Trưởng Tỷ Như Mẹ - Trạch Ân

Chương 12




Người đó dường như vội vã từ nơi khác đến, mồ hôi lấm tấm trên cằm, cả người phủ đầy bụi bặm, nhưng ta chỉ liếc nhìn một cái, ánh sáng từ người hắn đã khiến ta cảm thấy chói mắt, nước mắt gần như trào ra vì sự đau nhói.

La Tống không hài lòng: "Diêm Phó sứ, ngươi có ý kiến gì?"

Trước mặt ta là một thanh niên tuấn tú, cao ráo, hắn cúi người cung kính: "La đại nhân, thuộc hạ đã đối chiếu chữ viết, thấy rõ ràng hai bản này không giống nhau, sao lại giam giữ một nữ tử vô tội?"

"Hử? Không giống nhau sao?"

La Tống cười lạnh: "Người đâu, mang giấy bút lên!"

Ta bị tạm thời thả khỏi giá tra tấn, trước mặt bày ra một bộ giấy bút. Dưới sự giám sát của mọi người, ta bị ép phải viết một đoạn Tĩnh Dạ Tứ.

Không ngờ, La Tống cầm lấy bản viết, chỉ trong chớp mắt đã xé thành từng mảnh.

"Ta nghe nói trên đời có những tài năng kỳ lạ, có thể dùng cả hai tay để viết, mà mỗi bên lại không giống nhau."

Nói rồi, tên quan tàn nhẫn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy ác ý lóe lên: "Ngọc đại cô nương, không bằng dùng tay trái viết chữ để cho Diêm Phó sứ xem xem... là trong sạch hay có tội, vừa nhìn là rõ."

Nghe hắn nói vậy, tay ta không tự chủ được mà run rẩy khi cầm bút.

Thấy thế, La Tống càng đắc ý.

"Nếu chữ viết vẫn không giống, ta sẽ tuyên ngươi vô tội. Chỉ là... sẽ bắt hai muội muội của ngươi, ngươi thấy sao?"

"Không cần... ta viết."

Ta đổi bút sang tay trái, viết thêm một hàng chữ.

Chỉ trong chốc lát, ta thoáng nhìn sang Diêm La Tích, thấy đôi mắt hắn bỗng mở to kinh ngạc.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ta bỗng nhớ lại ngày ấy, ngoài chiếc khăn tay ta đưa cho hắn, còn có một bức thư tay...

Ở phía bên kia, La Tống cầm lấy tờ giấy, vẻ mặt đầy hài lòng: "Quả nhiên! Chữ của hai tay khác hẳn nhau, nhưng đều do một người viết, thật kỳ diệu."



"Chẳng trách vụ án Phùng Ngọc năm xưa chỉ được kết thúc qua loa. Ai có thể ngờ rằng, quyển ‘Thanh Minh Lục’ từng làm đổ m.á.u Đông Cung, khuấy đảo triều đình, lại xuất phát từ tay một thiếu nữ mới chỉ mười hai tuổi?"

Lúc này, Diêm La Tích, người nãy giờ im lặng, bất ngờ lên tiếng.

"Đại nhân, theo thuộc hạ thấy, chữ viết tay trái này vẫn không giống với nét chữ của quyển hạ."

"Ngươi nói đúng."

La Tống vỗ tay, vẻ mặt đầy phức tạp: "Chỉ là, vụ án này do ta chủ trì. Quyển thượng vẫn được ta cất giữ trong kho riêng. Chữ viết bằng tay trái này tuy không giống với quyển hạ, nhưng lại rất khớp với quyển thượng."

"Vậy nên, không thể loại trừ khả năng Ngọc đại cô nương có người viết thay..."

Nghe vậy, ta cười lạnh: "Một người làm một người chịu, sao còn phải đổ tội cho kẻ khác?"

"Không cần ngươi nhận."

Hắn cười nhạt: "Chỉ cần ngươi trải qua mười tám loại hình phạt của ta, ngươi nhận hay không cũng không thành vấn đề!"

Thấy hắn quyết tâm hành hình, Diêm La Tích thản nhiên nói: "La đại nhân, nữ tử Ngọc gia dù là tội dân, cũng không đáng bận tâm sống c.h.ế.t."

"Nhưng Hoàng thượng đã già, mỗi khi nhắc đến Thái tử bị phế trong vụ án Phùng Ngọc, người lại khóc than hối tiếc. Giờ mà khơi lại chuyện cũ, chỉ e rằng sẽ liên lụy đến Trấn Phủ Ty."

Nghe hắn nói vậy, La Tống chợt trầm ngâm.

"Hừm... cũng có lý."

"Theo thuộc hạ thấy, chi bằng tạm thời giam giữ, đợi vật chứng và nhân chứng đủ đầy, khi đó sẽ thẩm tra tiếp." Nói xong, hắn lại liếc nhìn ta: "Nếu Ngọc cô nương là chủ mưu, ắt hẳn phía sau còn đồng đảng. Không nên đánh rắn động cỏ lúc này."

"Phải."

La Tống nghe vậy, liên tục gật đầu, có vẻ rất tin tưởng Diêm La Tích.



"Được, việc này để ngươi toàn quyền xử lý."

Hai người rời đi, trong đại điện chỉ còn lại ta và Diêm La Tích.

Người trước mắt cúi đầu nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa điều gì đó, khó phân biệt là hy vọng hay oán hận.

Người này quả thật có chút tà khí. Chỉ chạm mắt với đôi mắt mờ ảo của hắn, ta đã không khỏi thấy nhịp thở của mình gấp gáp.

"Ngọc cô nương, mời dùng tay trái viết thêm một câu nữa."

Hắn đứng thẳng, tay áo lặng lẽ rũ xuống, bàn tay lộ ra trắng trẻo, ngón tay thon dài, khẽ đặt lên tờ giấy trước mặt.

"Dùng đao g.i.ế.t người mà nói: Người c.h.ế.t không phải do ta, mà là do đao. Vậy thử hỏi, kẻ g.i.ế.t người là đao, hay là người?"

"Không bằng, ngươi viết câu này đi."

Ta biết không thể giấu diếm thêm nữa, liền dừng bút lại.

"Hiện nay, ngươi đã được phong quan ở hàng tam phẩm, là người thân cận nhất bên cạnh hoàng thượng, ta đã tận mắt chứng kiến... Như vậy cũng coi như không thất hứa."

Nghe vậy, đôi môi đỏ của hắn mím chặt, quai hàm căng ra.

"Là ngươi."

Ta im lặng không đáp.

Ánh mắt Diêm La Tích đỏ rực, nhìn ta như thể muốn nuốt chửng, ánh mắt sắc lạnh như sói, như hổ: "Mười hai năm đã trôi qua, ngươi lẽ nào không rõ lòng ta sao?"

"Tại sao hết lần này đến lần khác ngươi lại lừa ta, coi ta như một kẻ ngốc không biết gì?"

"Đó chỉ là ngươi tự mình đa tình."

"…"