“Vậy được, chúng ta ăn cơm thôi.” Cố Dĩ Bạch nói, đưa menu cho Tô Mộc Hề.
Cô mở menu ra, vừa nhìn vừa hỏi: “Anh là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Cha mẹ thế nào? Có anh chị em gì không?”
Hỏi rất trực tiếp, khiến Cô Dĩ Bạch ngây ra.
“Người thành phố Lam Ninh, 26 tuổi, lớn hơn em một tuổi. Cha mẹ…” Nói đến đây, Cố Dĩ Bạch hơi do dự một chút, “Cha mẹ nuôi đã qua đời từ vài năm trước, hiện tại ở một mình, cũng không có anh chị em.”
Tô Mộc Hề ngẩng đầu nhìn anh: “Xin lỗi, tôi không biết.”
“Không sao. Em còn muốn biết cái gì nữa không?” Anh nói.
“Không có.” Ánh mắt của Tô Mộc Hề lại trở về với cuốn menu, nhớ lại những vấn đề quá trực tiếp mà mình mới hỏi, tại sao lại giống như đang tra hỏi hộ khẩu vậy nhỉ?
“Còn lương một năm, nhà xe, số dư tài khoản thì sao?” Cố Dĩ Bạch hỏi cô.
“Còn chưa đến mức này.” Tô Mộc Hề đáp.
Cố Dĩ Bạch nghe xong có chút mất mát, nhưng lại không giận, chỉ cười nói: “Về sau đều phải biết cả.”
“À mà.” Tô Mộc Hề đóng menu lại, gọi vài món ăn cho phục vụ, không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Sau khi dùng cơm tối xong, cả hai cùng sánh vai nhau đi bên ven đường.
Đèn đường rọi vào người cả hai, kéo dài hai cái bóng của cả hai.
“Tiểu Hề.” Anh đột nhiên lên tiếng, “Em thích mẫu đàn ông như thế nào?”
“À…” Tô Mộc Hề nghĩ một lúc, “Vừa đẹp trai vừa có tiền.”
Câu trả lời này, thật sự rất thẳng thắn.
“Vậy em có cảm thấy tôi phù hợp không?” Cố Dĩ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, mặt hơi đỏ lên.
Tô Mộc Hề gật đầu: “Rất phù hợp.”
Nghe vậy, trên khuôn mặt đẹp trai của Cố Dĩ Bạch hiện lên một chút ý cười. Nhìn ra được, anh rất vui vẻ.
Tô Mộc Hề cũng cười theo: “Tôi về đây, mai gặp. Đừng quên chuyện đó của tôi, cẩn thận một chút.”
“Tôi đưa em về.” Cố Dĩ Bạch nói.
“Được.” Tô Mộc Hề vui vẻ đồng ý.
Đưa đến bên dưới lầu nhà cô, Cố Dĩ Bạch nhìn cô, mỉm cười: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút, sáng mai cùng nhau chạy bộ.”
“Ừ, vậy buổi tối anh nhớ chú ý an toàn.” Tô Mộc Hề nói, “Nếu như đánh không lại, thì chạy đi.”
“Sẽ không.”
Tô Mộc Hề véo mặt của anh: “Thật ra tôi rất muốn nhìn thấy anh biến thành một cậu bé, rất dễ thương nha.”
Cố Dĩ Bạch bị cô làm cho đỏ mặt, trầm giọng nói: “Tiểu Hề, đừng có như vậy.”
“Được rồi, tôi đi đây.” Cô rút tay về, xoay người muốn rời đi, Cố Dĩ Bạch lại kéo tay của cô.
“Hử?” Tô Mộc Hề nghi hoặc.
“Tôi, tôi…” Cố Dĩ Bạch do dự không biết phải nói như thế nào, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ lên, dừng ba giây, mới nói tiếp, “Tôi nghĩ tôi muốn ôm em.”
Tô Mộc Hề ngạc nhiên, cũng không khó chịu, dang hai tay ra ôm lấy anh.
Cố Dĩ Bạch cũng ôm lấy cô, không dùng nhiều sức, chỉ là nhẹ nhàng đưa cô ôm vào trong ngực.
“Tiểu Hề, ngày đó khi không thấy em, tôi đi tìm em khắp nơi, sau đó lại tìm thấy em ở bờ sông.” Anh chậm rãi nói, “Tôi nhìn bóng lưng của em, cảm giác em thật cô độc.”
“Không phải anh cũng vậy sao.” Giọng nói của Tô Mộc Hề rất thấp, từ lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng gầy gò của anh, liền biết rằng người đàn ông này, lạnh lùng lại rất cô độc.
“Vậy ra, hai người cô độc lại ở cùng nhau sao?” Cố Dĩ Bạch nhẹ giọng nói, trong mắt mang theo vài phần chờ mong.
“Không đâu.” Tô Mộc Hề nói, sau đó đẩy anh ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh mà nói, “Làm gì mà nhanh như vậy.”
Trong mắt Cố Dĩ Bạch ẩn hiện ý cười, nói: “Được rồi, đi lên đi.”
“Ừm.” Tô Mộc Hề xoay người, đi chưa được mấy bước lại nhịn không được quay đầu nhìn anh, nhìn thấy Cố Dĩ Bạch đứng chắp tay, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô. Giờ phút này, đột nhiên cô có cảm giác, rằng anh chính là người mà cô đang đợi.
Nhìn thấy đèn nhà cô sáng, Cố Dĩ Bạch mới rời đi.
Về đến nhà, Cố Dĩ Bạch thay cả một bộ đồ màu đen, cầm kiếm gỗ đào, la bàn và vài lá bùa đi ra ngoài.
Anh men theo hướng mà la bàn chỉ, cuối cùng tìm được cái nhà máy bỏ hoang của Đường Thiên Tung.
Đây là nơi sống trước khi chết, cũng là nhà máy mà gã đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cho nên chấp niệm với nơi này rất sâu.
Đi vào trong nhà máy, đón lấy chính là một cơn gió lạnh.
Cố Dĩ Bạch tìm phương hướng, đi tới kí túc xá, vào căn phòng cao nhất ở lầu một.
Trong phòng tối đen không một bóng người. Một cơn gió lạnh thổi qua, cửa bị gió thổi vang lên kèn kẹt.
Cố Dĩ Bạch đứng ở trong phòng, một tay cầm kiếm gỗ đào chắp sau lưng, một tay cầm la bàn.
Thân hình anh thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sau một hồi mới nói: “Ra đi.”
Vừa dứt lời, trong phòng vang lên vài tiếng cười lạnh lẽo. Thanh âm lơ lủng bất định, lúc cao lúc thấp.
Cố Dĩ Bạch nhíu mày, giơ kiếm gỗ đào lên vung vẩy vài cái trên không trung, tựa như đang vẽ một bùa chú gì đó, sau một lát liền có một quỷ ảnh xuất hiện ở trước mặt anh.
Như là một đám khói đen bình thường lơ lửng trong không trung, một đôi mắt đỏ rực vô cùng đáng sợ.
“Thật sự không ngờ, ông lại có thể biến thành bộ dạng này.” Cố Dĩ Bạch xuýt xoa.
Gã cười khằng khặc: “Tao cũng không ngờ, mày lại có thể tìm thấy tao.”
“Ông báo thù xong rồi, vì vậy, hãy mau chóng rời đi đi, đừng tiếp tục nữa.” Giọng nói của Cố Dĩ Bạch bình thản, chống lại đôi mắt đỏ rực kia, ánh mắt trầm tĩnh.
“Không đâu, vãn còn chưa kết thúc, tao muốn chúng phải giống như tao, cả đời không thể siêu thoát…” Giọng nói của Đường Thiên Tung rất nhỏ lại sắc bén, cũng rất quỷ dị.
Cố Dĩ Bạch nhìn cái bóng đen trước mặt mình, chợt cảm thấy không cần thiết phải nói nữa, kiếm gỗ đào trong tay đâm vào một lá bùa, nhắm thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Đường Thiên Tung.
Đường Thiên Tung thoắt cơ thể một cái tránh được, trong nháy mắt hóa thành một đám khói đen bao phủ lấy Cố Dĩ Bạch ở bên trong.
Cố Dĩ Bạch đốt một tấm bùa, ánh lửa chiếu sáng, chỉ nghe Đường Thiên Tung kêu lên một tiếng, nhanh chóng tan đi, hóa thành hình người muốn chạy trốn.
Cố Dĩ Bạch sao có thể cho gã cơ hội được, cửa phòng ngủ lập tức đóng lại, mặc cho Đường Thiên Tung cứ xông tới, nhưng không thể nào ra ngoài.
Mặt Đường Thiên Tung lộ vẻ hoảng sợ, Cố Dĩ Bạch nhanh chóng cầm một tấm bùa bình tĩnh dán lên người gã.
“Tiếp theo tôi hỏi ông vài chuyện, ông trả lời tôi, tôi sẽ cho ông rời đi không phải khổ sở như vậy nữa.” Anh còn nhớ rõ chuyện của Tô Mộc Hề, nhớ đến cô, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một chút.
Đường Thiên Tung không lên tiếng, Cố Dĩ Bạch mở miệng hỏi: “Về tên đạo sĩ phong thủy kia, ông biết được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu đi.”
“Mày muốn biết?” Đường Thiên Tung ngạc nhiên, “Ông ta chết rồi, sao mày lại muốn biết?”
“Cái này ông không cần biết.” Cố Dĩ Bạch đáp, mím môi mỏng, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Thiên Tung, nhìn thấy trên mặt gã lộ vẻ ý cười hung ác.
“Ha ha ha…” Tiếng cười của gã rất lạnh lẽo, rất quỷ dị, quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp, khiến người khác sợ run, “Nếu như tao không nói cho mày thì sao?”
Đường Thiên Tung không biết đạo hạnh của người chàng trai trước mặt cao hơn mình bao nhiêu, đương nhiên gã chạy không thoát, nhưng nếu như không trả lời vấn đề của anh, có lẽ anh cũng sẽ không dễ chịu.
“Ông phải nói cho tôi biết.” Cố Dĩ Bạch dùng kiếm gỗ đào chỉ vào gã.
Đường Thiên Tung cười một tiếng, sau đó liền thấy gã hóa thành một đám khói đen, mà đoàn khói đen đó từng chút biến mất.