Reeeeng_Reeeeng
Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên. Sau khi chào giáo viên, bên trong lớp học bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Một số tụm lại tán dóc, một số lo thu dọn cặp sách, vài tên học sinh còn lấy gel tóc từ trong cặp ra, bôi bôi trét trét lên đầu tạo kiểu vô cùng ấn tượng.
Ai nấy đều hào hứng lên kế hoạch ăn chơi, ngoại trừ thiếu niên ngồi ở hàng ghế cuối cùng, gương mặt trước sau vẫn duy trì một biểu cảm lạnh lùng, không ý cười.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều là một dáng vẻ đơn độc, không trò chuyện cùng ai, trừ những trường hợp bất đắc dĩ, nhưng cũng rất kiệm lời.
“Kiêu ngạo, quái gở, khó gần.” là những gì bạn học hình dung về hắn. Tuy rằng có nhiều người nhìn hắn không vừa mắt, thậm chí muốn tìm hắn gây hấn, nhưng rốt cục vẫn chưa có một ai dám động thủ.
Trong trường có lời đồn, mỗi lần có người hẹn hắn ra ngoài thách đấu thì cho dù đối phương có cao to khỏe mạnh hay khí thế hừng hực đi nữa, chỉ cần bị ánh mắt sắc nhọn ấy lạnh lùng liếc qua liền bị dọa đến hai chân run rẩy, bỏ chạy trối chết.
“Này, lát nữa tính đi đâu chơi?” Nam sinh vừa mới chỉnh chu xong ngoại hình hỏi.
“Tao biết một quán bar mới mở, lát nữa sẽ dẫn tụi mày tới.”
“Nhưng chúng ta còn chưa đủ tuổi, vào được không?”
“Yên tâm, tao có người quen ở đó.” Nam sinh ra dáng đại ca vỗ ngực khoe khoang. Đột nhiên liếc thấy cái người vừa mới thu dọn xong sách vở, chuẩn bị rời khỏi lớp, liền lên tiếng gọi.
“Quý Thiếu Ân, có muốn đi cùng tụi này không?”
Quả nhiên, Quý Thiếu Ân không hề có phản ứng, hắn vờ như không nghe, cũng không quay đầu lại nhìn mà mở cửa đi thẳng ra ngoài.
“Điên à! Gọi hắn làm gì?”
“Đúng vậy, hắn căn bản không để ý đến ai, thật không hiểu là cái hạng người gì.”
“Hắn cho dù đứng yên bất động cũng khiến người ta cảm giác có một luồn gió lạnh ập đến. Tao còn không dám đến gần hắn, đừng nói là tiếp chuyện, đúng là khủng bố.” Người bạn học này sau khi nói xong vẫn còn cảm thấy kỳ lạ mà rùng mình một cái.
Quý Thiếu Ân nghe được từ phía sau đủ lời bình luận, nhưng hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mang theo ý tứ khinh thường. Dáng vẻ đáng sợ nhất của hắn bọn họ còn chưa thấy qua, chỉ mới như thế này đã không dám đến gần, thiết nghĩ cũng không cần mất thời gian nói chuyện với bọn họ làm gì.
Hai tay cho vào túi quần, hắn chậm rãi bước ra khỏi cổng trường, nhưng vừa mới rẽ qua một góc cua đã bị ai đó đâm sầm vào.
“Ối!”
Liếc xuống nhìn cái đầu màu đen nho nhỏ dán trên đùi mình, Quý Thiếu Ân không nói gì, chỉ lùi về phía sau một bước định đi vòng qua cậu bé, nhưng đột nhiên lại bị cậu ôm chầm lấy đùi, không cho hắn rời đi.
“Đền cây kem cho em!” Cậu bé cong miệng tức giận, âm thanh non nớt lên án.
Nghe cậu bé nói thế, Quý Thiếu Ân trừng mắt. “Buông tay!”
“Không buông, đền cây kem cho em!”
“Là nhóc đụng phải ta.”
“Ai bảo anh không chịu tránh, là anh để cho em đụng phải, không biết, đền kem cho em!”
Quý Thiếu Ân bước về phía trước, định mặc kệ cậu.
Cậu bé vẫn nhất quyết không buông tay, ôm lấy đùi hắn, giữ chặt không cho đi.
“Buông tay ra!” Quý Thiếu Ân gằn giọng.
“Dẫn em đi mua kem thì em sẽ buông.” Đứa bé ngẩng đầu lên, mỉm cười hết sức đáng yêu.
Kỳ thật Quý Thiếu Ân có thể dễ dàng gỡ đôi tay nhỏ xíu đó ra, sau đó xách lên như xách một con gà rồi ném sang một bên. Nhưng khi hắn đang tính làm như vậy thì đứa bé đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rạng rỡ cùng hai đồng tử đen láy trong suốt khiến hắn như bị hút hồn.
Đừng sợ, trong đôi mắt đó chỉ có duy nhất một vẻ đơn thuần, trong sáng.
Cậu bé thấy đối phương trầm mặc không trả lời mà chỉ chăm chăm nhìn mình, liền mở miệng thúc giục.
“Anh? Kem của em.”
“Ở đâu bán?”
“Đằng kia đằng kia!” Cậu bé lập tức nắm lấy tay Quý Thiếu Ân, kéo hắn đi đến cửa hàng kem.
Quý Thiếu Ân cũng không hiểu bản thân mình bị ma xui quỷ khiến gì lại cứ như vậy để cho cánh tay nhỏ nhắn kia nắm chặt mà chạy qua hết hai dãy phố, cuối cùng còn đi theo cậu đến ghế đá công viên gần đó ngồi xuống.
“Oa, ăn thật ngon, so với cái hồi nãy còn ngon hơn.” Trên gương mặt nhỏ nhắn cong lên nụ cười thoả mãn, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi. “Anh có muốn ăn thử một miếng không?”
“Nhóc ăn đi.” Hắn đem cái tay trước mặt mình đẩy trở lại.
Trời chiều chầm chậm ngả về tây, Quý Thiếu Ân nghiêng đầu nhìn đứa bé vẻ mặt thỏa mãn ngồi bên cạnh mình, đồng tử trong suốt tràn ngập ý cười, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng thật thanh thản, những dằn vặt mâu thuẫn tận sâu trong nội tâm như chợt tan biến.
Năm đó, đường chủ Xiết Vân Đường, cũng là cha của hắn từng hỏi hắn có tình nguyện trở thành sát thủ hay không, khi đó hắn còn rất nhỏ, tâm trí mơ hồ, không biết thực tế mình đã đồng ý một chuyện kinh khủng thế nào.
Cứ như vậy, sau nhiều năm được huấn luyện, Quý Thiếu Ân đối với chuyện giết người đã không còn chần chừ hay sợ hãi. Chỉ là sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, nhìn đối tượng đã bị mình giải quyết, ánh mắt không tự chủ mà hiện lên một tia áy náy, dù sao hắn cùng đối phương cũng không hề có thâm thù đại hận.
Mọi người đều gọi hắn là sát thủ mặt lạnh, nói hắn giết người không chớp mắt, lông mày cũng không hề nhíu lại, giống như thứ hắn giết không phải người mà chỉ là bóp chết một con kiến. Đối với hắn càng khâm phục, khen ngợi thủ pháp của hắn vừa bình tĩnh lại quyết đoán, chỉ cần hắn ra tay là một phát súng lấy mạng, động tác nhanh như chớp, khiến đối phương ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không hay biết, thậm chí cả cơ hội cảm giác được nguy hiểm cũng không kịp đã tắt thở lìa đời.
Từ sau nhiệm vụ đầu tiên, Xiết Vân Đường nổi lên một sát thủ mà vừa nghe tên đã khiến người ta kinh hồn bạt vía – “Ảnh”.
Khi hắn như một cái bóng bám theo người nào thì hôm ấy cũng là ngày chết của kẻ đó.
Nhưng có một sự thật không ai biết, hắn không phải tàn nhẫn máu lạnh, chỉ là không muốn cho đối phương phải chết một cách đau đớn khổ sở, coi như đây là ân huệ cuối cùng hắn dành cho đối phương, cũng là để giảm bớt sự day dứt trong lòng hắn.
Mặt khác cũng nhờ một chút day dứt lương tâm này mà hắn tự nói với chính mình, hắn vẫn có trái tim. Nhưng trước mắt hắn vẫn chưa có ý định rời khỏi Xiết Vân Đường, mục tiêu về tương lai của hắn còn rất mờ mịt, vì vậy hắn chọn cách tiếp tục ở lại trong tổ chức.
“Sao anh không nói chuyện?”
Thu hồi lại tâm tư, Quý Thiếu Ân một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt thuần khiết ấy, không kiềm được mà thốt lên những nghi hoặc trong lòng. “Nhóc không sợ ta sao?”
“Tại sao phải sợ? Anh là người tốt nha! Còn dẫn em đi mua kem, không giống với Tiểu Hắc nhà kế bên, lần trước em muốn chơi với nó lại bị nó cắn, hại em bây giờ nhìn thấy nó là sợ.”
Tiểu Hắc? Quý Thiếu Ân khẽ nhướng mày, không ngờ tiểu quỷ này lại đem mình so sánh với chó! Nếu câu nói này được thốt ra từ miệng người nào khác, hắn đã sớm cho đối phương thấm thía cái gọi là ‘tai họa cũng từ miệng mà ra’.
“Anh không nói chuyện cũng không chịu cười.” Sau khi ăn xong, cậu bé lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra lau sạch tay cùng với miệng rồi không kiêng dè người lạ mà đem hai ngón trỏ ấn ấn bên khóe môi hắn, khẽ kéo lên. “Cười đi!”
Hành động này khiến cho Quý Thiếu Ân mở to mắt, hoàn toàn không cười nổi. Thằng nhóc này quả thật không hề sợ hắn. Bên trong tổ chức nếu ai dám vô lễ với hắn như thế thì hai cánh tay kia nhất định đã bị hắn đem chặt bỏ.
“Anh à, cười một cái đi, đừng nhăn nhó.” Ngón tay nhỏ xinh nhẹ kéo giãn khóe môi của hắn, Quý Thiếu Ân theo thói quen khẽ nhíu mày.
Quý Thiếu Ân không gạt tay cậu ra, chỉ im lặng nhìn cậu, cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ nhắn truyền tới, từng chút từng chút len lỏi vào trong lòng mình.
Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, mãi cho đến khi cậu bé nhìn thấy người đang đứng ngoắc tay gọi mình ngoài cổng công viên.
“A! Mẹ đến rồi. Anh à, em phải về, cảm ơn kem của anh nha.” Cậu bé cong môi cười, lễ phép nói lời cảm ơn, không giống bộ dáng khó dễ lúc va vào hắn khi nãy.
“Anh à, em tên Tiểu Thanh, tạm biệt.” Cậu bé vẫy tay chào Quý Thiếu Ân rồi xoay người hướng về phía mẹ mình mà chạy đi.
Nụ cười rạng rỡ đáng yêu, đôi mắt trong suốt không tạp niệm, dưới ánh hoàng hôn vàng rực lại càng thêm xinh đẹp thuần khiết, dường như chỉ còn thiếu mỗi đôi cánh trắng sau lưng nữa mà thôi.
Cậu bé xoay người đi, không nhìn thấy được đôi mắt lạnh lẽo của Quý Thiếu Ân thoáng trở nên dịu dàng, toát ra một ý cười như có như không.