Đới Húc chỉ gật đầu, không định hỏi nhiều về vấn đề này. Lần này Cát Niệm Lôi rất tự giác, chủ động kể Đới Húc và Phương Viên nghe.
"Mới mấy ngày trước gặp nhau, tôi thấy cô ấy không có tinh thần, nên hỏi sao vậy, có phải gặp khách hàng khó tính hay không. Chắc anh chị không biết, nghề MC nghe thì rất thú vị, nhưng thực tế lại không dễ làm chút nào. Trước đây cô ấy có nói với tôi, cô ấy từng gặp một cô dâu sợ cô ấy đẹp hơn, bảo cô ấy ngày đó mặc đồ quê mùa một chút. Nói chung là khách hàng kỳ lạ nào cũng có. Hôm ấy tôi thấy sắc mặt cô ấy không tốt, vừa hỏi mới biết Loan Thượng Chí chết rồi, hơn nữa còn chết rất thảm, nghe nói là không toàn thây hay sao ấy. Cô ấy vừa nghĩ tới là đau lòng, cả đêm ngủ không ngon giấc, sắc mặt tốt mới lạ. Lúc mới biết tôi cũng bị dọa cho nhảy dựng, trước giờ mấy vụ người chết chỉ xem trong TV hay sách thôi, người sống sờ sờ bên ngoài đột nhiên chết theo kiểu này tôi đúng là chưa từng gặp, nên lúc đầu cũng rất sợ, nhưng nghĩ lại, có thể do ông trời cũng không thích hắn. Do vậy tôi không quá để bụng, chỉ an ủi Vương Nghiên Nhã vài câu rồi thôi."
"Dù nói thế nào Loan Thượng Chí cũng là bạn thời đại học của cô, cậu ta đột nhiên gặp nạn, cô không đồng tình sao?" Phương Viên cảm thấy đối với chuyện Loan Thượng Chí chết, Cát Niệm Lôi quá máu lạnh.
"Bạn đại học của tôi rất nhiều, ai tôi cũng phải đồng tình hết hả? Chị nghĩ tôi là gì? Vĩ nhân bác ái à? Tôi không có tình yêu bao la như vậy. Tự hắn không biết gây chuyện gì mà chuốc tới họa mất mạng, liên quan gì tới chúng tôi! Tại sao chúng tôi phải giả mù sa mưa đồng tình?"
"Vậy chị có khuyên Vương Nghiên Nhã nén bi thương hay không?" Đới Húc hỏi.
"Chuyện này còn cần tôi khuyên sao? Tôi thấy cô ấy nghĩ rất thoáng, ngoại trừ ngủ không ngon ăn không được thì chẳng ảnh hưởng gì cả. Nói không chừng hiện giờ cô ấy chỉ đang lo cho tương lai của mình thôi, trừ khi tìm được đối tượng mới, nếu không cứ chờ chất lượng cuộc sống giảm xuống đi." Cát Niệm Lôi hừ một tiếng.
"Trước đây khi Vương Nghiên Nhã và Loan Thượng Chí đến với nhau chắc khiến nhiều người hâm mộ lắm đúng không? Các bạn học nam có phải cũng rất hâm mộ không?"
"Hừ, đàn ông mà, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, có mắt như mù! Ngoại trừ nhìn chằm chằm bề ngoài của phụ nữ thì còn biết để ý cái gì? Cho dù đối phương chỉ là bao cỏ, là gối thêu hoa, chỉ cần xinh đẹp, bọn họ cũng nhìn người ta tới chảy nước miếng, đi theo nịnh bợ."
"Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, thiếu nữ các cô không phải cũng thích nam minh tinh sao? Cũng như nhau thôi, không cần công kích như vậy." Đới Húc nằm trong nhóm "suy nghĩ bằng nửa người dưới" bị Cát Niệm Lôi mắng, bất lực giải thích một câu, lại thuận miệng hỏi, "Cô có bạn trai chưa?"
Cát Niệm Lôi lắc đầu: "Chưa, tôi không vội, tôi định có sự nghiệp trước rồi mới nghĩ tới việc có gia đình. Tôi bây giờ chỉ mới là nghiên cứu sinh, tương lai vẫn còn sự nghiệp phải xây dựng. Cho nên trước mắt không có hứng thú với mấy chuyện tình cảm."
Sau vấn đề của Đới Húc, hai bên dường như không còn tìm được đề tài, vì thế đều im lặng. Cuối cùng, là Phương Viên phá vỡ sự im lặng này: "Cô đang học ngành gì?"
Phương Viên lắc đầu, tỏ vẻ mình chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác. Dù gì cũng không còn chuyện để tìm hiểu, vì thế Phương Viên và Đới Húc nói câu cảm ơn, sau khi để lại cách liên lạc, từng người rời đi.
Cát Niệm Lôi vội vàng đi trước, hình như còn có việc, dù một giây cũng không muốn ở lâu với hai người họ, cứ như ở thêm một lát, hai người sẽ biến thành chó điên nhào qua cắn xe cô ta. Do vậy, Phương Viên và Đới Húc cố ý đi chậm lại, mãi đến khi cô ta rời khỏi sân vận động, bọn họ mới cất bước đi về phía cổng trường.
"Theo anh Cát Niệm Lôi kia đang che giấu cái gì?" Mãi đến khi rời khỏi trường đại học, Phương Viên mới nói ra thắc mắc của mình, hi vọng Đới Húc có thể dẫn dắt, "Ngay từ đầu thái độ của cô ta đã có chút mâu thuẫn, giống như muốn mượn cơ hội này nói chuyện với chúng ta. Nhưng đến bây giờ, em nghĩ lại cô ta nói, lại cảm thấy cô ta chẳng cung cấp thông tin quan trọng gì, lần nào em cũng có cảm giác cô ta chỉa mũi giáo về hướng Vương Nghiên Nhã, nhưng cô ta lại không nói rõ ràng, cứ như đã biết gì đó, lại giấu trong lòng không dám nói, hoặc là không muốn nói ra. Qua cuộc đối thoại với cô ta, ngoại trừ việc chán ghét Loan Thượng Chí cô ta không che giấu, những vấn đề khác em không phán đoán được."
Đới Húc thở dài, gật đầu: "Xem ra giảng viên ngày xưa khá hiểu Cát Niệm Lôi. Cô ta quả thật có chuyện muốn nói với chúng ta, ý đồ muốn che giấu thứ gì đó cũng rất rõ ràng, chỉ cần chú ý là phát hiện được. Nhưng rốt cuộc cô ta đang che giấu cái gì, nói chuyện giúp ai, vấn đề này tạm thời còn khó nói. Tạm thời chúng ta cứ gác nó sang một bên đi, nói chung trước khi biết cô ta đang bảo vệ ai, tốt nhất đừng rút dây động rừng."
"Loan Thượng Chí học đại học ở thành phố A, sau khi tốt nghiệp liền được gia đình cho ra nước ngoài. Khi ra nước ngoài, ở thành phố A này chỉ có bạn học và bạn gái, phạm vi xã giao tương đối hẹp. Theo những chi tiết chúng ta hiện có, cái chết của Loan Thượng Chí chắc chắn do thù hận gây nên, vậy mối thù này chắc chắn xảy ra trong các mối quan hệ của cậu ta ở thành phố A." Phương Viên chải chuốt suy nghĩ của mình, "Một bên là bạn học, một bên là bạn gái, cả hai đều có thể xảy ra mâu thuẫn. Có thể là vì trước đây Loan Thượng Chí đồng y chuyện mở công ty, mọi người cùng kiếm tiền, kết quả lại lật lọng khiến bạn bè không vui. Cũng có thể sau khi ra nước ngoài, Loan Thượng Chí có đối tượng mới, muốn chia tay với Vương Nghiên Nhã, Vương Nghiên Nhã cảm thấy mình không còn đường lui, nên muốn trả thù ba mẹ Loan Thượng Chí."
"Em nói thế không sai, nhưng có một điểm cần phải chú ý, đó là lần này Loan Thượng Chí bí mật về nước, ngay cả gia đình cậu ta cũng không biết, nhưng hung thủ lại có thể có kế hoạch như vậy, chứng tỏ hắn nằm trong số những người biết Loan Thượng Chí về nước, cho nên đã có chuẩn bị từ sớm." Đới Húc cũng suy tư, "Nếu vậy, quan hệ giữa Loan Thượng Chí và hung thủ nhất định rất thân thiết, hơn nữa còn thân thiết tới mức khiến cậu ta tiết lộ hành trình của mình. Đương nhiên, nếu nói về điểm này, dù là Vương Nghiên Nhã hay những người muốn cùng cậu ta mở công ty cũng có hiềm nghi. Bạn của Loan Thượng Chí có nói Loan Thượng Chí tự thừa nhận trước khi giảng hòa, mọi người đã từng cãi lộn một lộn một trận, mãi đến sau này đối phương chủ động giảng hòa, hai bên mới xóa tan hiềm khích, vui vẻ lại như lúc đầu. Tôi cảm thấy bản thân chuyện này cũng có một vài vấn đề."
"Loan Thượng Chí chắc chắn rất tin tưởng người kia, cảm thấy đối phương không thể làm ra chuyện hại mình." Từ nội dung Đới Húc phân tích, Phương Viên đi đến kết luận.
"Đúng vậy, có điều lòng tin giữa con người hình thành từ đâu, vấn đề này cũng rất khó nói. Có khi lòng tin giữa người và người thành lập trên cơ sở tình cảm, tình cảm càng sâu đậm, lòng tin càng lớn. Đương nhiên, cũng có khả năng khác, ví dụ như lòng tin xuất phát từ tâm lý áy náy." Nói tới đây, Đới Húc quay đầu nhìn Phương Viên, thấy cô có vẻ mơ màng, liền tiếp tục, "Nếu vì một chuyện con người ta cảm thấy áy náy với đối phương, sau khi được thông cảm, bản thân sẽ có cảm giác muốn bồi thường, tin tưởng mù quáng vào người khiến mình áy náy."
"Đối với Loan Thượng Chí cả hai đều có khả năng, đặc biệt là cảm giác áy náy, dù là Vương Nghiên Nhã hay bạn học bị cậu ta làm thất vọng đều như nhau."
"Tạm thời gạt những vấn đề này sang một bên, không suy xét nữa, chỉ nghĩ tới một vấn đề." Đới Húc búng tay, kéo suy nghĩ của Phương Viên càng đi càng xa trở về, "Tại sao lại là công viên trò chơi?"
"Sao lại không thể?" Phương Viên không biết tại sao anh lại có câu hỏi như vậy.
"Em nghĩ đi, công viên trò chơi người đông, nhân viên và du khách rất nhiều, muốn giấu xác ở nơi như thế có lẽ cần có đồng lõa hỗ trợ, khả năng bại lộ tăng cao. Trong công viên trò chơi có rất nhiều cameras, đặc biệt là chỗ nhà ma. Đúng lúc mấy hôm đó cameras theo dõi bị hỏng, làm sao hung thủ biết được chuyện này? Nếu biết, sao hắn biết được? Nếu không biết, tại sao hắn vẫn chấp nhận nguy hiểm, một hai phải giấu hộp sọ vào trong đó? Rốt cuộc hắn hi vọng hộp sọ kia bị phát hiện hay không bị phát hiện đây?"
Phương Viên ngẩn ra. Đúng vậy, sau khi xác minh thân phận người chết, bọn họ liền theo đó mà điều tra, thế mà quên quay đầu nghĩ lại nghi vấn lúc đầu. Tại sao lại là nhà ma trong công viên trò chơi?
Từ lúc phát hiện phần thân của thi thể, từ hiện trường được xử lý có thể thấy hung thủ rất cẩn thận xử lý phần thân nạn nhân. Hắn lợi dụng phân chuồng đẻ tăng tốc độ hư thối của thi thể, ý đồ tiêu hủy chứng cứ, hoặc là ít nhất có thể làm rối cảnh sát. Nếu phần thân đã được xử lý như vậy, tại sao phần đầu bị cưa xuống, sau khi lột da lột thị, hung thủ lại cố ý đưa nó từ vùng nông thôn hẻo lánh đến thành phố, còn tìm mọi cách giấu trong nhà ma của công viên trò chơi? Cho dù vì quá căm hận Loan Thượng Chí, mong cậu ta chết không toàn thây, hung thủ cũng có thể tìm cách khác ít tốn sức mà ổn thỏa hơn để xử lý. Hắn mạo hiểm như vậy, chẳng lẽ điều này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Rất nhiều kẻ giết người đều xử lý trong thầm lặng, không cho ai chú ý. Trong vụ án lần này, hộp sọ giấu ở công viên trò chơi nếu bị du khách phát hiện, sau đó báo án, chắc chắn sẽ gây ra một vụ chấn động, hung thủ làm vậy chẳng phải tự tăng thêm độ nguy hiểm cho mình à?
Sau khi tìm hiểu được nhiều manh mối, cách xử lý khoa trương này ngược lại khiến người ta càng cảm thấy kỳ lạ.