Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 122: Xối Rửa






Khoảng thời gian trước khi huấn luyện viên Lộc được mời trở lại, Trương Giác là vận động viên có ban huấn luyện sang trọng nhất của đội tuyển tỉnh tỉnh H, khi ra ngoài thi đấu thì bên cạnh cậu có hai huấn luyện viên và bác sĩ của đội, cậu chuyện gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần so tài đến nơi đến chốn là được, có lúc Tống Thành và Tôn Thiên cũng sẽ đi cùng.

Xét cho cùng, nếu những đứa trẻ lọt vào trận chung kết Grand Prix hay nhóm cuối của giải vô địch thế giới, thân là lãnh đạo, bọn họ đánh call* để thể hiện tầm quan trọng là điều đương nhiên.

*Đánh call = cổ vũ.

Những hạt giống độc đinh của những môn thể thao không nổi tiếng luôn vô cùng quý giá.

Mà khi Liễu Diệp Minh đến đội tuyển quốc gia để tập huấn ngắn hạn, Trương Giác đã bước vào trạng thái mà tất cả các huấn luyện viên nặng ký đều đặt trọng tâm vào cậu.

Huấn luyện viên trưởng Trương Tuấn Bảo phụ trách hướng dẫn cậu tập luyện sức mạnh, huấn luyện viên Thẩm và huấn luyện viên Lộc cùng nhau bẻ kỹ thuật nhảy của cậu, huấn luyện viên Lộc ngoại trừ bẻ nhảy còn phụ trách việc cải thiện khả năng xoay tròn và trượt.

Mặc dù việc được các huấn luyện viên xoay quanh nghe dường như rất tốt đẹp, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì đây không phải là đau khổ bình thường.

Ít nhất theo ý kiến của các sư đệ sư muội của Trương Giác, đại sư huynh một khi xuất hiện sai lầm thì nhóm huấn luyện viên sẽ bàn bạc trước coi ai là người đi mắng.

Quá thảm, bị nhiều huấn luyện viên mắng như thế, nghĩ coi thật là áp lực như núi.

Phịch một tiếng, Trương Giác lại té lộn mèo, huấn luyện viên Lộc mặc một chiếc áo khoác quân đội thật dày, đứng ở bên sân dùng gậy dậm xuống đất.

"Trương Giác, lúc nhảy lấy đà lập tức siết chặc thân thể! Nhảy một lần nữa!"
Trương Giác lập tức đứng dậy tập luyện, huấn luyện viên Lộc quay đầu nói chuyện với huấn luyện viên Thẩm: "Kỹ thuật trì hoãn xoay người của thằng nhóc này nếu như trước đây thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ nó nặng ký hơn, nếu dùng kỹ thuật này sẽ khiến nó rất vất vả.

"
Huấn luyện viên Thẩm tán thành: "Đúng vậy, trước tiên hãy để nó từ bó thói quen sử dụng động tác trì hoãn trước, nhưng mà ưu thế về tốc độ quay của nó vẫn lớn hơn các đơn nam khác, bởi vì khung xương so với cái chiều cao này thì tương đối mảnh mai, trục tâm khi nhảy cũng nhỏ nhắn, xoay càng nhanh, Trương Giác cũng cảm thấy việc nhảy cao không mâu thuẫn với việc xoay người nhanh, chỉ là vấn đề hiện tại của nó là sau khi nhảy lên thì trục tâm bị cong.


"
Huấn luyện viên Lộc: "Đại Bảo, hãy rèn luyện sức mạnh cốt lõi hơn cho nó.

"
Huấn luyện viên Trương cúi đầu viết một dòng chữ trong sổ, thở dài: "Tiểu Ngọc mỗi sáng sớm đều chạy bộ 10 km, còn tập aerobic xong, buổi tối đến đội tuyển tỉnh thì trực tiếp leo lên thiết bị tập luyện, có lúc tôi nghĩ, huấn luyện biểu mà chúng ta sắp xếp cho nó có cường độ quá lớn rồi không.

"
Thằng nhỏ trước đó bị chấn thương phải ngồi xe lăn, giờ sắp xếp cho cậu cường độ huấn luyện này, thực ra ban huấn luyện cũng rất lo lắng.

Dương Chí Viễn ngồi bên cạnh nói: "Lão sư Mia nói, bà ấy sẽ để Tần lão gia tử mỗi ngày tới đây để châm cứu cho Trương Giác.

"
Vì để cho thằng nhóc này có thể yên tâm xối rửa mà lão gia hỏa xuất sơn không chỉ mình huấn luyện viên Lộc mà còn là người đã trị liệu cho nhiều nhất ca nhất tỷ trong đội tuyển quốc gia, lão gia tử Tần Đường cũng tái nhậm chức.

Việc thay đổi kỹ thuật đối với vận động viên mà nói vẫn luôn là một chuyện tương đối đau khổ, bọn họ nhất định phải từ bỏ những động tác đã luyện tập theo bản năng, thiết lập thói quen mới, điều này chắc chắn sẽ khiến các vận động viên trải quan giai đoạn điều chỉnh đều khó thích nghi, hiện tại Trương Giác cũng không thích ứng nổi, ngày nào cũng ngã trên sân băng như một con chó, vai phải phần lưng thì một mảng xanh tím, buổi tối cũng không dám nằm nghiêng ngủ.

Nếu như là Trương Tuấn Bảo thay đổi kỹ thuật cho cậu, Trương Giác còn có thể thỉnh thoảng đùa giỡn vô lại, làm nũng, đến lúc đó chiến dịch thay đổi kỹ thuật có thể sẽ kéo dài đến một năm, nhưng nếu như huấn luyện viên Lộc phụ trách vấn đề này, Trương Giác cũng chỉ có ngoan ngoãn nghe lời rằng chỉ có một con đường để đi.

Ông cậu tức giận, nhiều nhất là cuộn báo lại quất mông Trương Giác, không đau chút nào, mà Lộc lão gia tử một khi tức giận, tuy rằng bây giờ ông rất phốt phát, không thể giống như mười năm trước đuổi theo dí chạy Trương Giác, nhưng lão gia tử luôn dùng gậy đánh Trương Giác, đánh đến mức Trương Giác phải kêu cha gọi mẹ.

Nói như vậy, Trương Giác lúc bị ông cậu đánh mông đều là nở một nụ cười cợt nhả, điều này trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ kêu lên thảm thiết khi bị huấn luyện viên Lộc đánh, điều này cũng khiến cho nhóm sư đệ sư muội của cậu càng có tâm lý sợ sợ.

Điều đáng sợ nhất chính là huấn luyện viên Lộc cũng có quản bọn nhóc, đem những sai sót trong kỹ thuật của bọn chúng phun một lần, sau đó hai đứa nhỏ run rẩy lẩy bẩy luyện đi luyện lại cái chỗ mà bị ông phun qua.

Mẫn San và Sát Hãn Bất Hoa năm nay tiến vào tổ thiếu niên, cho nên thỉnh thoảng cũng được huấn luyện viên Thẩm mang ra nước ngoài tham gia các phân trạm phụ của giải Junior Grand Prix, thành tích cũng không tệ, hơn nữa bọn họ thường xuyên gặp các tuyển thủ nước ngoài hỏi thăm tình trạng của Trương Giác.

Chẳng hạn như ở phân trạm Nhật Bản, chị em Shiro đều đến đây hỏi thăm Trương Giác đã khôi phục huấn luyện thế nào rồi, Trương Giác có đăng một tấm hình giày trượt băng mới trên Twitter, biểu thị sau này sẽ chuyên tâm huấn luyện, không có thời gian ở bên cạnh Saori cho nên trong lòng hổ thẹn vân vân, nhưng các cô không biết tình huống cụ thể của Trương Giác.

Sau đó hai đứa nhỏ lộ ra biểu tình đau lòng.

Sát Hãn Bất Hoa: "Sư huynh cực khổ lắm lắm luôn.

"
Có đôi khi bọn chúng không thể phân biệt được cơ mông của sư huynh vểnh lên là do nâng tạ quá nhiều hay là bị gậy đánh nhiều nữa.

Sau đó tiểu tỷ tỷ Kanoko cũng lộ ra biểu tình đau lòng, lấy một hộp sô cô la ra đưa qua.

"Vậy nhờ các em đưa cái này cho Tama-chan nha, cậu ấy thích ăn đồ ngọt, huấn luyện càng khổ cực, cũng không thể để phương diện ăn uống bạc đãi chính mình.

"
Mẫn San: "Ách, anh ấy sẽ ăn ngon.

"
Dù sao thì dì căn tin ở đội tuyển tỉnh tỉnh H cũng nổi tiếng là một chuyên gia chăn heo, dù sao thì ở tuổi 50 dì đã nhận bằng tiến sĩ về dinh dưỡng cách đây không lâu, Trương sư huynh vì phải luyện nhiều phương pháp nhảy cũng như dùng sức tăng cơ nên phải bổ sung rất nhiều protein, hiện tại cậu là chàng trai ăn nhiều nhất ở Trương môn.

Sau đó tiểu tỷ tỷ Keiko cũng đưa tới một chiếc hộp nhỏ: "Đây là hạt dưa do chính tay tôi bóc vỏ, xin hãy chuyển cho Saori giúp tôi.

"
Cầm quà từ hai chị gái xinh đẹp, Mẫn San cùng Sát Hãn Bất Hoa liếc mắt nhìn nhau.


Mẫn San lắc đầu một cái: "Cũng không biết các chị ấy đã nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của đại sư huynh chưa.

"
Thực ra xem phản ứng của Frans Miller là biết, so với giải vô địch thế giới mùa giải trước, vẻ đẹp của đại sư huynh đã thăng cấp ít nhất 10%, Mẫn San mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt đó đều có chút hốt hoảng, càng khỏi nói đến những người khác sẽ phản ứng như thế nào khi bất ngờ nhìn thấy đại sư huynh đẹp trai như thế.

Trên mặt Sát Hãn Bất Hoa mang theo vẻ ước ao: "Nếu như là sư huynh, tương lai muốn tìm đối tượng sẽ rất dễ dàng.

"
Mẫn San: "Nhưng không phải anh ấy đã nói là sẽ không tìm người nước ngoài làm đối tượng à?"
Sát Hãn Bất Hoa bừng tỉnh: "Đúng nha, anh ấy từng nói cứ nhìn thây tiếng anh là đau đầu.

"
Mà khi bọn họ đến St.

Petersburg, Nga để tham gia phân trạm phụ, Ilya, Sergei và Vasily đều đưa cho bọn nhỏ hai con búp bê matryoshka, cổ vũ bọn họ hãy trượt cho thật tốt, mong đợi được nhìn thấy bọn họ tại đấu trường tổ thành niên.

Này chắc cũng là sự chăm sóc đặc biệt dành cho đàn em của sư huynh đi.

Có mặt mũi của Trương Giác, hai đứa nhỏ đi đến nơi nào thi đấu cũng không chịu ủy khuất, lúc về nước, trong tay bọn nhỏ đều mang theo những đặc sản do người khác tặng.

Sau khi so tài hai phân trạm, những người bạn nhỏ bước vào trận chung kết, dưới sự giám sát của các huấn luyện viên, các em đã trau dồi thêm kỹ năng, chuẩn bị bước lên bục vinh quang trong năm đầu tiên bước vào tổ thiếu niên.

Tống Thành nhìn thân ảnh bọn nhỏ huấn luyện, lộ ra thần sắc vui mừng.

Cách đây vài năm trước, đội tuyển của tỉnh còn trong tình trạng không có vận động viên nào có thể bước lên đấu trường quốc tế, nhưng bây giờ bọn họ đã có ba đứa nhỏ có thể bước lên bục vinh quang của cuộc thi.

Trương Giác, Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San.

Ông liếc nhìn Trương Tuấn Bảo một cái: "Đại Bảo không chỉ dẫn dắt đứa cháu trai của mình mà còn phải dẫn dắt những đứa nhỏ khác, chờ Trương Giác thi đại học xong, cậu a nhất định sẽ tham gia đội tuyển quốc gia.

"
Những đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ tiến tới những vị trí cao hơn, Tống Thành cũng sắp sáu mươi tuổi, chờ những đứa nhỏ này được đưa đi, ông cũng đã có thể từ chức huấn luyện viên trưởng, yên tâm tận hưởng cuộc sống hưu trí của mình.

Ông nói với huấn luyện viên trượt Minh Gia: "Tiểu Minh à, đến lúc tôi về hưu, vị trí này cần phải giao lại cho cậu.

"
Minh Gia sửng sốt một chút: "Ôi chao? Tống tổng, thật ngại quá, lúc này tôi mới xem điện thoại, ông nói! Muốn đem vị trí này vào tay tôi?"
Tống Thành gật đầu, nghi ngờ nói: "Cậu xem cái gì đó? Vẻ mặt này quái quái.

"
Minh Gia do dự một lúc rồi đưa điện thoại qua: "Bên đội tuyển quốc gia dự định đem Từ Xước trở về đội tuyển tỉnh, mẹ của con bé muốn cho nó giải nghệ nhưng nó không muốn từ bỏ, cho nên đã giao kèo với cha, chỉ cần con bé thi đậu trường cấp ba tốt nhất thì sẽ để con bé tiếp tục hoạt động.

"
Tống Thành cũng ngây ngẩn cả người: "Con bé thực sự có ý định thoát khỏi bà mẹ kia sao, không phải! con bé còn có ý định tiếp tục kiên trì?"
Minh Gia gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa mật độ xương có thể được hồi phục nhờ điều trị khoa học và phục hồi sức khỏe, con bé nói sau khi trở lại thì sẽ chuyển đến chỗ của cha mình, hiện tại cũng mỗi ngày tự đi chợ mua đồ ăn nấu cơm, nuôi thân thể trở về.

"
!
Dưới sự giác sát của huấn luyện viên Lộc, sự tiến bộ của Trương Giác trong việc thay đổi kỹ thuật và nhảy cũng đã được cải thiện nhanh hơn.

Tháng 11, Trương Giác thành công lượm trở về năm kiểu nhảy ba vòng, thậm chí còn đưa kỹ thuật nhảy liên tục login.


Chỉ là bởi vì trục tâm còn chưa đủ ổn định, ngay cả 3lo cũng không thực hiện được trong cú nhảy liên tục lần hai, mà việc huấn luyện nhảy đơn 3A cũng được nhấc lên.

Theo các nói của Trương Giác chính là, cậu đã thành công phục hôn với hầu hết các cú nhảy ba vòng, hiện tại chỉ còn lại 3A.

Cũng chính vào lúc này, thành tích thi giữa kỳ lớp 12 của Trương Giác lớp 12 cũng được công bố.

Thành tích của cậu từ trong top 30 vị trí đầu rơi xuống thứ hạng 54.

Điều này cũng rất bình thường, dù đầu óc Trương Giác có thông minh đến đâu đi chăng nữa, nhưng để có thời gian tập luyện, cậu đã không tham gia hai buổi tự học sáng và tối, thời gian giải đề cũng giảm bớt, nhóm học bá ở trường tam trung kia cũng không phải là người chết, Trương Giác không liều mạng học, bọn họ liều mạng, bị hạ xuống là điều rất‌ bình thường.

Nữ sĩ Trương Thanh Yến không ngờ đối với chuyện này lại không hề tức giận, chỉ là nhắc nhở Trương Giác: "Trước đó con có nói với mẹ là sau khi tới tháng 12, có xin một tháng để chuyên tâm huấn luyện, việc này mẹ đồng ý, cho nên bản thân có cũng kiềm chế một chút, cho dù lúc đó không lên lớp nhưng bài tập thì vẫn phải làm, chính miệng con đã nói với mẹ, sẽ không để cho việc xối rửa làm trì hoãn viện thi đậu 985.

"
Thực ra nội tâm của Trương nữ sĩ tương đối rộng rãi, cô yêu cầu đứa con mình phải đi đậu vào đại học tốt là bời vì cô hy vọng sau này cho dù Trương Giác không trượt băng nữa thì cũng có những kỹ năng khác để tồn tại trong xã hội.

Mà nền tảng của Trương Giác rất tốt, đặc biệt là giai đoạn lớp 12, những bài học trên lớp các giáo viên đã sớm dạy xong, bọn học sinh chủ yếu ôn tập trước kỳ thi, cho nên sau khi Trương Giác tham gia Thế vận hội vào tháng 2 thì vẫn còn thời gian bốn tháng để bước vào gia đoạn nước rút.

Ừm, Trương nữ sĩ cũng tràn đầy tự tin rằng con trai mình có thể tiến vào Thế vận hội.

Kết quả là khi bảng kết quả học tập của Trương Giác được công bố, những người khác đều căng thẳng muốn chết, chỉ lo Trương Giác bị giá phơi quần áo đánh cho một trận, chỉ có Trương nữ sĩ còn có thể bình tĩnh viết giấy nghỉ phép cho Trương Giác.

Vốn dĩ cô còn cho rằng thành tích của tên nhóc này sẽ tụt xuống vị trí dưới 80, giống như Nhị Đức sau khi chơi rock and roll thì trực tiếp rớt thẳng xuống hạng 100, không ngờ rằng Trương Giác chỉ trượt xuống hạng 50, biết vậy thì để cậu nghỉ sớm cũng tốt.

Bắt đầu thời gian huấn luyện cả ngày sớm một chút có thể giúp cho con đường xối rửa của con trai trở nên suôn sẻ hơn.

Vì vậy, ngày hôm sau, Trương Giác cầm tờ giấy nghỉ phép, mang theo biểu tình thụ sủng nhược kinh cùng với mẹ ruột và ông cậu đến gặp giáo viên xin nghỉ dài hạn, sau đó mang theo giày trượt băng đi đến đội tuyển tỉnh.

Thời điểm cậu bước vào sân vận động, Frans đang xoạc chân ở một bên sân bãi, lúc nhìn thấy cậu thì mắt sáng lên.

"Trương, cậu đã đến rồi, khởi động nhanh lên, sau đó trượt tiết mục mới hoàn chỉnh nè, tôi muốn xem còn cái gì cần phải thay đổi nữa không.

"
Trương Giác đáp: "Đến đây.

"
Cậu cởi áo khoác ra, ném lên trên ghế, chậm rãi xoay người, vòng eo mảnh mai như ẩn như hiện trong vạt áo.

Trong lúc vô tình, một cuộc hành trình mới lại sắp bắt đầu.