Tàn hoa chúng ta sẽ cùng nhau chôn chặt tại nơi này…câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu tôi…tôi sợ ngày nào đó tôi sợ phải đối mặt với chữ Tàn Hoa…
Haruko ngồi khóc giữa vườn hoa đào…mẹ cô ta đến cạnh bên xoa đầu con gái
- Chuyện đến nước này rồi thì mẹ cũng chỉ mong con buông bỏ
- Tại sao kp là con hả mẹ,con đã chờ ngài ấy 10 năm có dư rồi…con chờ đã lâu lắm rồi…trong mắt ngài ấy chưa từng có con hay sao mẹ…
- Tình yêu không phải muốn là có con ạ…con hãy nhìn Kazu,cô dâu mới,ngài ấy k thèm đả động đến,sống trong biệt phủ này khác gì bị giam lỏng đâu con,danh phận vợ mà để làm gì khi ngài Mochi vốn là người đàn ông chẳng thuộc về bất cứ ai,chẳng ai có thể nắm giữ được trái tim ngài ấy cả…
- Con đau lòng lắm mẹ ơi ( Haruko tự đấm vào tim mình) …
Tại phòng giam trong hoa phủ Kama ngồi cứ cười một mình…có đệ của bạch hổ trà trộn vào đưa cho Kama 1 mảnh giấy…
Bạch Hổ: Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi cái bóng của Mochi…hắn luôn là kẻ cướp tất cả những gì cậu đang có,tôi sẽ giúp cậu cướp lại tất cả những gì thuộc về cậu bao gồm cả đàn bà…
Kama cười rồi cho giấy vào miệng nhai…” Mochi tại sao kp là cô gái khác,chắc chắn anh đã ép Hạnh phải nói là quen từ trước,tại sao anh k để cho tôi được yêu người mà tôi yêu,tại sao”…
Kama cầm song sắt hét lớn chữ tại sao…
Tôi nhớ cái cảm giác bản thân mình cảm thấy không thể thở nổi…nhưng giọt máu trong miệng k ngừng chảy ra…tôi mơ màng thấy người đàn ông với chiếc mặt nạ quỷ cầm chiếc khăn trắng lau từng giọt máu trên miệng mình…cái cảm giác đó cứ in sâu vào đầu tôi,từng chút một,từng chút như vậy…anh ta đứng dậy dã dã thứ gì đó trong chiếc cốc rồi đưa lên miệng tôi…tôi thấy mùi hoa đào chúng thơm đến kì lạ…tôi nhăn mặt vì chúng rất đắng …
Mochi: Cố mà nuốt đi nếu k sẽ để lại di chứng về sau…
Càng ngậm nó tôi càng thấy mình tỉnh táo hơn,cơ thể không còn đau nữa…anh ta bỏ chiếc mặt nạ đặt lên bàn rồi cởi bỏ áo,hình xăm trên khắp cơ thể anh ta khiến tôi thấy sợ …Già mở cửa vào
Già: Cô ấy ổn cả chứ ạ
Mochi: Ổn rồi
Già: Để tôi đi chuẩn bị nước tắm
Mochi: K cần tôi tự làm dc…
Già: Quỷ máu đang chờ lệnh bên ngoài rồi ạ
Mochi nhắm mắt thở dài…
Mochi: Bắt Narita lại hành quyết theo luật…
Già: Ngài mochi Narita chỉ nhất thời vì con gái xin ngài hãy…
Mochi: Ta cần giữ sự tôn nghiêm cho nơi này…già quên à
Già đỏ mắt rồi cúi đầu quay đi…
Tại nơi Kazu sống cô hầu gái nhanh nhảu
Hầu: 1 người sẽ bị phạt còn 1 người sống chết ra sao đều k ai biết,hôn lễ lần này thật sự may mắn quá rồi
Kazu: Sao em lại nói là may mắn
Hầu: Như vậy là ngài Mochi và cô gái kia chưa chính thức là vợ chồng
Kazu: Em nghĩ ngài ấy cần mấy cái tục lệ vớ vẩn đó hay sao,thời gian ở đây ta đã tìm hiểu hết,ta là vợ mà thậm chí ngài ấy còn chưa 1 lần nhìn vào ta …theo em thì cái tục lệ cưới hỏi đó liệu có quan trọng
Hầu: Em sống ở đây lâu rồi nhưng chưa bao giờ thấy mặt ngài mochi,bên phủ cấm hầu gái như bọn em chưa bh dc vào nên chỉ có nghe các chị trong đó kể ra,ngài ý hình như k bh thích đàn bà hay sao ý ạ…
Kazu: Ý em là đồng tính
Hầu: Em k dám nghĩ đến điều đấy …
Narita ngồi chờ sẵn bên ngoài cửa …mặc bộ đồ bác sỹ màu trắng…quỷ máu đến rồi buồn bã nhìn Narita
Quỷ máu: Tôi k gặp dc ngài ấy để xin cho chị
Narita: Quỷ máu tôi khi làm việc đó đã xác định bản thân sẽ gặp hậu quả gì…
Quỷ máu: Nhưng chắc chắn chất độc mà cô tiêm ngài ấy sẽ giải dc
Narita: Tôi biết ngài ấy sẽ giải được,bởi vì ông vua giải độc chính là ngài Mochi…thế nên tôi đã trộn 7 loại độc của 7 loại rắn cùng 3 loài hoa tạo chất kịch độc …trộn lẫn…
Quỷ máu: Tại sao phải vậy
Narita: Vì Haruko …con bé đã quá tuyệt vọng rồi…tôi đã cho con bé uống thuốc ngủ…khi con bé tỉnh lại có lẽ tôi đã bị hành quyết xong…
Quỷ máu: Narita…
- Quỷ máu…cậu yêu Haruko mà …tại sao cậu k cầu hôn con bé…
Quỷ máu: Tôi đã từng ngỏ lời thế nhưng cô ấy chỉ coi tôi như một người anh trai…lòng cô ấy chỉ có ngài Mochi…
- Cậu hãy thay tôi chăm sóc con bé,tôi tin đến ngày nào đó con bé sẽ nhận ra tình cảm của cậu…
Narita đứng lên đi thẳng tới nơi hành quyết,Quỷ Máu buồn bã k dám bước đi…nhìn vào trong giường thấy Haruko đang nằm ngủ…anh ta nhớ lại ngày mới vào phủ luôn bị coi thường hơn những đứa trẻ được nhận nuôi khác vì chậm chạp…1 cô bé đưa cho Quỷ Máu 1 chiếc kẹo đó chính là Haruko
Haruko: Anh ăn đi bọn họ chưa nhìn thấy anh nhanh thế nào còn em thì thấy rồi…
Nụ cười khi 15 tuổi của Haruko khiến trái tim Quỷ máu rung động đến tận bây giờ…
Tôi thấy có người lau cổ và cởi bỏ chiếc áo của mình…tôi mở mắt đó là già…
Già: Cô thấy sao rồi
- Tôi thấy mệt thôi
- Tất nhiên rồi độc của Narita chế chỉ sau ngài Mochi thôi,cô sống là may rồi…
- Tại sao cô ấy lại làm vậy
- Vì con gái cô ấy yêu ngài Mochi 10 năm rồi nhưng có lẽ khi thấy ngài ấy kết hôn lần 2 cô gái đó lại rạo rực và tự tử…làm người mẹ như Narita vì muốn con gái dc cưới thay cô nên đã làm vậy,cũng xin đừng trách cô ấy chỉ vì hoàn cảnh thôi…cô ấy cũng sẽ phải trả giá cho hành vi của mình…
- Trả giá gì vậy
- Cô ấy sẽ bị treo cổ hành quyết ngay trước cửa phủ để làm gương…
- Trời …( tôi cố dậy) cô ấy k đáng chết mà,nếu vì con gái…
- Đó là luật nơi này,biệt phủ có quy tắc của biêt phủ mà bất kì cơ quan tổ chức bên ngoài nào cũng k thể can thiệp…
- Tôi k thể để có ng chết vì mình dc
- Cô ấy định gϊếŧ cô mà
- Nhưng tôi đâu có chết…tôi sẽ k để bụng đâu
- Hành quyết tại cửa chính
- Tôi sẽ đến đó ngăn lại…
Già nhìn thấy tôi cố dậy đi yếu ớt lảo đảo ra bên ngoài…già cười nhẹ…Mochi đi ra nhìn già
Mochi: Cố tình vậy có nên k
Già: Già chỉ muốn xem cô ấy có tấm lòng k thôi…
Mochi: Cô ta từng cứu ta vậy theo già có tấm lòng k?
Già: Già thương narita
Mochi: Đó là luật lệ ( Mochi nói cứng giọng) nếu không phải là ta thì cô ta chết rồi…già về phòng đi tự kiểm điểm lại,k có lệnh của ta k dc bc chân ra khỏi phòng…
Tôi tìm đường ra cổng chính…đi mãi đi mãi…mái tóc dài buông xoã vs gương mặt tái nhợt…
Aran: Cô Hạnh…đi đâu vậy sao đang yếu mà…
- Aran cô bác sỹ đó đâu
Aran: Chuẩn bị hành quyết
- Sao anh nói thản nhiên vậy…
- Luật tại nơi này đấy là bt tôi chứng kiến nhiều rồi…
- Ở đây các người đều là những kẻ máu lạnh…
Tôi đi vụt qua vai Aran…đi tới cổng chính tôi cảm thấy k thể thở nổi…thấy một người pnu mặc đồ trắng tay bị trói ra sau …chiếc khăn thòng vào cổ…tôi cố lết đến nói hổn hển
Tôi: Khoan đã dừng lại…dừng lại đi …
Narita quay ra nhìn thấy Hạnh rồi cười nhẹ
Narita: Xin lỗi cô gái trẻ,tôi thật sự k cố ý
- Tôi k có để bụng đâu…
Quỷ máu nghe tiếng chuông gõ lên…anh ta nắm chặt tay nhắm mắt
Quỷ mắt: Hành quyết…
Hai người đàn ông kéo dây hai bên siết cổ Narita …tôi ngã quỵ khi thấy tay người phụ nữ đó buông thõng…nước mắt rơi vô định…
Chuông gõ 9 tiếng Mochi nhìn ra bên ngoài mặt hồ nhắm mắt
Mochi: Tạm biệt Narita…
Tôi bật dậy dồn hết sức mình đi về phủ cấm nơi anh ta sống…anh ta chờ sẵn tôi khi tôi mở cửa phòng…gương mặt anh ta thản nhiên uống trà và đọc sách…
Tôi: Tôi đã thấy có người chết …tại sao anh k ngăn lại…
- Tại sao phải ngăn lại
- Đó là mạng người mà
- Vi phạm quy tắc sẽ bị phạt
- Quy tắc của các người là k để cho ngta 1 con đường sống à,ai nấy coi cái chết của người khác như thể rất bình thường…các người có phải là con người k,tại sao cũng có máu mà lại k có tình người,đồ máu lạnh
Mochi tức giận gập sách tức giận…
Mochi: Ngậm miệng lại
- Tôi k im,anh là gì mà cấm tôi im dc,anh doạ gϊếŧ đi,tôi k sợ…( tôi ộc máu trong mồm ra ngã quỵ xuống sàn)
- Mỗi số phận đều đã được định đoạt,dù bất kì ai cũng k thể thay đổi được ý trời…
Tôi cười khi miệng đầy máu…
- Ý trời,ý trời k có mắt đã để tôi cứu loại cầm thú như anh…
Hạnh nói xong gục xuống sàn…Mochi tới gần bế lên giường lau máu trên miệng rồi thở dài…
- Đến chính ta còn chẳng thể thay đổi được số phận của hai chúng ta thì sao có thể thay đổi dc số phận của ai…
Nói xong Mochi lên giường nằm cạnh rồi nhắm mắt…
Haruko mở mắt thấy Quỷ máu ngồi cạnh
Haruko: Sao anh lại ở đây
Quỷ máu: Em ra găp mẹ lần cuối đi
Haruko: Mẹ…mẹ ( bật dậy ra khỏi giường)
Trên cán 1 cái xác dc che bởi chiếc khăn trắng,Haruko run run mở ra
Haruko: Mẹ…mẹ đừng doạ con mà…
Quỷ máu: Mẹ em mất lúc 3 chiều
- không,anh nói dối quỷ máu hãy nói vs em là em mơ đi
- Tại sao em lại để mẹ em có suy nghĩ đi sát hại cô gái khác để em có thể cưới ngài mochi,tại sao em k nghĩ đến hậu quả đi
- Em k nghĩ ngài mochi lại có thể ra lênh gϊếŧ mẹ
- Haruko em điên rồi em biết tính ngài ấy rồi k ai có thể làm ngài ấy thay đổi quyết định…tại sao em lại có suy nghĩ ngu xuẩn vậy
- Mẹ ơi con sai rồi,con sẽ k nghĩ đến ngài ấy nữa con cần mẹ…mẹ …
Tại biẹt thự Ngọc Thịnh…
Ngọc: Vé đã chuẩn bị rồi chúng ta sẵn sàng chưa anh
Thịnh: Sẵn sàng rồi chúng ta phải đưa con bé về …
Thư bên trong phòng nắm chặt tay…cô ta gọi cho ai đó
Thư: Ông bà ý sẽ ra sân bay,gϊếŧ gọn…( cúp máy) sống mà làm vc thừa thì chết đi cho rảnh nợ…Hạnh…mày dc lắm k ngờ mày tán tỉnh dc người đàn ông đó khi mày biết là tao rất thích…mày chờ đấy con khốn!….
Tôi mở mắt thấy tối om…chỉ còn mờ ảo bởi ánh đèn ngủ…chiếc rèm bay bay nỗi ám ảnh về người phụ nữ bị treo cổ lúc chiều khiên tôi sợ…người tôi mệt đến mức k nhấc nổi người…quay sang thấy người đàn ông đó nằm ngủ ngay ngắn nghiêm nghị ngay bên cạnh…tôi rơi nước mắt rồi co người lại quay đi…tôi sợ nơi này,sợ anh ta…
Mochi thấy Hạnh quay vào trong anh ta mở mắt …nghe tiếng khóc cứ rưng rức bên cạnh…
Mochi: Đừng làm ta mất ngủ…
- Chúng ta đừng gặp nhau có phải tốt hơn không,từ ngày gặp anh người thân rồi xung quanh tôi đều bao trùm chết chóc,tôi tự hỏi tôi đã sai hay anh đã sai…tôi sợ nơi này …tôi muốn về nhà…
Mochi kéo chăn chùm lên…tôi xoay lại nhìn nhau trong chăn…
Mochi: Như vậy là hết sợ,ngủ đi…và đừng vội khóc vì ta vẫn ở đây,ta còn ở đây ta nhất định đem cho em sự bình yên…
Anh ta nhắm mắt ngủ ngay trước mặt tôi…người đàn ông này có lẽ đến cuối đời vẫn sẽ mãi là câu hỏi bí hiểm mà tôi chẳng có thể giải đáp…