Trước cổng trường đại học Bắc Kinh, còn được gọi là học viện kỹ thuật và dạy nghề Viên Minh Viên, Trương Giác ngồi xổm đếm những bóng lá rơi trên mặt đất, tình cờ có người qua đường đánh giá đứa nhỏ quá đỗi thanh tú và xinh đẹp này, hơi nghi hoặc một chút.
Một lúc sau, một người con trai vô cùng cao lớn chạy về phía cậu, phần lưng áo thun trắng đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy qua khuôn mặt thâm thúy, một giọt mồ hôi cũng đọng lại ở đuôi lông mi đen nhánh không chịu rơi xuống.
Trương Giác đưa cho hắn một chiếc khăn tay: "Nè, lau mồ hôi chút đi, không ngờ tháng 9 ở Bắc Kinh lại nóng như vậy.
"
"Cảm ơn.
"
Tần Tuyết Quân bất chấp chà xát khuôn mặt: "Thực xin lỗi, có một học trưởng nhờ anh đi lấy đồ, anh ấy là giảng viên ở đây.
"
Trương Giác à một tiếng, cũng không có hỏi vì sao người của thủy mộc (đại học Thanh Hoa) lại chạy đến đại học Bắc Kinh làm giảng viên.
Hiệp Hòa đã hợp tác với Đại học Bắc Kinh trong những năm đầu, sau đó mới đổi sang thủy mộc, cho nên sinh viên y khoa cao đẳng công đoàn được chia thành sinh viên đại học Bắc Kinh và sinh viên hiệp hòa thủy mộc, Trương Giác thân là sinh viên của đại học nông nghiệp Hải Điến (đại học nông nghiệp Trung Quốc) cũng đa nghe về vụ việc này.
Luôn luôn có các loại ân oán dây dưa giữa hai top 1.
Tần Tuyết Quân giơ dù lên che nắng, bóng dưới dù che đi thân ảnh nho nhỏ của thiếu niên bên cạnh, Tần Tuyết Quân lại lau mồ hôi.
Có lẽ bởi vì tổ tiên của hắn sống ở vùng vĩ độ cao cho nên hắn không chịu nóng được, vì vậy vào mùa hè hắn ít đi chơi bóng.
Ngược lại là Trương Giác, cho dù cậu ở trong môi trường nhiệt độ cao trên 37 độ thì vẫn là mát mẻ không đổ mồ hội, tự như mang theo điều hòa nhiệt độ trên băng vào cuộc sống hàng ngày, câu được câu không cùng tán gẫu và cảm nhận với với hắn.
"Ở đây nóng hơn nhiều so với Placid Lake, quả nhiên là khác vĩ độ đúng không, anh thích sống ở vĩ độ cao hay vĩ độ thấp?"
Hắn theo bản năng mà trả lời: "Vĩ độ cao đi, dù sao thì cũng mát hơn, ngược lại đến mùa đông cũng sẽ có sưởi ấm.
"
Trương Giác một mặt tán thành: "Đúng đó, dù gì mùa đông cũng sưởi ấm được, em còn tốt, thường ngày đều ở sân băng, anh Tần vào thời tiết này còn phải chạy ra ngoài lớp học, có phải rất nóng hay không?"
Tần Tuyết Quân nở nụ cười: "Không sao, trong phòng học có mở điều hòa, hơn nữa lúc nào trong phòng giải phẫu cũng rất mát mẻ.
"
Đứa nhỏ khi đang nói chuyện sẽ cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cũng vì một câu nói mà đáp lại đúng lúc, điều này khiến mọi người cảm thấy rằng đứa nhỏ rất nghiêm túc lắng nghe.
Nói đến giải phẫu, Trương Giác càng hứng thú hơn: "Vậy thì anh Tuyết Quân cũng biết rõ về cấu tạo chân của cơ thể con người đúng không?"
Tần Tuyết Quân khẳng định trả lời: "Đúng vậy, sau này anh dự định sẽ phát triển bên mảng xương cốt! "
Sau đó hộp trò chuyện của hắn chính thức mở ra, balabala nói một loạt các từ về cấu trúc của chân trong cơ thể con người.
Giữa bọn họ luôn là như vậy, khi gặp nhau thì Trương Giác là người đưa ra câu hỏi, mọi người đều nói về phong cảnh, thời tiết, kinh nghiệm bản thân, đến nửa phần sau thì căn bản là Tần Tuyết Quân nói.
Hắn biết rằng bình thường mình không có biểu cảm gì, cũng rất ít khi bởi vì một câu chuyện gì đó mà có phản ứng dữ dội về cảm xúc, từ nhỏ đến lớn nhiều người đánh giá hắn là một người nhạt nhẽo, khó có thể thâm giao, hiện tại người có thể nói chuyện chỉ có người bạn chung phòng với người cố vấn.
Trương Giác không phải là đứa nhỏ thích nói líu ra líu ríu không ngừng, nhưng cậu nhóc luôn có thể khiến hắn vui vẻ, Tần Tuyết Quân cảm thấy thoải mái khi ở cùng với người bạn đổi kẹo này, dù cho số lần gặp mặt không nhiều nhưng tình bàn giữa hai người cách nhau bốn tuổi này vẫn được duy trì tốt.
Chờ khi đến chợ hải sản, Tần Tuyết Quân ho khan một tiếng, lấy ra bóp tiền quơ quơ: "Bắt đầu thôi.
"
Trương Giác hoan hô một tiếng, bước chân tăng nhanh, chạy lon ton về phái cổng chợ, chiếc móc khóa hình cá sấu trên ba lô lay động.
Ốc hấp và cua lớn, baba sò điệp cùng với cá hồi.
Là một trong mười chợ hải sản hàng đầu cả nước, chợ hải sản Bắc Kinh có rất nhiều loại hải sản phong phú và chất lượng tươi ngon, động tác chọn hải sản tươi của Trương Giác hết sức quen thuộc, quan sát mắt và mang một lúc, chọn cá hồi, sau đó đi mua tôm tít, khi chọn tôm thì chọn những con tôm cái và có chữ vương ở tên bụng, tôm cái thì có nhiều thịt.
Cá monkfish ở chỗ này cũng rất rẻ, chỉ 15 tệ một cân, Trương Giác quyết đoán mua một con, mỗi chút mỗi chút chọn một ít, nguyên liệu nấu ăn đắt nhất mà cậu mua bất quá chỉ là tôm Chile 180 tệ.
Sau khi mua xong nguyên liệu nấu ăn, Tần Tuyết Quân dẫn cậu đi đến khu chế biến ở lầu ba.
Xung quanh toàn tiếng la hét, nơi nơi là người, Trương Giác nhìn xung quanh một chút, lấy một cái mp3 ra rồi giơ một bên tai nghe lên.
"Nghe không?"
Tần Tuyết Quân gật đầu, ngồi ở bên cạnh cậu, xét thấy chiều cao chênh lệch nên họ nằm nhoài trên bàn, dây tai nghe mới vừa đủ, "La Isla Bonita" của Madonna truyền vào trong tai, như muốn đưa tất cả những ai nghe bài hát đến với San Pedro.
Cho đến lúc này, Tần Tuyết Quân mới chú ý dưới mắt thiếu niên có một mảng đen kịt khó nhận thấy.
Mặc dù lúc trên đường, Trương Giác đã nói rằng cậu bị huấn luyện viên đè xuống ép ngủ trên máy bay, nhưng bởi vì không buồn ngủ nên mới đầu căn bản không ngủ được, chờ tới lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, được rồi, máy bay đã hạ cánh xuống Bắc Kinh.
Cho nên lúc này đứa nhỏ thoạt nhìn không được tràn đầy năng lượng.
Tần Tuyết Quân nghĩ, vừa rồi bọn họ không nên đi xe buýt, trực tiếp đi taxi sẽ nhanh hơn và thoải mái hơn.
Hai con ngươi màu đen xám nhìn nhau, Trương Giác nhỏ giọng hỏi: "Anh Tuyết Quân, vừa rồi anh có đề cập đến giải phẫu, em muốn hỏi anh chuyện này, chính là nếu như một người ký hiến xác, thân thể của người đó cuối cùng sẽ xuất hiện trên bàn giải phẫu, vậy thì nội tạng của người đó có được gửi đến cơ thể của người cần trước đó không?"
Tần Tuyết Quân trả lời: "Đúng vậy, có người sẽ lấy được ánh sáng vì lòng tốt của một người khác trong lúc sinh thời, sẽ có thật nhiều người sẽ tiếp túc cuộc sống của mình vì lòng tốt này, kỳ thực người sau khi chết rồi thì dù lũ có dâng cao đến mấy cũng không gây trở ngại gì, có rất nhiều sinh viên y khoa cũng lựa chọn hiến xác.
"
"Sau này em trưởng thành thì em cũng sẽ ký.
"
Thiếu niên lộ ra một nụ cười thoải mái sạch sẽ: "Nói không chừng vài chục năm nữa hai ta sẽ có thể gặp lại nhau trên bục giảng, đến lúc đó chắc em là người có hàm răng đẹp nhất trong tất cả cả các hộp sọ.
"
Vừa nói cậu vừa nhe ra một hàm răng trắng chỉnh tề, đứa nhỏ này có hàm răng thật đẹp.
Tần Tuyết Quân cũng cười, Trương Giác lần đầu tiên phát hiện người này có một cái lúm đồng tiền, nhìn không rõ, khi cười nhỏ đến mức không nhìn ra được.
Hắn thuận theo lời nói của Trương Giác: "Vậy thì sau này anh sẽ là người có hốc mắt sâu nhất kia, đúng rồi, nếu như lúc anh chết không bị rụng răng nhiều, thì anh sẽ có nhiều hơn bốn chiếc răng so với người khác.
"
"Tại sao?"
"Răng khôn của anh mọc đúng vị trí nên không bị nhổ, rất dễ nhận ra, nếu em nhận ra anh trên bục giảng, em nhớ gửi lời chào đến anh đó.
"
Hai thiếu niên không hẹn mà cùng bật cười, chậm rãi, Trương Giác từ từ nhắm mắt lại.
Cậu thật sự không giỏi chuyện lệch múi giờ, đi thi đấu ở nửa kia trái đất, điều làm cho Trương Giác không chịu được không phải là say máy bay hay hoàn cảnh ngôn ngữ không quen thuộc, mà là sự rối loạn trong công việc và nghỉ ngơi.
Cho nên Trương Giác quả thật là mang theo debuff lệch múi giờ hoàn thành trạm thi này, nếu nói đến áp lực, tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng thân là vận động viên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng mình không còn sức lực tràn trề như hồi ở trong nước, đặc biệt là trượt tự do, Trương Giác thật ra đã kiên trì mà trượt.
Dù sao cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể không hồi hộp khi cú nhảy đầu tiên bị hỏng, chỉ là Trương Giác đã tiến vào trạng thái biểu diễn khi vào đấu trường, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho ai nhìn thấy sự hoảng loạn của mình.
Một giấc ngủ này không dài, sau mười phút, Tần Tuyết Quân lay tỉnh cậu, tai nghe đã bị lấy xuống không biết từ khi nào, nguồn mp3 đã tắt, đặt cẩn thận ở trong tay Trương Giác.
Trương Giác ngồi thẳng lưng, lỗ mũi vừa động: "Wow, món tôm tít muối tiêu này thật là tuyệt.
"
Tần Tuyết Quân sờ đầu cậu: "Còn có sủi cảo tôm tít, rất tươi ngon, đến, bắt đầu ăn đi.
"
Nói xong, trong tay Trương Giác bị nhét vào một đôi đũa, chúng đã được chần qua nước sôi tốt.
Lượng cơm của hai thiếu niên không nhỏ, tốc độ ăn cũng không chậm, trong phòng ăn còn có ti vi chiếu lại World Cup Nam Phi hồi năm nay.
Trương Giác là người đã lao lên sân cỏ ôm bóng sau khi trượt băng, vừa nghe tiếng còi, con ngươi ngay lập tức xoay qua chỗ khác.
Nhìn một chút, động tác nghiền ngẫm của hai thiếu niên chậm lại.
Cậu ở trong lòng vỗ đùi lớn, này nha! Sao cậu lại quên mất World Cup chớ! Hồi tháng 7 mà cậu đi chơi cá độ đá banh thì đã trực tiếp mua nhà ở thủ đô rồi, giá nhà 10 năm trước rẻ sao đâu luôn mà!
Cố tình khi đó Trương Giác còn bị nhóm huấn luyện viên nhìn chằm chằm khổ luyện nhảy liên tục, cậu hoàn toàn quên mất rằng World Cup ở Nam Phi đang diễn ra sôi nổi, thậm chí ngay cả ca khúc chủ đề của ca sĩ sói trình diễn cũng không nghe!
Trương Giác mình thật là uổng phí khi gọi là fan bóng đá!
Vừa vặn tôm Chile lúc này được bưng lên, Tần Tuyết Quân đặt một con tôm vào chén Trương Giác, nhắc nhở cậu "Tiểu Ngọc, ăn tôm đi, để nguội sẽ không ngon đâu".
Trương Giác phục hồi lại tinh thần, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Đúng rồi, ăn tôm, ăn tôm, em ăn liền đây!"
Cậu ngay cả vỏ cũng không lột, Trương Giác cắn xuống nửa cái đầu tôm.
Haiz, xem ra số trời đã định, 16 năm nữa cậu mới có thể tính đến chuyện mua nhà.
Cho dù mới hụt mất một khoản tiền khổng lồ, nhưng tới lúc thanh toán, Trương Giác vẫn là chia sẻ cái hóa đơn kia.
Sau khi đứa nhỏ được ăn uống no đủ, tinh thần lập tức trở lại ngay, chỉ thấy cậu vung tay nhỏ lên: "Anh Tần, nếu anh coi em là anh em thì anh đừng từ chối AA với em, ai cũng đều là học sinh nghèo, trên người không có bao nhiêu tiền, em không thể để mình anh chi tiền được, nếu không sau này lúc em đi chơi với anh sẽ rất là xấu hổ.
"
Tần Tuyết Quân muốn nói lại thôi.
Mặc dù chỉ là học sinh, nhưng Tần học thần đã tham gia kỳ thi hóa học cùng đội tuyển quốc gia và giành huy chương vàng ở trường trung học, cho nên hắn đã có học bổng toàn phần dành cho sinh viên năm nhất là 40.
000 tệ, trường học đã phát cho sinh viên trong bốn năm, cộng với chi phí sinh hoạt từ cha mẹ hắn, thường ngày hắn cũng không chi tiêu nhiêu nên hắn cũng có nhiều tiên.
Tuy nhiên Trương Giác cũng là một người đàn ông có 10.
000 Bitcoin trong nhà, làm sao có thể khoan dung để cho một mình Tần tiểu ca gánh toàn bộ số tiền được?
Vừa nãy Trương Giác còn ăn nhiều hơn cả hắn!
Tần Tuyết Quân chỉ có thể dở khóc dở cười cùng Trương Giác AA, sau đó bắt taxi đưa đứa nhỏ về khách sạn, nhìn theo cậu chạy qua cửa.
-
Tác giả có lời muốn nói: Nói đến việc hiến xác, thời điểm khi Nấm đăng ký thì trên website cho thấy chỉ có hơn 1 triệu tình nguyện viên hiến xác, tôi là người đăng ký tứ 1,11 triệu, ngày hôm nay tiện tay tra một cái, phát hiện con số này đã tăng lên 2,65 triệu trong vòng một năm, tôi thật sự rất vui vì thiện chí này đã được lan rộng đến nhiều người hơn.
Thực ra bạn có thể đăng ký trực tuyến ngay bây giờ, khi bạn thử làm thì website đầu tiên sẽ hiện ra (nếu như sau đó hối hận thì bạn cũng có thể hủy đơn, tuy nhiên bạn phải cân nhắc kỹ trước khi đăng ký).
Tiểu kịch trường: Các trường đại học lớn đều có biệt danh riêng của nó, ví dụ như thủy mộc là Học viện Công nghệ Thanh Hoa, trường cũ của Tiểu Ngọc có biệt hiệu là Đại học Nông nghiệp Hải Điến, hay đại học nhà ăn Trung Quốc.
Trường học của Thẩm Lưu còn có biệt hiệu là Trường Cao đẳng Kỹ thuật và Dạy nghề dành cho phụ nữ làng Weigong (trường thiếu cân đối nam và nữ), trường của ông cậu là Viện điều dưỡng thanh niên số 1 ở châu Á.
Peja: Y khoa chính là y khoa, không phải khoa học tự nhiên cũng không phải ngành kỹ thuật.
Tiểu Ngọc: Sinh là người nông dân, chết là ma nông dân, tui vĩnh viễn yêu thích gặm trái bắp mà tui trồng, không nên hỏi tui vì sao muốn làm nông dân dự bị, hỏi thì sùng bái vị thần Druid vĩ đại đi.
Thẩm ca: Thật ra trường học của tụi tui cũng có nam sinh!
Ông cậu: Sau khi vào trường Sư phạm, nghe nói nhiều bạn trong lớp sau khi ra trường sẽ ốm yếu nên rất chăm chỉ ăn uống, tập thể dục, ngủ sớm dậy sớm, trước mắt đã có chừng 10 năm chưa từng bị bệnh cảm sốt.