Kha Hữu Lợi không muốn kể không có nghĩa Hồng Thanh cũng không muốn kể, trông bà ta rất muốn nói nhưng Kha Hữu Lợi quá biết ý đồ của bà ta, trước khi bà ta mở lời đã giành quyền nói trước.
"Hồng Thanh, Tiểu Văn xảy ra chuyện như vậy, chúng ta vẫn nên quan tâm chuyện của thằng bé trước có được không? Tôi biết cách nhìn của bà về Hồng Thanh, chuyện đó tôi cũng không tha thứ cho bà ta, nếu bây giờ Tiểu Văn không xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho con trai mình, nhưng Tiểu Văn không còn nữa rồi, điều tôi hy vọng nhất chính là bắt tên hung thủ giết hại Tiểu Văn, phán hắn tử hình, có thể Tiểu Văn ở suối vàng nếu biết cũng có thể nhắm mắt. Thật ra hai chúng ta đều biết Ngô Thư Cầm có phải loại người sẽ giết Tiểu Văn không, nếu bà ta thật sự độc ác tới mức đó, trước đây bà ta đã không cho Tiểu Văn uống chút thuốc ngủ, bà ta là y tá trong bệnh viện, muốn trộm cái gì để giết Tiểu Văn mà không được chứ?"
Hồng Thanh vốn lộ vẻ căm hận, có điều sau khi nghe Kha Hữu lợi nói, bà ta cũng không nói gì thêm, chỉ trừng mắt nhìn Ngô Thư Cầm, nghiến răng nghiến lợi: "Chị đừng hòng giở trò gì ở dưới mí mắt của tôi, tôi gặp chị là thấy phiền lòng rồi, trong mắt con trai tôi, sau đó là ba của con trai tôi, kể cả tôi, mẹ con hai người đều là đồ độc ác! Chuyện giết người có thể mẹ con hai người không dám làm nhưng con chị kéo một đám lưu manh tới vây đánh chúng tôi, bây giờ chị còn mặt mũi ở đây giả làm vợ hiền chăm sóc Kha Hữu Lợi, Ngô Thư Cầm, da mặt chị rốt cuộc dày đến mức nào hả? Chị mau cút đi, bằng không cứ tiếp xúc với chị, tôi sẽ không nhịn được cơn giận, nói không chừng xúc động sẽ làm gì đó, đến khi ấy đứa con trai kia của chị không che chở được chị đâu."
Ngô Thư Cầm cúi đầu làm như không nghe thấy.
Kha Hữu Lợi trầm mặc không nói gì coi như cũng đồng tình với lập trường của Hồng Thanh.
Ngô Thư Cầm im lặng một hồi rồi thật sự đứng dậy, lặng lẽ đóng nắp hộp cơm giữ nhiệt, sau đó nói với Kha Hữu Lợi: "Hữu Lợi, việc đã qua là lỗi của tôi, bản thân tôi cũng rất hối hận, ông đánh tôi mắng tôi tôi đều chấp nhận, đó là cái giá tôi phải trả. Học Hải không hiểu chuyện, tôi sẽ bảo nó đến nhận lỗi với ông. Ông không muốn nhìn thấy tôi, vậy tôi đi trước, không ở đây làm chướng mắt ông nữa. Canh để đó, uống vào rất tốt cho sức khỏe, ông giận tôi tôi hiểu, nhưng ông đừng bỏ mặc sức khỏe của mình. Thôi ông nghỉ ngơi đi, tôi... Lát nữa tôi sẽ đến đưa cơm cho ông, tôi đi trước đây."
Dứt lời, bà ta lại đứng bên mép giường nhìn Kha Hữu Lợi. Kha Hữu Lợi quay đầu không thèm nhìn bà ta. Ngô Thư Cầm thở dài, cầm túi của mình, không nói một lời rời khỏi phòng bệnh.
"Xin lỗi, để cô cậu chê cười." Chờ Ngô Thư Cầm thật sự đi rồi, Kha Hữu Lợi mới lên tiếng, "Đều tại tôi cứ mãi lo buôn bán kiếm tiền không quan tâm Tiểu Văn, vốn tưởng tái hôn, vợ sau của mình có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về đối xử tốt với Tiểu Văn, không ngờ... Tôi đúng là có mắt như mù mà!"
Đới Húc và Phương Viên an ủi vài câu, dù gì Kha Hữu Lợi là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi, bọn họ cũng còn công việc khác, không tiện ở lại lâu, vì thế định rời đi.
Trước khi đi, Đới Húc đã sắp tới cửa bỗng quay đầu hỏi Kha Hữu Lợi: "Ông ta thật sự cho rằng vụ án của Kha Tiểu Văn thật sự không liên quan tới Ngô Thư Cầm sao?"
Kha Hữu Lợi gật đầu không chút do dự: "Đúng vậy, tuy Ngô Thư Cầm từng đối xử tệ bạc với Tiểu Văn nhưng dù gì cũng chung sống nhiều năm, bà ấy là loại người gì tôi vẫn biết chút ít, dù không thể nói bà ấy thật sự là người tốt nhưng chuyện giết người lấy mạng bà ấy chắc chắn không thể làm, ngay cả giết gà giết cả bà ấy cũng không dám."
Đới Húc không nói gì thêm nữa, gật đầu, dặn dò Kha Hữu Lợi nghỉ ngơi cho tốt, đúng lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng, anh và Phương Viên ra khỏi phòng bệnh, đến thang máy, định rời khỏi bệnh viện.
Xuống dưới lầu, vừa ra khỏi khu nội trú của bệnh viện, cánh tay của Phương Viên bỗng bị một người kéo lại, cô hoảng sợ, ngước mắt liền thấy thì ra là Ngô Thư Cầm, bà ta chưa đi mà ở dưới lầu chờ, vừa thấy Phương Viên lập tức kéo cô lại, dáng vẻ này chắc chắn là có chuyện muốn hỏi.
"Em gái, à không đúng, cảnh sát Phương! Tôi có thể xin cô cậu vài phút được không? Tôi có lời muốn nói với cô cậu."
Đới Húc dường như không mấy kinh ngạc chuyện Ngô Thư Cầm ở lại chờ họ, cho nên thời điểm Ngô Thư Cầm đột nhiên xuất hiện, anh không hề bị dọa tới nhảy dựng như Phương Viên, nhưng thấy Ngô Thư Cầm cứ lôi kéo Phương Viên, anh hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, bởi vì không đợi anh mở lời hay làm gì, Ngô Thư Cầm đã có hành động tiếp theo.
Sở dĩ nói là hành động bởi vì Ngô Thư Cầm không nói gì với Phương Viên và Đới Húc cả, một tay bà ta nắm chặt cổ tay Phương Viên, hai đầu gối đột nhiên khuỵu xuống quỳ gối trước mặt họ.
Bà ta quỳ không chỉ khiến Phương Viên và Đới Húc hoảng sợ, ngay cả người xung quanh cũng chú ý, bệnh viện vốn là nơi cả ngày đông đúc, đặc biệt đây đang là thời gian xử lý thủ tục nhập viện xuất viện, còn có người thân bạn bè đến thăm, người tới người đi, bây giờ đột nhiên có người quỳ xuống ngay trước cổng lớn, hình ảnh này lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của người qua đường, tất cả đều dừng lại, tò mò nhìn qua, thậm chí có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng nghị luận. Sau khi quỳ xuống Ngô Thư Cầm vẫn không nói câu nào, cứ nắm tay Phương Viên mà khóc.
Giờ thì hay rồi, bà ta vừa khóc, lòng hiếu kỳ của người khác càng nặng, không ít người suy đoán Ngô Thư Cầm và Phương Viên rốt cuộc có quan hệ gì, Đới Húc ở bên có quan hệ gì.
Phương Viên cực kỳ quẫn bách, cô không phải người thích bị chú ý, hiện tại bị rất nhiều người chằm chằm nghị luận, thật sự là khó chịu hơn bị kim đâm, Ngô Thư Cầm lại còn nắm chặt cổ tay cô, còn vô cớ quỳ xuống, đúng là phiền lòng.
"Có chuyện gì bà đứng lên rồi chúng ta từ từ nói, được chưa?" Phương Viên cố giữ bình tĩnh, khom lưng muốn đỡ Ngô Thư Cầm. Kết quả tay còn lại của Ngô Thư Cầm thuận thế kéo cổ tay kia của cô, Phương Viên kéo bà ta mấy cái đều không được, ngược lại hai tay đều bị nắm lấy, eo cũng không thể đứng dậy.
Ngô Thư Cầm vừa lắc đầu vừa khóc lóc. Phương Viên không đứng lên được, kéo cũng không nhúc nhích, quả thật rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đới Húc ở bên cảm thấy cứ vậy không được liền tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay Ngô Thư Cầm, hy vọng có thể kéo bà ta đứng lên, nhưng bất lực là Ngô Thư Cầm đã hạ quyết tâm quỳ dưới đất không đứng dậy, Đới Húc càng kéo, bà ta càng quỳ xuống, chẳng những không kéo được bà ta, bà ta càng dùng sức kéo cánh tay Phương Viên. Ở trước mặt nhiều người như vậy, Đới Húc không thể vòng ra sau bà ta nhấc bà ta lên, chỉ đành từ bỏ.
"Ngô Thư Cầm, bà có chuyện gì thì cứ nói, đừng như vậy được không?" Phương Viên không ngờ Ngô Thư Cầm sẽ làm như thế, rõ ràng bọn họ đã cho bà ta không gian và cơ hội nói chuyện, nhưng bà ta rốt cuộc muốn làm gì? Làm trò như vậy, ngoại trừ khiến những người khác vây xem thì có ích lợi gì?"
"Trời ạ, từng tuổi này còn khóc lóc quỳ xuống, chuyện gì thế? Chắc không phải cô gái kia cướp đàn ông của bà ta chứ?" Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên xem náo nhiệt, thì thầm với người bên cạnh, tuy nhỏ giọng nhưng âm thanh không hề nhỏ, ít nhất là Phương Viên nghe thấy, Ngô Thư Cầm cũng nghe thấy.
Cho nên Ngô Thư Cầm không tiếp tục bù đầu khóc nữa, bà ta ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nói với Phương Viên: "Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô cậu! Cô cậu cứu con trai tôi đi, cô cậu cứu nó đi!"
"À, thì ra là vì con trai..." Xung quanh có người bừng tỉnh, nhưng sau khi bừng tỉnh, bọn họ lại tưởng tượng ra mạch truyện gì thì Phương Viên và Đới Húc không biết.
"Xin lỗi, việc này chúng tôi thật sự không giúp được." Vừa nghe Ngô Thư Cầm nói, Phương Viên lập tức từ chối, "Bà đứng lên trước đi, đứng lên rồi có gì chúng ta từ từ nói được chưa?"
"Không được, cô không hứa giúp con trai tôi, tôi sẽ quỳ đến chết, không đứng dậy!" Ngô Thư Cầm kiên quyết lắc đầu, "Tôi chỉ có một đứa con trai! Nó còn nhỏ, cô cậu không thể thấy chết mà không cứu! Tôi cầu xin cô cậu, giúp tôi đi! Muốn tôi dập đầu với cô cậu cũng được, hoặc là cô cậu muốn tôi làm gì cũng được hết, cho con trai tôi một cơ hội đi, cầu xin cô cậu giúp nó!"
Tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn, đây là cổng bệnh viện, Ngô Thư Cầm vừa nói vậy lập tức được mọi người hưởng ứng, hơn nữa phỏng đoán của người vây xem lại có chênh lệch rất lớn với điều Ngô Thư Cầm muốn biểu đạt.
Phương Viên nhíu mày, không khỏi có suy đoán tiêu cực, cho rằng Ngô Thư Cầm vì muốn cứu con trai mình mà nói chuyện ba phải, cố ý khiến họ cảm thấy xấu hổ, bị buộc phải hỗ trợ, mà một khi đồng ý, bọn họ chẳng khác nào sẽ rơi vào thế bị động.
Thái độ của Đới Húc cũng thay đổi, anh muốn nói chuyện giúp Phương Viên, Phương Viên lại lắc đầu. Tại thời điểm này, trước mặt bao nhiêu người, Ngô Thư Cầm đang sắm vai là nhân vật đáng thương, nếu Đới Húc lên tiếng, với giới tính và thân hình cường tráng của anh, dù nói gì, mọi người đều sẽ nghĩ một người đàn ông lại đi bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối.
"Ngô Thư Cầm, chắc bà biết mình đang nói gì, bà cũng biết tình huống của Ngô Học Hải thế nào, chuyện này chúng tôi không giúp được, cũng sẽ không giúp, nếu bà còn muốn nói chuyện tử tế thì đứng lên đi, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện, càn quấy như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả." Phương Viên cau mày nói.
Ngô Thư Cầm lại chỉ lắc đầu, bò về phía trước, tiếp tục cầu xin Phương Viên: "Con trai tôi còn là trẻ con, nó còn nhỏ, đời nó còn dài, không thể cứ bị hủy hoại như vậy! Cô cậu sao có thể trơ mắt nhìn tương lai một đứa bé bị hủy hoại chứ! Cô cậu giúp con trai tôi, cứu nó, giúp nó đi!"
Khuôn mặt Phương Viên lúc này đã hoàn toàn nhăn chặt, những lời cô nói chỉ đơn giản là hy vọng bà ta đừng tiếp tục gây chuyện. Kết quả Ngô Thư Cầm nghe hiểu lại không để ý.
Phương Viên thật sự không còn kiên nhẫn, cố ý lớn giọng cho mọi người cùng nghe: "Ngô Thư Cầm, đầu tiên, con trai bà Ngô Học Hải đã mười chín tuổi, không phải trẻ con, cậu ta đã là người trưởng thành. Thứ hai, cậu ta và một đám lưu manh đánh gãy xương người chồng tái hôn của bà đến mức phải nhập viện, đây là sự thật không thể thay đổi. Chúng tôi là cảnh sát, phải làm việc theo quy định, hành vi của con trai bà vi phạm pháp luật, dù bà có cầu xin thế nào cũng không thể miễn trừ trách nhiệm cho cậu ta."