Trong trận chung kết giải Grand Prix trượt băng nghệ thuật năm 2011, đấu trường đơn nữ tổ thành niên, Shiro Kanoko đã đảo ngược trạng thái đê mê của bài thi ngắn, thành công làm cho kỷ lục thế giới trượt băng tự do đơn nữ tổ thành niên tăng thê 29 điểm cũng như đoạt giải quán quân.
Cô là đoạt giải quán quân trên sân nhà, chiến thắng quá đẹp đẽ, cô là trong tình huống ngược gió trở mình trước bài thi ngắn, lúc này tiếng vỗ tay trong khán đài còn nhiệt liệt hơn lúc Trương Giác giành chiến thắng.
Thẩm Lưu bình luận: "Nếu như không có ngoài ý muốn, tương lai mấy năm tới sẽ thuộc về cô gái nhỏ này."
Kỹ thuật của Shiro Kanoko đã vượt qua trước thời đại, lực biểu cảm của cô cũng là trình độ bậc nhất, thêm vào đó cô đã hoàn thành dậy thì, thân hình nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sức mạnh, tỏ rõ có thể thống trị sàn đấu ít nhất một chu kỳ nữa.
Tuyên bố rút lui khỏi biểu diễn trượt băng, nhưng cô không nói lý do.
Mà Thẩm Lưu cũng nói là "Nếu không có gì ngoài ý muốn" , tỷ lệ chấn thương của trượt băng nghệ thuật luôn ở mức cao, các vận động viên đều là từ 23 đến 25 tuổi là có thể giải nghệ, hắn và Trương Tuấn Bảo đều là đột nhiên không kịp chuẩn bị mà chấn thương nên chỉ có thể giải nghệ.
Trương Giác nghĩ, thứ ngoài ý muốn của Shiro Kanoko chính là bệnh của cô ấy, thiên phú người em gái Shiro Keiko không bằng cô, mà nếu như cô ấy không bị ung thư máu quấy nhiễu, sau đó cô sẽ trượt từ năm 14 đến năm 20 tuổi rồi giải nghệ.
Nhưng nhìn dáng dấp cô gái nhỏ vui vẻ nhảy lên bục lĩnh thưởng, Trương Giác vẫn là nhếch miệng.
Ít nhất là tâm trạng cô ấy vẫn còn tốt, cậu cũng yên lòng.
Nhà vô địch trượt băng tự do đơn nam không phải là nhất ca người Nga Vasily mà công chúng xem trọng mà là nhất ca nước Pháp McQueen, việc này thực ra cũng không khiến người ta bất ngờ.
Quốc tịch Nga có ưu thế, nhưng ưu thế của châu Âu cũng không hề thấp, Vasily bị dính chấn thương ở mắt cá chân nên đã mắc lỗi trong trận đấu, mà McQueen không có sai lầm gì nên McQueen là người giành chiến thắng.
Vasily thì giành được huy chương bạc kém 3 điểm, Sergei đứng thứ ba.
Trương Tuấn Bảo nhận xét: "Dù sao chỉ cần ba người bọn họ đồng thời dự thi thì trên bục lĩnh thưởng cũng chỉ có ba người bọn họ, nhiều nhất là cấp bậc khác nhau thôi, giống như thời điểm thi đấu của Tiểu Ngọc và Hayato Terakami, Ilya vậy, bục lĩnh thưởng cũng chỉ có ba người bọn họ."
Trương Giác chống hai tay lên má, nhún vai: "Đó là chuyện của tổ thiếu niên."
Kẻ mạnh tổ thành niên giống như đám mây, sau khi tổ thiếu niên được thăng hạng lên tổ thành niên thì trước tiên họ phải thích ứng với đấu trường, sau đó là đi xung kích đến địa vị của các cựu binh, rất nhiều người trong số họ có thành tích tốt ở tổ thiếu niên lại không thích ứng được ở tổ thành niên, cuối cùng là bị phai mờ.
Thành tích của Hayato Terakami trong nửa mùa giải đầu năm nay không được coi là tốt, mà Ilya dựa vào lợi thế quốc tịch của mình và cú nhảy bốn vòng tiến vào trận chung kết, nhưng cuối cùng vẫn là chạm đáy.
"Đúng rồi, đám Hoàng Oanh cùng Quan Lâm cũng đã giành được chức vô địch tổ thiếu niên trong trận chung kết này, chúng ta có muốn cùng nhau chúc mừng bọn họ chút không?"
Trương Giác đột nhiên nhớ tới chuyện này, dùng một loại ánh mắt đầy mong chờ nhìn gương mặt trẻ con đẹp trai của ông cậu.
Trương Tuấn Bảo: "...!Cậu đã làm xong vắt mì rồi, chờ đến lúc trở về thì nấu mì cho con, lần này sẽ làm cho con món tôm bóc vỏ xào với hành tây."
Trương Giác hài lòng dựa vào cánh tay khỏe mạnh của ông cậu mình.
Tối hôm đó, Thục Phân mang theo thiết bị cùng trợ lý đến khách sạn nới vận động viên ở.
Nhiếp ảnh Tiểu Cận nói thầm : "Tối rồi mà vẫn phải tới đây phỏng vấn riêng."
Bước chân Thục Phân nhanh hơn một chút: "Hết cách rồi, lần này các vận động viên của chúng ta thể hiện quá tốt, chúng ta đã giành chức vô địch ở cả hai nội dung tổ thiếu niên, bên phía lãnh đạo nói muốn chúng ta nên có một vài tư liệu sống, lỡ đâu khi sau này đứa nhỏ tiến vào tổ thành niên mà trượt được thành tích tốt hơn thì chúng ta có thể sử dụng nguồn tư liệu sống này biên tập thành phim tài liệu."
Tiểu Cận: "Tư liệu này có phải là chuẩn bị quá sớm rồi không?"
Thục Phân: "Không sớm không sớm đâu, như bên Nhật Bản, bọn họ chú ý đến sự phát triển của các vận động viên trẻ hơn chúng ta, rất nhiều đài truyền hình tận lực để ý đến những vận động viên trẻ đó, bọn họ sẽ bắt đầu theo dõi từ khi những người đó bước vào tổ thiếu niên, chỉ cần những vận động viên này đạt được thành tích tốt khi bước vào tổ thành niên niên thì họ sẽ có tư liệu để phát sóng ngay."
Ngoài ra, Nhật Bản còn lưu hành việc đặt những thiên tài thiếu nam thiếu nữ lợi hại cùng một chỗ, thậm chí là xào cp, ví dụ như Shiro Kanoko và Hayato Terakami được giới truyền thông phong danh hào vương tử và công chúa trên băng, bọn họ còn đồng thời hợp tác biểu diễn trên băng, xe như là thỏa mãn kỳ vọng xào cp của fan cha fan mẹ vậy.
Mà trước khi Trương Giác ra mắt, giới truyền thông Nhật Bản còn nghĩ đến việc đặt Hayato Terakami và Ilya là đơn nam thiên tài cùng thời ở cùng một chỗ, thậm chí còn làm chương trình đặc biệt, rating ấy thế mà không hề thấp.
Tiểu Cận nghe mà khóe miệng giật giật: "Sao mà nghe ra những người này đặc biệt yêu thích dùng mánh lới của kẻ thù cũ."
Thục Phân lắc đầu: "Chờ sau khi Trương Giác thăng lên tổ, phỏng chừng sẽ có không ít chủ đề tương tự liên quan đến cậu ấy, nhưng cũng chính bọn họ sẵn sàng đồng ý và thổi phồng những điều này cho nên thị trường biểu diễn thương mại ở Nhật Bản vẫn luôn rất tốt, rất nhiều những vận động viên ở các quốc gia khác nhau cũng sẵn sàng đến đó để biểu diễn thương mại kiếm tiền."
"Được rồi bây giờ bắt đầu bấm máy đi."
Ngày thứ hai, lúc mười giờ sáng, CCTV-5 phát sóng một đoạn phim ngắn dài 40 phút, thu hút rất nhiều sự chú ý của các fan hâm mộ trượt băng.
Mở đầu đoạn phim ngắn là ống kính lay động, sau đó huấn luyện viên Tống Thành mang theo khuôn mặt thân thiết tươi cười tiến lên chào đón.
"Chào buổi tối các bạn phóng viên, đến đây đi, các vận động viên của đội tuyển Trung Quốc chúng ta sống ở tầng 23, tôi đưa các cậu đi lên."
Sau đó ống kính theo thân ảnh của Tống Thành vào thang máy, xuyên qua hành lang trải thảm mềm mại, mở một cánh cửa ra, Thư Phong kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Wow, thơm quá nha, đây là hành tây à?"
Tống Thành cười ha ha: "Đúng, đây là món mì của huấn luyện viên Trương làm."
Thư Phong thật không tiện: "Ái chà, có phải là tôi quấy rầy các vị ăn tối rồi không?"
Trương Tuấn Bảo phất tay: "Không có không có đâu, đây là bọn nhỏ thắng trận nên tôi thưởng thêm một món ăn đó mà, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều yêu thích món mì tôi làm."
Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu ở chung một phòng, bây giờ giường của bọn họ được đẩy lên sát tường, bên cạnh cửa sổ kính từ trần đến sàn là một cái bàn và vài chiếc ghế đẩu gấp, Trương Giác cùng Hoàng Oanh, Quan Lâm ngồi quanh cái bàn tròn nhỏ, động tác nhất trí vùi đầu mà ăn.
Trong khi bọn nhỏ ăn, Trương Tuấn Bảo còn rót đầy một ly nước trái cây cho bọn họ, huấn luyện viên Mã thì cùng với Thẩm Lưu ở bên cạnh dùng máy vi tính xem lại biểu hiện của bọn nhỏ ban ngày, trên notebook ghi chép động tác kỹ thuật của bọn nhỏ cũng như viết ra những chỗ sai lầm ở phía sau.
Những sai lầm này, chờ sau khi về nước là phải thông qua huấn luyện sửa chữa lại.
Thư Phong tinh mắt, nhìn thoáng qua là có thẻ thấy trong bát đứa nào cũng có trứng rán và chân gà có dấu răng.
Đám nhỏ ăn rất ngon nha.
Có người hâm mộ trượt băng nhìn đến đây đã bắt đầu nở nụ cười.
Thật tiếc khi Trương Tuấn Bảo làm số lượng không nhiều, không có phần cho các phóng viên càng không có ý nghĩ mời bọn họ, vì vậy các phóng viên chỉ có thể nhịn thèm, ngồi trên chiếc ghế nhựa không biết từ đâu đến bắt đầu thực hiện phỏng vấn.
Trương Giác nâng bát mì với vẻ mặt ngơ ngác: "Con có cần phải dừng lại không?"
Thư Phong vội vã phất tay: "Không cần không cần, con vừa ăn vừa nói cũng được, chúng ta không để ý chuyện này."
【 nhóm đam mê trượt băng: Đúng đúng đúng, tiểu bảo bối cứ ăn hết mình, chúng ta cũng không để ý.
】
Trương Giác gật đầu: "Dạ, được, các chú hỏi đi."
Hoàng Oanh đáp lời: "Đúng, cứ hỏi, biết gì nói hết không nửa lời giấu diếm."
Cô nói xong thì đem cải xanh từ trong bát của mình bỏ vào bát của Quan Lâm.
Quan Lâm dừng lại, im lặng tiếp tục ăn, vẫn là Trương Tuấn Bảo nhìn như không thấy gì, lấy rau xà lách từ trong nồi bỏ vào bát Hoàng Oanh.
"Oanh Oanh, không thể không ăn rau, không thì sẽ bị táo bón!"
Hoàng Oanh bị sặc một cái, cô che ngực ho lên, Quan Lâm vỗ lưng cho cô, sau đó cô mới ngưng lại vẫy tay với đoàn làm phim.
"Đừng phát sóng cái này nha, cắt đi nha chú."
Thư Phong trả lời: "Được, hiểu rồi."
【 ha ha ha ha, kết quả là đoạn ghi hình này vẫn được phát ra ngoài, Oanh muội thật đáng yêu.
】
【 Lâm ca thật là thương Oanh muội nha, mà cách huấn luyện viên Trương chăm sóc bọn họ cũng rất thú vị, trước kia nhìn dáng vẻ anh ấy đánh thôn hoa còn tưởng anh ấy là kiểu huấn luyện viên hung dữ đánh đập đứa nhỏ, không ngờ lại hiền lành như vậy.
】
【 Lâm ca và Oanh muội là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm đương nhiên là tốt rồi.
】
Thư Phong nhìn hai đứa nhỏ này ở chung với nhau gần như nảy sinh ý định xào cp, hắn không hỏi những câu hỏi ban ngày như nguồn cảm hứng của tiết mục đến từ đâu mà chỉ hỏi những vấn đề liên quan đến tương lai.
"Là những người cùng kỳ, huấn luyện viên Mã có nói với tôi ba người bạn nhỏ sang năm sẽ thăng tổ, có áp lực nào không?"
Ba người cầm bát trăm miệng một lời: "Không có."
Quan Lâm nhún vai: "Chúng tôi sớm đã có chuẩn bị."
Hắn hơn Trương Giác 3 tuổi, năm nay 17 tuổi, nói cách khác hai năm trước hắn đã đủ tuổi thăng lên tổ, cũng là bởi vì bạn gái không đủ tuổi nên phải chờ đợi.
Hoàng Oanh cũng cười hì hì : "Sớm muộn cũng phải thăng lên tổ, thăng lên sớm một chút cũng tốt, dù sao con cũng là con gái, lỡ đâu bị mập lên thì không biết có thể tiếp tục quăng người bốn lần nữa không."
Cô và Quan Lâm có thể đoạt giải quán quân ở trận chung kết lần này là nhờ vào những cú nhảy 4S và những cú quăng người bốn vòng mà họ mới tập luyện trong mùa giải năm nay, nhưng cái ưu thế kỹ thuật này không biết còn duy trì được bao nhiêu năm, đặc biệt là thời điểm tập quăng 4S, chân của Hoàng Oanh đã phải chịu không ít thương tổn.
Sau đó Thư Phong lại hỏi bọn họ không hỏi đề tài, trong lúc đó chủ yếu là Quan Lâm trả lời câu hỏi, còn Hoàng Oanh thỉnh thoảng nói mấy câu khuấy động bầu không khí, hai người thoạt nhìn hết sức ăn ý.
Lời tự thuật vang lên.
"Cho tới nay, các giải trượt băng nghệ thuật trong nước đã gặp vấn đề về thiếu người kế thừa, sau khi đơn nam Thẩm Lưu vì chấn thương mà giải nghệ thì nội dung đơn nam thành niên đã bị đình chỉ trong hai năm, mà trong khi đó người giành huy chương vàng trượt băng đôi của nước ta là Kim Mộng và Diêu Lam đã nhập viện do chấn thương trong mùa giải này, cho nên mặc dù ba đứa nhỏ trong ống kính này tuổi vẫn còn trẻ nhưng cũng đã sẵn sàng mang theo ngọn cờ của hạng mục này."
Trương Giác lúc này cũng đã húp xong miếng nước mì cuối cùng, lau miệng sạch sẽ, cầm cái bát ra khỏi chỗ có ống kính, rồi trở về ngồi xuống, trong tay cầm quả táo mà Trương Tuấn Bảo đưa cho cậu nhưng không ăn.
Thấy cậu rảnh rỗi, ống kính liền dứt khoát nhắm ngay Trương Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục bình thường không còn dáng vẻ giống tinh linh Celtic trong truyện cổ tích, mà là đẹp đẽ tinh xảo, mang theo tiên khí.
【 Ahhhh, cá sấu nhỏ ngồi như vậy nhìn thật là ngoan! 】
【 cậu ấy chỉ ngồi và không nói gì nhưng dáng vẻ lại giống tiên nữ hạ phàm vậy.
】
【 nhan sắc đệ nhất của trượt băng nghệ thuật chính là cậu ấy.
】
Lời tự thuật: Cậu bạn nhỏ này là Trương Giác, là tuyển thủ át chủ bài nội dung đơn nam của nước chúng ta, mới có 14 tuổi, cậu ấy đã liên tục giành được kỷ lục thế giới ở tổ thiếu niên trong bài thi ngắn, trượt tự do và tổng điểm, giành huy chương vàng trong trận chung kết vào giải thiếu niên thế giới, trở thành tuyển thủ đầu não nội dung đơn nam của đất nước chúng ta.
Thư Phong lại hỏi: "Thời điểm tranh tài lần này cậu có căng thẳng không?"
Trương Giác lắc đầu: "Không căng thẳng gì, bởi vì con biết mình có ưu thế lớn, nhất định sẽ giành chiến thắng."
Thư Phong trêu chọc: "Thoạt nhìn cậu rất tự tin nha."
Trương Tuấn Bảo: "Thứ mà thằng nhóc nghịch ngợm này không biết chính là khiêm tốn."
Trương Giác phản bác: "Con rất khiêm tốn mà, mà con cũng là nói sự thật, con có ưu thế lớn."
Thư Phong hỏi cậu: "Vậy bây giờ cậu đã giành được huy chương vàng tổ thiếu niên rồi, bước tiếp theo sẽ là gì?"
Trương Giác suy nghĩ một chút rồi nở một nụ cười thật xán lạn: "Con muốn trở thành vô địch thế giới, là cái loại tổ thành niên đó."
Thư Phong: "Có lòng tin không?"
Trương Giác nắm chặt tay, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Nhất định phải có, con biết, có rất nhiều người muốn nhìn thấy con giành chức vô địch, con tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của họ."
Thư Phong: "Vậy còn cậu, cậu có muốn trở thành nhà vô địch thế giới không?"
Trương Giác chớp mắt, suy nghĩ một chút, nụ cười thoạt nhìn có chút ngại ngùng: "Lời nói của chính mình, đương nhiên là con muốn trở thành nhà vô địch thé giới trong trận chung kết tổ thành niên cũng như là giải vô địch thế giới, "
Cậu nhìn thẳng ống kính, nói: "Mỗi một vận động viên đều muốn trở thành nhà vô địch, tôi cũng vậy."
Thư Phong: "Con đường này sẽ rất khó đi, có dũng khí nói ra ước mớ trở thành nhà vô địch thế giới là điều rất tuyệt vời rồi, chúng tôi đều sẽ ủng hộ cậu, Trương Giác, cố lên nha."
Trương Giác mỉm cười gật đầu: "Ừm!"
Cậu muốn đưa ông cậu mình đến một đấu trường cao hơn, còn muốn để cho cô gái nói câu "Bởi vì Tama-chan chưa giành được chức vô địch, cho nên tớ sẽ không bị Tử thần mang đi" xe thật nhiều tiết mục hay mà cậu trượt, còn không ngừng gặp lại và cạnh tranh với những người bạn cùng đấu trường.
Cậu thật sự yêu thích môn thể thao này .
Lời tự thuật: "Chức vô địch thế giới là vinh dự cao nhất mà mọi vận động viên đều mong muốn có được, vào lúc này giờ khắc này, đứa trẻ nhỏ tuổi này nói với chúng ta về ước mơ của cậu ấy, chúng ta cũng chân thành cầu chúc Trương Giác có thể đạt được điều mình mong muốn."
Tiếp theo chớp mắt một cái, ống kính thay đổi, ba vị vận động viên nhỏ biểu diễn tiết mục trên sàn đấu, cùng với câu này đến câu khác "reresentg a", bọn nhỏ mang giày trượt băng, dũng cảm lao đến chiến trường của chính ình.
Quăng nhảy, đường xoắn ốc, nhấc bổng, nhảy bốn vòng, xoay tròn...!Từng động tác kỹ thuật xuất hiện, bọn trẻ còn nhỏ vốn dĩ chưa đủ hoàn mỹ, nhưng cho dù có ngã sấp xuống, bọn nhỏ cũng sẽ đứng dậy ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm của các fan hâm mộ trượt băng cũng dấy lên những kỳ vọng về tương lai.
Cho dù không còn ai thi đấu thì sao, những đứa nhỏ này vẫn đang cố gắng phấn đấu, hơn nữa bọn nhỏ cũng đã đạt được những kết quả tuyệt vời, bọn nhỏ chính là ngôi sao tương lại của môn thể thao này!
Vào cuối chương trình, khi Trương Giác thực hiện động tác kết thúc của《 sông lớn chi vũ 》, ống kính đột nhiên dừng lại, một dòng chữ chậm rãi hiện lên.
《 Tương lai trên sân băng 》.