Ăn xong điểm tâm, Thẩm Trại Hoa liền dẫn Cố Nam Châu đến nhà Lý phu tử, Cố Đồi và Tiểu Thụ được phân công ở nhà trông nhà. Sau khi thảo luận một hồi, ba người liền nhất trí để Cố Nam Châu ngày mai theo Lý phu tử đến học đường. Thứ nhất là để cho đám trẻ làm quen dần với phu tử mới, thứ hai là muốn Cố Nam Châu có thể học hỏi tham khảo qua cách dạy dỗ của Lý phu tử. Những hài tử trong thôn này không thể so với những đệ tử con quan ở kinh đô từ nhỏ đã đọc thuộc thi thư Khổng Mạnh, phần lớn đều đang ở trong giai đoạn vỡ lòng, thành phần biết chữ không nhiều lắm, đặc biệt còn có một số đệ tử bởi vì phải giúp đỡ gia đình làm việc đồng áng mà tạm thời vắng mặt.
Bởi vì phụ mẫu của chúng quá nửa thời gian đều ngập đầu ngập cổ tìm kế sinh nhai, nên những hài tử này hầu hết được nuôi trong trạng thái tự do, rất nhiều đứa còn là lão đại trong nhà sau lưng là một bầy em lít nhít. Dưới tình huống như thế, thân làm phụ mẫu chỉ cầu cho hài tử của mình có thể bình an lớn lên là tốt rồi, cũng không có thời gian để ý tới nhiều thứ khác. Vì vậy, những đứa trẻ này đối với những hài tử con quan nhà cao cửa rộng mà nói thì hồn nhiên lẫn tưng bừng sức sống hơn nhiều nhưng kèm theo đó là tính cách khó dây dưa lẫn vô lại. Thứ Cố Nam Châu cần học, chính là cách để vừa có thể tạo uy với đám đệ tử mà vừa không mất thân cận như thế nào.
Có điều rất dễ nhận thấy, từ thái độ tránh như tránh bò cạp của Tiểu Thụ mỗi khi gặp Lý phu tử có thể thấy được ông ấy tuy lập được uy nhưng lại mất đi cảm giác thân cận.
Cứ thế Cố Nam Châu nhất nhất đi theo Lý phu tử đến học đường khoảng bảy tám ngày. Lý phu tử truyền thụ hết kinh nghiệm sang cho người mới, lại thấy hắn đã thành thạo đối mặt với đám đệ tử của mình liền lén lút thương lượng với thê tử của mình một phen, ngay sau đó bắt tay vào thu thập hành lý, từ giã Thẩm Trại Hoa.
Lúc phu thê ông ta tới, vừa hay đụng phải Cố Nam Châu đang dọn dẹp bát đũa. Thấy hắn tay chân lanh lẹ, hành động vô cùng lưu loát như thế liền kinh ngạc không thôi.
"Sao Sơn Quy lại ở đây? Còn làm những việc của phụ nhân này?", Lý phu tử lớn tuổi hơn với Cố Nam Châu rất nhiều, qua mấy ngày chung đụng liền gọi thẳng tên tự của người kia. Hắn vốn là một người đọc sách, luôn luôn mắt điếc tai ngơ không quản gia sự, chỉ nói những chuyện nho nhã lịch sự. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một tay phụ nhân của mình thu xếp, ông ta chỉ cần mang tiền công dạy học nộp về đúng hẹn là được, sau đó lại gật gù hả hê xem chút sách, nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ phong lưu.
Mấy bữa nay Cố Nam Châu đi theo ông ta, ân cần lắng nghe dạy bảo, thái độ cung kính, không qua loa chút nào. Lý phu tử vô cùng hài lòng thật tâm xem Cố Nam Châu như vãn bối, như một người bạn vong niên. Hôm nay thấy hắn ở trong viện Thẩm Trại Hoa, còn không chú ý thân phận của người đọc sách, làm những việc của phụ nhân này không khỏi lên tiếng chất vấn.
Thẩm Trại Hoa nghe tiếng từ phòng bếp ra ngoài, thấy người đến là Lý phu tử, vội vàng rửa tay vào nhà chính, cung cung kính kính rót ly trà nước đặt ở trước mặt ông ta, lại bảo Tiểu Thụ cầm bát đũa trong tay Cố Nam Châu đi rửa.
Cố Nam Châu xoa xoa tay, đoan chính ngồi ở một bên. Lý phu tử nghiêm mặt nói: "Từ xưa quân tử xa phòng bếp, Sơn Quy ngươi là một người đọc sách, làm sao lại không biết đạo lý này? Những chuyện vốn của phụ nhân này, sao đến lượt ngươi nhúng tay? Người đọc sách, nên thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh, mỗi ngày chung đụng với Thánh Nhân, mà không phải là bị những việc vặt này quấn thân!". Dứt lời, còn liếc nhìn Thẩm Trại Hoa, thể hiện ý trách cứ rõ ràng.
Thẩm Trại Hoa không biết chữ, luôn luôn kính trọng với người đọc sách. Vì vậy dù Lý phu tử có chỉ trích một chút thì nàng cũng chỉ nhu thuận đứng nghe, không hề lên tiếng phản bác hoặc tỏ thái độ không vui.
Cố Nam Châu cười cười, nói: "Lời ấy của Phu tử sai rồi. Thánh nhân dạy quân tử tránh xa phòng bếp, nhưng Sơn Quy lại cho rằng, giữa trăm ngàn vị của cuộc sống hơn phân nửa bắt nguồn từ ở đây. Người đọc sách đi học, không chỉ là vì hiểu rõ cương thường luân lý, mà nên thấy được cuộc đời bách thái, thế gian phù hoa từ trong sách. Có thể nào bởi vì thân là người đọc sách mà chỉ đi nghiên cứu Tứ Thư Ngũ Kinh không hề phân biệt được ngũ cốc? Quả thật, chúng ta sẽ thu hoạch được rất nhiều kiến thức ở trong sách, nhưng nếu chỉ biết đọc mà lại không biết ngẫm ra ý vị từ những chuyện vụn vặt hàng ngày, thì có khác gì đang đi vào ngõ cụt, thật sự là cái được không bù nổi cái mất!".
Thẩm Trại Hoa chưa từng nghe người nào đó nghiêm chỉnh lý luận như vậy, ngước mắt lên nhìn Lý phu tử thì chỉ thấy chòm râu của ông ta lay động một phen, cổ họng lên xuống cuồn cuộn, rõ ràng là muốn tranh cãi với Cố Nam Châu một phen. Thẩm Trại Hoa âm thầm thở dài, một khi những người đọc sách tranh luận thì chẳng khác nào gà chọi nhất thiết phải tranh thắng bại, nếu là nàng trước kia, chỉ cần ý kiến bất đồng liền trực tiếp động thủ động cước, phí nhiều nước bọt thì có ích lợi gì? Nói đến miệng đắng lưỡi khô, người ta ngoài mặt gật gù, nhưng chỉ cần quay lưng đi là trong lòng không ngừng oán thầm cho xem.
Vậy mà còn không đợi Lý phu tử thao thao bất tuyệt phản bác lại, Cố Nam Châu đã chặn trước một bước: "Không biết hôm nay Lý phu tử tới đây là vì chuyện gì? Trời cũng sắp tối mà còn cất công thế này chắc chắn là có chuyện quan trọng gấp gáp rồi!".
Tuy hành động chuyển đề tài thật sự có chút cứng rắn, nhưng một khi Cố Nam Châu đã hỏi thế, Lý phu tử đang hăng hái muốn phản bác lại nghẹn họng không thốt nên lời, có thể thấy được hàng mày đang run lên, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Lần này ta đến, là muốn từ giã Trưởng Thôn. Sơn Quy dù trẻ tuổi, nhưng về phương diện dạy học, ta cũng không có gì có thể truyền thụ cho hắn nữa. Nếu Sơn Quy đã quen thuộc với học đường thì cũng là thời điểm chúng ta phải lên đường. Bên Liễu Quận lại thúc giục quá, ta đã nhiều năm không trở lại cố thổ, nên cũng hoài niệm vô cùng!".
Thẩm Trại Hoa vốn tưởng rằng Lý phu tử sẽ tranh cãi với Cố Nam Châu một trận nảy lửa, lại vạn không ngờ, người nào đó vô tâm nghênh chiến, chỉ một câu nói liền nhẹ nhàng đẩy hết mọi ấm ức của Lý phu tử về lại trong bụng. Chiêu "Đánh xong bỏ chạy, ta quản ngươi có phản kháng lại hay không" ra tay thật quang minh lỗi lạc! Có điều nhìn đôi mày đang lay động của Lý phu tử cũng biết chiêu phòng thủ mà không chiến này đối với người từ trước đến giờ không phục như ông ta mà nói, đã tạo thành bao nhiêu kìm nén.
"Khi nào Phu tử chuẩn bị lên đường? Ta sẽ sắp xếp một buổi tiệc tiễn đưa Phu tử!".Thẩm Trại Hoa cúi đầu giơ tay lên, nhanh chóng che dấu khóe miệng không khống chế được mà khẽ nhếch lên của mình, sau đó nghiêm nghị quay sang hỏi Lý phu tử.
"Thôi thôi, tiệc tiễn đưa gì chứ, sao phải phiền toái như vậy. Hành lý đã thu thập xong rồi, sáng mai ta sẽ xuất phát. Khởi hành sớm để còn nhanh chóng tới Liễu Quận. Sắc trời cũng đã tối, ta cáo từ trước đây. Thôn trưởng bảo trọng nhé!". Lý phu tử dứt lời, liền đứng lên đi ra ngoài cửa. Lý thẩm cùng đi phía sau, ngăn Thẩm Trại Hoa đang muốn đứng tiễn: "Đừng tiễn nữa, đừng tiễn nữa, cũng không sớm sủa gì, ngươi mau nghỉ ngơi thôi!.
Tuy thế Thẩm Trại Hoa vẫn đứng dậy, đi theo phía sau hai người họ, tiễn ra tận đường lớn, mới trở lại.
******
Sáng tinh mơ, trên con đường nhỏ vẫn còn nồng đậm hơi nước, sương mù vẫn chưa kịp tan đi, khoảng không mờ mịt, chỉ có tiếng đinh đang phát ra từ chiếc một xe lừa, bóng người từ từ rõ ràng, chính là đôi phu thê Lý phu tử mang theo chút gia sản, vội vàng đi tới cửa thôn,.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủn mà Lý phu tử đã quay đầu lại mấy lần. Lý thẩm thấy thế liền oán thán: "Trưởng thôn đã nói làm tiệc tiễn đưa mà ông cứ một mực từ chối, đã thế lại còn không bỏ được những hài tử kia, thật đúng là phiền toái mà!".
Lý phu tử hiếm khi không phản bác lại, chỉ hết than ngắn lại thở dài, cúi đầu tiếp tục vội vàng đánh xe lừa.
Đi tới cửa thôn, lại thấy phía trước có một đám đông. Lý phu tử định thần nhìn lại, hóa ra là đám học trò của mình không thiếu một ai, nhìn quần áo trên người chúng vẫn còn điểm sương, sợ là đợi đã lâu.
"Sao các trò lại ở chỗ này? Sớm tinh mơ, không cố ngủ nhiều thêm một chút đến lúc vào học đường lại mệt rã rời!". Lý phu tử nghiêm mặt nói.
Một học trò dẫn đầu bước lên trước, đưa cái túi trong tay tới trước ngực Lý phu tử, nức nở nói: "Chúng con, chúng con tới đưa tiễn Phu tử. Trưởng thôn nói, Phu tử phải đi Liễu Quận hưởng phúc, lần này rời đi, có lẽ sẽ không trở lại nữa, huhu…òa òa!".
Vừa mở đầu, sau lưng đồng loạt vang lên tiếng nghẹn ngào. Vẻ mặt Lý phu tử cũng không kìm nén được nữa, hốc mắt đỏ lên, sờ sờ đầu của đứa bé kia, khàn khàn nói: "Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, hôm nay ly biệt, còn nhiều thời gian, có duyên chắc chắn sẽ tái ngộ. Sau khi ta đi, các trò phải kính trọng Phu tử mới, dốc lòng theo nghiệp đèn sách. Đi học là một chuyện lâu dài, không thể vì lười biếng mà bỏ giữa chừng, nhớ kỹ chưa?".
Đám học trò rối rít vừa lau nước mắt vừa gật đầu. Lý phu tử trong lòng vui mừng, xoay người lên xe lừa. Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng đi xa là việc đã định, không thể thay đổi. Ly biệt đã định, không có lý do để kéo dài nữa.
Xe lừa chậm rãi chạy qua đám hài tử đang gạt lệ, từ từ đi xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong màn sương mông lung. Đám hài tử khóc thút thít một phen, từ từ tản ra, ai trở về nhà nấy.
Nơi xa Thẩm Trại Hoa thấy đám trẻ rối rít quay về nhà, mới xoay người đi tới trong thôn."Ngày hôm qua thật sự đã phiền ngươi phải đi theo ta chạy khắp cả thôn". Nàng quay sang nói với Cố Nam Châu bên cạnh.
"Không sao không sao. Để đám học trò tới tiễn Lý phu tử vốn là chủ ý của ta, sao có thể có đạo lý nhìn ngươi lao tâm lao lực chạy khắp chung quanh được!". Cố Nam Châu đáp.
"Cũng may mà ngươi nghĩ ra chủ ý đưa tiễn này. Phu Tử đi gấp như thế, không kịp tổ chức một bữa tiệc chia tay, để đám học trò đến tiễn ông ấy dầu gì cũng là một tâm ý."
"Lý phu tử mặc dù nghiêm nghị cứng nhắc một chút, nhưng thực sự quan tâm đến những hài tử kia. Để bọn chúng tới tiễn biệt, xem như thể hiện chút tấm lòng với người đã dạy dỗ mình. Nếu không có ai đưa tiễn thật sự quá lạnh bạc rồi!".
"Vậy cũng tốt. Có điều Cố Phu tử này, ngươi đã chuẩn bị xong tâm lý làm vi sư chưa đấy?". Thẩm Trại Hoa cười nhìn về phía người bên cạnh, cất tiếng trêu chọc.
Cố Nam Châu gật đầu, nghiêm nghị đáp: "Không dám gạt ngươi, Tổ phụ ta đã từng đảm nhiệm cương vị này. Hồi còn nhỏ ta vẫn thường trộm nghe ông dạy học, nghe nói học trò của ông rải khắp thiên hạ, hâm mộ không dứt. Lúc đó ta đã từng nghĩ về sau sẽ không ôm mộng công danh, chỉ dốc lòng truyền thụ lại cho đám học trò, hôm nay cũng coi như đã hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu!".
Lúc người nọ nói những lời này vô cùng trịnh trọng. Thẩm Trại Hoa ngước mắt nhìn lên, gò má của hắn trong buổi sớm mai có chút mơ hồ, còn vương chút hơi sương nhàn nhạt. Chẳng biết tại sao, nàng bỗng cảm thấy bộ dáng này của hắn lúc này thật kiên nghị, làm cho những mạch máu dưới da cũng khẽ sôi trào.
Cuộc đời là thế, cứ ngỡ những hoài bão những ước mơ khi còn tấm bé chẳng bao giờ thành sự thật, nhưng biết đâu trong tương lai, vào một thời khắc bất ngờ nào đó, bỗng dưng lại ở gần ta hơn bao giờ hết.