Truy Đuổi (Bụi Trong Ngực 2)

Chương 17




Tiếng bước chân ngày một tới gần,cô gái bên cạnh núp sau lưng tôi…Mochi đi tới cười nhẹ

Mochi: có chuyện gì vậy em

Tôi: k có gì chỉ là hiểu lầm thôi

- hiểu lầm…

Tên A: à chồng đây à,cũng khá cao to vạm vỡ thảo nào mạnh miệng khoe có chồng thế…

Hắn lấy tay định đẩy vào vai Mochi thì mochi cầm lấy tay mặt hầm hầm nhìn vào hắn,bàn tay mochi lộ hình xăm hắn thấy rồi cười

Tên A: Hóa ra cũng có tí số má,mày có nghe đến bang bạch hổ chưa,tao là người của bạch hổ mày nghe là đủ sợ rồi chứ gì?

Tên B: thôi dù sao cũng là người cùng giới,bỏ qua đi vợ mày chúng tao không quản nhưng con bé kia là người của bọn tao,ok.

Cô gái: tôi k đi theo các người đâu…

Mochi: đi đi (ý bảo cô gái)

Tên A: à kinh đây mày thích chống đối à thằng này…

Hắn đấm bốp vào miệng mochi,mochi cười khi máu miệng chảy

Tên B: thằng này đẹp trai mà thần kinh có vấn đề à,đánh vẫn cười…

Mochi: Hạnh..đưa cô gái này ra xe chờ tôi đi

Tôi thấy miệng mochi chảy máu tôi thấy lo lắng,cô gái cứ bám chặt vào tay tôi

Cô gái: bọn họ có hai người sẽ đánh anh ấy chết mất,bạn trai tôi bị chúng hành hung đến mức sợ bỏ chạy chúng cũng k tha

cô gái bật khóc khi nói chuyện với tôi…

Tôi: tôi đưa cô ra kia trước,chồng tôi anh ấy chắc chắn sẽ qua được…

Mochi: đi đi…

Tôi vội vàng đưa cô gái ra phía xa

Tôi: cô đi được rồi,tôi phải quay lại

- cám ơn hai vợ chồng rất nhiều tôi thật sự kb lấy gì để cám ơn hai người,tôi …

- cô đừng sợ chuyện qua rồi

- nếu có gặp lại nhất định tôi sẽ báo đáp,nhất định đấy…

Mochi thấy bóng dáng Hạnh khuất xa anh ta lấy khăn lau máu mồm,quỷ máu từ sau lưng mochi xuất hiện

quỷ máu: tôi k dám xuất hiện vì ngài đã dặn

- mày làm tốt lắm,tao k muốn vợ tao thấy những điều k hay

Tên A: quỷ máu của hoa phủ…(hắn run lên bần bật)

Tên B: Hắn chỉ đi theo chủ nhân hoa phủ thôi,k lẽ chủ nhân hoa phủ đang ở đây…

Hai tên sợ run vã mồ hôi,chúng quỳ xuống xin,Mochi quay mặt đi bỏ thuốc ra hút,anh ta nhìn lên cây thông noel cao vút phía xa…

Qủy máu: số chúng mày đen rồi

Tên B: Tôi tuyêt đối sẽ k nói ra là đã từng gặp chủ nhân hoa phủ

Tên A: tôi chắc chắn k bh nói ra đâu ạ…

Mochi: Bạch hổ hắn dậy người của hắn thèm kém đến mức đi tìm người yêu của kẻ khác để cưỡиɠ ɦϊếp ( mochi cười đến đáng sợ trước mặt Qủy máu)…

mochi dập điếu thuốc xuống chân Qủy máu vung kiếm sắc nhọn chém đứt đầu 1 tên,tên còn lại sợ hãi đến run bần bật…

Tôi chạy tới chỗ mochi thấy bóng dáng anh ta ở phía sau lùm cây,tôi chạy tới gần thì thấy trước mặt Qủy máu tay cầm thanh kiếm đầy máu…tôi thấy dưới đất có ai đó nằm bất động…bàn tay che lấy mắt tôi,tôi tay chân đều run đứng k vững,cái tôi thấy hình như là 1 cái xác k đầu…anh ta nói thì thầm vào tai tôi

Mochi: tôi nói cô chờ ở xe cơ mà

Tôi: anh lại gϊếŧ người,đó là xác k đầu

- phải đây chính là thế giới của tôi…

Anh ta cho tay thụt dần lại hé ra hình ảnh phía trước Qủy máu vung kiếm chém nốt tên còn lại,máu bắn đầy áo tôi…mochi xoay người tôi lại

mochi: về thôi nhỉ

Tôi như vô hồn nhìn vào mochi,đôi mắt tôi lảo đảo rồi tôi thấy xung quanh như tối sầm lại,cú sốc chứng kiến có lẽ đối với tôi là quá lớn…tôi thậm chí còn không biết bản thân đang phải đối đầu với ai,hắn rốt cuộc còn tàn nhẫn đến mức nào….

Mochi thấy Hạnh ngất xỉu anh ta đỡ gọn trong vòng tay rồi bế Hạnh đi ung dung trong ánh đèn của ngày giáng sinh…anh ta tỏ ra rất bình thường…

Bang phái người của Bạch hổ ở khắp nơi đều bị gia tộc hoa quỷ cho người sát hại,các bộ phận cấp nhỏ trực thuộc bạch hổ ai nấy sống xa hoa trong dinh thự giàu có,giờ đây máu nhuộm đỏ khắp nơi…người đàn ông thân tín nhất của bạch hổ trước khi chết vẫn cố giấu đi đứa con gái của mình…

“con gái trốn ở đây khi nào trời sáng hãy ra nhé”

- bố họ gϊếŧ mẹ rồi phải k

- bố xin lỗi vì k bảo vệ được hai mẹ con

- bố ơi mẹ của con đâu,bố

- nghe kĩ lời bố dăn đây,con nhất định phải quên đi con là người của bạch hổ,hãy gia nhập hoa quỷ,nhớ là gia tộc hoa quỷ,con nhất định phải vào nơi đó thì bạch hổ sẽ để con sống

- bạch hổ là sếp của bố mà,ông ta sẽ bảo vệ con chứ

- không đâu hắn thấy bố bị sát hại nhất định hắn sẽ gϊếŧ luôn cả con để con giữ bí mật

- bí mật gì vậy bố con kb bí mật gì

- bh bố nói cho con,chỉ cần con nói lại điều này với hoa phủ họ nhất định sẽ thu nạp con,chỉ ở đó con mới an toàn

- con k muốn xa bố,bố lấp ở đây luôn đi

- không con yêu à,bố kp kẻ hèn nhát,hãy nói vs họ rằng…Mochi cần mảnh đất thứ 5 và hãy bảo họ con biết mảnh đát thứ 5 đó để họ dung nạp con và hãy nói mảnh đất đó ở Việt Nam ….nhớ kĩ lời bố dặn,bố đã tìm hiểu về mảnh đất mà hắn cần,bạch hổ có lẽ cũng sẽ sớm phát hiện ra bố biết bí mật của mochi,hắn nhất định sẽ tra khảo con…

- bố ơi k còn cách nào khác sao

- cầm lấy cái này chỉ khi nào hoa phủ tiếp nhận con thì con hãy nói và đưa vị trí mảnh đất này cho hắn hiểu chưa

cô gái gật trong nước mắt rồi thấy bố của mình đóng cửa lại …cô gái ôm chặt quyển sổ khóc nghẹn bên trong phòng…

Tôi mở mắt thấy mình đã ở phòng,nước mắt tôi rơi sang hai bên,tôi k dám tin rằng mình lại chứng kiến nhiều sự chết chóc đến vậy…

hầu: tiểu thư ăn cháo đi

- tôi k muốn ăn,tôi muốn rời khỏi đây,có cách nào giúp tôi rời khỏi đây không

- cô nói gì vậy đê ai nghe thấy thì đáng tội đấy

- tôi muốn đi khỏi đây (tôi bật khóc nức nở)…

Bên ngoài Kazu nghe thấy Hạnh khóc và muốn đi khỏi đây,cô ta cười nhẹ rồi quay sang bảo hầu gái

- Chúng ta về thôi,hôm nay chắc k nói chuyện với cô ta được rồi

- Dạ tiểu thư

- À nơi này tại sao có cây hoa đào đỏ giống với cây hoa ở phủ cấm của ngài Mochi vậy

- Cây này là chính tay ngài Mochi trồng nên có lẽ nó giống nhau đó ạ,hai cây hoa này nở quanh năm lại chỉ ra hoa đỏ thôi ạ

- Kì lạ …

Kazu ngẩng lên nhìn cây hoa đào đỏ đang rơi từng cánh hoa đỏ xuống thảm cỏ xanh…cô ta tới chỗ Già rồi mách lẻo

Kazu: Hạnh dường như k muốn ở đây ạ

Già đang uống trà chợt dừng lại

Già: Sao cô lại nói vậy

- Tôi thấy cô ấy nói muốn đi khỏi đây

Già: Chắc cô nghe nhầm rồi

Kazu: Vâng có lẽ là nhầm chứ nếu k theo quy định vợ của trưởng tộc lại nói ra câu đó e rằng sẽ bị trách phạt…

Hầu: Đúng là cô Hạnh nói vậy mà cả cháu cũng nghe thấy vậy ạ

Già lườm cô hầu gái của Kazu

Kazu: Em nên im miệng đi nhỡ may nói ra ngoài thì k ổn

Hầu: Nếu k tin cứ qua đó xem ạ,cô ấy đúng là nói vậy…

Già đứng dậy cười kiểu k vui vẻ

Già: Vậy đi xem để tránh nói ra vào …

Già vừa đến chỗ Hạnh tiếng Hạnh vẫn khóc và hỏi hầu

Hạnh: Làm cách nào để em có thể đi khỏi đây,em muốn đi khỏi đây càng nhanh càng tốt…

Kazu: Cái này…

Hầu của Kazu: Đấy vẫn nói mà,tiểu thư của con k có nói sai đâu già…

Già nhắm mắt thở dài mở cửa vào quát lớn

Già: Hạnh ngậm miệng lại…

Tôi giật mình khi thấy già quát lớn,tôi bám lấy tay già

Tôi: Con muốn đi khỏi đây,hãy giúp con rời xa hắn…kẻ gϊếŧ người

Già ái ngại khi bên ngoài cửa Kazu đang đứng nhìn…

Già: ăn nói hàm hồ,mang roi mây lại đây

Hầu của Hạnh: Xin già bớt giận,cô ấy mới tỉnh lại vẫn đang yếu nên có thể hoảng loạn

Già: Mang roi mây ra đây

Kazu bên ngoài cười nhẹ…

Tôi thấy già cầm roi mây dơ lên

Tôi: Tôi đã làm gì sai vậy già…tôi muốn đi khỏi đây là sai ạ

Già: Câm miệng…

Già cầm roi mây quật liên tiếp vào lưng tôi,nơi tôi đang sống dường như náo loạn…

Mochi đứng trên lầu cao nhất trong phủ nhìn về phía xa

Quỷ máu: Aran đến rồi thưa người

Mochi: Cho nó vào đi…

Ẩran bước vào buồn bã

Mochi: Sự việc lần này tao đã cho Hạnh quyết định và cô ta nói mày vô tội,tao sẽ tha cho mày nhưng kp tao tha cho mày vì lời hạnh nói…tao tha bởi vì muốn mày ngày ngày gặm nhấm cái ngu của mày…vì con đàn bà ấy có đáng không?

Aran: Tôi thật sự xin lỗi ngài Mochi

Mochi: 5 mảnh đất của ngũ vị tao vẫn còn thiếu 2 mảnh chưa tìm ra,tao đã ra lệnh sát giới,bạch hổ đã gửi thư đến dâng tặng mảnh đất cho tao…( Mochi cười) thằng hèn nhát…

Aran: Tôi xin nguyện cả phần đời còn lại đi tìm 2 mảnh đất còn lại để ngũ vị được hoàn thành

Mochi đi qua vỗ vai Aran

mochi: Nghỉ ngơi đi…

Aran: Ngài mochi…tôi thật sự xin lỗi ngài…

- Hãy dùng lời xin lỗi đó tìm mảnh đất đó cho ta,ngũ vị chính là thứ để ta nắm được tất cả…

Quỷ máu: haruko và tôi khi nào sẽ được ngày vậy ngài Mochi

Mochi: Ồ ta quên béng đi mất,cô ta là của mày mà Quỷ máu,mạnh dạn lên tuỳ mày chọn ngày

Quỷ máu: Tôi chỉ có ngài là người thân,tôi muốn ngài chọn ngày …

- Vậy ngày này tháng sau nhé

- Cám ơn ngài…

Mochi: Cũng đến lúc lập gia đình hết rồi,hai đứa mày đang dần dần rời xa tao thật rồi

Aran và Quỷ máu nhìn nhau rồi buồn bã và thấy xấu hổ trc lời nói của Mochi…

Tại Biệt Thự Ngọc Thịnh

Thư: Bà ta k ăn thì cho chết đói

Giúp vc: Phu nhân cơ thể rất yếu tôi nghĩ nên đưa đến viện

Thư: Chưa chết dc mà lo,có biết tôi đang phải lo bao nhiêu chuyện của cty không…cái dòng họ chết tiệt đó nói mình k ăn học đàng hoàng làm mình ngày nào cũng phải đi học,nhất định phải kiếm được cái bằng đại học chết tiệt đó mình mới có thể thừa kế yên tâm dc…

Cô ta nghĩ đến Mochi…lòng lại rung động

Thư: Anh ta chắc chắn rất đẹp trai,nhìn ngón tay mình có thể chắc chắn,hãy chờ xem khi nào em mạnh rồi em sẽ đàng hoàng bước vào phủ của anh…

Mochi đang ngồi uống trà thì già vào cúi đầu

Già: Tôi vừa đánh cô Hạnh

Mochi: Thì sao,cô ta sai đánh là bình thường

Già: Vì có Kazu ở đó nên tôi k thể lơ luật lệ được,cô Hạnh luôn miệng nói muốn rời khỏi đây…

Mochi: Cô ta gan thật nhỉ ( cười)

Già: Còn chuyện này nữa,bô lão trong tộc hỏi tôi về chuyện chăn gối của ngài,Kazu đó từ ngày lấy ngài đến giờ vẫn chưa dc động tới,để dòng dõi luôn có người kế thừa đó là trách nhiệm của trưởng tộc đó ạ

Mochi: Đêm nay đưa cô ta đến

Già: Vâng tôi sẽ báo Kazu chuẩn bị…

Tại Bang Bạch Hổ:

Bạch hổ: Mẹ kiếp lập tức liên hệ vs các bang khác chúng ta cần họ để bổ sung thế lực,mochi nó sẵn sàng sát giới

Đệ: Thập Tam ( đệ cứng) cũng đã bị gϊếŧ,Mochi nó là kẻ quá khát máu rồi,họ nghe đến tên hắn đã sợ rồi lúc này k thể liên kết vs ai được

bạch hổ: Kama cậu lập tức tới Hong Kong nhắn với em rể tôi bên đó nói chúng ta cần trợ giúp…

Kama: Tôi sẽ đi ngay

Bạch Hổ: Lập tức đóng cửa phủ họ bạch chờ chuyện lắng xuống,k ngờ chỉ vì mảnh đất mà nó sẵn sàng sát giới,rốt cuộc đất đai tại sao lại qtrong vs nó đến vậy…tao sẽ điều tra thêm

Đệ: Con gái út của thập tam biến mất,hắn là người điều tra mảng đất đai của hoa phủ liệu hắn có biết gì k ạ

Bạch hổ: Con gái út nó sống xót chắc chắn cha nó sẽ căn dặn gì đó,chỉ có tóm dc con bé đó mới biết dc…lập tức truy đuổi nó …

Tôi phải nằm úp vì bị già quật đầy vết ở lưng…vừa tổn thương bên ngoài và bên trong tâm hồn…tôi ám ảnh về những cái chết mà hắn bắt tôi chứng kiến…

Hầu: Cô chẳng nghĩ gì cả nơi này kp muốn nói gì là nói đâu

- Tôi nào biết dc,già mạnh tay quá

Hầu lau lưng cho tôi rồi tôi suýt xoa vì đau

- Ở đây nói gì cũng bị để ý,nhất là cô là vợ ngài mochi …

- Tôi sẽ chú ý hơn,cô nói nhiều quá tôi biết rồi mà

- Nói mà cô k để trong đầu thì chỉ có khổ…

Cô hầu còn lại chạy vào hớt hải…

Hầu2: Đêm nay cô Kazu sẽ được hầu hạ ngài mochi đấy

Hầu 1; thật sao khéo cô ấy có thai trc cô chủ nhà mình…

Tôi xua tay

Tôi: Hai người nói cái quái gì vậy,ai mang thai

Hầu: Cô ý,phải mang thai mới có tiếng nói chứ ạ

- Tôi k nghĩ đến chuyện đó

- Lấy ck rồi sao cô k nghĩ đến chứ…vậy cô nghĩ thế nào khi ngài Mochi đang ở bên cạnh ng pnu khác…

Tôi há miệng ngơ ngác trước câu hỏi của hai cô hầu gái…phải…mình trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì k?…

Kazu trong chiếc váy đỏ đi chân trần bước vào căn phòng…tay ôm chiếc đàn ngồi gẩy đàn trong chiếc áo mỏng tang…

Kazu: Em sẽ đánh bản này hy vọng người thích

Mochi dơ tay ý cứ tự nhiên…nhạc gẩy lên Kazu ánh mắt nhìn Mochi đầy truyền cảm…Mochi ngồi uống từng chén rượu …Kazu đứng dậy cởi bỏ chiếc áo choàng từng lớp rồi trần chuồng đứng trước mặt Mochi…

Kazu: Đêm nay em là của người…

Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ về hướng cấm phủ…tôi sợ anh ta nhiều hơn là tình cảm,ngay từ đầu lấy anh ta vì chú,giờ chú mất rồi tất cả những gì mình làm là vô ích…và vô ích hơn nữa mình đã mở cửa tâm hồn để người đó đi vào cuộc đời mình với một thứ tình cảm gì đó có cảm giác như mình cũng chú ý đến người đàn ông vô cảm đó…kẻ gϊếŧ người hàng loạt…chủ nhân hoa phủ…hoa vẫn rơi bên ngoài còn tôi giống như cánh hoa gặp gió bay đi đâu còn chưa biết…