Mười hai năm trước, phụ mẫu qua đời trên đường lưu đày. Nhờ vào việc chép sách, ta đã nuôi sống được hai muội muội còn nhỏ dại, và cũng từ những ngày tháng chăm chỉ chép từng con chữ, ta mới dành dụm được của hồi môn cho hai nàng. Việc viết lách đã sớm trở thành thói quen.
Trong đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn tiếng tuyết rơi xào xạc. Ngước nhìn tấm biển treo kia, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác cô đơn, thanh tĩnh.
Tuyết lớn đã ngừng, gió lặng trời quang, núi và trời cùng một màu.
Ta mở cửa sổ ra, vốn nghĩ rằng bên ngoài chỉ là tuyết rơi phủ kín mặt đất, không ngờ lại nhìn thấy một hồ nước trong vắt.
Lúc này, cả bầu trời sao bao la như đang phản chiếu xuống hồ nước nhỏ bé, từng đợt sóng lăn tăn làm mặt hồ long lanh, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể vốc lấy một vốc sao trời vào lòng.
"Nhất Xích Tinh Hà", thì ra ý nghĩa là như vậy!
Không biết từ lúc nào, ta đã nhìn ngắm rất lâu, chợt thấy phía đối diện hồ, một căn phòng khác cũng mở cửa sổ, dưới khung cửa có một người đang ngồi trong ánh sao, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống mặt hồ. Mái tóc đen dài của hắn như dòng nước lấp lánh ánh sáng, nốt chu sa dưới mắt hắn tựa như giọt m.á.u đỏ, khiến lòng ta không khỏi xao động.
Tuyết nhẹ rơi trên mặt nước, cách nhau ba thước hồ, hắn khẽ ngước nhìn ta, môi đỏ khẽ mấp máy.
"Tỷ à, thật là trùng hợp."
Thực ra, ta nghi ngờ rằng việc Diêm La Tích dẫn ta đi xem hai căn nhà u ám kia là một sự đe dọa ngầm đầy ác ý. Nhưng ta không có chứng cứ.
Điều đáng sợ hơn là căn nhà này, so với căn nhà tồi tàn của ta trước kia lại thoải mái hơn nhiều. Cuộc sống dần dần trở nên nhẹ nhàng trôi qua.
Mấy ngày nay, ta nài nỉ Diêm La Tích cho ta ra ngoài đi dạo, hắn đồng ý một cách dễ dàng. Chỉ có điều, hắn cho gọi vài chục gia nô lực lưỡng bám theo xe ngựa của ta từng bước, nhưng không đến nỗi hạn chế quá mức.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào Đông Thị.
Nơi này cửa hàng tấp nập, phía sau còn có xưởng lớn, khắp nơi đều là hiệu sách, gần như xuất bản toàn bộ kinh thư và truyện kể của Đại Tấn. Vì vậy, các sĩ tử tụ tập rất đông, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy các quan lớn mặc áo tím, đeo đai lưng vàng.
Ta đeo khăn che mặt rồi xuống xe, tên tiểu nhị đứng đón khách nhanh chóng dẫn ta vào gian phòng bên trong.
"Tiểu thư đến rồi, hôm nay có phải lại mang sách mới không?"
Ta lấy từ trong tay áo ra một cuộn bản thảo rồi đưa cho hắn: "Đúng vậy, đây là quyển thứ tư."
Tên tiểu nhị nhanh nhẹn nhận lấy bản thảo, sau đó hạ giọng hỏi ta: "Xin hỏi tiểu thư, cuốn sách này khi nào sẽ viết xong?"
"Ta cũng không rõ, cứ chờ xem."
Thấy ta trả lời mập mờ, hắn gật đầu cũng không hỏi thêm: "Vậy xin tiểu thư chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi lấy tiền nhuận bút ngay."
Nói xong, hắn vội vã rời đi.
Trong cửa hàng sách rộng lớn, chỉ còn lại một mình ta.
Đang buồn chán lật giở những cuốn truyện trên giá sách, bất chợt từ ngoài cửa có hai người trung niên bước vào, cả hai đều mặt trắng không râu, giọng nói thì the thé.
Có lẽ nghĩ trong tiệm không có ai, một người thở dài, dù đã hạ giọng nhưng tiếng nói của hắn vẫn khó chịu đến mức chói tai: "Ta nói nhé, những ngày tốt đẹp này là do ông trời ban cho, không biết khi nào lại bị thu hồi mất!"
Người kia nghe vậy liền hiểu ra ngay: "Nghĩa phụ nói vậy là đang nhắc đến chuyện quyền hành của Bắc Trấn Phủ Ty sao?"
"Không phải sao! Hôm nay, Ngự Sử liều mạng dâng sớ can gián, m.á.u b.ắ.n ra ba thước, khiến Từ Bỉnh Bút sợ hãi tái mặt! Hoàng thượng lập tức gọi hai vị Chỉ huy sứ lên, yêu cầu họ đối chất từng điểm một, từ sáng sớm đến lúc hạ triều mà vẫn chưa thả người!"
"Haha, thật là hả hê! Nếu có thể như vụ án Phùng Ngọc năm xưa, thì ngay tại triều..."
Nói đến đây, tên thái giám làm động tác chặt đầu, nhưng người kia vội bịt miệng hắn lại.
"Ngươi nói nhỏ thôi!"
Sau đó, cả hai dè chừng liếc nhìn xung quanh rồi cúi đầu tìm sách, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, tên tiểu nhị quay lại mang theo bạc, ta lẳng lặng từ trong bóng tối bước ra, làm hai người kia giật mình. Nhưng thấy ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, họ cũng chẳng để tâm.
Ra khỏi cửa hàng, ta nghe tiếng một tên thái giám hạ giọng hỏi: "Tiểu nhị, ở đây có 'Thanh Minh Lục' in năm thứ hai mươi tư không?"
Tên tiểu nhị vội xua tay loạn xạ: "Đại gia, ngài hỏi c.h.ế.t tiểu nhân rồi! Chỗ chúng ta là hiệu sách đứng đắn, làm sao lại có cấm thư được!"
Hắn nói lớn tiếng đến mức cả con phố đều có thể nghe thấy, khiến hai người kia phải vội vàng bịt miệng hắn lại. Ta nhanh chóng lên xe ngựa, tên tiểu đồng đánh xe thấy vậy cười nói: "Tiểu thư có phải bị dọa rồi không?"
"Trước mặt đại nhân nhà ta, mấy tên thái giám Đông Xưởng này chỉ là trò hề thôi, chẳng đáng lo ngại."
Thấy hắn đắc ý, ta không khỏi cười lạnh trong lòng.