Truy Nã Vị Hôn Thê

Chương 4




Long Tĩnh nhìn Hàn Bích La đóng chặt đôi mắt xinh đẹp của mình, đáy mắt nhất thời thoáng qua một tia tâm tình phức tạp.

Anh cũng không phải cố ý nói thế để làm cô tổn thương, chẳng qua khi cô hoàn toàn coi thường anh, không để ý gì đến anh thì luôn có một cảm giác khó chịu không nói nên lời cứ bền chặt mà chiếm đóng trong trái tim anh, bắt buộc anh phải mạnh mẽ hôn cô, nói ra những lời khiến cô phải đau khổ.

Anh chán nản, anh ân hận, nhưng lại không cách nào bù đắp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau đớn, khổ sở.

Anh nhớ lại lúc trước, cô nhu thuận hằng ngày cứ bám dính lấy anh, ỷ lại vào anh, nhớ lại trước đây cô thường nằm trên người anh, hướng về anh mà thổ lộ tâm tình, nói cho anh biết tất cả chuyện buồn bực, không vui, nhớ trước kia cô lúc nào cũng ghé vào tai anh nói những câu thật tình cảm, nói cô thật yêu anh, thật thương anh. . . . . .

Thế nhưng tất cả đều không thể quay lại sao?

Khi anh nói ra những lời độc ác đó, nhẫn tâm bỏ cô lại phía sau, thì chẳng phải không thể trở về như lúc trước rồi sao? Cô tự mình cố gắng, trở thành người thừa kế Viêm bang, cả ngày lẫn đêm đều phải sống trong cảnh ra chết vào sống, thế nhưng anh lại không ngừng buông ra những lời cay nghiệt, không nói tiếng nào lạnh lùng đi qua, như vậy cô vẫn sẽ yêu anh như trước sao?

Anh không dám chắc, khi thấy biểu hiện đó của cô, một nét mặt lạnh lùng vô cảm, thì anh đã không còn lòng tin khẳng định điều đó nữa.

Mặc cho cô có hận anh, không có quan hệ gì với anh, nhưng chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, cô đối xử lạnh lùng với anh ra sao, anh cũng vui vẻ chịu đựng, lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô, không để cô rời xa anh, kể cả khi cha cô đã phản bội lại Long Môn.

Chỉ có điều, cho dù anh và anh hai chịu bỏ qua cho Viêm bang, nhưng chuyện này không giải quyết dễ như vậy, Long Môn chịu sự ảnh hưởng từ những bang phái khác, mà chúng nguyện ý cùng Viêm bang chung sống hòa bình sao? Không chỉ vậy bản thân cô lại là con gái Hàn Viêm, nhất định không được yên ổn.

Nếu không đem cô vào vòng bảo vệ của anh, thì khả năng cô trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích là rất lớn, mà anh, chắc chắn tuyệt đối không để chuyện này có thể xảy ra.

Đứng lên, đi về hướng cửa phòng, quay lưng về phía cô, anh cũng không phát hiện ra, người trên giường, đang lẳng lặng nhìn anh rời đi, vẫn giống như năm đó.

Mà ngoài phòng bệnh, có hai người phụ nữ đang ôm cây đợi thỏ.

Vừa thấy anh đi ra, trong lòng như có lửa đốt, bà chủ nhà họ Long ngay lập tức tiến lên, bắt lấy cánh tay con trai mình mà không ngừng đong đưa "A Tỉnh, Bích La con bé như thế nào? Đứa con này thật là, tại sao có thể không cho mẹ vào xem con bé một chút? Con bé Bích La này số thật khổ mà, trước kia bị con vô duyên vô cớ bị vứt bỏ, trải qua cuộc sống thật đáng thương, còn phải tranh đấu cùng một đám đàn ông đần độn, ngày ngày không phải sống nước, thì sống trong lửa, không có nửa ngày được sống tốt, bây giờ vì cứu Lôi Kỳ, mà bị thương nghiêm trọng như thế. . . . . . Ôi trời ơi!!! Bích La con bé này sao số lại khổ như vậy?"

Long Tĩnh để mặc mẹ mình không ngừng kể lễ, cho đến khi bà nói đến mệt mỏi, anh mới mở miệng: "Cô ấy cần tịnh dưỡng."

Bà Long vừa nghe, thiếu chút nữa bị chọc giận đến bất tỉnh "Con có ý gì? Con nói mẹ già rồi ăn nói ồn ào, làm ầm ĩ không cho con bé nghỉ ngơi sao?" Nhìn xem, sinh con ra, sinh con ra thì có lợi ích gì? Sinh ra không phải để chọc bà tức chết sao?

"Mẹ, anh ba không phải có ý đó đâu!" Em gái Long Tĩnh thấy mẹ mình cùng anh ba dường như sắp xảy ra cuộc chiến thế kỷ, liền lập tức chen ngang giữa hai người, ngăn cản mẹ mình, liền thốt ra lời nói "Mẹ suy nghĩ kỹ một chút, chị Bích La đã sắp tám năm chưa gặp qua chúng ta, bây giờ nếu chúng ta đột nhiên xuất hiện, có thể sẽ hù chết chị ấy, cho nên anh ba mới không cho chúng ta vào thăm chị ấy."

Vẫn là con gái hiểu biết! Lửa giận trong lòng bà Long, vì lời nói của con gái mà nhanh chóng tản đi một nữa, thật sự may mắn vì năm xưa đã không nghe lời chồng bà, khiên quyết phải sinh được con gái mới chịu ngưng.(^^)

"Sau này con dự định sẽ thế nào với con bé? Nhớ năm đó, con lại vô tình bỏ người ta lại." Nghĩ đến chuyện năm xưa, bà Long không tránh được xúc động mà khóc nức nở.

Nghe vậy, Long Hồ trong phút chốc yên tĩnh.

Bởi vì cô biết rõ mọi việc đã xảy ra, cô biết nguyên nhân khiến anh ba khiên quyết phải giải trừ hôn ước với chị Bích La, cũng biết nguyên nhân anh ba trốn tránh không gặp chị ấy tám năm nay.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh mình, cũng mong đợi anh ở đây cho mình một đáp án.

"Tất cả, đợi vết thương cô ấy lành hẳn rồi bàn tiếp." Long Tĩnh nhàn nhạt nói cho mọi người câu trả lời.

Vậy thôi sao! Thế này so với không nói có gì khác biệt? Bà Long và Long Hồ, không hẹn mà cùng trừng mắt liếc anh một cái, câu trả lời này sẽ khiến họ hài lòng sao! Không là "Cực kỳ" không hài lòng.

Thế nhưng, Long Tĩnh không chịu nói, họ dù có tra tấn anh như thế nào, dù đem anh đánh ngã trên mặt đất, khiến anh ói mười mấy ngụm máu, cũng vô ích, mà trên thực tế họ cũng không có khả năng làm được việc này. . . . . . (khoái soái ca ca ^^)

"Thôi, thôi, con tự biết mình làm gì thì tốt, đừng giống như tám năm trước, làm tổn thương người ta thì được rồi! Mẹ cũng không mong muốn gì, chỉ là con nhất định phải khiến cho con bé trở thành con dâu ta là được." Bà Long phất tay một cái, thở dài mà nói. (Con thích bà rồi)

Mẹ không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, nên mới nói ra những lời này, còn cô là người biết tất cả nhưng cô lại luôn im lặng, suy nghĩ, mình nên làm ngơ như không biết chuyện gì, hay là nên giúp anh ba một chút đây? Ánh mắt Long Hồ chuyển động liên tục, cố gắng suy nghĩ vể vấn đề này.

Long Tĩnh vẫn như trước đứng nghiêm tại chỗ, không nói một câu.

Anh sẽ làm thế nào? Anh từ lâu đã nghĩ tốt mọi thứ, chỉ là nếu cho mẹ và em gái biết chuyện anh sẽ làm thì nó không hẳn là quyết định sáng suốt.

Thứ nhất, họ chưa chắc sẽ đồng ý. Thứ hai, anh không cũng được xem thường năng lực dò xét của em gái, nó có khả năng sẽ đem phiền phức đến cho anh.

Anh hai, không phải là một ví dụ sống sờ sờ sao?

Cho nên, anh không nói lời nào, cho đến khi hai người họ ra về, anh mới chậm rãi ngồi xuống ghế ngoài phòng bệnh, suy nghĩ thật tốt xem nên làm thế nào để đưa cô về bên cạnh anh, vì cô lo liệu ổn thỏa mọi thứ.

Tia sáng chói mắt chiếu trên mi mắt, khiến người ta muốn ngủ cũng không thể ngủ tiếp.

Hàn Bích La chậm rãi mở ra cặp mắt có chút khô khốc, đợi sau khi thích ứng được ánh sáng đó, mới bắt đầu quan sát nơi đây.

Căn phòng này, mang đến sự ấm áp bởi màu vàng nhạt của giấy dán tường, phía trên còn vẽ những hoa văn khéo léo tinh sảo, trong đó phần lớn đồ đạc đều dùng gỗ làm thành, vừa có cảm giác mộc mạc lại vừa chững chạc, mà giờ phút này cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, giống như chiếc giường bốn góc thời xưa, phía trên còn có màn lụa rũ xuống trong thật thơ mộng, thật giống như trong giấc mơ.

Giường lớn và đồ dùng, nhìn vào hoàn toàn không ăn khớp với nhau, thế nhưng khi đặt chúng chung một chỗ, lại có cảm giác hài hòa đến không thể ngờ.

Hơn nữa, nơi này không khỏi quen thuộc.

Những thứ bày trí, đã từng xuất hiện trong nhà họ Hàn, đúng hơn là trong phòng của cô. Tất cả mọi thứ trong phòng, từ giấy dán tường, đến màn lụa treo ở bốn góc giường, đều là do mẹ cô khi còn sống tự tay trang trí tất cả.

Bởi vì quá nhớ nhung mẹ, cho nên qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không thay đổi cách bài trí hay bất cứ đồ dùng nào trong phòng.

Nhưng, cũng trong căn phòng đó, cô đã bị Trần Hoàng hãm hại, bị Long Tĩnh khinh rẽ, nói cô là loại phụ nữ dâm đãng ai ai cũng có thể lấy làm chồng, nên cô lập tức liền dọn ra khỏi nhà họ Hàn, không cho phép mình trong đó tiếp tục nghĩ đến nó nữa.

Cô cho rằng, mình vĩnh viễn không thể nhìn thấy những thứ này nữa, nhất là, khi cô đã làm ra việc kia với cha mình, cô đã không cho rằng mình có thể trở về nhà họ Hàn.

Tất cả bày trí trong phòng đều không thay đổi, nhưng điểm sai khác duy nhất, chính là nơi này căn bản không phải là nhà họ Hàn, mà phòng này cũng không phải là phòng của cô.

Đếm ngày, chính xác cô đã đợi trong phòng này đúng một tuần lễ.

Khi bác sĩ xác định tình trạng của cô đã ổn định trở lại, vết thương cũng không có triệu chứng nhiễm trùng, sau này cũng không để lại biến chứng, Long Tĩnh liền không nói lời nào đem cô đến nơi này, mặc cho cô ra sức phản kháng hay giãy dụa, anh hoàn toàn không để ý đến.

Mặc dù anh đã rất cẩn thận, nhưng khi cô giãy dụa, vẫn khiến vết thương vừa bắt đầu khỏi bị xé rách, cô cho rằng, anh sẽ buông tha lập tức mang cô trở lại bệnh viện nhưng anh vẫn không để ý nó mặc cho nơi vết thương kia đã rò rỉ máu tươi, mạnh mẽ ôm cô rời khỏi bệnh viện.

Tại căn phòng này, anh xé rách quần áo cô, tự mình cầm máu nơi vết thương, còn thay thuốc, hơn nữa, anh không chỉ làm việc đó một lần.

Những tháng ngày tiếp theo, vừa đến lúc thay thuốc, anh chắc chắn sẽ xuất hiện đúng lúc, đối với sự cự tuyệt của cô anh hoàn toàn làm ngơ, còn cố ý kéo cao áo cô lên, thay cô xử lý vết thương.

Những lúc, cô giãy dụa không cho anh kéo quần áo, liền đổi lấy một câu đầy tính uy hiếp của anh "Nếu em không dừng việc quấy rối này lại, tôi sẽ khiến trên người em không còn mảnh vải nào."

Nếu không phải lúc này trên mặt anh là vẻ cực kỳ nghiêm túc, chắc chắn cô sẽ cho rằng anh đang nói giỡn, nhưng nét mặt kia, đã cho cô biết cô không thể tự lừa gạt mình nữa rồi.

Bởi vì không muốn trần truồng nằm trước mặt anh, cô chỉ có thể cắn chặc răng lại, mặc kệ anh vén cao áo mình, làm lộ ra một mảng băng trắng, cùng với miệng vết thương xấu xí dữ tợn.

Mặc dù kỹ thuật may vết thương của bác sĩ rất tốt, thế nhưng chỗ vết thương vẫn giống như hàng nghìn cái chân côn trùng đáng sợ, cứ hiện rõ trên cái bụng trắng nõn của cô, chênh lệch này thật sự rất lớn, thậm chí khi nhìn cô cũng không dám nhìn thẳng, vậy mà anh lại có thể bình tĩnh đụng vào, rồi bôi thuốc.

Về phần anh tại sao muốn tự tay bôi thuốc cho cô, cô căn bản cũng không suy nghĩ đến, không, có lẽ bởi vì lá gan của cô quá nhỏ, khiến cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nếu cô bị thương sớm một chút, thì có thể để cho anh muốn làm gì thì làm, không phải vậy chứ?

Cô không phải người mù, mà nhìn không ra dục vọng trong mắt anh, cô luôn luôn biết, thân thể cô thật sự hấp dẫn, không thiếu đàn ông muốn đặt cô dưới người để bọc phát thú tính, Trần Hoàng là một ví dụ điển hình trong đó.

Nhưng Long Tĩnh đây? Bên cạnh cô cũng nảy sinh trong anh cảm xúc ham muốn sao? Chẳng phải thân thể cô “bẩn thỉu dâm đãng” lắm sao? Hay là nói, đàn ông đều mặc kệ đối phương là ai, cũng có thể sinh ra dục vọng sao?

Khởi động lại thân thể, Hàn Bích La chậm rãi xuống giường, đi tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ, là cả một màu xanh mơn mởn bởi rừng cây, không có những tòa nhà cũng không có những cái khác.

Màu sắc ấm áp nhìn thật đẹp mắt, khiến thần kinh đang căng thẳng của cô nhanh chóng được thả lỏng, lúc này cô cực thích khung cảnh tràn ngập sắc xanh ở nơi đây.

Nhưng mà, trong đầu cô còn nhớ rất rõ khi lần đầu nhìn thấy cảnh sắc này cô đã không khỏi kinh ngạc, không cách nào tưởng tượng tại sao anh lại dẫn cô đến nơi núi sâu vắng vẻ này, nguyên nhân khiến anh khiên quyết bắt cô cắt dứt liên lạc với bên ngoài, là gì chứ?

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, bên ngoài sẽ có ai liên lạc với cô sao? Cô căn bản cũng không có bạn bè, cũng chẳng ai muốn cô trở về nhà, không phải sao?

Từ nhỏ đến lớn, trừ lúc cùng Long Tĩnh đính hôn từng có khoảng thời gian trôi qua thật vui vẻ, từ khi mẹ cô mất đi trở về sau, cô luôn là một thân một mình, không cần bày ra vẻ mặt giả tạo, cùng nhau cười cười nói nói, giả dối nói với nhau những câu ví dụ như là làm bạn bè thật tốt. Cũng không có cái gọi là ưa thích từ những người lớn, chứ đừng nói đến việc họ dạy cô triết lý cuộc sống. Dù có yêu thương cô cũng không phải là tình nguyện.

Nghĩ kỹ một chút, cuộc đời của cô thật cô đơn, thật nhàm chán.

Bỗng dưng, cửa phòng mở ra, cánh cửa dày kia bị người đó đẩy một cái thật mạnh, một người đàn ông cao lớn, đứng nghiêm trước cửa, thân hình cao lớn dường như lấy đầy cả cánh cửa.

Cô cố ý không quay đầu lại, cô biết rất rõ, người có thể đi vào căn phòng này, chỉ có một.

“Tại sao xuống giường?" Câu hỏi lạnh lùng không chút tình cảm nào vang lên, khi nhìn thấy cô ăn mặc mong manh lại đứng bên cửa sổ khiến anh không khỏi tức giận.

Cô không trả lời, chỉ bình tĩnh dứng bên cửa sổ, làm bộ không nghe lời nói của anh.

Cô không có chút phản ứng nào, Long Tĩnh nhìn vào mắt cô, từ lúc anh ép buộc cô đến nơi này, không, phải là từ lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy người bên cạnh cô là anh, cô liền không nói với anh lời nào, cũng không thèm quan tâm đến.

Nếu như không phải là anh dùng anh em trong Viêm bang để uy hiếp cô, có lẽ cô đã sớm mang theo vết thương mà rời khỏi nơi này.

Anh biết, năm đó anh đã làm cô tổn thương thế nào, nhưng anh không ngờ, cô như thế mà lại không khóc lóc kêu gào, cũng không mạnh mẽ cho anh vài nấm đấm.

Trừ lúc khi nhìn thấy cách bày biện trong căn phòng này vẻ mặt của cô có chút kinh ngạc cùng khổ sở, và lần đầu khi anh thay thuốc cho cô, muốn cởi bỏ áo cô thì có hơi giãy dụa, thì thời gian còn lại, cô đều như một pho tượng không có cảm xúc, so với búp bê không khác chút nào, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Anh tức giận, cũng có khó chịu, nhưng cũng không làm gì được.

Đem khay chứa dụng cụ thay thuốc đặt sang một bên trên khay trà, anh đi đến phía trước, ngay cả nói một câu cũng không nói, trực tiếp bế cô lên, ôm cô trở lại giường.

Giống như dự tính, cô không có bất cứ phản kháng nào, tùy anh ôm lấy, sau khi đặt cô lên giường liền cởi áo cô ra, làm lộ một mảng băng trắng quấn quanh người.

Tháo ra miếng băng đeo trên người cô, nhìn thấy vết thương ngay trước mắt khiến lòng anh không ngừng đau đớn, anh không nói một câu liền cầm lấy thuốc, thay cô xử lý, sau đó quấn lại băng.

Thế nhưng lần này, anh lại không giống như những lần trước, sau khi thay cô băng bó lại vết thương, sẽ mặc áo lại cho cô, mà lúc này đây cô đang áo quần xốc xếch nằm trên giường.

Trong lòng thoáng giật mình, đôi mắt mang theo tia bối rối, bất ngờ lọt vào ánh mắt thâm thúy của anh.

Cô nghĩ nên mình nên nhìn sang hướng khác, nhưng tay của anh lúc này lại đang giữ mặt của cô, khiến cô không cách nào làm theo ý mình, chỉ có thể để mặc tâm tình đang thấp thỏm mà nhìn anh.

Anh sẽ lại hôn cô sao? Như lần trước ở bệnh viện, sau khi giữ chặt mặt cô lại liền mạnh mẽ hôn cô?

Long Tĩnh giữ chặt mặt của cô, chỉ là nhất thời kích động, bởi vì, vẻ mặt rụt rè của cô lúc nãy, giống hệt tám năm trước, làm cho anh kìm lòng không được mà giữ cô lại.

Thế nhưng, tám năm trước, thời điểm đó mặt cô sẽ đỏ ửng như quả cà chua, xấu hổ nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ mong đợi, vừa xấu hổ vừa e sợ. Còn bây giờ, cô chỉ có hốt hoảng và kinh ngạc.

Điều này làm anh không khỏi tức giận.

Anh nghĩ anh sẽ hôn cô, bỏ mặc vết thương kia mà ham muốn cô, hơn nữa anh còn có biện pháp, để cả hai có thể vui vẻ, mà lại không làm ảnh hưởng đến vết thương kia, nhưng anh không xuống tay được.

Cô gái trước mắt, là anh tình nguyện hy sinh tất cả, bao gồm thân phận cậu ba của Long Môn, và cả cái mạng của anh. Cả ngày lẫn đêm đều trong ngóng mong mỏi, hy vọng sẽ có một ngày, cô trở về bên anh, cùng với anh xây dựng một gia đình.

Rút tay mình lại, anh đứng thẳng dậy, không chút lưu luyến xoay người rời khỏi phòng.

Trái tim Hàn Bích La không ngừng hò hét, chỉ vì cô nhìn thấy trong mắt anh có một tia khổ sở.

Anh vì cái gì mà đau, vì cái gì mà khổ?

Vì. . . . . . cô?

Nhịp tim bị loạn, nhịp hô hấp cũng trở nên gấp rút, cái ý nghĩ hoang đường này cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cô, cô đã cố gắng ngừng suy nghĩ tới, nhưng đầu của cô, lòng của cô, lại hoàn toàn không nghe cô chỉ huy, tự mình đắm chìm trong vọng tưởng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Bên trong phòng khách, yên tĩnh đến mức ngay cả của một cây kim rơi xuống cũng nghe được.

Mấy ông lão lớn tuổi đang chia nhau ngồi ngay ngắn trên hai chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ lim đặt trong phòng khách, khuôn mặt nghiêm nghị đã được tôi luyện bởi gian khổ, nên khó có thể nhận ra tâm tình của họ lúc này.

"Chúng tôi sẽ không đồng ý." Một người trong đó mở miệng, chất giọng khàn khàn trầm thấp khiến người khác khó có thể nghe được.

Ông cùng mấy người còn lại, trước đây đều đi theo Long lão gia, cùng nhau hợp sức tranh đấu ở mọi nơi cho đến bây giờ đã trở thành những cán bộ kỳ cựu, mặc dù bọn họ phần lớn đã rút lui, nhưng thỉnh thoảng khi có quyết định quan trọng nào, vẫn phải bàn bạc với bọn họ, phải được sự đồng ý của bọn họ.

“Hàn Viêm phản bội Long Môn, chuyện này đã truyền đi khắp nơi nên ai ai cũng biết, nếu cứ như vậy mà bỏ qua cho ông ta, sau này nó sẽ trở thành chuyện nực cười trong Long Môn, rồi mọi người sẽ nói chúng ta là những kẻ hèn nhát”

Long Tĩnh nhìn quanh một lược, học theo nét mặt của mấy ông lão đó, ánh mắt bình tĩnh đến kinh ngạc không hề có một chút rung động "Chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, lần này là do Hàn Viên nghe lời xằng bậy của Trần Hoàng, ông ta cũng không phải thật sự muốn phản bội Long Môn, Trần Hoàng đã thay ông ta nhận hình phạt thích đáng, phải bỏ ra cái giá rất đắt, bỏ qua cho Hàn Viêm cùng những người có liên quan trong Viêm bang, chưa chắc không phải là chuyện tốt."

"Tất cả người có liên quan trong Viêm bang? Không phải bao gồm cả con gái Hàn Viên chứ?"

Lúc này, Long Tĩnh không trả lời.

"Cậu phải biết, dù mấy người chúng ta có đồng ý, thì người của những bang khác, chưa chắc sẽ đồng ý, cho dù bọn họ ngoài miệng có đồng ý, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua cho Hàn Viêm cùng con gái ông ta." Tội của bọn họ, thật không nhẹ chút nào.

"Đó là vấn đề của tôi."

Nghĩa là, cậu ta định dùng sức mình, bảo vệ cô gái này sao?

Mấy ông già không hẹn mà cùng nhếch mày lên.

Chuyện Long Tĩnh mang Hàn Bích La đi, mấy người bọn họ cũng có nghe qua, nhưng cụ thể ra sao thì họ không rõ ràng lắm, tại sao rõ ràng hai người đã chia tay từ tám năm trước, lúc này lại đột nhiên ở chung một chỗ?

"A Tĩnh, cậu chọn con đường này, thật sự không dễ đi." Ông từ xưa đã không xem nhẹ cậu bé này, cậu ta cùng ông cậu ta không khác gì nhau, cho nên mấy người họ thật không hy vọng anh phải khổ cực như thế.

Phụ nữ, không phải chỉ cần tìm thêm sẽ thấy sao? Vì sao cứ cố chấp chọn đúng cô ấy mới được?

"Tôi sẽ không xin các ông tha thứ, cũng không cần các ông giúp một tay, chỉ xin các ông đừng nhúng tay vào." Long Tĩnh hiểu ý của bọn họ, nhưng nếu như anh có thể buông tay, thì đã không có kết quả như ngày hôm nay.

Mấy ông lão bắt đầu trầm mặt.

"Cậu bé này, cá tính thật giống ông cậu, nhớ năm đó, ông cậu cũng chỉ vì bà nội cậu mà ngay cả Long Môn cũng từ bỏ." Tình cảnh lúc ấy, vẫn như hiện rõ trước mắt.

Long Tĩnh nhìn mấy ông lão, sau cúi đầu thật sâu, mấy vị trưởng bối này, khi anh thay thế anh Hai, tiếp nhận Long Môn, vẫn luôn phụ trợ anh, trợ giúp anh cho đến tận bây giờ. Nếu như không có bọn họ, anh cũng không có biện pháp trong khoảng thời gian nhanh như vậy có thể nắm vững Long Môn, chứ đừng nói gì đến dẫn dắt các anh em trong Long Môn.

Anh xem họ như người thân trong gia đình, cho nên, lời đồng ý của bọn họ đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng.

"Nếu nhất quyết như vậy, về sau có gặp chuyện gì chớ tìm chúng tôi cầu cứu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cứu các người."

"Cám ơn các ông."

"Hừ." Nếu như không đồng ý lời cậu ấy, cậu ta cùng với ông cậu ấy là một dạng, có khả năng ngay cả Long Môn cậu ấy cũng không cần, vậy không phải khiến bọn họ thêm cực khổ sao?

Nhớ năm đó, bọn họ làm trâu làm ngựa giúp việc cho Long Môn, còn phải để tâm đi van nài lão già kia trở lại, bọn họ bây giờ lớn tuổi rồi, tinh thần và thể lực cũng không còn như trước, càng không thể làm lại việc giống năm xưa.

Cho nên, tên nhóc này cùng cô gái kia, nên cầu nhiều phúc đi! Mấy ông già nhất trí gật đầu, nhiều năm ăn ý, ngay cả ý nghĩ cũng giống nhau, một hành động cũng không bỏ xót.

Bị giam trong biệt thự lớn này đã gần một tháng, vết thương trên người Hàn Bích La rốt cuộc cũng chịu khép lại, để lại một vết sẹo màu hồng, in rõ trên cái bụng trắng như tuyết của cô, trông thật đáng sợ.

Chắc cũng đến lúc Long Tĩnh nên dừng lại hành động xấu hổ kia?

Cô nghĩ, thời gian sao lại qua nhanh như thế thoáng cái đã tới giờ thay thuốc rồi

Dù nghĩ vậy, nhưng mặt khác, tận đáy lòng cô rất mong anh xuất hiện.

Cô không phải là không nhận ra, từ ngày nhìn thấy sự khổ sở trong mắt anh, cô không thể bày ra vẻ trẻ con như trước nữa, không thể không quan tâm đến anh.

Kể từ đó, cô càng thêm lo lắng.

Cô thà rằng anh hận cô, thà rằng anh không để ý đến cô, cũng không hi vọng anh giống như bây giờ, đối với cô làm ra những hành động mập mờ. Ít nhất, khi anh hận cô, tuy có làm cô đau nhưng loại đau này, có thể khiến cô thu hồi tình cảm của mình.

Không khí mập mờ giữa hai người, lần nữa đã trêu chọc cô, làm trái tim cô không chút nào yên ổn, cô có dự cảm, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn cô sẽ không thể nào điều khiển được trái tim mình nữa, không cách nào khống chế tình cảm của mình.

Ai nói còn trẻ thì tình cảm sẽ không lâu dài? Cũng bởi vì còn trẻ, nên tình cảm là ngây thơ nhất, sâu sắc nhất, cho nên, cô mặc kệ sẽ ép buộc mình như thế nào, nên quên đi tất cả, đem tất cả quá khứ, chôn sâu vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ, nếu không thể quên được, thì sẽ cùng anh nhớ tất cả.

Bởi vì, đó là tất cả hạnh phúc, tất cả vui vẻ mà cô có được.

Cô quá hèn nhát, lý trí bảo cô phải tránh xa anh, vĩnh viễn tránh xa những nơi có khả năng cùng anh tiếp xúc, mà vẫn có thể yêu anh như xưa, trong khi đó trái tim lại kêu gào yêu cầu cô phải dũng cảm một chút, có lẽ anh vẫn còn tình cảm với cô, anh vẫn thích cô, tựa như. . . . . .tám năm trước.

Cô quá chú tâm suy nghĩ, nên chẳng hay biết từ lúc nào bên giường xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Ánh mắt Long Tĩnh rơi vào người con gái đang nằm co rúc trên giường, trước kia, khi cô cảm thấy sợ hãi hoặc không có cảm giác an toàn đều sẽ đem mình cuộn chặt lại, núp trong góc giường, không ngờ thói quen này, cho đến bây giờ cô vẫn không thay đổi.

Nếu lời nói không thay đổi, như vậy bây giờ, cái gì đang làm cô sợ hãi? Hoặc là, vì sao cô lại không có cảm giác an toàn?

Ngay sao đó, anh tắt sạch tất cả đèn trong phòng, phòng lớn như thế, trong nháy mắt trở nên tối tăm, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ xuyên qua.

Anh ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy, bởi vì quá tối mà cô đang ngước đầu lên.

Dù ở trong một mảng tối đen nhưng con ngươi cứ như phát sáng, phát ra loại tia sáng làm người ta mê muội, cô không biết, cô quyến rũ như thế nào, vẻ đẹp của cô, khiến người khác điên cuồng cỡ nào.

Như có một sức hút mãnh liệt, hút anh đến bên giường, đến gần cô.

Chỉ có một chút tia sáng, căn bản là không có cách nào làm người ta thấy rõ chuyện đang xảy ra ở xung quanh, Hàn Bích La đề phòng lui về phía sau, nhưng một bàn tay đã nhanh chóng bắt cô lại không cho cô như ý, cô không cách nào tránh né.

Cô run lên, nhưng lại quật cường không để cho mình hốt hoảng, không cho chúng hiện ra trước mặt anh.

Bàn tay chậm rãi di chuyển men theo cổ tay, đi đến má cô cẩn thận cọ xát, từng chút, từng chút, di chuyển thật dịu dàng, khiến nhịp tim cô hoàn toàn rối loạn, ý định muốn chạy trốn, tránh né, hoàn toàn biến mất.