Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 62




Gia đình của Tô Mộc Hề không được êm ấm cho lắm, ba cô có tật nghiện rượu, mê hút thuốc, mỗi lần uống say đều ra tay  đánh người, cả cô lẫn mẹ đều từng bị đánh. Mỗi lần bị đánh, mẹ đều nhốt cô ở ngoài cửa, một mình ở trong phòng chịu đòn.

Khoảng thời gian đó, Tô Mộc Hề khi còn nhỏ rất hay đứng khóc ngoài cửa, cô thà bị bố đánh cùng mẹ chứ không muốn mẹ chịu đựng một mình như vậy.

Cô nhớ ngày bố mẹ qua đời, đó là một ngày mùa hạ, trời rất nóng, rất oi bức.

Cô tan học về nhà, phòng khách vẫn bừa bộn như ngày thường, sàn nhà lăn lóc vỏ chai, trong không khí nồng nặc mùi rượu. Nhìn thấy ba nằm trên sàn, cô cứ ngỡ là ông uống say rồi lăn ra ngủ nên cũng không để ý lắm, cô bước qua đi mở cửa sổ phòng để thoáng khí.

Đến lúc cô quay người mới thấy bên cạnh ông là một vũng máu lớn, cô sợ tới mức hét lên liên tục, vội chạy đi gọi mẹ nhưng lại thấy mẹ cũng nằm xuống trong phòng ngủ giống ba vậy.

“Vụ án năm đó được xếp vào án treo. Lúc đó, em vẫn còn chưa biết dùng năng lực của bản thân để đi tìm chân tướng. Sau này lớn hơn một chút, em cũng từng đi điều tra nhưng bọn nó không biết gì cả.” Tô Mộc Hề chậm rãi nói, nhắc đến chuyện cũ khiến cô không nén được sự đau lòng.

Cố Dĩ Bạch thấy cô như vậy liền giang tay ôm cô vào lòng, anh nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em điều tra rõ ràng.”

“Ừm.” Tô Mộc Hề đáp lời, tựa vào ngực Cố Dĩ Bạch, nhắm mắt lại.

Ngoài trời mưa vẫn còn rơi, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người họ dựa vào nhau.

Tô Mộc Hề thấy hơi buồn ngủ, dựa vào anh ngủ mất, Cố Dĩ Bạch cũng dựa vào cô ngủ.

Khi Cố Dĩ Bạch tỉnh dậy, ngoài trời đã tạnh mưa, liếc nhìn thời gian thì đã là ba giờ chiều.

Anh lấy bản đồ ra xem lại, bọn họ mới đi được một nửa chặng đường, không thể tiếp tục trì hoãn nữa, họ phải mau chóng lên đường. Anh gọi Tô Mộc Hề dậy, sắp xếp lại mọi thứ rồi xuất phát luôn.

Con đường sau cơn mưa càng khó đi hơn trước, khá là trơn, không cẩn thận rất dễ ngã. Vì đi dưới hàng cây, nước mưa đọng lại trên lá chốc chốc lại rơi xuống, chạm vào mặt đem đến cảm giác hơi lạnh.

Vốn đã tốn khá nhiều thời gian trên đường rồi nên bọn họ không dám trì hoãn thêm nữa. Trước khi trời tối, hai người họ bắt buộc phải đến được nơi dừng chân đầu tiên, cũng chính là nơi mà bọn Mục Liễu Sắt đã đến. Do vậy tốc độ của họ cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng thể lực của Tô Mộc Hề hơi không theo kịp, Cố Dĩ Bạch liền cõng cô trên lưng, đến khi cô đỡ rồi lại tự mình đi tiếp.

Nhiều lần như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được đến điểm dừng chân đầu tiên trước khi trời tối. Đó là một cái hang ở vị trí khá cao, khô ráo với lớn hơn cái hang trước rất nhiều, còn có dấu vết đã có người ở lại.

Trên mặt đất để lại túi lương thực, còn có cả củi đã cháy dở.

Cố Dĩ Bạch nhóm lửa, ánh lửa soi sáng cả hang động. Tô Mộc Hề cởi giày để bên cạnh đống lửa để hong khô. Vết thương trên trên vì bị ngâm nước khá lâu trở nên trắng bệch, đau vô cùng tận.

Cố Dĩ Bạch xử lý đơn giản vết thương giúp cô, dán băng dán vào miệng vết thương xong, anh cũng xử lý vết thương trên cánh tay của mình, do họ đi vội vàng, không cẩn thận bị cành cây cào vào. Vết thương tuy không sâu nhưng khá dài, nhìn khá đáng sợ.

Tô Mộc Hề thở dài than thở: “Sống những ngày tháng yên bình thì không muốn, cứ thích chạy vào trong chỗ núi sâu hoang vu này.”

“Em hối hận rồi.” Cố Dĩ Bach nói.

Con ngươi của Tô Mộc Hề trầm xuống, “Em hối hận vì đã đưa anh đến nơi này.”

“Em không cần hối hận, anh sẽ không để bản thân gặp chuyện, cũng không để chuyện gì xảy ra với em.” Anh nói rất chắc chắn, không hiểu sao khiến cô cảm thấy rất có sức thuyết phục.

Sắc trời dần chuyển sang đen, gió bên ngoài bắt đầu gào thét, trong hang động sâu thế này nghe hơi rùng rợn.

Ánh lửa bị gió lay động, bóng người in trên vách hang cũng lay động theo, Tô Mộc Hề ngáp một cái, khoanh hai tay dựa vào vách hang dần chìm vào giấc ngủ.

Cố Dĩ Bạch nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt, bóng đêm im lặng như một cái miệng lớn, nuốt chửng mọi thứ chỉ bằng một cú ngoạm.

Anh cho lửa cháy nhỏ bớt, ngồi bên Tô Mộc Hề rồi cũng đi ngủ.

Gió bên ngoài cứ thế mà thôi, đến quá nửa đêm bỗng một cơn gió mạnh thổi vào dập tắt đống lửa đang cháy, khiến tất cả chìm vào trong bóng đêm.

Tô Mộc Hề gần như tỉnh ngay lập tức, vừa mở mắt chỉ thấy bóng đen của màn đêm, nhưng nhìn kỹ thì có thể thoáng thấy có một bóng người xuất hiện trong chớp mắt, bên tai còn vang lên tiếng hít thở, cô có thể cảm nhận được hơi lạnh phun trên cổ mình.

Thần kinh cô lập tức căng thẳng, tay khẽ chạm vào Cố Dĩ Bạch ở bên cạnh. Anh tỉnh ngay, cầm lại tay cô hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Nghe thấy giọng nói của anh, sự sợ hãi của Tô Mộc Hề lập tức biến mất một nửa.

Cố Dĩ Bạch nhích người lên nhóm lửa, Tô Mộc Hề nhìn bốn phía một vòng, chẳng thấy có gì bất thường cả. Nhưng cảm giác vừa rồi quá chân thực, cô chắc chắn đó không phải là ảo giác.

Cô nói chuyện này với Cố Dĩ Bạch, anh lấy một chiếc la bàn ra nhưng kim la bàn cứ quay tròn mãi. Hai người nhìn nhau, quả nhiên có thứ không sạch sẽ ở quanh đây.

Đã là ba giờ mấy phút sáng, Cố Dĩ Bạch nhóm lửa cháy to lên, ánh sáng lan khắp hang động, họ cũng thấy ấm hơn.

Dù Tô Mộc Hề ngồi cách khá xa đống lửa nhưng vẫn đổ mồ hôi đầy người.

Cô thấy Cố Dĩ Bạch lấy một lá bùa ra đốt lên, ánh lửa cháy to thêm đồng thời còn nghe thấy một tiếng hét, có người rơi từ đỉnh hang động xuống, ngã xuống đất.

“Ai ya, đau chết tôi mất.” Họ thấy một tiểu quỷ đang lăn lộn trên mặt đất hòng kiếm cơ hội chạy trốn nhưng bị Cố Dĩ Bạch chặn mất đường lui.

Tiểu quỷ nở nụ cười với anh xong liền ủ rũ ngồi xuống, tỏ vẻ rất oan ức.

Thoạt nhìn cậu ta vẫn còn nhỏ tuổi, trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu, Tô Mộc Hề liền đến gần chỉ vào cậu ta hỏi: “Nhóc có phải là tiểu quỷ thở bên tai chị không?”

“Em thở hồi nào, tại em thấy chị xinh đẹp như vậy nên muốn hôn một cái thôi, chưa hôn đã bị bắt rồi.” Vẻ mặt tiểu quỷ đầy ai oán.

Tô Mộc Hề cốc vào đầu cậu ta một cái, tiểu quỷ đau quá lại la làng, giọng ủy khuất: “Sao chị đánh người ta đau thế!”

Cố Dĩ Bạch ở bên cạnh gạt mấy thanh củi trong đống lửa ra, lửa liền nhỏ đi rất nhiều, nghe được những lời nhóc quỷ nói, anh liền tiếp lời: “Xem ra vẫn phải để em đeo vòng bình an kia, đến cả một tiểu quỷ cũng nhớ thương em nữa.”

Bấy giờ Tô Mộc Hề mới phản ứng lại, sờ vòng bình an trên cổ, cười nói với tiểu quỷ: “May mà vẫn chưa hôn được chị, nếu không thì bây giờ hồn một nơi, phách một nơi rồi.”

Vẻ mặt tiểu quỷ kia lộ rõ vẻ sợ hãi, chân cũng tự giác lùi ra sau vài bước.

Tô Mộc Hề nói tiếp: “Dù chị có xinh đẹp thì cũng không được hôn trộn đâu nhé, vị chị có người mình thích rồi.”

“Tại sao có người mình thích thì không được hôn, em cũng thích chị mà.” Tiểu quỷ hỏi, đôi mắt to tròn nhìn cô đầy mong đợi.

Tô Mộc Hề vẫn chưa đáp lời thì Cố Dĩ Bạch đã trả lời: “Không được.” Anh dùng que củi chỉ vào tiểu quỷ, ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu quỷ bị dọa tới nỗi run cầm cập, rõ ràng rất sợ Cố Dĩ Bạch.