Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Quyển 1 - Chương 34: St Mungo bị tập kích




Edit: Huyết Mạc Hoàng.“Oanh!”

Trời đất rung chuyển, tòa nhà chấn động.

“Xảy ra chuyện gì?” Harry cầm đũa phép trên tay.

“Có tập kích. Chết tiệt, bọn họ cư nhiên thật sự dám ra tay với St Mungo.” Snape xông ra ban công, nhìn thoáng qua bên ngoài, Tử Thần Thực Tử mặc áo choàng đen cùng mặt nạ bạc rất dễ thấy.

“Voldemort không nói cho anh?” Harry thi triển ma pháp với cặp nạng, để nó có thể tự động trực tiếp mang cậu trượt đi, cho hai tay cậu rảnh rỗi.

“Không, Voldemort chỉ bảo ta ngao chế độc dược.” Snape đi theo Harry nhanh chóng rời khỏi phòng, đồng thời không quên tăng cường phòng ngự cho nó.

“Bọn họ……” Harry quay đầu nhìn lại.

“Yên tâm, bọn họ sẽ không sao.” Snape giữ chặt Harry “Chúng ta đi trước.”

“Không.” Harry lắc đầu “Em đi xuống dưới, anh rời khỏi đây.”

“Em điên rồi!” Snape đứng lại.

“Anh còn làm gián điệp chỗ Voldemort, anh không thể bị phát hiện.” Harry nhanh chóng di chuyển nói “Mà em đi xuống dưới thì có thể cản đường chúng thêm một chút.”

“Em muốn đem mạng mình đặt ở nơi nguy hiểm như vậy sao?” Snape chắn trước mặt Harry “Nếu em nhất định phải đi xuống, giết ta trước đi!”

“Severus, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau.”

“Vậy em phải rời khỏi đây cùng ta.” Snape kiên trì.

“Oanh!” Tòa nhà lại rung chuyển.

“Mau, mau chóng sơ tán bệnh nhân, cửa lớn đã bị công phá!” Những y tá và bác sĩ nhanh chóng đi lại trên hành lang, nhưng Harry vẫn đứng bất động trên lối đi, cả Snape trước mặt cậu cũng không hề nhúc nhích.

“Hai người các anh đứng đây làm gì?” Một bác sĩ dừng lại cạnh bọn họ “Nhanh rời khỏi đây, Tử Thần Thực Tử đã tới rồi!”

“Snape, tránh ra.” ngữ khí Harry lạnh như băng “Đây là trách nhiệm của em.”

“Bây giờ trách nhiệm của em là rời khỏi đây để bảo toàn sức mạnh! Em cần đối mặt với Chúa Tể Hắc Ám chứ không phải đám tép riu thủ hạ của hắn!” Snape rống to.

“Em biết rồi” Harry thu hồi đũa phép.

“Em……”

“Chúng ta đi.” Harry nói.

Snape nhất thời cũng không tin Harry dễ bị thuyết phục như vậy, nhưng nếu Harry đã thu hồi đũa phép thì bọn họ phải nhanh rời khỏi đây. Vì tính đặc thù của St Mungo, nên khu vực phòng bệnh không cho phép độn thổ.

Phải rời khỏi khu phòng bệnh thì mới có thể độn thổ.

Điểm đến của Harry và Snape lúc này chính là khu vực có thể độn thổ.

Nhưng Snape lại không ngờ.

Khi vừa mới rời khỏi khu phòng bệnh, một đạo ánh sáng liền đánh trúng người anh, vì quá gần nên anh thậm chí còn không thể tránh được.

Là Petrificus totalus [Thạch hóa].

Mà người phóng thần chú lại là Harry.

Harry dùng một thần chú trôi nổi giúp thân thể Snape không bị ngã xuống, sau đó giao cho một bác sĩ ở bên cạnh, đây là một người Harry biết trong tương lai, người đứng đầu khoa thương tổn bùa chú sau này.

“Phiền bà, dẫn anh ấy rời khỏi đây.” Harry nói với người phụ nữ đang cực kỳ kinh ngạc kia.

“Cậu……”

“Xin dùng độn thổ kèm với anh ấy.” Harry lặp lại “Tôi biết bà có thể.”

“Nhưng mà, cậu…… ” người phụ nữ bị những bất ngờ liên tiếp làm cho muốn lơ mơ.

“Tôi sẽ tự mình trở về.”

“Nhưng đứa nhỏ à, cậu muốn đi đâu?” Người phụ nữ giữ tay Harry lại, muốn ngăn cậu rời đi.

“Đến nơi tôi nên đến.” Harry phóng thần chú mở tay người phụ nữ ra, sau đó nhìn về phía Snape đang giận dữ đến nỗi không thể diễn tả được, nhưng trong đó còn có một tia sợ hãi khó nhận ra.

“Em sẽ còn sống trở về.” Cậu nhìn Snape một chút, rồi huy động đũa phép, biến cặp nạng thành một chiếc ghế có thể tải trọng hơn, dùng thần chú trôi nổi điều khiến chiếc ghế bay xuống lầu.

“Chúng ta đi trước đi.” Nữ bác sĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dưới tình huống này họ chỉ có thể đi thôi.

Nhưng Snape thì lại đau khổ vì không thể nói, nên cứ thế khiến người phụ nữ quên luôn việc giải trừ Petrificus totalus [Thạch hóa] cho anh.

Harry mất 2 phút để đến tầng dưới cùng, tình hình chiến đấu lúc này đã gần như thành giằng co. Bác sĩ, Thần Sáng và một vài thành viên Hội Phượng Hoàng ở phụ cận mới chạy tới đang giao chiến quyết liệt với Tử Thần Thực Tử, song phương đều có thương vong, mà nhân viên ở đại sảnh lầu một của bệnh viện đã dời đi hết.

Tia sáng từ các thần chú Stupefy, Petrificus totalus [Thạch hóa], Diffindo, Crucio [Toản tâm oan cốt], thậm chí Avada Kedavra đang bay lượn trong đại sảnh, bất cứ đâu cũng có người mất mạng.

Nhìn thấy mà ghê người.

Harry thậm chí còn không nghĩ ra được từ nào, để có thể hình dung tình hình chiến đấu lúc này.

Vì sao Voldemort lại điên cuồng như thế, thậm chí còn tấn công vào St Mungo, chẳng lẽ hắn muốn chiến tranh toàn diện sao? Chẳng lẽ, hắn thật sự muốn cuốn cả giới phù thủy vào chiến tranh, cuốn vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục sao?

Cậu không cho phép chuyện như thế xảy ra.

Harry thề trong lòng.

Tuyệt đối không.

Lúc này, một đạo ánh sáng xanh bay tới chỗ cậu, là Avada Kedavra, Harry khống chế nạng né qua bên phải, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người phóng ra thần chú.

“Bellatrix Lestrange.” Harry có thể nghe được thanh âm của mình rít qua kẽ răng.

“A, xem này, ở đây có một đứa nhóc?” Bellatrix lại gần Harry “Mi là con cháu nhà ai, sao lại tới đây. Còn nữa, sao mi lại biết ta.”

“Tử Thần Thực Tử đại danh đỉnh đỉnh, trung thành với Voldemort, tiền trưởng nữ nhà Black nổi danh bằng sự tàn nhẫn và hung ác, sao ta lại không biết ngươi chứ.” Harry vừa đề phòng Bellatrix đánh bất ngờ, vừa mở miệng.

Mụ đàn bà giết Sirius, sao ta có thể quên ngươi được.

Đũa phép được nắm chặt trong tay, tay cầm bằng gỗ đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay tẩm ướt.

“A, xem ra tiểu bảo bối rất quen thuộc ta, tóc đen, mắt xanh lục. A, ta không nhớ là ta có biết mi a.” Bellatrix né Stupefy từ phía sau, tia sáng đỏ bắn tới bên chân Harry.

“Ngươi không cần biết ta.” Harry nói “Ta biết ngươi là đủ rồi……Sentumsempra!”

Harry hô to thần chú với Bellatrix, đũa phép chĩa xuống, Bellatrix tránh không kịp, máu tươi từ tay phải đang cầm đũa phép của mụ nhỏ giọt trên sàn đá cẩm thạch ở St Mungo.

“Tên nhóc chết tiệt!” Thấy người mình chảy máu, Bellatrix hét lớn “Cruci…… ”

“Khoan đã.” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ cửa ra vào.

Trong nháy mắt cả phòng đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người ngưng chiến đấu, áp lực ma pháp khiến bất luận là Tử Thần Thực Tử hay Thần Sáng và thành viên Hội Phượng Hoàng, đều chọn nhường đường cho người đàn ông này.

Đó là một người đàn ông cao lớn, tóc đen, đôi mắt đỏ tươi, trong mắt đầy ác ý.

Anh tuấn, tà mị, đáng sợ!

Là Voldemort.

“Chủ nhân.” Bellatrix khó hiểu “Tôi có thể giải quyết tên nhóc này.”

“Không, Bella.” Voldemort vẫy đũa phép tạo ra một cơn gió hung hăng đẩy Bellatrix ngã xuống đất “Ta nói rồi, khoan đã.”

Sau đó Voldemort nhìn sang Harry, đó là một gương mặt rất đẹp, giống hệt như lúc Harry thấy trong chậu Tưởng Ký trước kia.

“Vol –de—mort.” Harry mở miệng.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp Harry Potter.”

“Nếu có thể, ta hy vọng vĩnh viễn không thấy ngươi!” Harry không hề khách khí phản bác.

“Chậc chậc.” Voldemort nhìn từ trên xuống dưới cậu bé đang ngồi trên xe lăn “Không cần nóng vội như vậy tiểu Gryffindor của ta, khi người 1 tuổi sử dụng cấm thuật, chẳng lẽ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp lại ta sao?”

“Ta chỉ hy vọng.”

“Ta biết.” Voldemort cắt ngang lời Harry “Ngươi chỉ hy vọng giữ lại tính mạng cha mẹ đáng thương của mình.” Hắn tạm dừng một chút “Harry, ngươi thật sự một thiên tài, thực ra trước khi lần đầu tiên bị ngươi đánh bại, ta chưa bao giờ tin vào lời tiên đoán của Trelawney, dù sao đi nữa thì một đứa trẻ 1 tuổi có thể làm được gì? Nhưng mà Đuôi Trùn lại tới trước mặt ta, nói cho ta biết hắn có thể đem kình địch được vận mệnh đánh dấu giao cho ta. Ta là một người cẩn thận, đã có người đem cơ hội tiêu diệt ngươi đặt trước mắt, sao ta lại bỏ qua được.”

“Stupefy!” Harry rút đũa phép nhắm thẳng vào Voldemort, nhưng đáng tiếc lại bị Voldemort dùng một cái Protego [Khôi giáp hộ thân] nhẹ nhàng chắn lại.

“Harry, không nên gấp gáp.” Voldemort ngắm nghía đũa phép trong tay, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng giống như tiếng tê tê của rắn “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, không cần sốt ruột muốn đánh nhau như vậy. Lúc đó ta còn nghĩ, giết một đứa con nít là một việc cực kỳ đơn giản, chỉ cần ta vung đũa phép lên, một hay ba cái Avada Kedavra cũng đủ lấy mạng ngươi rồi. Nhưng mà ta thật không ngờ ngươi lại có một người mẹ xuất sắc, và cả bản thân ngươi cũng rất xuất sắc.”

“Một đứa trẻ 1 tuổi, lại có thể sử dụng ** thất truyền đã lâu của nhà Potter, Harry Potter…ngươi quả thật là xuất sắc đến rợn người.”

“Ta sẽ không xem điều này như một lời khen.” Harry vẫn nhìn chằm chằm vào Voldemort.

“Không, ngươi không cần, vì thực tế ở một mức độ nào đó ngươi đã giúp ta rất nhiều.” Voldemort nói “Cấm thuật của ngươi, giúp ta tập hợp lại những tai nạn thời niên thiếu, những linh hồn bị phân tán.”

Harry nhíu mày.

“Xem ra ngươi cũng không kinh ngạc.” Khuôn mặt anh tuấn của Voldemort lộ ra một nụ cười tàn nhẫn “Những thứ như trường sinh linh giá rất thú vị đúng không, nhìn dáng vẻ của ngươi, có lẽ ngươi cũng từng thấy trường sinh linh giá, phải không?”

“Ai mà biết được?” giọng Harry lạnh như băng “Ít nhất ta cũng biết những thứ tà ác đó, mỗi lần chế tác một cái, đều cần trả giá bằng rất nhiều sinh mạng.”

“A, haha.” Voldemort vừa lòng gật đầu “Xem ra ngươi biết nhiều hơn những gì ta nghĩ, kình địch được Chúa Tể Hắc Ám tự tay đánh dấu.” Nhìn vết sẹo trên trán Harry, ngữ khí của Voldemort trở nên lạnh lẽo.

“Vậy thì, để ta xem xem kình địch này, rốt cuộc có trình độ như thế nào…… Avada Kedavra!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chậc chậc, ta đã nói sắp đánh nhau mà!