Truy Đuổi (Bụi Trong Ngực 2)

Chương 21




Mochi đó là cái tên theo tiếng Nhật mà người ta hay gọi anh ta…cái tên nghe thoáng thì rất ấm áp nhưng thật ra lại là một kẻ khó đoán và rất tàn ác,ngay lúc này anh ta đứng trước mặt tôi với nụ cười khó hiểu,anh ta hôn tôi..nụ hôn rất lạnh nhạt…

Thư: chuyện này là chuyện riêng của tôi,xin mấy người đi cho (ấp úng)

Aran: em im đi

Thư: anh có quyền gì bắt tôi im

Aran tát bốp vào mặt Thư,cô ta trợn ngược mắt lên…

Thư: anh đánh tôi à

mochi: đủ rồi đấy chúng ta về thôi …mọi việc để cảnh sát lo liệu

Qủy máu: con nhỏ độc ác,đến mẹ của mình mà còn hại,nghe nói nó đang ninh các cổ đông trong công ty nhà nó,nó chuẩn bị ngồi vào ghế của ông Thịnh đến nơi rồi

mochi: chúng ta đến đón người nên k cần nói nhiều…

Tiếng xe cảnh sát tới Thư tóm lấy tay Aran

Thư: anh ơi làm ơn cứu em,em không có hại mẹ mình đâu mà

Aran: để cảnh sát bắt em chính là cứu em đấy…việc em bắn Hạnh em sẽ bị gϊếŧ vì đã sát hại người của hoa phủ

Cô ta quay sang tóm lấy tay tôi

Thư: mình k cố ý cậu biết đấy,mẹ mình vì quá thương nhớ bố nên cứ điên dại,mình bắt buộc phải tiêm an thần cho mẹ,đó là cách giữ mẹ bình tĩnh nhất

Giup viêc: k đúng bà chủ k bị điên chính cô đã tiêm gì đó cho bà ấy

Thư: cậu tin mình chứ Hạnh

Tôi gạt tay nhìn Hạnh

Tôi: chúng ta cùng học Y,cùng cứu người thế nhưng cậu lại chọn con đường hại người,không ai khác cậu lại đi hại chính mẹ đẻ ra mình,mình tự hỏi lương tâm của cậu vứt đi đâu rồi Thư,tiền tài danh vọng có thể đổi lại mẹ cậu không

Thư: mình sai rồi

- cậu phải TruyenHD cho hành động của chính mình…

Thư: Hạnh mình đã đưa mẹ cậu đến đây

- sao cơ

- mình biết lỗi vì bắn cậu nên đã đưa mẹ của cậu tới đây,mình định làm cậu bất ngờ nhưng vì cậu và mình lại đối diện trong hoàn cảnh thế này…

Người phụ nữ đó nhìn Hạnh rồi giả vờ rơm rớm nước mắt

Phụ nữ: con của mẹ Hạnh ….

Tôi như chết lặng khi thấy người mẹ mà mình chưa từng 1 lần nhìn thấy mặt…tôi nhớ như in lời sư thầy

Thầy:sau này nếu có ngày con gặp lại được mẹ con,đừng trách bà ấy,vì quá nghèo và học thức kém nên mới để con lại,ít nhất k tàn nhẫn sát hại con

Tôi: con thà bị gϊếŧ chết từ khi còn bé còn hơn là làm 1 đứa trẻ mồ côi…

Lời nói của tôi ngày đó khi học cấp 2 có lẽ khiến sư thầy và cô buồn,nhưng khi đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ…tôi k nghĩ sẽ có ngày gặp lại người sinh ra mình…

Tôi định dơ tay nắm lấy tay người phụ nữ đó thì Mochi tóm lấy tay tôi giật lại ôm vào ngươi

Mochi: lùi ra (nói người phụ nữ)

Qủy máu vội vã kéo người phụ nữ đó tránh xa tôi

Mochi: ta thấy bà ta giống cô gái này hơn

Giup việc: vâng đúng đấy ạ,họ gọi nhau là mẹ con ạ

mochi: k sao có thể xét nghiệm huyết thống được mà

Tôi: nhưng nếu phải

Mochi lừ mắt nhìn tôi

Mochi: ta nói không phải thì nhất định không phải?

Thư: đúng cô ấy là mẹ cậu đó Hạnh,cô ấy sinh cậu ở ngôi chùa đó…

Tôi đang ấp úng thì tiếng cô Ngọc cười thất thanh lên

Ngọc: Tôi nhận ra cô rồi,cô và tôi cùng sinh con hôm đó,cùng sinh con tại ngôi chùa đó…

Thư: Bà không bị điên hay sao

Ngọc: Không,mẹ không điên đâu con gái ạ…mẹ đã ghi hình lại tất cả những gì con làm vì mẹ đã nghi ngờ con không phải con gái của mẹ,mẹ k dám đưa đi xét nghiệm vì mẹ lo sợ mình hoài nghi sai,thế nhưng ngày cha con mất,khi ngồi cạnh quan tài con ấn điện thoại và cười tươi rói,đó không phải là máu mủ,máu mủ sẽ không vô tâm đến như vậy…thế rồi con tiêm vào cơ thể mẹ chất an thần quá liều,mẹ biết cả…chỉ buồn khi con tiêm mẹ đã nhìn kĩ gương mặt con,đứa con do mình nuôi nấng lại đang hại mình…

Thư: Con là con của mẹ con sẽ k hại mẹ đâu mà…

Tiếng nói thất thanh của người đàn ông bước ra từ trong xe cất lên đó là Thịnh

Thịnh: Cháu không phải con gái của chúng tôi …

Thư: Chuyện gì thế này,ông chết rồi mà

Aran: Ngài Mochi đã cứu ông ta sau cuộc điện thoại ( nhớ lại)

Thịnh: Tôi đang sang chỗ cậu đón Hạnh,tôi nghĩ con bé mới chính là con tôi,xin cậu hãy giúp tôi phải làm sao…

Mochi: Vậy ông thử chết đi mọi chuyện khắc sáng tỏ

Thịnh: Tôi đã chết để xem cháu làm gì,thât ra nếu cháu kp con gái chúng tôi thì chúng tôi vẫn sẽ coi cháu là con gái mình,tôi k chịu đựng dc khi biết cháu bắn Hạnh…nên đã bàn bạc với Ngọc để cháu phải chịu sự trừng trị của pháp luật…video cháu hành hạ hay những lọ thuốc cháu tiêm cho Ngọc giờ đây sẽ dc đưa ra ánh sáng…

Tôi đứng lặng yên thì cô Ngọc vuốt lên má tôi

Ngọc: Mẹ đã sai rồi

- Cô nói gì vậy

- Mẹ thậm chí không nhận ra chính con đẻ mình,nuôi con người khác đến hơn 20 năm còn con mình thì phải sống khổ sở

Thịnh: Do bố mẹ sai con à…

Mochi đẩy tôi về phía mẹ…

Mochi: Họ mới chính là bố mẹ của cô…

Tôi ôm tay lên miệng bật khóc…bố và mẹ cùng ôm lấy tôi…cả nhà đều khóc trong tiếng còng tay của cảnh sát

Cảnh sát: Cô bị bắt vì tội gϊếŧ người

Thư: Tôi k gϊếŧ ai cả buông ra,mẹ cứu con…

Người mẹ thật của Thư vội vã cầm túi sách chuồn khỏi cửa…

Thư: Aran cứu em…

Aran quay mặt đi “ Anh sẽ thăm em”

Thư: Không Aran…anh yêu em mà phải không?…

Mochi vỗ vai Aran…

Mochi: Tao sẽ kiếm cô gái tốt hơn trăm lần cho mày

Aran: Tim tôi tan vỡ rồi

Quỷ máu: Gì mà nghe như ngôn tình vậy,hoá ra ngài biết hết rồi ạ

Mochi: Biết chứ chỉ là có thích nói ra hay k thôi,cô ta có gia thế như vậy sẽ hợp vs ta hơn kp sao?

Quỷ máu: Vợ tôi có thai rồi ạ

Aran: Chúc mừng

Mochi: Chúc mừng

Quỷ máu: Ngài cũng vậy mà

Mochi: Con cái đối vs ta vô nghĩa…

Mizu đột ngột tiến tới chỗ Mochi,quỷ máu chặn lại…

Quỷ máu: Gì vậy

Mizu: Tôi muốn gặp chủ nhân hoa phủ

Aran: Gì thế cô bé,chẳng phải là bạn của Hạnh sao

Mizu: Tôi là con của Thập Tam bang Bạch Hổ và tôi biết vị trí của mảnh đất số 5…

Mochi ngồi trong xe kéo kính xuống

Mochi: Đưa cô ta về hoa phủ…

Tại bạch hổ Kama hiện tại là người đứng đầu

Kama: Sao chưa tìm ra con nhỏ đấy,nó chắc chắn là người biết mảnh đất thứ 5

Đệ: Đúng rồi ạ,chúng tôi truy tìm khắp nơi nhưng đều k thể biết con gái út của lão ý là ai

Kama: Lập tức tìm đi…nhất định phải tìm ra nó trước mochi

1 cô gái đi tới ôm cổ Kama

Gái: Mảnh đất thứ 5 là gì vậy anh

Kama: Để tôi kể cho em nghe câu chuyện này,khi xưa tộc hoa quỷ có 5 anh em,chiến tranh loạn lạc họ bị chia cách bởi 5 nơi,sống ẩn dật…Rồi họ cùng nhau trồng một loại hoa gọi là hoa ngải…bông hoa đó có thể làm người chết hồi sinh…5 mảnh đất đó vào đêm trăng rằm trăng sẽ chiếu rõ nơi mà họ trồng bông hoa đó,họ muốn để lại cho đời con cháu…

- Thật sao ạ,vậy thuốc trường sinh có thật ạ

- Có chứ…ngươi đâu đưa cái này đến phu nhân Kazu và để nặc danh

- Vâng ( 1 bức thư)…

Kazu tại phủ nhận được mảnh giấy ghi rõ tàn hoa chính là Hạnh…cô ta mau chóng rạng rỡ

Kazu: Cô ta chính là tàn hoa

Hầu: Tàn hoa chính là cấm kị vs trưởng tộc đó ạ.

Kazu: Ta cũng đã hỏi rồi và cũng nghi nghi là cô ta…nhưng nếu là tàn hoa cô ta sao có thể ở bên ngài ấy được…

Hầu: Vậy thì tiểu thư không biết rồi khi xưa mẹ của ngài Mochi vì bị nghi là tàn hoa nên bị chôn sống đó ạ,đó là luật lệ nơi này

Kazu: Chôn sống sao

Hầu: Vâng nhưng không phải nên sau đó bố của ngài mochi đã rất ân hận thế nhưng nghe nói ngài Mochi luôn đổ lỗi cho cha mình k bảo vệ được mẹ…

Kazu: Tàn hoa là người mang xui xẻo đến cho trưởng tộc phải không

Hầu: Vâng nguy hiểm đến tính mạng luôn ạ,dù vô tình hay cố ý họ đều mang lại điềm xấu cho trưởng tộc,chính vì thế khi nhắc tới tàn hoa các trưởng tộc luôn có phản ứng gay gắt…

Kazu: Ta phải đi nói chuyện với trưởng tộc,tàn hoa thường xuất hiện thế nào vậy

Hầu: Đa số là mang lại điềm không may mắn cho trưởng tộc ngay từ đầu gặp mặt…

Kazu: Cô ta là người cứu ngài ấy khi bị truy sát phải k

Hầu: Vâng nghe nói suýt mất mạng…

Kazu: Có cái hay rồi đây…( uống trà)

Hầu: Tiểu thư uống gì vậy

Kazu: Trà mẹ ta mang tới,uống trà này vào thì con gái cũng sẽ thành trai

- Thần dược vậy ạ

- Phải…ta chỉ cần sinh con và giữ chắc ngôi vị là dc có phải k

- Dạ vâng…

Tôi vui mừng khi nhận lại cha mẹ mình,ngồi gọt hoa quả và cùng nói chuyện với bố mẹ,tôi chẳng tin là mình lại có gia đình…chiếc dao sắc nhọn cứa xoẹt qua tay khiến tôi chảy máu…

Bố: Sao thế con để bố làm cho

Mẹ: Đưa tay mẹ xem nào

- Vết nhỏ mà mẹ

Mẹ: Nhỏ là nhỏ thế nào đưa mẹ xem…

Tôi cảm thấy ấm áp khi đưa bàn tay mình cho mẹ …mẹ thổi rồi tỏ vẻ lo lắng…

Mochi ngồi trong xe đi trên đường miệng ứa máu…

Aran: Ngài mochi

- Không sao

Quỷ máu: Gần đây tôi thấy ngài sức khoẻ k tốt,có nên kiểm tra

Mochi: Ta cũng là 1 bác sỹ mà các người quên à,chỉ là thi thoảng trở trời thôi

Aran: Nhưng nếu cứ để tình trang ộc máu như vậy thì kp là bệnh nhẹ đâu ạ

- Ta biết bệnh của mình,thế gian có nhân sinh …người này chết đi,người khác lại sinh 1 đứa trẻ mới,cái chết đã bị ta làm thay đổi và ta đang phải gánh chịu khi đảo lộn lẽ sống…

Aran và Quỷ Máu nghe vậy liền buồn bã…dù cho họ kb rằng mochi đã dùng hoa ngải để cứu Hạnh…

Mochi: Để họ đoàn tụ,sáng mai đưa cô ấy trở về hoa phủ

- Vâng…

Bô lão tại Hoa phủ xôn xao khi hay tin

Bô lão: K bao giờ có chuyện đó dc,ngài mochi sẽ k ngu ngốc đến mức đó đâu

Kazu: Thế nhưng theo tôi biết ngài ấy bị thương khi gặp cô ấy đầu tiên,khi cô ấy đến hoa phủ ngài mochi cũng bị thương dưới đầm cá sấu,tôi chỉ sợ cô ấy là tàn hoa

Già ngồi nắm chặt tay vào quần vẻ lo lắng

Già: Có lẽ k phải đâu,bây giờ cô ấy còn mang thai nữa sẽ không có chuyện đó đâu.

Bô lão: K tranh cãi nữa chỉ cần 1 TruyenHD của cô ấy nhỏ vào cây hoa ở phủ cấm của ngài mochi sẽ thấy rõ cô ấy có phải tàn hoa k

Kazu: Là sao ạ

Bô lão: Cô cứ biết vậy là được..

Già lo lắng đến nghẹt thở k nói nên lời…

Tôi ngồi nói chuyện với mẹ cả 1 đêm dài mẹ cứ khóc mãi k thôi…

Mẹ: Con lấy hắn có hạnh phúc không

Tôi: Con đã là người của anh ta rồi mẹ ạ

Bố: Bố sẽ gửi con sang nước khác

Tôi: Có trốn được k ạ,con và anh ấy đến với nhau là duyên số rồi và con chấp nhận mọi điều

Mẹ: Con nói cũng đúng anh ạ,hắn có tiền lại có địa vị,con mình đã lấy hắn rồi thì chúng ta phải chấp nhận

Bố: Nhưng hắn cực kì tàn ác và nguy hiểm bố sợ sẽ có ngày…

Tôi: Anh ấy sẽ bảo vệ cho con,con tin điều đó

Tôi đi ra ngoài trực thăng chờ sẵn ở sân, Mochi ngồi trên máy bay đưa tay xuống chỗ tôi…

Tôi: Tôi sẽ đi đâu

Mochi: Chúng ta về nhà,nhà của ta và em…

Tôi bất giác ôm lấy anh ta trước sự ngạc nhiên của Aran và Quỷ máu …

Tôi: Cám ơn anh đã mang gia đình đến cho em,em k còn bị mồ côi nữa rồi

Mochi cười nhẹ tháo mặt nạ vuốt lên tóc Hạnh…

Mochi: Chúng ta nhất định sẽ có 1 gia đình…

Cứ vậy thôi tôi đã hiểu lòng tôi đã yêu người đàn ông này từ rất lâu rồi…