Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Quyển 2 - Chương 60: Crucio




Edit: Huyết Mạc Hoàng.

“Tom.” Voldemort không ngẩng đầu mà trực tiếp mở miệng nói “Khi nào mi trở về?.”

“Trở về?” Harry nói “Ta thật sự không biết ông thế mà vẫn còn dùng từ ‘trở về’ để hình dung Hogwart đấy Voldemort.”

“Đừng tưởng mi là một bộ phần của ta thì sẽ không bị ta giết.” Voldemort ngước đôi mắt đỏ lên “Hai người chúng ta chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi, điều đó ta nghĩ mi rõ hơn ai hết.”

Harry thấy ngón tay thon dài của Voldemort đặt ngay trước cây bút lông chim màu trắng, cạnh đó là lọ mực đỏ tươi y như đôi mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Cho dù ông có tỉnh táo hơn trước nhiều cỡ nào, thì ta cũng không cần phải khom lưng khụy gối với ông.” Harry nói “Ta đến đây là vì muốn hỏi ông, chừng nào ông sẽ giúp ta rời khỏi cái thân thể chết tiệt này.”

“Không muốn dùng thân phận Harry Potter sao?” Voldemort nheo mắt lại “Chắc mi biết ta giữ lại cái mạng của mi là để làm gì.”

“Ông không cần gạt ta.” Harry lắc đầu “Muốn có một thân thể giống hệt Harry Potter không hề khó, nếu ông lo ma lực không được ổn định thì ta cũng có biện pháp riêng.”

“Không gì đảm bảo đâu.” Voldemort buông bút lông chim, thấy vết mực như máu dính lại giữa ngón giữa và ngón trỏ của hắn càng làm Harry cảm thấy chóng mặt hơn. Đối phương đứng lên, đi đến trước mặt Harry và nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Đôi mắt của mi màu xanh.” Hắn nói.

Harry như có thể cảm thấy hơi thở của Voldemort phả trên mặt mình, hơi nhột nhưng kỳ lạ lại có thể mang đến cảm giác đây là người sống. Vì trước giờ cậu vẫn luôn nghĩ…nghĩ Voldemort là từ địa ngục bò lên.

Nhưng Voldemort bây giờ chắc chắn là còn sống.

“Ta thu lại ma lực bản thân.” Harry trả lời.

“Rất cẩn thận.” Voldemort nhướng mày, động tác này làm hắn trông rất đẹp trai.

‘Đồ rắn độc chết tiệt’ Harry thầm mắng trong lòng.

“Sáng nay mi đi gặp Black và Tonks?” Tuy dùng câu hỏi, nhưng lời nói của Voldemort lại chẳng có chút nghi vấn nào.

“Đúng.” Harry gật đầu “Lúc ta trở về cần bọn chúng, ta phải khiến chúng nghĩ ta là Harry Potter chứ đúng không?” Harry cười lạnh.

“Mi phải biết nên làm sao cho tốt.” Voldemort buông bàn tay đang giữ chặt cằm Harry ra “Ta cần Hogwart, sau khi có được Hogwart ta sẽ đưa mi ra khỏi thân thể Harry Potter.”

“Ông chắc chắn?” Harry cười lạnh, ngoảnh đầu lại kéo một cái ghế ngồi xuống “Đêm qua, ta phát hiện Harry Potter đang tranh giành quyền khống chế cơ thể này với ta.”

“Ta không đủ mạnh để tiêu diệt hắn.” Harry nhìn thẳng vào mắt Voldemort, gằn từng chữ một “Ông phải hiểu là nếu thật sự để Harry Potter lấy lại quyền khống chế cơ thể lần nữa, thì chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc, đừng nghĩ ta không biết hắc ma pháp ông để lại trong phòng dùng làm gì.”

“A?” Voldemort khoát hai tay lên ngực, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên cùng sáng tỏ “Qủa nhiên ta không nên xem thường bản thân mình, vậy mi muốn làm thế nào. Nếu mi không cần thân thể Harry Potter, vậy mi nghĩ mình có thể thoát khỏi mắt lão già Dumbledore kia chứ? Tuy ta cực kỳ ghét lão, nhưng cũng phải thừa nhận lão hiện là phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới.”

Harry nhướng mày: “Không có người thứ hai?”

“Không, không có người thứ hai.” Voldemort giả cười “Điều quan trọng nhất khi muốn chiến thắng kẻ thù chính là phải thừa nhận sức mạnh của đối phương, chúng ta không ngu ngốc như quá khứ đúng không?”

“Đúng vậy.” Harry gật đầu “Thế nên ta mới hy vọng có thể nhanh chóng ra khỏi thân thể Harry Potter, rồi…. ”

“Rồi mi định làm gì?” đồng tử Voldemort co lại, nhìn gắt gao vào Harry.

“Giết hắn.” Harry nói “Còn có thể làm gì khác nữa chứ?”

“Ngay lập tức?” Voldemort nói “Mi không cần bịa chuyện để chiếm được sự tin tưởng của ta.”

Thời điểm hai chữ bịa chuyên được nói ra, Harry liền cảm thấy một luồng áp lực pháp thuật ép về phía mình.

Harry theo bản năng nắm chặt đũa phép trong tay: “Sao ông lại nghĩ ta bịa chuyện?” cậu không nhanh không chậm nói, ngữ khí vững vàng như không hề cảm giác được áp lực pháp thuật từ Voldemort.

“Harry Potter chẳng phải người không có giá trị, có thể khống chế hắn thì sao lại không dùng biện pháp tốt nhất đấy?” Voldemort hừ lạnh “Mi đừng có nói với ta mi không ngờ đến điểm này.”

“Ông không nóng lòng muốn giết hắn sao?” Lúc này, Harry thật sự giật mình, với những gì Harry biết về Voldemort thì nếu là kẻ thù định mệnh, không tiếc bất cứ giá nào để giết chết đối phương là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại, Voldemort thế mà lại không nóng lòng giết cậu, Harry sờ nhẹ đũa phép trong tay áo, cậu đang tự hỏi điều này đại biểu cho cái gì?

Thái độ của Voldemort thay đổi?

Không, điều đó là không thể, bọn họ kẻ thù định mệnh trong lời tiên tri, dù là cậu hay Voldemort thì cũng không thể phạm sai lầm như vậy, buông tha cho kẻ thù chính là tự giết mình.

Bọn họ không phải đứa trẻ ngây thơ, nghĩ đây là trò chơi có thể dùng nhân từ để cảm hóa được kẻ thù độc ác.

Đây cũng không phải đánh bạc, hậu quả của việc tính sai chắc chắn không ai trong số họ có thể chịu nổi.

“Đúng vậy, khi mi có thể khống chế một người, ý ta là hoàn toàn khống chế một người, vì sao lại muốn dùng phương thức giết người ngu xuẩn như vậy chứ?” Voldemort cười lạnh “Ta từng phạm không ít sai lầm, chúng cũng khiến ta phải lãng phí thời gian suốt 10 năm, nhưng chỉ cần có thể khống chế Harry Potter thì ta có thể dễ dàng đạt được những gì mình muốn.”

“Ông muốn dùng gì?” Harry bắt đầu tò mò, theo những gì cậu biết thì không một pháp thuật nào có thể thực sự khống chế một người, đặc biệt là khi ý chí của người này kiên định hơn tưởng tượng rất nhiều.

“Độc dược, một loại độc dược kỳ diệu.” Voldemort trả lời “Ta sẽ không nói cho mi đó là độc dược gì, vì chuyện đó mi không cần biết.”

“Có lẽ.” Harry nhún vai, tay phải vẫn nắm chặt đũa phép như cũ.

“Không, mi không cần biết, Harry Potter.” Voldemort bất chợt gọi tên Harry.

“Cái gì?” Harry mơ hồ hỏi, hình như hoàn toàn không để ý tới việc Voldemort vừa gọi tên của mình.

Voldemort ngồi lại trên chiếc ghế vành rộng.

‘Không hề trả lời theo bản năng, thật sự không để Harry Potter lấy lại quyền khống chế thân thể sao?’ Voldemort nhìn Harry.

Harry cười lạnh trong lòng.

“Ta có phải Harry Potter hay không quan trọng vậy sao? Voldemort?” Harry nói “Ta phản ứng với cái tên Harry Potter cũng có thể là ngụy trang, đúng không?”

‘Đây không phải những lời Harry Potter có thể nói.’ Voldemort nghĩ.

“Dù sao đi chăng nữa, thì pháp thuật cũng quyết định tất cả.” Harry nói, cậu nhanh chóng rút đũa phép ra chĩa vào Voldemort: “Crucio!”

Sự đau đớn ngay lập tức len vào từng dây thần kinh, từ xương cốt đến trái tim.

“Finite incantatem!”

Chỉ một thần chú ‘Finite incantatem’ đơn giản, nhưng trong nháy mắt, Harry có thể cảm thấy cả trang viên chấn động, lớp bụi trên trần nhà cũng rơi xuống. Dao động ma lực kịch liệt gần như khiến người ta khó có thể chịu được.

Nhưng chỉ là gần như.

Cậu mỉm cười đứng đó, ngay cả lông mày cũng chẳng nhíu lại chút nào.

“Tom Marvolo Riddle!” ngay cả Voldemort cũng vặn vẹo, hắn gào về phía Harry.

“Đây.” Harry mỉm cười “Ta chỉ cho ông một căn cứ để xác minh ta không phải Harry Potter thôi mà.” Cậu nói.

“Đúng, mi tất nhiên không phải….không phải, Harry Potter.” Voldemort rít lên, ngữ điệu trở nên mềm nhẹ.

Hắn thu lại đũa phép, như nhảy múa mà dùng ngón cái giữ lấy nó đặt trên bàn, nhưng tay không hề thả ra.

Đây là một sự thỏa hiệp.

Harry hiểu được, Tom cũng hiểu được.

Dao động hắc ma pháp quá mạnh khiến cậu cảm thấy không ổn, máu tươi như đang cháy bỏng trong cổ họng.

Không, không được, cậu là Harry Potter, cậu không thể khiến mọi thứ thất bại trong gang tấc!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thôi thôi, tiểu Har cư nhiên dùng Crucio với L.V

Chương này thật sự không có vẻ giống VH sao? Thật sự không phải sao?