay chống đỡ trong ngực càng thêm chút lực, cô thật muốn đẩy anh ra.
Mà anh, không chút cử động.
Một tay lướt trên hai cánh tay đang giãy dụa của cô, khuôn mặt lãnh khốc càng ngày càng gần "Nghĩ sẽ đẩy tôi ra, sau đó tìm đàn ông khác sao?" Lửa giận trong lòng, khiến anh không kiềm chế được mà nói ra những lời làm tổn thương cô.
Cô ngẩn ra, sắc mặt trắng nhợt "Anh....Anh ở đó nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Tôi nói bậy?" Anh cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ cô chưa từng dưới thân anh ta mà lên đỉnh sao, giống như lúc trước, ở dưới người tôi phát ra những tiếng rên rỉ thật phóng đãng?"
"Tôi căn bản anh đang nói gì, buông tôi ra!" Tận đấy lòng phát ra tia đau đớn, cô không hiểu người anh đang ám chỉ thật ra là người nào, lại càng không hiểu tại sao anh lại có thể nói ra những lời làm cô tổn thương như vậy.
Sau chuyện lần trước, anh phải biết, cô còn là xử nữ.
"Không hiểu?" Anh nhíu mày "Là anh ta không dạy cô tốt sao?"
Cô cả kinh, nâng lên đùi phải, hướng tới bên hông anh mà đá, nhưng chân của cô còn chưa đến gần, đã bị anh một phát bắt lấy.
"Bằng vài quyền cỏn con của cô, nghĩ đánh thắng được tôi sao? Ý nghĩ kỳ lạ!" Anh kéo màn lụa trên giường xuống, giữ chặt hai tay của cô, dùng màn lụa cột chặt cô trên giường.
Màn lụa tuy không ngăn cản thân thể cô ngừng hoạt động, nhưng cũng đủ khiến cô không thể xuống giường đi lại bình thường.
"Long Tĩnh!" Cô nhỏ giọng hô, không tin được anh cư nhiên lại làm chuyện như vậy đối với cô.
Anh không nói một câu, lại bắt đầu xé áo trên người cô.
"Long Tĩnh, đừng!" Cảm giác anh đã cởi đến áo lót của mình, liền kên tiếng thét chói tai.
"Không cần?" Nghe vậy, động tác của anh dừng lại. Nhưng một khắc sau, bàn tay đã không kiêng dè mà đặt lên hai bầu ngực trắng sữa của cô, bừa bãi xoa nắn "Như thế này cô sẽ cầu xin tôi muốn cô."
"Không. . . . . ." Cô lắc đầu, kháng cự cử động của anh, nhưng lại không hề có tác dụng.
Bàn tay anh, không chút kiêng kỵ xoa nắn nơi đẫy đà của cô, làm hai điểm hồng ngày càng nở rộ, thỉnh thoảng dùng ngón tay bóp nhẹ, thỉnh thoảng quét nhẹ.
Chuyện gì đang xảy ra? Cô rõ ràng có thể cảm thấy anh đang ra tức giận, rõ ràng nghe được anh vừa nói ra những lời tổn thương cô, cô cho rằng anh sẽ thô lỗ mà đoạt lấy mình, thế nhưng anh lại ôn nhu khiêu khích, vỗ về, chơi đùa thân thể cô như vậy, khiến cô không thể tự chủ nổi mình, cơ thể theo động tác của anh mà dần mềm nhũn.
"Không. . . . . ." Thân thể mặc dù đã dần thất thủ, nhưng cô vẫn mở miệng, nói ra lời cự tuyệt.
Lời cự tuyệt chưa hoàn toàn nói ra, liền bị anh tăng thêm lực đạo nơi ngón tay, ra sức nắn bóp điểm hồng của cô, thậm chí còn nhè nhẹ kéo ra.
Không suy nghĩ đến anh sẽ đối với mình như vậy, cũng không còn hiểu nổi thân thể của mình, không ngờ lại nhạy cảm như thế, cô run rẩy, môi đỏ mọng không nhịn được bật ra tiếng yêu kiều.
"Thích?" Môi mỏng tựa vào tai cô, chậm rãi thốt ra từng lời "Thật là dâm đãng."
Cô cứng đờ, trong lòng chợt sinh ra một ý hận, nhưng cô hận , không phải anh, mà là hận chính mình vì đã không cự tuyệt anh!
Cho dù anh không ngừng dùng lời lẽ để đả thương cô, nhưng thân thể cô, lại vì sự kích thích của anh mà nóng lên, vì anh mà ẩm ướt. Có lẽ, đúng như lời anh nói, thật sự trời sinh cô là một dâm phụ, tất cả đàn ông trên đời đều có thể làm cô động tình, để cho cô ướt đẫm. . . . . .
Long Tĩnh rút đi một cánh tay, cởi ra toàn bộ quần áo còn lại trên ngừơi cô, đầu ngón tay dọc theo đường cong uyển chuyển trên cơ thể, từ eo nhỏ nhắn trượt đến chiếc mông trắng, lần đến nơi nhỏ hẹp của cô, ngón tay dài nhẹ ấn một cái, ấn lên hạt đậu hồng nơi ấy, thoáng dùng lực xoa lấy, ép nhẹ .
Cô dùng sức cắn môi, không cho mình dưới tình huống như thế, phát ra bất kỳ âm thanh nào, bất kể là tiếng rên rỉ hay thở dốc đều không thể phát ra, nếu cô như vậy sẽ càng không còn chỗ dung thân, càng thêm cảm giác mình cùng gái điếm không khác gì nhau. . . . . .
Nhưng mà, anh làm sao có thể cho cô toại nguyện? Dùng ngón tay đã xoa điểm hồng nơi ngực cô, ra sức cạy mở hàm răng đang cắn chặt của cô ra, thậm chí sau đó, thăm dò vào phần môi của cô, dây dưa đầu lưỡi của cô.
Nước miếng trong miệng, bởi vì môi không cách nào khép lại mà dọc theo ngón tay anh chảy xuống, giống nơi giữa đùi cô lúc này đang dần dần thấm ướt mật dịch, ngón tay của anh cũng không ngừng ở đó chơi đùa, lắp đầy hang nhỏ của cô, khiến ngón tay anh dính đầy dịch ngọt.
Cô xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, không muốn xem anh vỗ về chơi đùa thân thể cô như thế nào, thân thể cô vì anh mà ướt như thế nào. . . . . .
"Đều ướt cả rồi, còn nói không hiểu tôi đang nói cái gì?" Anh nói chuyện cũng không dừng động tác nơi tay lại, ngón tay dính đầy mật dịch của cô, dò thật sâu vào hang động của cô.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, con đường nhỏ của cô chưa chịu bất cứ sự khiêu khích nào nên khi anh vừa chạm đến nơi tư mật liền truyền đến từng trận co rút, như kháng cự xâm lấn của anh, cô nhíu chặt hai hàng lông mày lại, cho dù có mật dịch trơn, nhưng nơi huyệt đạo nhỏ hẹp, vẫn không chịu nổi sự đau đớn do ngón tay anh gây ra.
"Sẽ đau?" Anh hỏi, nhưng ngón giữa vẫn tiếp tục động tác ra vào, không có dừng lại, cũng không cho cô có thời gian thở dốc.
Cô không trả lời, chỉ vì cô biết, lời cô nói với anh, căn bản không chút nào quan trọng.
Theo động tác của anh co rút càng kịch liệt, hoa huy*t tràn ra nhiều mật dịch hơn, một số còn tràn ra ngoài, nơi tư mật cũng dần quen với động tác của anh, đau đớn từ từ chuyển thành một luồng sóng tê dại không cách nào nói rõ.
Cô hết sức cự tuyệt, thế nhưng anh lại vào lúc này, tiếp tục thêm vào một ngón tay, hai đầu ngón tay kích thích tiểu mật đạo, lần nữa đem đến đau đớn cho cô, nhưng lần này, là xen lẫn khoái cảm dạt dào!
Cô cả người run rẩy, trong miệng không kiềm chế được mà bật ra từng tiếng thở dốc.
Thân thể cô căng thẳng, hoa đạo truyền đến từng trận co rút nhanh thì anh liền tăng nhanh động tác nơi ngón giữa, thật nhanh ở trong đường nhỏ đó mà xuyên qua, để cho cô ngay lúc đó, cả thần lẫn trí đều tan rã, cả đầu một mảng trống không, thân thể nhẹ tênh, giống như bị ném lên lơ lửng trên không trung.
"Mới vừa còn sợ, còn suy nghĩ muốn trốn, hiện tại không phải cũng ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi rên rỉ sao?" Động tác của anh không có chút nào gọi là dừng lại.
Đưa lưng về phía anh, cô trợn to mắt, trong nháy mắt cô đang từ thiên đường đột ngột rơi xuống địa ngục.
Cô như thế lại bị anh trong tình thế này mà tổn thương, còn đạt tới cao triều, như vậy cô cùng với kỹ nữ có gì khác biệt?
Vùi mặt vào giữa gối, cô không quan tâm mình bây giờ trước mặt anh trong tư thế xấu hổ thế nào, cô cái gì cũng không quan tâm, và cũng. . . . . . Không cần thiết. . . . . .
Không phát hiện sự khác thường của cô, anh nhanh chóng cởi tất cả quần áo trên người, trở lại phía sau của cô, kéo cô nằm sấp lại giống y như đứa trẻ, bàn tay mình lần trở lại trước ngực cô nâng lên hai quả đào mềm mại, vặn vẹo điểm đỏ hồng đã sớm căng cứng trước ngực, một bạn tay khác di chuyển đến hang động ẩm ướt giữa hai chân, lần nữa ấn lên hạt đậu đỏ ửng nơi đó.
Nhưng lần này, cô không có những hành động như anh mong muốn, không phát ra bất kỳ âm thanh mị hoặc nào, cũng không hề thở dốc, mà cô hoàn toàn yên tĩnh không có chút cảm giác, không có cảm thụ giống y như búp bê.
"Không kêu sao? Không đủ phải không? Ngón tay đã không thỏa mãn được cô, đúng không?" Anh tăng thêm lực đạo nơi ngón tay giữa, bộ ngực tuyết trắng bị anh vê đỏ, hang động giữa hai chân cùng tiểu hạch càng ngày càng ẩm ướt, nhưng cô một tiếng cũng không thốt ra.
"Đáng chết!" Thấy cô không chút cử động, những lời nói ghê tởm của Trần Hoàng, lần nữa nổi lên trong đầu anh, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, lôi cô ngồi trên đùi mình, mạnh mẽ dùng lực, đem vật khổng lồ của bản thân ngay ngắn đâm vào hang động của cô, đâm xuyên qua cả tấm màng mỏng kia, máu từ đó cũng trào ra.
Nơi bị xâm nhập truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Cô cũng hạ thấp giọng điệu, đúng như anh mong muốn đau đớn buộc cô phải mở miệng, nhưng môi đỏ mọng một chữ cũng không thốt ra, cũng không bật ra một tiếng yêu kiều nào, chỉ còn lại từng tiếng cố đè xuống tới khổ sở nức nở nghẹn ngào.
Uất ức xen lẫn khổ sở kèm theo tiếng nức nở nghẹn ngào, giống như tiếng sấm, vang lên ngay bên tai anh.
Ông trời ơi, anh làm cái gì?
Bởi vì cô nức nở nghẹn ngào, đã làm thức tỉnh linh hồn đang tức giận của Long Tĩnh, khiếp sợ khiến anh dừng lại động tác, hoàn toàn không thể tưởng tượng mình có thể làm ra hành động đó đối với cô.
Anh bị điên rồi! Lại bị lời nói của Trần Hoàng kích bác, tổn thương người mà mình yêu nhất.
Từ trong cơ thể Hàn Bích La rút ra, bàn tay anh run rẩy, đầu tiên là cởi dây trói trên tay cô ra, đem người cô xoay lại đối mặt với anh.
Ông trời. . . . . . Anh lại làm ra chuyện đáng sợ này đối với cô! Long Tĩnh đau lòng khôn xiết, đầu ngón tay êm ái nhẹ nhàng lau vết máu trên môi cô, bởi vì cố nén cảm xấu hổ do anh gây nên, bởi vì đau đớn từ sự xâm nhập bất ngờ đó, cô đã cắn rách môi của mình, máu tươi từ đó cũng chảy ra.
"Vì. . . . . . Cái gì, đối xử với tôi như vậy?" Sự dịu dàng quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, cảm giác quen thuộc trở lại, cô nâng lên đôi mắt ngập nước, không dám tin, cũng khó tin nhìn anh, giọng nói mang theo nỗi đau vỡ tan, mang theo chất vấn không thể lý giải.
Đúng, anh tại sao lại đối với cô như vậy?
Bởi vì mấy lời nói trong lòng đó, bởi vì lửa ghen đã áp đảo lý trí, đã khiến anh làm ra chuyện tổn thương cô như thế này.
Đau lòng cùng tự trách là những gì anh cảm thấy lúc này, anh nắm chặt thành quyền, hai mắt nhắm lại, cố gắng khắc chế cảm giác muốn giết Trần hoàng, giết chết sự vọng động của mình.
Hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào anh, cô không hiểu thái độ của anh là biểu hiện cho điều gì, lại càng không hiểu, vì sao vẻ mặt anh lại như thế.
Lấy được tự do, cô xoay người, nhanh chóng lui về phía sau, mang theo sự hoảng sợ muốn trốn khỏi anh.
"Không cần đi." Giọng nói khàn khàn, mũi chân sắp chạm đất thì tiếng nói cũng vang lên, tiếng nói này, mang theo khổ sở, cũng mang theo khẩn cầu làm người ta không thể nào cự tuyệt.
Cô cứng đờ, cho là mình nghe lầm.
"Không cần đi. . . . . ." Tiếng nói anh, lần nữa vang lên, nhưng lần này thanh âm cực thấp, giống như không hề có lòng tin cô sẽ quay đầu lại.
Cô không muốn quay đầu lại, nhưng thân thể lại không tự chủ được chuyển sang anh, rồi sau đó, cô nhìn thấy nỗi khổ sở đang giẫy giụa trong mắt anh.
Tại sao anh lại lộ ra vẻ mặt như thế? Tại sao dáng vẻ này lại biểu hiện tất cả việc lúc nảy, tựa như không phải xuất phát từ ý nguyện của anh?
Rõ ràng chính là anh.
Thân thể vẫn truyền đến đau đớn, nước mắt không ngừng phun đầy, nhưng cô lại không thể rời bỏ, bởi vì vẻ mặt của anh, còn có câu thì thầm kia.
Quá ghê tởm, anh thật quá ghê tởm! Rõ ràng bị người hại là cô, cố tình làm thế nhưng anh lại bày ra vẻ mặt còn đáng thương hơn cô, đau đớn hơn cô. Biết rất rõ, cô vẫn thích anh, căn bản là không có cách nào nói đi là đi, cố tình làm rồi lại nói ra những lời khiến người khác phải mềm lòng.
Anh thật sự rất đáng ghét. . . . . . Rất đáng hận. . . . . .
Lúc này, anh lại hướng về cô đưa ra một cánh tay, lần này so với trước thật không giống nhau, anh không ra lệnh, chỉ dùng con mắt đen sâu nhìn cô, không một tiếng động ám chỉ.
Không thể đưa tay về phía anh, tuyệt đối không thể!
Đáy lòng cô đang gào thét, nhưng tay cô lại không làm như ý muốn, phản bội hoàn toàn mệnh lệnh của cô, chủ động vươn tay ra, đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của anh.
Cô có thể cảm nhận được anh đang nín thở chờ đợi, cảm nhận được sự khẩn trương của anh, quyết định của cô, có thể nhận ra tình cảm của anh, phát hiện này, khiến cô không khỏi vui mừng.
Long Tĩnh chậm rãi buộc chặt bàn tay cô, đem lấy bàn tay nhỏ bé tựa như bạch ngọc, bao trọn trong lòng bàn tay mình.
Cô không đi, không có rời anh mà đi.
Xuân Nhi, Xuân Nhi là của anh.
Chậm rãi, kéo bàn tay cô lôi cô lại gần, kéo thân thể mềm mại của cô sát lại gần anh, để nhiệt độ cơ thể anh dính vào cơ thể cô, thấy cô không phản kháng, được voi đòi tiên ah đem bàn tay dán lên lưng cô, ôm cô càng chặt hơn, khiến hai lồng ngực dán chặt vào nhau, khiến hai nhịp tim gắn kết lại với nhau.
Rốt cuộc, cô cũng ở trong lòng của anh.
Sợ hãi khiến tâm cô cứ như bị treo lơ lững giữa không trung, rốt cuộc cũng có thể chạm đất rồi.
Cảm nhận bàn tay anh, khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng không phát ra tiếng động nào, khiến nỗi sợ hãi còn trong đáy lòng, trong khoảng khắc đó, biến mất không còn chút tăm hơi.
Bàn tay nhỏ bé ngập ngừng lại ngập ngừng, giơ giữa không trung, không cách nào quyết định có nên gác qua lưng anh hay không, trở về bên anh.
Mặc dù, trong lòng không còn sợ hãi nữa, nhưng vừa rồi anh đối xử với cô ra sao, nó vẫn còn hiện mãi trong ký ức, dư âm sợ hãi, mặc dù cô cũng cảm thấy anh đau lòng và hối hận, thế nhưng cứ như vậy mà tha thứ cho anh, cô cảm thấy không thoải mái.
Ít nhất, phải cho anh nhận một chút xíu trừng phạt.
Long Tĩnh suy nghĩ nếu cứ lẳng lặng ôm nhau, cho đến mãi về sau thì thật tốt, nhưng người trong ngực, không ngừng truyền tới hương thơm, cùng với hơi thở, tràn ngập ở trong không khí, hơi thở thuộc về cô, lần nữa lay động anh, hạ thân lần nữa không thể không sinh ra phản ứng.
Hai thân thể dính chặt vào nhau, khiến cô cảm nhận rõ sự khác thường, nhớ tới đau đớn vửa nãy, thân thể không tự chủ được mà co rúm lại.
"Anh sẽ không tổn thương em nữa, đừng sợ." Tiếng nói khàn khàn, từ đỉnh đầu cô vang lên, "Đừng sợ anh. . . . . ."
Nghe được thanh âm khổ sở của Long Tĩnh, khiến lòng Hàn Bích La dâng lên một hồi cảm động, nó cũng làm cô hiểu rõ, chuyện vửa xảy ra, chẳng những hù sợ cô, hơn nữa còn dọa cả anh.
Anh thật sự rất quá mức, mới như vậy đã làm cô nhẹ dạ rồi, hơn nữa. . . . . . Còn nâng lên lòng đồng cảm trong cô, làm cô không muốn cho anh nhẫn nhịn đau khổ như thế nữa. . . . . .
Bàn tay bé nhỏ giơ giữa không trung, rốt cuộc cũng kiên định đặt sau lưng anh, chặt chẽ ôm lấy anh, đồng thời đem lấy nơi đẫy đà của chính mình, hướng theo ngực anh đưa đến.
Điểm hồng thẳng đứng trước ngực, quét qua ngực anh một cái liền lập tức biến hình, kích thích trong nháy mắt, khiến hai người đồng loạt thở dốc.
"Chớ lộn xộn." Anh đè lại thân thể đang rục rịch của cô, để tránh anh lại lần nữa mất trí, lần nữa làm ra chuyện tổn thương cô.
Người phụ nữ mà anh trân quý như bảo vật, anh không nghĩ, sẽ tiếp tục làm tổn thương cô.
Chẳng lẽ cô muốn phải chính miệng nói ra mới được hay sao? Cô nha đầu ngốc này!
Bị bộ dạng không hiểu chút phong tình nào của anh chọc tức, Hàn Bích La giận đến không thể nói ra, hung hăng cắn răng một cái, khi anh không kịp phản ứng thì đẩy anh bật ngửa, còn mình thì giạng chân ra quấn ngay eo anh, cặp mông tròn trịa phía sau, canh đúng nơi đang hùng dũng hiên ngang kia.
Gò má cô ửng hồng, bởi vì giờ khắc này cô đang trong tư thế ngồi và cùng với vẻ kinh ngạc trên mặt anh.
"Em. . . . . ."
Không nghe anh đang nói gì, cô xoay mặt, nhẹ giơ mông lên chống đỡ nơi cứng rắn của anh, rồi sau đó dùng sức ngồi xuống, đem thứ vừa rồi làm cô đau đến sắp chết, hoàn toàn nhét vào trong cơ thể.
Dù sao cũng sẽ đau, khiên quyết đau một lần rồi tốt!
Bởi vì hoa huy*t không lâu trước đây vừa trải qua yêu thương nồng thắm, nên vẫn còn vương lại mọt ít mật dịch, khi anh vùi sâu vào thì ngoài cảm giác trướng nơi bụng truyền đến, ngoài ra không còn cảm giác gì khác, ngay cả đau đớn cũng không còn.
"Em. . . . . ." Long Tĩnh thật không ngờ cô lại có thể biết làm ra chuyện như vậy, giật mình, nhưng thời gian anh mất hồn cũng không bao lâu, chỉ vì nơi mật đạo của cô đang truyền từng trận co rút, hấp dẫn lực chú ý của anh "Ông trời. . . . . ."
Khoái cảm dần bao trùm toàn bộ thân thể, khiến cho anh gầm nhẹ ra tiếng, cần giải phóng gấp dục vọng, và giờ phút này, thật giống đang hành hạ anh, anh đang đợi, bởi vì anh không thấy người phụ nữ lớn mật kia, bắt đầu động tác.
Chỉ thấy cô khuôn mặt đỏ bừng, lại không làm gì, không biết cô đang diễn gì, hay là không biết tiếp theo nên làm thế nào?
Anh chợt hiểu, cô bất ngờ làm ra hành động đó là làm cái gì.
Cảm động khép đôi mắt lại, không để cô thấy được hốc mắt anh đang nóng lên, hành động này của cô đã khiến anh động lòng, anh thật sự rất yêu người phụ nữ này, triền miên hôn lên môi cô.
Nụ hôn nóng bỏng khiến cô từng tiếng thở gấp, cô không tự chủ đưa ra đầu lưỡi của mình, bắt chước đọng tác của anh, câu cuốn lấy anh, sau một khắc, cô kêu lên một tiếng, bởi vì vật nam tính phía dưới, đột nhiên đội cao lên trên, khiến nó chôn chặt vào mật đạo của cô, vùi vào vị trí sâu nhất, thẳng đến tử cung của cô.
Bên tai nghe cô kêu những âm thanh yêu kiều, làm anh không khống chế nổi mình, lật người, đem trên người trong lòng áp dưới thân, vật nam tính vốn đang im lìm bất động, giờ đang chiếm đoạt trên thân thể cô, làm ra những động tác vui thích.
Thời điểm mới bắt đầu, động tác của anh vừa chậm, vừa nhẹ, cho nên cô còn có thể chịu đựng, hơn nữa còn cảm thấy một luồng sóng tê dại, từ nơi giao hợp đang truyền tới toàn thân, làm cô thoải mái nheo lại mắt, trong miệng không ngừng được bật ra những tiếng ngâm nga.
Không có đau đớn, không có không thoải mái, bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi leo lên cổ anh, mặc anh xâm nhập, chủ động nâng eo lên, không tự chủ nghênh hợp anh.
Mật dịch bởi vì vui thích, tiết ra càng nhiều hơn, nhiều đến mức khi anh thực hiện động tác nó theo đó tràn ra cả bên ngoài.
Long Tĩnh cúi người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như lửa của cô, bởi vì vui sướng lúc bị xâm lấn, nên khẽ nhăn mày, cái miệng nhỏ bị hôn đến sưng, bật ra từng tiếng ngọt ngào, khiến anh mê mẫn.
Cảm giác thân thể của cô đã hình thành thói quen với anh, nghênh hợp anh, anh cũng không kiềm chế dục vọng và khát vọng của mình nữa.
Nâng một chân cô lên, gác qua bờ vai rộng rắn chắc của mình, anh đầu tiên là thối lui khỏi cơ thể cô, sau đó thật nhanh đâm thật sâu xông vào chỗ sâu nhất của cô, thẳng đến tử cung.
Không giống với cảm giác lúc trước, lần này làm cô phải bật ra thành tiếng, không hiểu ngước mắt nhìn anh, sau đó bị ngọn lửa hừng hực trong mắt anh chiếm lấy, ngọn lửa ấy dường như muốn đốt hủy tất cả.
Anh như vậy, chẳng những không làm cô cảm thấy e ngại, ngược lại còn vững vàng chiếm lấy ánh mắt của cô, khiến cô không cách nào dịch chuyển tầm mắt đi nơi khác.
"A Tĩnh. . . . . ." Chẳng biết tại sao, cô đột nhiên kêu lên tên anh, giọng nói khàn khàn, mang theo một tia hấp dẫn, tiếng nói ôn nhu, giống như lông vũ mềm mại lướt qua tai anh.
Mang theo một chút áy náy, anh đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ.
Áy náy, là vì vừa mới làm ra động tác khiến cô tổn thương, cũng là bởi vì anh không thể tiếp tục nhẫn nại.
Anh bắt đầu liên tiếp làm động tác ra vào, mật đạo của cô thật nhỏ, thật mê người, khiến anh mỗi lần chiếm đoạt đều đem lại khoái cảm tuyệt vời.
Bầu ngực đẫy đả trắng tuyết, bởi vì động tác kịch liệt của anh mà đưa lên hạ xuống, so với lúc nãy còn trực tiếp hơn, khoái cảm kịch liệt hơn, khiến cô khó thừa nhận mà thở dốc ra tiếng.
Khoái cảm như dòng điện chạy xẹt qua cơ thể, len lỏi trong thân thể cô, chưa bao giờ trải qua kích thích như vậy, làm cô không biết phải như thế nào, bờ eo mềm mại bắt đầu giãy dụa, muốn anh làm chậm lại cảm giác quái dị đang không ngừng dâng cao trong cơ thể cô.
Thế nhưng động tác của cô lại giống như đang nghênh hợp với anh, khiến anh hoàn toàn từ bỏ lý trí của mình, vật nam tính chôn sâu trong thân thể cô càng thêm kích động, động tác cũng càng man dại.
"A Tĩnh. . . . . . Quá nhanh, quá sâu. . . . . ." Cô có chút sợ, giùng giằng, nước mắt theo hốc mắt trào ra bên ngoài, mười ngón tay không tự chủ bấu chặt vào vai anh như muốn khảm sâu vào đấy.
Long Tĩnh nâng cầm cô lên, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đang nức nở ngẹn ngào của cô, nuốt trọn những tiếng cự tuyệt, lưỡi linh hoạt, day dưa, quấn quít với cái lưỡi thơm tho của cô.
Lưỡi của anh lướt qua một lượt quang miệng cô, rà soát, rồi sau đó dụ hoặc lấy cô, học động tác của anh, nuốt hơi thở thuộc về anh.
Bởi vì nụ hôn nóng bỏng, khiến thân thể cô càng trở nên nóng, để cho cô dần dần quen thuộc anh nhẹ lại động tác, nhẹ rút ra rồi nhẹ đâm vào, thân thể của cô vì vậy mà càng thêm nhạy cảm, mật huyệt tiết ra nhiều dịch mật hơn, cơ hồ còn lan tràn ra bên ngoài.
Cô cảm thấy thân thể mình có chút khác thường, nhưng cô không làm gì được, không cách nào ngăn cản hành động giao hợp của hai người, càng không không thể ngăn cản mật dịch chảy ra, nghĩ đến ý xấu hổ này khiến cô quay mặt sang hướng khác, né tránh nụ hôn nóng bỏng của anh, không để cho anh nhìn thấy bộ dạng dào dạt xuân tình của mình lúc này.
Nhưng cô không ngờ tới, vì mình quá độ để ý, lại làm cho mật đạo co rút lại bao bọc thật chặt vật nam tính của anh, một hồi co rút nhanh, bức anh gầm nhẹ một tiếng, tia lý trí cuối cùng bị vỡ vụng, anh không còn để ý đến phải thương hoa tiếc ngọc.
Anh thối lui khỏi thân thể cô, rồi sau đó ra sau lưng của cô, giương lên vật cứng rắn, khi cô phát ra tiếng than nhẹ thì đột nhiên từ phía sau vùi thật sâu vào thân thể cô, khi cô còn chưa quen với tư thế này, liền kịch kiệt luận động, mạnh mẽ chiếm đoạt cô.
Khoái cảm quá mức kịch liệt, khiến toàn thân cô trở nên vô lực, không thể làm gì khác hơn là lấy tay khuỷu tay chống đỡ trên mặt giường, cố gắng chịu đựng sự xâm lấn dữ dội của anh.
Điểm hồng nhạy cảm vì động tác, mà bị chèn ép trên mặt mền, theo động tác của anh khẽ cọ sát, đồng thời kích thích, khiến cô không ngừng phát ra những thanh âm yêu kiều, cảm giác tê dại lần nữa tích tụ nơi bụng.
Cảm giác này làm mật đạo co thắt, truyền đến từng hồi từng hồi co rút, như đang nhắc nhở tốc độ xâm lấn của người đàn ông này, nhưng anh dường như còn tăng thêm sức lực, chôn càng sâu vào, như muốn cùng cô đạt đến cực hạn của sự khoái lạc.
Vui thích, quá mức kịch liệt, khiến cô khó chịu, làm ra bộ dáng dáng thương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hóa thành từng hạt pha lê nho nhỏ.
Động tác luật động của anh càng lúc càng mạnh mẽ, cảm giác tê dại tích tụ nơi bụng càng lúc càng nhiều, quá nhiều, sau một khắc, thân thể cô vươn thẳng, trong miệng không ngừng bật ra từng tiếng, y hệt tiếng kêu yêu kiều của tiểu yêu tinh khi đã thỏa mãn, mật huyệt tràn ra nhiều hơn mật dịch ấm áp, theo anh ra vào, mà thấm ướt cả giữa hai chân, ướt cả cái mền bên dưới.
Cô thỏa mãn, nhưng anh thì không có.
Thật sâu ra vào, cũng không bởi vì cô đã đạt tới cao triều, mà thoáng chậm lại hoặc thả nhẹ sức lực, ngược lại nhờ vào mật dịch, xâm phạm càng nhanh, càng sâu hơn, mỗi một cái đều đâm vào tử cung.
Quá nhiều vui thích, rửa sạch toàn bộ thân thể cô, dường như trận hoan ái này không có hồi kết, nó đã bắt đầu thay đổi thành hành hạ.
"Đủ rồi. . . . . . Không cần. . . . . ." Tay nhỏ bé muốn lui về phía sau thăm dò, muốn ngăn cản động tác dữ dội này lại, nhưng tay của cô lại bị anh kiềm chế .
Cô lần nữa nức nở nghẹn ngào, chỉ là lần này là bởi vì kịch liệt hoan ái mà khó chịu.
Một loạt cảm giác tê dại từ mật đạo truyền đến, Long Tĩnh gầm nhẹ ra tiếng, nhanh chóng ra vào mật đạo đã ướt đẫm của cô, cuối cùng, vùi thật sâu vào cô, không hề phòng bị mà đem tất cả nhiệt dịch, toàn bộ phóng sạch vào người cô.
Mà cô, lại còn vô dụng tiếp nhận tất cả của anh, còn ở trong khuỷu tay của anh mê man ngủ.