Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 49: Mong Đợi






Khi trận đấu kết thúc đã là 6 giờ 30 chiều, huấn luyện viên Choi Jeong Su mang theo hắn rời khỏi địa điểm thi đấu
"Jeong Su, con cũng thấy rồi đấy, hai nước láng giềng chúng ta đều có đơn nam rất ưu tú, bọn họ có kỹ thuật, tiềm lực, lực biểu hiện đều cao hơn con, sau khi trở lại con hãy luyện nhảy 3A với nhảy bốn vòng đi, không cần chờ đến thăng tổ sang năm nữa, tới lúc đó con sẽ không có sức cạnh tranh đâu.

"
Choi Jeong Su cúi đầu đáp: "Dạ.

"
Thân là niềm hy vọng của đơn nam Hàn Quốc nhưng hắn lại không thể đứng lên bục vinh quang được tổ chức ở quê nhà, cho dù tất cả mọi người rõ ràng là do đối thủ quá mạnh, nhưng huấn luyện viên của Choi Jeong Su vẫn tạo cho hắn rất nhiều áp lực.

Nhưng mà không sao, ít nhất huấn luyện viên của hắn sẽ không đánh người, chỉ là ngôn ngữ cay nghiệt thôi, Choi Jeong Su đã sớm quen với việc đó rồi.

So với những người chỉ vì một chút việc không tốt mà trở nên bạo lực và có tính cách nham hiểm, vì thắng lợi không chừa thủ đoạn nào, Choi Jeong Su cảm thấy nhân cách của mình đã được gọi là hoàn chỉnh, chỉ là đôi khi lòng tự tôn thấp, cũng không phải rất lưu ý những ngôn ngữ mà người khác dùng để công kích hắn.

Hơn nữa so với việc liều mạng cố gắng, tương lai làm một gia súc bị xã hội bóc lột, là tuyển thủ đơn nam số một Hàn Quốc, hắn cũng rất là may mắn, tới lúc không trượt băng được nữa thì hắn cũng có thể làm huấn luyện viên hoặc biểu diễn thương mại.

Đúng đấy, so với rất nhiều người, hắn thật sự đã rất may mắn, thiên phú trượt băng nghệ thuật giúp hắn sống ngày càng tốt hơn, rất nhiều bậc cha mẹ bỏ ra rất nhiều tiền cho con cái họ đi trượt băng, nhưng bọn họ chưa chắc trượt ra được.

Choi Jeong Su dựa vào cửa sổ xe, chẳng biết vì sao, cảm nhận được sự uể oải trước nay chưa từng có.

Tấm màn đen đó, cũng như những bất hạnh mà bạn bè mình gặp phải khiến cho hắn cảm thấy như bị một tảng đá nặng trịch đang chặn ngay tim.

Ngày mai là biểu diễn trượt băng, rất nhiều vận động viên đều sẽ thừa dịp ngày hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, hoặc là du ngoạn khắp nơi một phen, nếu như có thời gian thì có người sẽ đi Gyeongpodae chơi một ngày.

Choi Jeong Su mượn cớ đi mua một ít đặc sản địa phương để lẻn ra ngoài mua vé, trên đường trở về thì nhìn thấy một hàng thủ công mỹ nghệ nhỏ, liền tiện đường đi vào hỏi chủ quán viện đan một con cá sấu nhỏ bằng tre, sau đó quay về gõ cửa phòng Trương Giác.

Cánh cửa mở ra, Yoon Mi Jeong kéo hắn vào.

Choi Jeong Su lúc này mới phát hiện bọn họ đã thay quần áo mới, đội mũ, trong tay còn có khẩu trang, kính râm.


Yoo Mong Seong nói: "Trương đã mua đồ cho tụi anh để cải trang, cũng giúp tụi anh hỏi đường rồi, nghe nói là có rất nhiều phóng viên tìm không thấy tụi anh nên đã rời đi, kêu tụi anh rời đi từ cổng số 3 của bãi đậu xe do chỗ đó ít người, đi về phía đông 200 mét là có thể đón xe.

"
Yoon Mi Jeong nói thêm: "Cậu ấy đi qua chỗ huấn luyện viên ăn tối nên sẽ không tiễn tụi em được, vừa vặn em cũng không muốn cho mọi người biết là cậu ấy giấu tụi em kẻo để gây thêm rắc rối cho cậu ấy, anh Jeong Su, phiền anh nói lời cảm ơn Trương giúp tụi em.

"
Choi Jeong Su dừng một chút, gật đầu, bảo bọn họ đợi một lúc, quay đầu đi tìm phòng huấn luyện viên của Trương Giác.

Mở cửa là một người đàn ông trung niên với đường chân tóc vô cùng nguy hiểm, gương mặt hiền từ, gặp mặt liền nói hai câu "hello", Choi Jeong Su nhìn vào phòng thì thấy một thiếu niên đang thân mật dựa vào người huấn luyện viên của mình, tóc tai búi thành một quả bóng, đầu nhỏ thiếu chút nữa là chôn vùi vào cái tô, tiếng hút hút trong phòng không dứt.

Là một vận động viên trong thể chế, mặc dù tiền khi Trương Giác ra ngoài thi đấu đều được cấp trên chi trả nhưng sẽ không cấp chi phí đi lại cho bọn họ, mà Trương Giác cũng đã hết sạch tiền! Cộng với thời gian eo hẹp, vì thế phương thức ăn mừng thắng lợi của cậu là ăn một bát mì do ông cậu làm.

Vắt mì đã sớm được chuẩn bị, chỉ cần trụng nước sôi là được, múc ra tô cho trứng cà chua và sốt chiên vào, mùi vị đó, thần tiên cũng không đổi được.

Không chỉ có Trương Giác đang ăn, Hoàng Oanh cùng Quan Lâm cũng cùng cọ một phen, ba vận động viên nhí đang trong thời kỳ trưởng thành đều có khẩu vị vô cùng tốt, lúc đang ăn mà hít hà ngon quá, nhóm huấn luyện viên cũng nhìn bọn họ ăn, lộ ra nụ cười từ ái của chú bác nông dân.

Trương Giác vừa ăn vừa giơ bàn tay nhỏ bé lên, ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, sau đó Thẩm Lưu sẽ cố ý nhét cho cậu hai tép tỏi, để cho nhất ca trước đây của đội tuyển quốc gia đưa tỏi, đãi ngộ này cũng chỉ Trương Giác có.

Chính là ăn mì ăn thịt mà không ăn tỏi thì hương vị thiếu một nửa rồi, nhưng tiếc là trên máy bay không cho mang theo lọ chất lỏng, nếu không Trương Giác cũng mang theo tỏi laba ngâm giấm mà chuyển sang màu xanh từ hồi mồng tám tháng chạp của ba ba Hứa Nham làm rồi.

Đó chính là chiếc lọ bảo bối của cậu đó, trong một khoảng thời gian rất dài nó có địa vị ngang bằng với con heo đất của Trương Giác luôn.

Huấn luyện viên Tống Thành gọi một tiếng: "Trương Giác, Choi Jeong Su tới tìm con.

"
Trương Tuấn Bảo liếc mắt nhìn phía sau một cái, nhéo nhéo vành tai Trương Giác: "Nè, đừng có ăn nữa, có người tìm.

"
Trương Giác ngẩng đầu lên, Choi Jeong Su mới phát hiện khuôn mặt của người này đã phồng lên giống như chú sóc được nhồi hạt thông, mà hai má di chuyển lên xuống, miệng thì đầy mì đang nuốt xuống, Trương Giác đứng dậy kéo hắn ra khỏi phòng.

"Chút nữa tôi đưa bọn họ ra trạm xe, trước khi đi tôi muốn đem cái này cho cậu, cái này là cá sấu hàng thủ công đan bằng tre, cũng không đáng giá! Tóm lại, vô cùng vô cùng cảm ơn cậu đã chăm sóc Mi Jeong và anh Mong Seong.

"
Choi Jeong Su đường hoàng cúi chào cậu bạn nhỏ Tiểu Ngọc theo một nghi lễ, Trương Giác đỡ hắn dậy, giơ chú cá sấu bằng trúc cười híp mắt.

"Tôi chỉ là làm chuyện mà rất nhiều người khác sẽ làm mà thôi, anh không cần phải cảm ơn tôi, còn cái này thì tôi nhận, cám ơn anh, cá sấu rất đáng yêu.

"
Cậu so với cá sấu càng đáng yêu hơn.

Choi Jeong Su thầm nghĩ như thế, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười chân thành, hắn nhìn Trương Giác, nghiêm túc nói: "Sang năm tôi sẽ thăng tổ rồi, tuyển thủ Trương Giác, rất mong được gặp lại cậu trên sàn thi đấu của tổ thành niên, còn có! "
Hắn mở miệng, muốn nói rất nhiều lời, lại nghĩ tới kỹ năng nghe tiếng Anh của Trương Giác kém, chỉ có thể gửi những lời chúc phúc chân thật nhất.

"Chúc cậu sức khỏe và hạnh phúc.

"
Cá sấu nhỏ cho hắn một cái ôm, nhẹ nhàng, mềm mại, Choi Jeong Su mới ngửi được mùi thơm của dầu gội, Trương Giác liền lui ra.

Người thiếu niên Trung Quốc mỹ lệ nói với hắn: "Good luck.

"
Choi Jeong Su cũng hy vọng như vậy.

Lộ trình mà Trương Giác đưa ra rất hữu ích, theo những gì mà cậu nói bọn họ đã thuận lợi gọi được xe và đến được nhà ga, hơn nữa cậu bạn nhỏ này trước đó đã chuẩn bị hamburger cùng một đĩa hoa quả làm bữa tối cho Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong, điều này thực sự rất chu đáo.


Thế nhưng vào lúc bước vào nhà ga, một trận đèn chớp chợt lóe lên, Choi Jeong Su ban đầu không chú ý đến điểm này, thế nhưng dần dần, hắn cảm thấy có những người xung quanh chỉ trỏ vào đây, trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt, sau khi ánh đèn flash lại sáng lên, hắn quay đầu thì nhìn thấy một người trông giống như sinh viên đại học đang gửi cái gì đó.

Hắn xông tới giật lấy điện thoại di động thì thấy một Twitter đã được đăng lên.

Tại nhà ga tôi thấy Yoo Mong Seong bị huấn luyện viên xâm phạm cùng bạn nữ của cậu ta Yoon Mi Jeong, chân nhân quả nhiên rất dễ nhìn, nếu như tôi là huấn luyện viên, thật ra tôi càng thích Yoon Mi Jeong hơn.

169 lượt thích
Tất cả là 61 lượt bình luận
Hắn thất thanh hét lên: "Anh là đang đăng cái quái gì vậy!"
Nam sinh giật lại điện thoại, có chút bối rối phản bác: "Tôi không đăng cái gì hết, nhưng mà cái tên chú lùn này, sao mà đột nhiên giật điện thoại của người khác thế, cậu có quan hệ gì với bọn họ? Là nhân tình của Yoon Mi Jeong sao?"
Một cơn tức giận trào lên từ lồng ngực Choi Jeong Su: "Đột nhiên chụp trộm còn phát ra những ngôn từ ô uế, lẽ nào anh rất có giáo dưỡng sao?"
Choi Jeong Su cắn răng, giật lại điện thoại di động "Gỡ bỏ bài đăng", nam sinh sống chết không cho, trước khi bọn họ cãi nhay thì một âm thanh lanh lảnh vang lên.

"Đừng gây chuyện với hắn, chạy đi!"
Choi Jeong Su sửng sốt một chút, sau đó bị một cánh tay kéo đi rời khỏi chỗ này.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mặc chiếc áo khoác trắng và đội mũ lưỡi trai ở phía trước, Choi Jeong Su bất giác gọi: "Trương, sao cậu lại ở đây? Mi Jeong còn ở chỗ đó! "
"Bọn họ đã được bọn Terakami, Ilya mang đi rồi.

"
Trương Giác ngắt lời hắn, kéo Choi Jeong Su đến một nơi không có người, tháo mũ xuống đội lên đầu Choi Jeong Su, lại cởi áo khoác ra mặc lên người hắn.

"Terakami vừa nhìn thấy tin tức thì đã gọi cho tôi, sau đó ba người chúng tôi liền đi nhờ xe tới đây, may là anh vẫn luôn mang khẩu trang, giả bộ một chút rời đi là tốt rồi, anh mà bị người ta chụp hình sẽ gặp phiền phức, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi đi.

"
Trương Giác đẩy hắn một cái: "Anh đi mau.

"
Choi Jeong Su không muốn đi: "Nhưng đây là trách nhiệm của tôi, các cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, tôi cần phải xử lý vấn đề này.

"
Trương Giác không chút khách khí đạp một cước vào mông hắn: "Ai là trách nhiệm của anh hả? Bọn họ cũng không phải là vợ anh, ai cần anh lo nhiều như vậy! Cút về! Đừng ở chỗ này vướng bận thêm.

"
Choi Jeong Su bưng cái mông sợ ngây người.

Chờ chút, cậu không phải là một tiên nữ cá sấu tốt bụng sao? Sao lại đột nhiên đạp người ta chứ?
Choi Jeong Su bị đuổi đi, nhưng trong lòng hắn vô cùng không yên tâm.

Thiếu niên vừa quay trở lại khách sạn, vừa lúc nhìn thấy TV trong sảnh đang chiếu một hình ảnh kinh điển là Trương Giác cầm một cây lau nhà bẩn hừng hực khí thế múa may, Ilya thì cầm một chiếc ghế xếp rồi quét sang một bên.

Có câu nói thật hay, một cao thủ võ lâm tình nguyện đối mặt với thiên quân vạn mã cũng tuyệt đối không muốn đối mặt với việc trong tay cầm một cái chậu, trợn tròn đôi mắt rồi giội vô người bác gái bất cứ lúc nào, cây lau nhà trong tay Trương Giác được mượn từ người dì đang lau dọn nhà vệ sinh công cộng, nhà vệ sinh có mùi nồng nàn, có hiệu quả giống như bình đựng nước cắm hoa hay chậu đựng phân.

Chỉ thấy Trương Giác phẫn nộ quát lên một tiếng "Quét ngang ngàn quân" mà quét về phía trước, chưa nói đến những người qua đường và những phóng viên giải trí vô đạo đức, ngay cả chiến hữu của cậu là Ilya cũng phải lùi lại ba thước, điều này cho thấy uy lực của binh khí thần thánh này lớn cỡ nào.

Huấn luyện viên Trương với bộ cơ ngực cực lớn chỉ vào TV trợn mắt ngoác mồm: "Thằng nhóc này sao lại chạy ra ngoài? Không phải nó đang làm bài tập trong phòng sao?"
Mà Trương Giác trong màn ảnh hoàn toàn không hề hay biết việc mình đang được phát sóng trực tiếp trên TV, cậu kêu Hayato Terakami đưa Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong lên xe, cậu thì một bên cầm cây lau nhà dí theo bọn phóng viên giới giải trí, một bên dùng phương ngữ Đông Bắc quen thuộc hùng hùng hổ hổ nguyền rủa.

"Mẹ nó, lương tâm của một đám người lớn đều bị chó gặm hết rồi à, lớn già đầu rồi còn đi gây khó dễ cho hai đứa trẻ vị thành niên, vậy mà còn mặt mũi đi làm phóng viên sao? Để người ta thanh thản yên ổn đi lên tàu hỏa thì sẽ chết à?"
Mặc dù không có ai tại hiện trường có thể hiểu được phương ngữ Đông Bắc, nhưng kể từ khi Trương Giác xách cây lau nhà lên, hình tượng tiên nữ của cậu bạn nhỏ đã gần như bị phá hủy.

Người nghe hiểu Trương Tuấn Bảo thiệt muốn tát một phát vào mặt mình, phát ra tiếng thở dài tuyệt vọng.

Tóm lại dưới tình huống Trương Giác đang được lên sóng truyền hình trực tiếp, sau khi cùng Ilya thành công cản phía sau, chờ Hayato Terakami đem Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong lên tàu, cậu mới xách theo cây lau nhà cùng với hai tiểu đồng bọn bỏ chạy không còn thân ảnh.

Tuy rằng nghe không hiểu tiếng Đông Bắc, nhưng Choi Jeong Su vẫn là há to miệng đứng tại chỗ phát ngốc hồi lâu.


Cá sấu nhỏ, đây chính là những gì cậu nói "Chuyện còn lại giao cho chúng tôi" sao? Hayato Terakami và Ilya có phải hơi vượt mức cho phép rồi hay không? Các người rủ nhau lên TV, trở về tuyệt đối sẽ bị huấn luyện viên đánh cho coi?
Hắn thấy nhất ca trước đây của Trung Quốc hít một hơi thật sâu, đứng dậy kéo một nhân viên phục vụ, dùng tiếng anh hỏi "Xin hỏi xung quanh có cửa hàng văn phòng phẩm bán thước không".

Trải qua trận chiến này, Trương Giác đã giúp tiểu đáng thương khiêu vũ trên băng Yoon Mi Jeong, Yoo Mong Seong tránh khỏi truyền thông bất lương, chuyện đưa bọn họ lên tàu rời khỏi Giang Lăng xem như là không dối gạt được, mặt khác hai tiểu đơn nam khác cùng nhau lên bục lĩnh thưởng giải vô địch thiếu niên thế giới cũng không tránh được liên quan.

Tổ ba người lõm xuống xen vào việc người khác không ít, chính là sau khi bọn họ trở về thì bị nhóm huấn luyện viên dạy dỗ cho một trận, như Trương Giác là vừa xoa mông vừa biểu diễn trượt băng, phỏng chừng khi về nước còn phải viết kiểm điểm.

Cũng may kẻ phạm tội là ba ngôi sao hy vọng trong giới trượt băng nghệ thuật, hơn nữa bọn họ ngoại trừ giấu hai tiểu đáng thương một ngày rồi đưa bọn họ lên tàu thì cũng không làm chuyện khác người gì, Liên đoàn trượt băng Quốc tế một chút phản ứng cũng không có, cũng chính là việc này đã được phơi bày trong im lặng.

Nhưng chuyện này được coi như là một diễn biến tốt, vụ việc huấn luyện viên xâm hại tình dục Yoo Mong Seong đã thực sự được chú ý nhiều hơn, độ quan tâm tăng lên, đồng nghĩa với việc vụ kiện cũng dễ đấu tranh hơn.

Một ngày sau khi kết thúc giải vô địch thiếu niên thế giới, Choi Jeong Su cùng huấn luyện viên lên đường trở lại Seoul, trong chiếc ba lô của mình, hắn phát hiện một nghìn con hạc giấy, trên cánh hạc là chữ viết của Yoon Mi Jeong.

Gửi anh Jeong Su đẹp trai nhất trên thế giới
Đây là một lá thư.

Choi Jeong Su mở con hạc giấy
======
Anh Jeong Su, khi anh đọc lá thư này thì chắc em và anh Mong Seong cũng đã tới Busan, đầu tiên em muốn cảm ơn anh và những người tốt bụng đã trợ giúp một lần nữa, không có các anh hỗ trợ, em và anh Mong Seong chắc là chỉ có thể ngủ ngoài đường.

Thế giới thể thao mà chúng ta đang sống xưa nay luôn cường điệu về những tấm màn đen, em biết rất nhiều anh chị cũng bị bắt nạt, bị đánh, bị người thân công kích giống như anh Mong Seong, thành thật mà nói, em có lúc đã rất tuyệt vọng vì những điều này, vì vậy em quyết định sẽ không trở thành vận động viên nữa nên mới làm lớn chuyện này ra như vậy.

Em thừa nhận rằng có một thời gian em rất ghét trượt băng, nó mang đến quá nhiều ác mộng cho em và anh Mong Seong.

Lúc đó em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhận được nhiều tấm lòng hảo tâm giúp đỡ như vậy, thời điểm em uống thuốc cảm cúm để khi kiểm tra dương tính thuốc thì cũng đã cảm thấy cứ như vậy mà giải nghệ là được rồi, thế nhưng hiện tại, mặc dù em cảm thấy thế giới này xấu xí nhưng vẫn có những nơi có những điều rất tốt đẹp, lần thứ hai hy vọng đã trỗi dậy trong lòng em.

Lúc đó em nhận ra rằng, tuy rằng trượt băng rất khổ sở, thế nhưng niềm vui lúc được bay lượn trong vòng tay của anh Mong Seong cũng rất là vui sướng, xưa nay chưa bao giờ là giả tạo.

Anh Jeong Su, em và anh Mong Seong sắp phải đối mặt với án treo giò trong một mùa giải, đây là điều tụi em đáng phải nhận, em không hề oán hận hay không cam lòng, nhưng sau khi vụ kiện này kết thúc, có thể tụi em sẽ rời khỏi đất nước này, huấn luyện viên trưởng trượt băng nghệ thuật của Kazakhstan Ayala đã gửi lời mời cho tụi em, đây là một cơ hội tốt, tụi em quyết định nắm lấy nó.

Có lẽ khi một lần nữa đặt chân lên sân băng, em cần phải đối mặt với những ánh mắt dị nghị của thế gian, cần đối mặt với những lời đồn thổi, thế nhưng trải qua chuyện lần này, em nghĩ, chúng em đã có dũng khí để đối mặt, em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh Mong Seong, mãi cho đến cuối cuộc đời em, cũng hy vọng anh ở Seoul cũng sẽ tiếp tục vững bước trên con đường này.

Rồi sẽ có một ngày nào đó, tụi em sẽ gặp lại anh, cá sấu nhỏ, Ilya Terakami, Alex, Juventus tại đấu trường , khi đó chúng em sẽ lại nói một lời "Cảm ơn" đối với các anh.

Trân trọng, Yoon Mi Jeong, một vũ công trên băng với ước mơ được đặt chân lên sân khấu thế giới và bạn nam của mình, Yoo Mong Seong.

Hy vọng các anh sẽ luôn khỏe mạnh và thành công
Ngày 5 tháng 3 năm 2011
======
Một giọt nước mắt rơi xuống lá thư, Choi Jeong Su xoa khóe mắt một chút, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe, khóe miệng lên.

"Mong đợi! Gặp lại các em.

"