Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 66: Xem mắt




"À đúng rồi, ngoài ra còn một việc khá kỳ quặc, trong dạ dày nạn nhân trừ ít chất lỏng còn chưa tiêu hóa ra thì không phát hiện bất kỳ đồ ăn nào khác. Phải biết rằng một bữa cơm chúng ta ăn cần hai đến ba tiếng để hoàn toàn đi từ dạ dày đến ruột non rồi đại tràng, nếu ăn nhiều hoặc là thứ không dễ tiêu hóa như lòng trắng trứng, thời gian tiêu hóa sẽ lâu hơn, nói cách khác nếu muốn dạ dày rỗng tuếch, e là phải trên năm tiếng đồng hồ không ăn gì, nghĩa là ngoại trừ buổi tối chúng ta đi ngủ, đến bảy tám tiếng sáng hôm sau, dạ dày mới không có gì, chứ khoảng cách giữa các bữa ăn trong ngày chưa chắc bảo đảm dạ dày tiêu hóa hết." Pháp y Lưu nhắc tới một việc, "Huống chi vào ban ngày giữa hai bữa cơm không ăn vặt hay trái cây cũng rất ít thấy. Cho nên trong dạ dày nạn nhân chỉ còn chút chất lỏng, ngoài ra không còn gì khác chỉ có hai khả năng, hoặc là cậu ta bị hạ độc hoặc tự uống thuốc độc vào sáng sớm, căn bản không kịp ăn gì; hoặc là trước khi cậu ta trúng độc không có điều kiện hoặc cơ hội ăn uống."

"Nếu trúng độc vào sáng sớm tinh mơ, hung thủ đến công viên xử lý thi thể vào thời điểm đó hình như không được thực tế, muốn giấu thi thể cả một ngày, độ nguy hiểm cũng rất cao, nhất là khi nếu thân phận nạn nhân là học sinh cấp ba Đoạn Phi Vũ mà chúng ta phỏng đoán, khả năng này lại càng nhỏ." Nghe pháp y Lưu nói xong, Đới Húc không khỏi nhíu mày, "Vậy thì tôi thà tin tự nạn nhân uống thuốc độc trong lúc bụng rỗng, nếu bị hạ độc mà trong tình huống nạn nhân đã lâu không ăn gì thì cũng quá lạ."

"Khả năng tự uống thuốc độc cũng không giải thích được." Phương Viên nói, "Nếu là kịch độc, chết ngay lập tức, chẳng lẽ nạn nhân tự chạy đến bên hồ, sau khi cột bao cát và tạ tay vào người rồi uống thuốc độc, đến lúc độc phát tác thì rơi xuống hồ sao? Khả năng này quá gượng ép bởi vì không có cách nào đảm bảo cả quá trình sẽ thuận lợi cả. Nếu là độc mạn tính thì càng không thể, độc mạn tính phát tác rất chậm, nạn nhân không thể chắc chắn bản thân sau khi chết mới vào nước, lỡ chưa chết đã bị chết đuối thì sao?"

"Cô cậu phân tích đều đúng, cho nên tôi mới cảm thấy chi tiết này khá thú vị." Pháp y Lưu gật đầu tán đồng, những điều Đới Húc và Phương Viên nói cũng là nguyên nhân ông cảm thấy việc dạ dày nạn nhân trống rỗng quá kỳ quặc, "Có điều bây giờ đoán mò cũng vô dụng, đợi kết quả phân tích độc tính ra là biết."

"Cần bao lâu mới có kết quả?" Đới Húc hỏi.

Pháp y Lưu suy nghĩ: "Chắc sáng mai. Chúng tôi đoán thành phần của chất lỏng kia khá phức tạp, cho nên định làm kỹ phân tích, sáng mai sẽ cho cô cậu kết luận. Không ảnh hưởng đến tiến độ đúng không?"

"Không ảnh hưởng, bên chúng tôi cũng có rất nhiều chuyện phải chờ đến sáng mai mới đi làm được." Đới Húc vội trả lời. Trong vụ án này không chỉ có họ sốt ruột, các chuyên ngành khác cũng thấy áp lực, anh thà mỗi bước đều cẩn thận chuẩn xác chứ không lo chạy theo hiệu suất.

Rời khỏi chỗ của pháp y Lưu đã 21:30, sau khi xác nhận buổi tối ở cục không còn chuyện gì cần họ giải quyết trong đêm, Đới Húc gọi Phương Viên cùng trở về. Bận rộn cả một ngày bọn họ đều rất mệt, từ sáng sớm khảo sát địa hình công viên, hơn nửa ngày đứng trên thuyền hứng gió, vất vả lắm đến chiều mới có thu hoạch, họ còn phải tiếp tục bôn ba khắp nơi, bây giờ cơ thể như muốn rã rời.

Phương Viên cũng rất mệt, có thể về nhà nghỉ ngơi là chuyện đáng mừng, vì thế cô không nói hai lời lập tức mặc áo khoác, dọn dẹp đồ đạc của mình rồi cùng Đới Húc ra khỏi văn phòng, mãi đến khi xuống lầu, cô mới phát hiện bản thân không thể về nghỉ ngơi. Tối hôm trước cô đã hứa đi xem mắt vơi mẹ Phương, qua một ngày bận rộn, chuyện đó gần như đã bị cô gạt đi, nếu không phải mới cầm di động, thấy mẹ Phương nhắn tin nhắc nhở, e là cô đã hoàn toàn quên mất.

Nếu đã đồng ý, công việc hôm nay cũng giải quyết xong, cho người ta leo cây không tốt lắm. Thứ nhất cô sẽ không giải thích với mẹ Phương được, mẹ Phương càng không thể nói chuyện với chồng mình, quay đầu sẽ tính món nợ này lên đầu cô. Thứ hai đối tượng xem mắt kia cũng vô tội, có lẽ từ đầu đến cuối người ta không hề hay biết Phương Viên kháng cự chuyện này cỡ nào, từ phép lịch sự không thể bỏ người ta chờ ở đó cả buổi tối.

Cho nên cuối cùng vẫn phải đi một chuyến, nếu đối phương thấu tình đạt lý, cô chỉ cần nói rõ suy nghĩ của mình để đối phương biết cô bài xích chuyện xem mắt này thế nào, sau này mọi người cứ coi như không quen biết nhau, ai có cuộc sống riêng của người đấy thì không gì tốt hơn. Lỡ đối phương là người không ra gì, vậy càng tốt, dù gì với áp lực và độ mệt mỏi hiện giờ, Phương Viên tin chắc cô sẽ giải quyết nhanh chóng.

Lễ phép khách sáo là với người bình thường, còn với kẻ không đàng hoàng, trước giờ cô không phải người tốt bụng mấy.

Đương nhiên cô còn phải nói chuyện đi xem mắt này với Đới Húc. Tối qua lúc mẹ Phương gọi điện cho cô vốn đã rất trễ, sáng nay vừa dậy đã bù đầu làm việc, hơn nữa Đới Húc còn gánh rất nhiều áp lực trên vai, cô mãi không tìm được cơ hội nói với anh, về sau bản thân cũng quên mất chuyện này, bây giờ Đới Húc gọi cô cùng về nhà, về công về tư cô đều phải cho Đới Húc biết.

Vì thế lúc xuống lầu, Phương Viên gọi Đới Húc lại, kể cho anh nghe "quả bom" mẹ Phương ném hôm qua, lúc kể cô vô cùng xấu hổ, dù sao cũng mới làm việc xong, ngày mai cũng còn rất nhiều chuyện phải hoàn thành, đang là thời điểm bận đến chân không chạm đất, bản thân còn đi xem mắt, đúng là không còn gì để nói.

Không ngờ Đới Húc không có phản ứng gì đó, thản nhiên gật đầu, còn chủ động đưa ra yêu cầu lái xe chở Phương Viên tới chỗ hẹn, Phương Viên vào trong xem mắt, anh ở ngoài chờ.

Vừa nghe vậy, Phương Viên lập tức xua tay: "Không được đâu, anh như thế em ngại lắm."

"Tôi sẽ không vào quấy rầy em xem mắt, chỉ chờ trong xe thôi, em không cần sốt ruột." Đới Húc hiểu lầm Phương Viên cảm thấy bản thân đi theo phá rối việc cô xem mắt nên mới từ chối, vội giải thích.

Phương Viên vừa nghe liền biết Đới Húc hiểu lầm mình, cũng vội nói: "Em không có ý đó, em chỉ cảm thấy mình đi xem mắt tại thời điểm quan trọng như vậy quá kỳ cục. Nếu còn ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của anh, bắt anh ở ngoài chờ em thì em đúng là quá đáng!"

"Bây giờ sắp 22:00 rồi." Đới Húc nhìn đồng hồ, "Hai người nói chuyện mấy câu, ăn một chút, đâu ra đấy thì chắc chắn cũng hơn 23:00. Sau khi kết thúc em định về nhà bằng cách nào? Nhờ người ta chở em về hả?"

"Đương nhiên là không, bản thân em không có ý đó, hơn nữa còn là người lạ lần đầu gặp, sao em có thể nhờ người khác chở về, thà tự em về còn an toàn hơn." Phương Viên lập tức lắc đầu. Đồng ý xem mắt với người lạ đã vượt quá khả năng tiếp nhận của cô, còn bảo cô nhờ đối phương chở mình về nhà lúc nửa đêm sao? Chuyện này nói thế nào cũng không ổn!

"Vậy làm theo ý của tôi đi, để một mình em về tôi cũng không yên tâm." Đới Húc mỉm cười, trực tiếp đưa ra quyết định.

Phương Viên biết anh đã nói như vậy thì bản thân không thể xoay chuyển, cho dù nói tiếp, cùng lắm bề ngoài Đới Húc sẽ đồng ý, thậm chí làm bộ lái xe đi, nhưng thực tế anh sẽ lái xe quay lại. Một khi đã vậy thì thà đồng ý, dù sao chuyện này xét đến cùng cũng xuất phát từ lòng quan tâm cô, cô không phải loại người không biết điều.

Chỗ hẹn đúng là khá gần Cục Công An, lái xe qua chỉ mất mười phút. Đới Húc chở Phương Viên tới nhà hàng đó, vừa đúng 22:00, anh dừng xe lại, nói với Phương Viên: "Vừa đúng giờ."


Phương Viên lại không vội xuống xe, nửa đùa nửa thật nói: "Em đến trễ nhiều khi sẽ khiến đối phương cảm thấy em không phải người đúng giờ, có ấn tượng xấu về em, thế em không phải đỡ mệt hơn sao?"

Đới Húc chỉ cười, tuy từ lúc đưa Phương Viên tới đây xem mắt anh luôn giữ thái độ ôn hòa, bình tĩnh đến mức không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn không khó phát hiện anh không hề vui.

Ngồi trong xe thêm mười phút, Phương Viên mới thản nhiên bước vào nhà hàng kia, hỏi nhân viên đứng ở quầy bar: "Chào anh, xin hỏi Dương Chí Viễn đặt bàn nào?"

Nhân viên xác nhận lại, trả lời: "Khu số hai ở lầu hai, lên lầu quẹo trái rồi quẹo phải là đến."

Phương Viên cảm ơn, đi thẳng lên lầu hai, vừa đi vừa thầm oán giận, rõ ràng lầu một có nhiều bàn trống như vậy sao cứ phải chạy lên lầu hai chứ, hại cô phải leo bộ thêm một lầu.

Vừa nghĩ vậy, cô lại cảm thấy bản thân không nói lý lẽ, đối phương chọn nơi riêng tư như vậy xuất phát điểm không xấu, chẳng qua bản thân không trong mong vào buổi xem mắt này, thậm chí là bài xích, cho nên dù người ta tốt cỡ nào với cô cũng vô dụng.

Lên lầu hai, ở đây ít người hơn lầu một, phóng mắt nhìn thì chỉ có hai ba bàn có người ngồi, hơn nữa còn cách nhau rất xa, Phương Viên theo sự chỉ dẫn đến khu vực số hai, ở đó có một nam thanh niên đang ngồi. Người kia đang buồn chán đùa nghịch ly trà trên bàn, vừa nghe tiếng động liền ngẩng đầu, thấy là Phương Viên, lập tức buông ly trà, đứng lên.

"Chào em, em là Phương Viên đúng không? Anh là Dương Chí Viễn." Nam thanh niên chờ Phương Viên tới gần, chủ động vươn tay chào hỏi, còn tự giới thiệu.

Phương Viên thấy thế chỉ đành vươn tay, cầm nhẹ tay đối phương: "Chào anh, tôi là Phương Viên."

Nam thanh niên trông khoảng 25-26 tuổi, cao 1m80 nhưng rất gầy, da trắng nõn, có lẽ cũng vì làn sa quá trắng nên tóc anh ta trông có vẻ nâu sẫm, uốn nhẹ. Bề ngoài người này thoạt nhìn không quá xuất sắc nhưng không tính là xấu, cặp mắt kính trên mặt giúp tôn lên vẻ lịch sự nhã nhặn.

Phương Viên khá ngạc nhiên với Dương Chí Viễn, nghe mẹ Phương kể về gia cảnh của anh ta, cô vốn liên tưởng đến hình tượng cậu ấm, phú nhị đại nhiều tiền cao ngạo, không ngờ anh ta thế mà trông như thư sinh, thậm chí y như mọt sách.

"Ngại quá, tôi mới xong việc ở đơn vị nên đến muộn, không để anh chờ lâu chứ?" Thấy đối phương khách sáo như vậy, Phương Viên cũng khách sáo.

Dương Chí Viễn vội xua tay: "Không không, đều do anh không suy xét đến công việc của em, người nên xin lỗi là anh mới đúng."

Phương Viên cười cười, không biết có thể tiếp tục nói gì, thầm thở dài.

Vốn tưởng đối phương là kẻ vênh vênh váo váo, bản thân sẽ có lý do phủi tay chạy lấy người, kết quả không ngờ Dương Chí Viễn lại là người như vậy, đúng là khiến cô nghẹn lại, tên đã lên dây không thể bắn!