Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 63: Tâm Tình






Thiếu niên trên băng rõ ràng chỉ là một tuyển thủ tổ thiếu niên, nhưng khi cậu tự nhiên hào phóng chào hàng ghế khán giả, McQueen suýt nữa nghĩ rằng hắn nhìn thấy tân vương đăng cơ.

Không, nếu như là đứa nhỏ này, một ngày nào đó, nó sẽ trở thành tân vương của môn thể thao này.

Ánh mắt nhất ca nước Pháp lộ ra một tia kính nể: "Thực sự là hậu sinh khả úy, trước cậu nhóc đó, tôi chưa thấy ai vừa có thể nhấc tay vừa nhảy bốn vòng, cậu nhóc quả thực là một con quái vật mà.

"
Sergei lắc đầu: "Không chỉ như thế, cậu nhóc còn sử dụng trì hoãn xoay người, ý nghĩa của việc trì hoãn xoay người bên trong cú nhảy bốn vòng là như thế nào, tôi và cậu đều hiểu.

"
Điều này có nghĩa là 4S của Trương Giác đã hoàn toàn thành thạo điêu luyện, hơn nữa từ kỷ lục của Trương Giác ở mùa giải này, sau khi thi đấu tại phân trạm đầu tiên kết thúc, tỷ lệ thành công 4S của cậu gần như là trăm phần trăm, dù là trong lúc tranh tài hay trong lúc biểu diễn trượt băng, cái bước nhảy này không hề mắc một sai lầm nào.

Mãi đến tận trận chung kết, Trương Giác đã trực tiếp nhấc tay nhảy 4S, tuyên bố rằng cậu đã hoàn toàn chinh phục được cú nhảy này.

"Không chỉ như vậy, khả năng trượt của cậu ấy cũng tiến bộ rất lớn.

"
Hayato Terakami cầm một thiết bị trên tay, mặt trên hiện lên "23.

5KM/h", tốc độ như vậy đã hoàn toàn đạt đến trình độ hạng nhất của đơn nam thành niên, thậm chí đủ để đi tham gia thi đấu khiêu vũ trên băng, tuy rằng băng đao của Trương Giác khẳng định không sánh bằng khiêu vũ trên băng dựa vào kỹ năng trượt để kiếm cơm, nhưng trình độ này cũng đã thật đáng kinh ngạc.

Hắn nói: "Phong cách trượt của Tama-chan là không dùng lưỡi dao sâu, mà tốc độ vô cùng nhanh, độ xa khi nhảy của cậu ấy cũng bắt nguồn từ điều này, xem ra là định đi theo con đường mềm mại đến cùng, mà con đường này còn rất thích hợp với cậu ấy.

"
Shiro Keiko ngồi bên cạnh chị gái, nghi hoặc nói: "Cho nên bước nhảy của anh ấy thoạt nhìn có hiệu quả rất tốt sao?"
"Đúng vậy.

"
Shiro Kanoko gật đầu, giải thích: "Đối với thị giác của con người mà nói, khoảng cách có tác động mạnh hơn độ cao, cho nên GOE do nhảy xa mang lại cũng cao hơn so với việc nhảy cao, đây là nhân tố sinh lý quyết định, mà phương pháp nhảy xa đòi hỏi người đó phải trượt tốt.

"
Khi Trương Giác chào mọi người, thú bông cá sấu nhỏ được ném ào ào xuống sân băng, giống như là một cơn mưa thú bông trong sân vận động, trong đó có một con thú bông còn lớn hơn cả Trương Giác.


Xét thấy sau đó đến thu dọn sân băng đều là những băng đồng học sinh tiểu học, loại thú bông to lớn này e rằng cũng phải hai người nâng, vì để không làm khó dễ các bạn nhỏ, Trương Giác vẫn là tự mình trượt tới, kéo theo con thú bông thiệt bự hò dô hò dô xuống sân băng.

Trương Tuấn Bảo giơ tay khiêng con thú bông trên vai, đem áo khoác ném cho Trương Giác: "Mau mặc quần áo vào.

"
Trương Giác cười hắc hắc mặc quần áo, mang đồ bảo vệ lưỡi dao, Thẩm Lưu vỗ đầu nhỏ của cậu: "Trượt tốt lắm, tỷ lệ thành công của 3lz+3lo của em trên đấu trường mùa giải này chỉ có 30%, lần này cảm giác tiết tấu cực kỳ tốt, sau này nhớ phải tiếp tục duy trì đó.

"
Trương Giác lầu bầu : "Thực ra lúc em nhảy 3lo đã dùng quá nhiều lực nên suýt chút nữa là bị trượt chân, lần này có thể thành công cũng nhờ một chút may mắn.

"
Đợi khi đến kiss & cry, Trương Giác đặt con thú bông xuống chỗ ngồi, vô cùng tự nhiên mà ngồi vào lòng con thú bông, trong lúc nhất thời âm thanh "Kawaii" không ngừng vang lên.

Trên sân băng Trương Giác là một vương tử lá phong lịch lãm và ấm ấp, tên người tỏa ra một tiên khí xuất trần, lúc xuống sân băng thì cậu là một tiểu manh manh, lập tức khiến người ta cảm thấy thân thiết và yêu thích.

Tất cả mọi người đều biết rằng điểm của Trương Giác trong trận này không thể thấp được, bởi vì nhảy bốn vòng trong bài thi ngắn là độc quyền của đơn nam đỉnh cấp, cho đến nay, rất nhiều đơn nam hạng nhất vì để ổn định hơn trong bài thì ngắn, độ khó cao nhất của bước nhảy đơn cũng chỉ là 3A.

Huống hồ cú nhảy liên tục cuối cùng của Trương Giác là 3lz+3lo – là cú nhảy khó nhất trong nhảy 33 liên tiếp, mà chất lượng bước nhảy còn cao như vậy.

Về phần 4S mà nói, theo cách nói của Trương Giác chính là, 4S đẫ cùng với cậu lãnh giấy kết hôn rồi, mà 3A là bước nhảy đơn cao cấp thuần thục nhất của Trương Giác, tình cảm gắn bó với Trương Giác như keo như sơn, dù cho tư thế Tano của cậu không thành thạo như tư thế Rippon, mà 3A vẫn cứ phối hợp như cũ với tư thế mới của cậu.

Đối với bài thi ngắn dành cho tổ thiếu niên thì điểm kỹ thuật của Trương Giác đã là hơn 50, phàm là thời điểm trọng tài cho điểm biểu diễn thế nào, điểm số của màn trình diễn này cũng lên tới 85, trở thành kỷ lục thế giới mới.

Trương Giác ngồi trên đùi thú bông cá sấu, hai tay đặt trên đùi, ngẩng đầu nhìn màn hình, tư thế giống như một người già trong thôn, tiên khí trong lúc biểu diễn đã biến mất không còn tăm hơi, vẫn là huấn luyện viên Tống Thành nhắc nhở một câu "Chú ý hình tượng", đứa nhỏ mới khép cái chân lại.

Điểm số xuất hiện trên màn hình lớn, rất nhiều người đều kinh hô lên, nguyên nhân kinh ngạc khiến bọn họ thốt lên không phải là trọng tài hôm nay không phải làm người, mà là hôm nay trọng tài thế nhưng thực sự làm người rồi?!
Điểm kỹ thuật: 52.

61
Điểm biểu diễn: 38.

19
Điểm cuối cùng: 90.

8
Mà đằng sau điểm số này, WR – đại biểu cho kỷ lục thế giới và MR – kỷ lục thi đấu đang tỏa sáng.

Trương Giác bằng vào《 ngày thu 》 lấy được điểm biểu diễn trước nay chưa từng có, cũng một lần hành động phá vỡ kỷ lục thế giới!
Phòng học lớp 10A2 trường tam trung, âm thanh la hét thể hiện sự kích động truyền ra.

"Trương Giác đã lập kỷ lục thế giới mới cho bài thi ngắn tổ thiếu niên do chính cậu ấy nắm giữ! 90.

8 điểm, điểm số này cao đến mức thật khó có thể tin được, cho dù đặt ở tổ thành niên thì cũng đủ để cạnh tranh điểm cao nhất trong bài thi ngắn!"
Nghe được câu này, nhiều người hông hiểu về trượt băng nghệ thuật wow lên, dồn dập kêu "Anh Giác thiệt trâu bò".

Phá kỷ lục thế giới vốn là trâu bò rồi, mà cái kỷ lục này còn thuộc về người này thì hai chữ trâu bò không đủ để hình dung, phải là trâu bò plus.

Mà trong màn ảnh, Trương Giác đứng dậy ôm các huấn luyện viên, không ngừng phất tay ra hiệu với hàng ghế khán giả, khí thế bá chủ tổ thiếu niên lộ ra hết.

Cậu quả thực là có tư cách khí phách này, dù sao, người xếp thứ hai Harhasha chỉ có 79 điểm, chênh lênh với cậu 11 điểm, ngay cả khi Harhasha đột nhiên bùng nổ cú nhảy bốn vòng thì sự chênh lệch này muốn lấy điểm lại ở trượt băng tự do là vô cùng khó khăn, huống hồ hắn còn không có.

"Cậu ấy là người đầu tiên trên thế giới ở tổ thiếu niên đạt được hơn 90 điểm trong bài thi ngắn, điều mà chúng ta có thể dự kiến chính là, sau khi Trương Giác tiến vào tổ thành niên, chắc chắn cậu ấy sẽ không thua kém các tuyển thủ hàng đàu Savshenko, Hayato Terakami!"
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Giác trở thành tâm điểm chú ý của khán giả, mà sau khi cậu vui mừng theo phép đó, thế nhưng hoàn toàn không có sự kích động mừng rỡ như điên.

Tâm tình cậu vô cùng vững vàng.

Bình luận viên của Nhật Bản Sport TV cười nói: "Chà, mặc dù dáng vẻ chiến thắng đã được định sẵn từ trước, mà thi đấu còn chưa có kết thúc, cho nên Tama-chan vẫn không có ý định thả lỏng thần kinh của mình, không hổ là vương giả của tổ thiếu niên.

"
Rời khỏi sân vận động hối hả, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Trương Giác ở trong phòng chậm rãi lật xem quyển sách cấp ba, nhưng lại xem không vô, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, Trương Giác lập tức bắt máy.

"Xin chào, em Trương Giác đây! "
Nghe những gì được nói bên kia, Trương Giác dừng lại một chút, thở ra một hơi: "Như vậy sao, anh có khỏe không?"

Tần Tuyết Quân đứng trên hành lang, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ: "Cô bé đi rất nhanh, uống rất nhiều các loại thuốc giảm đau nhưng gần như không thể tỉnh táo được, cũng không kịp gặp mặt cha mẹ một lần cuối cùng, anh thật là áy náy với sự bất lực của chính mình, xin lỗi, khi nói với em những điều này! Tiểu Bình rất thích《 ngày thu 》của em, cảm ơn em.

"
Trương Giác thong thả bước đi đến bên cửa sổ, nhìn tháp Fukuoka trong bóng tối, thực ra đối với cậu mà nói, đón nhận cái chết của những người bên cạnh không phải là một chuyện xa lạ, kiếp trước gần như cậu đã tiễn đưa gần hết người thân của mình, nhưng cậu vẫn cứ không am hiểu an ủi những người bi thương.

Cậu ngồi xếp bằng phía trước cửa sổ, chậm rãi hát: "Nếu có thiên đường nở đầy hoa tươi, sẽ giống như những bông hồng nhỏ nở màu đỏ tươi! "
Tần Tuyết Quân ngơ ngác, yên tĩnh dựa vào tường nghe một khúc hát《 tiểu bảo bối của tôi 》, khóe miệng cong lên, nói một tiếng "Спасибо".

"Hả? Anh đang nói cái gì?"
Nghe thấy giọng nói ngơ ngác của đứa nhỏ, Tần Tuyết Quân vội vã giải thích: "Là cảm ơn trong tiếng Nga, thật ngại quá, hồi nhỏ cha mẹ bận việc, là bà nội nuôi lớn! "
"Ồ, thì ra là vậy.

"
Giọng nói Trương Giác vẫn vững vàng như cũ, Tần Tuyết Quân do dự một lúc rồi vẫn hỏi: "Trương Giác, em và anh nói những chuyện này, thật sự sẽ không cản trở cảm xúc của em trước trận đấu sao?"
Trương Giác lắc đầu, lại nhớ rằng bên kia không nhìn thấy được.

"Sẽ không, là em chủ động nói chuyện này với anh, nếu như anh vì thi đấu mà gạt em, em mới phải tức giận.

"
Bọn họ nói chuyện một hồi rồi mới nói lời chúc ngủ ngon với nhau, Trương Giác cầm điện thoại di động mà ngơ ngẩn cả người.

Cậu nhẹ giọng nỉ non: "Mình thực sự sẽ không ảnh hưởng tới màn trình diễn.

"
Dù sao thì cậu cũng đã hình thành thói quen đối mặt với nỗi buồn được lưu lại của người quá cố ra đi, cho dù kiếp trước hay tin bà ngoài qua đời trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu cũng đã không bỏ lỡ kỳ thi, cuối cùng còn phát huy vượt xa người thường, giành được nhiều hơn 20 điểm so với kỳ thi thử.

Có thể là trong quá khứ, sau khi trải qua việc mất đi cha mẹ em trai rồi ngơ ngơ ngác ngác, khả năng đối mặt với đau thương của cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà vẫn là ngủ không được, dù sao thì ngày mốt mới trượt tự do, Trương Giác dứt khoát mang theo giày trượt băng rời khỏi khách sạn, dựa vào cảm giác phương hướng cùng với bảng chỉ đường bằng Tiếng Anh ở bên đường, một đường mò tới sân vận động.

Hội trường chính đã đóng cửa, Trương Giác không tìm được chỗ để vào, nhưng có một cửa sổ ở sảnh phụ đang mở.

Đối với một đứa nhóc quậy mà nói, một cái cửa sổ là đủ rồi, Trương Giác ném giày trượt băng vào bên trong, chống bệ cửa sổ, nhấc chân trèo vào.

Khi đến gần sân băng, cậu nghe được tiếng lưỡi dao lướt qua mặt băng.

Trương Giác giật mình, theo bản năng mà thả nhẹ bước chân.

Bên trong sân băng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ đèn đường hắt qua cửa sổ.

Một thân ảnh mảnh khảnh lướt qua sân băng, Trương Giác nhìn một hồi, phát hiện kia lại là《 ngày thu 》của mình.

Bên trong sân vận động không có âm nhạc, nhưng tiếng nhạc thế nhưng lại chảy một csch tự nhiên trong trái tim của họ.

Bang một tiếng, đối phương dùng tư thế salchow nhảy lấy đà, sau khi xoay người vài vòng trên không rồi rơi xuống, loạng choạng tiếp băng.

Trương Giác phán đoán đây là một cú nhảy 4S, nhưng vẫn còn kém 180 độ so với số vòng xoay, bất quá chỉ là dựa vào kỹ thuật tiếp băng bằng đầu gối mềm mại tương tự như cậu để cưỡng chế không ngã xuống mà thôi.

Là một đơn nữ mà nói, khiêu chiến cú nhảy bốn vòng cũng đã rất kinh người.

Vào lúc này, đối phương dừng động tác lại, ôm bụng ngồi xổm trên san băng, Trương Giác vội vã chạy lên mặt băng: "Này, cậu không sao chứ?"
Shiro Kanoko ngẩng đầu, thốt lên: "Cậu vào bằng cách nào thế?"
Trương Giác: "Tớ từ cửa sổ chui vào, còn cậu?"
Shiro Kanoko: "Tớ cũng là chui vào đây! "
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời phụt cười ra tiếng, Trương Giác đỡ lấy cánh tay cô: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Có thể đứng lên không?"
Cô gái nhỏ dựa vào sức mạnh của cậu đứng lên: "Có thể, cảm ơn.

"
Nếu mọi người đều là đứa nhỏ nghịch ngợm lén lút chui vào sân băng thì có một số việc cũng không cần phải giải thích, Trương Giác đỡ cô ngồi xuống thư giản một chút, Shiro Kanoko lấy lại sức sống của mình, tràn đầy phấn khởi nói với Trương Giác muốn mời cậu uống nước trái cây ngon gần đó.

Vâng, tất nhiên đó là loại an toàn cho các vận động viên uống.

Xe ra cô không muốn nói chuyện về vấn đề thân thể không tốt, Trương Giác cũng săn sóc không hỏi, không hỏi những chuyện mà người khác không muốn nhắc tới, một chút cảm giác đúng mực của người trưởng thành vẫn là nên có.

Nhưng lúc uống nước trái cây, cô lại rít lên một tiếng, che môi lại phất phất tay với Trương Giác.


"Tớ không sao, chỉ là viêm lợi thôi, có chút chảy máu, sẽ không làm lỡ việc thi đấu đâu.

"
Trương Giác lộ vẻ bất đắc dĩ: "Những lời này cậu nên nói với huấn luyện viên của mình, cậu đã báo cáo tình trạng thân thể của mình với ông ấy chưa?"
Kanoko trợn tròn mắt: "Đương nhiên là có rồi!"
Trương Giác lập tức phán đoán được, ừm, cô ấy không có.

Được rồi, đối với vận động viên thì các vấn đề về răng miệng không ảnh hưởng nhiều lắm, còn ôm bụng dưới hẳn là đau bụng kinh, trước đó Trương Giác đã nhìn thấy tật xấu này của cô trong buổi biểu diễn thương mại, bởi vì cảm thấy nói chuyện về vấn đề này với con gái có chút mạo phạm, Trương Giác cũng không nói gì, chỉ lấy một cái khẩu trang đưa tới.

Xé thấy độ nổi iếng của cô gái này ở Nhật Bản, nếu như có ai đó chụp hình cô lẻn chuồn ra ngoài vào ban đêm thì chắc chắn sẽ có tác động tiêu cực, xem ra cô cũng biết điều này, ra ngoài cũng mang theo kính râm, buổi tối mà còn mang kính râm thì sẽ càng khả nghi có được không?
Kanoko cũng ý thức được điểm ấy, trên mặt có chút ngượng ngùng.

Nếu như là thường ngày khi đối mặt với tình huống như thế, Trương Giác sẽ kiếm cớ đi mua đồ, để cho cô gái tự mình về trước, rồi cậu trở về sau, cũng coi như tránh hiềm nghi, nhưng bây giờ trời đã về đêm, lo lắng cho an toàn của con gái nên cậu mới cùng với Kanoko lên một chút xe buýt đi về, hai người một người ngồi hàng ghế sau xe, một người đứng trở phía trước.

Một lúc sau, Kanoko đỡ tay vịn đi đến bên cạnh Trương Giác, đôi mắt sáng ngời.

"Tama-chan.

"
Trương Giác nghiêng người nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"Chính là! Cậu có thể nói cho tớ biết làm thế nào để buổi biểu diễn trở nên tuyệt vời như vậy không? Tớ làm sao cũng không thể biểu đạt được tâm tình của mình đến mức như thế, mong cậu dạy tớ! Làm thế nào để có thể biểu hiện ra giống như cậu.

"
Trương Giác: "Thì! Muốn biểu đạt cái gì thì cứ biểu đạt ra cái đó thôi.

"
Thân là một thiên tài vào lúc biểu diễn toàn dựa vào cảm giác, đừng nói dùng tiếng Anh, thậm chí dùng tiếng Trung thì cậu cũng không có cách nào giải thích cái kỹ xảo này một cách trơn tru được.

Cậu lắp ba lắp bắp : "Phát tiết tâm tình là điều rất cá nhân, cậu yêu thích như thế nào thì cứ diễn như thế đó.

"
Kanoko ngồi xuống, nắm chặt tay trái gõ vào lòng bàn tay phải: "Màn trình diễn hoàn toàn từ trái tim sao? Nghe tới thật là lợi hại, không hổ danh là cậu.

"
Cô cong đôi mắt: "Tớ không am hiểu về bài thi ngắn, lần nào cũng dựa vào độ khó của trượt băng tự do để đoạt lại điểm số, nếu như tớ có thể biểu diễn được một màn như vậy, bài thi ngắn ngày mai tớ chắc chắn sẽ giành được vị trí đứng đầu, khán giả sẽ nhớ đến màn trình diễn này của tớ đúng không?"
Loại tâm lý mong mỏi được nhớ đến này cũng giống như tâm trạng của cậu rằng cậu biết mình sắp từ bỏ sân khấu, nhưng vẫn muốn để lại một bài hát hay để tặng cho người hâm mộ.

Trương Giác khích lệ: "Nếu là cậu, nhất định sẽ không thành vấn đề.

"
Kanoko vui vẻ gật đầu: "Ừm!"
Nhưng mà người nói những lời này đã mắc một sai lầm nghiêm trọng khi nhảy 3A trong bài thi ngắn, cuối cùng dùng 75.

18 điểm xếp cuối bảng đơn nữ tổ người lớn trong trận chung kết.

Trương Giác ngồi trên hàng ghế khán giả thở dài: "Quả nhiên là người không giỏi trong bài thi ngắn.

"
Dáng vẻ thảm khốc khi ngã xuống này cùng với dáng vẻ trượt bừa bãi trong trượt tự do của cậu cũng không khác lắm.

Nói chứ, sai lầm lần này của cô không liên quan gì đến đau bụng, chảy máu chân răng đúng không?
Trương Giác có chút lo lắng, thế những cô gái này còn có thể bắn tim với ống kính trong khu kiss&cry, vậy hẳn là không sao.