Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 815: Trấn nhỏ ven rừng





Cuộc sống như vậy trải qua hai ngày, chúng ta đi tới ranh giới rừng rậm, phía trước chính là một tòa thành nhỏ. Khi chúng ta nhìn thấy thành tường mới đột nhiên phát hiện một vấn đề.

"Vong Ưu tỷ tỷ !" Âu Dương Nhược Lan là người đầu tiên phản ứng, hỏi: "Dong binh đoàn chúng ta tên gọi là gì hả?"

"Ai da, xém nữa là quên mất." Vong Ưu ảo não vỗ trán, sau đó nàng cười nói: "Không sao, bây giờ suy nghĩ vẫn còn kịp, dù sao lát nữa mới có người hỏi."

"Tỷ tỷ mau suy nghĩ nào, nếu không một hồi bị thủ thành hỏi tới, chúng ta sẽ không kịp trả lời đó." Thất công chúa thúc giục.

"Gọi là Thiếu Nữ Xinh Đẹp dong binh đoàn, thế nào?" Vong Ưu khí thế nghiêm nghị nói.

"Cái này..." Bần đạo lên tiếng phản đối: "Ta không phải là thiếu nữ mà? Làm sao bây giờ?"

"Chàng không phải là đoàn viên chính thức, mà chỉ là quản gia của ta thôi, hiểu không?" Vong Ưu bất mãn nói.

"Nhưng mà..." Bần đạo buồn cười nói: "Các nàng rõ ràng đều bị ta biến thành thiếu phụ rồi, làm sao còn không biết xấu hổ gọi là thiếu nữ hả? Cho nên phải gọi là Thiếu Phụ Xinh Đẹp dong binh đoàn mới đúng !"

"Đáng giận." Chúng nữ nhất thời xấu hổ, cùng nhau cười mắng tỏ vẻ kháng nghị.

Không thể không nói, lúc này ta nhìn ra Vong Ưu không giống những người khác. Nàng không có mắng ta, mà trực tiếp động thủ. Một tia chớp hung mãnh từ trên tay nàng bắn ra lao thẳng tới trước ngực của ta. Bần đạo vừa nói ra khỏi miệng đã sớm có giác ngộ bị đánh, cho nên đối với Vong Ưu phản ứng ta không hề kinh hãi. Một vòng phòng hộ sớm chuẩn bị tốt liền hiện ra ngăn cản pháp thuật tia chớp công kích.

Thế nhưng pháp thuật có thể chống đỡ được, nhưng mà cổ lực lượng đánh vào khó lòng triệt tiêu. Mặc dù ta có thể dùng Tam Thanh cương khí mạnh mẽ ổn định thân hình, nhưng mà trong lúc vội vã giải phóng Tam Thanh cương khí căn bản không dễ khống chế, tám phần sẽ khiến cho đầu Ma Khuyển Vương bị chấn động biến thành thịt băm. Nếu như vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn, có khi Vong Ưu cắn chết ta luôn đó. Trong tình huống bất đắc dĩ, bần đạo đành phải để mặc cho luồng lực lượng phản chấn tùy ý đánh văng ta ra ngoài, sau đó đập mạnh vào một gốc cây.

"Ngươi muốn mưu sát chồng hả?" Bần đạo buồn bực nói với Vong Ưu.

"Ai bảo chàng chọc giận chúng ta." Vong Ưu cười híp mắt nói: "Rồi lại nói, chỉ nhiêu đó làm sao có thể đả thương chàng được? Có phải hay không?"

"Cái này…" Bần đạo vừa định nói chuyện lập tức bị Vong Ưu cắt đứt.

"Chớ nói nhảm nữa, nếu ta đặt tên không dễ nghe, chàng phải nghĩ giúp ta mới được." Vong Ưu nghiêm nghị nói: "Nhanh lên đi!"

"Các ngươi rõ ràng là Ma Nữ dong binh đoàn mới đúng." Bần đạo tràn đầy cảm xúc nói.

Thế nhưng câu này vừa ra khỏi miệng ta liền cảm giác không đúng, không đợi cho ta có cơ hội thay đổi lời nói, Vong Ưu trực tiếp cười hắc hắc nói: "Rất tốt, các muội muội. Lấy ra khí thế ma nữ của chúng ta, hung hăng đánh hắn cho ta!" Vừa nói nàng lập tức bắn ra một đạo thiểm điện.

Bần đạo lập tức thi triển Huyền Thiên Đăng Long Bộ quay đầu bỏ chạy. Mà ta mới tránh ra, địa phương ta đứng nổ ầm ầm mấy tiếng, mười đạo pháp thuật liên tiếp đánh trúng nơi đó, đấu khí công kích cũng không thiếu. Nhìn thấy phạm phải sai lầm bị nhiều người tức giận, bần đạo sợ hãi bỏ chạy trối chết, mà sau lưng ta đang có một đống pháp thuật bám theo. Ta choáng, trong đó còn có mấy mũi tên ma pháp nữa chứ, ngay cả ba tỷ muội Tử La Lan luôn luôn ôn hòa cũng chen vào náo nhiệt rồi. Mà để cho ta buồn bực chính là Mộc Mâu thuật cũng xuất hiện nữa, đây chính là độc quyền của Hương Hương mà?

Bần đạo ủy khuất kháng nghị: "Hương Hương, vì sao nàng cũng đánh ta hả?"

"Hì hì, chơi thật vui nha!" Hương Hương cười nói.

"Trời đất?" Thì ra bần đạo trở thành món đồ chơi của các nàng rồi. Ta đâu có muốn tình cảnh bi đát như vậy hiện ra, cho nên mau chóng gia tốc lao thẳng tới trấn nhỏ. Bằng vào thân pháp tinh diệu cuối cùng ta cũng thoát khỏi các nàng truy kích.

Trên thực tế các nàng không có ý định đuổi theo ta, đám người Vong Ưu chỉ làm bộ đuổi theo mấy bước là dừng lại nghỉ ngơi.

"Phu quân, lời nói của chàng đã làm tổn thương lòng tự ái của chúng ta. Cho nên chàng phải mua quần áo cho chúng ta bồi tội, nhanh lên một chút, chúng ta ở chỗ này chờ đó." Thanh âm Vong Ưu từ xa truyền đến.

Bần đạo vừa nghe nhất thời dở khóc dở cười, ta thế mà lại bị Vong Ưu mượn đề tài lợi dụng. Thế nhưng y phục đám nữ nhân kia không có một chút dáng vẻ bình thường, ta cũng thể để cho các nàng mặc lễ phục đi dạo phố. Cho nên ta đành phải đau khổ tiến vào thành mua quần áo, để cho các nàng thay đổi bộ dáng mới được, tránh cho kinh động người bình thường trong trấn.

Bần đạo hao phí vài phút đã đi tới trước cổng thị trấn, ánh nắng giữa trưa sáng rực giúp ta dễ dàng đánh giá hết thảy bộ phận nơi này.

Thị trấn này không lớn, đoán chừng chỉ có mấy ngàn người mà thôi, nhưng mà trong trấn lại có bức tường đất phòng ngự dày năm thước, ở trên bức tường loang lổ vết máu thê lương, từ đó có thể thấy được nơi đây không phải là vùng đất bình an. Lấy ánh mắt của bần đạo rất dễ dàng từ trên thương tích bức tường phòng hộ nhìn ra kẻ tập kích chính là ma thú.

Lúc này trên tường thành đang có một đám nô lệ quần áo lam lũ tiến hành sửa chữa, mấy tên lính cầm roi trông coi không ngừng đốc thúc bọn họ. Cửa thành thì đứng đầy lính canh, trên người bọn họ mặc áo da rách nát, binh khí trên tay lại tương đối tốt, đa số là chiến phủ bằng cương thiết sắc bén, bộ dáng bọn họ xem như cường tráng. Hiển nhiên, ở cái nơi tràn đầy nguy hiểm thế này, nếu không có thực lực thì không thể nào sinh tồn được. Những kẻ tư chất yếu hẳn là biến thành nô lệ rồi nhỉ?

Mấy tên lính nhìn thấy một mình ta từ trong rừng rậm đi ra, cả đám kinh ngạc trợn to hai mắt. Bởi vì đạo bào trên người của ta làm bằng tơ, ở Vị Diện này đa số người dùng áo da làm chủ, đồ tơ lụa coi là vật phẩm xa xỉ. Từ đó bọn họ lập tức ý thức được thân phận của ta tuyệt đối không kém. Huống chi, ta có thể một mình hành động trong rừng rậm, chắc chắn phải là một đại nhân vật có thực lực kinh thiên động địa mới đúng. Mà đối với đại nhân vật cỡ này dĩ nhiên bọn họ không dám chậm trễ.

Cả đám binh lính lập tức chủ động chạy tới cung kính thi lễ với ta, sau đó một gã giống như là đầu mục mở miệng nói: "Xin hỏi các hạ tôn kính, ngài từ đâu tới đây?"

"Đương nhiên là trong rừng rậm đi ra." Bần đạo cười nói.

"À, dĩ nhiên." Tên kia lập tức ý thức được bản thân vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn, lập tức sửa lời nói: "Vậy có phải ngài định vào thành nghỉ ngơi hay không?"

"Đúng thế!" Bần đạo gật đầu nói: "Có vấn đề gì không?"

"Là thế này, chỗ chúng ta hễ có người ngoài muốn vào cần phải nộp thuế. Dĩ nhiên, nếu như ngài là quý tộc hoặc là nhân vật cao quý nào đó cũng có thể miễn trừ." Tên kia nơm nớp lo sợ nói. Hiển nhiên, cái loại hỏi thăm thân phận người khác này cũng không dễ làm, bởi vì hắn thấy được bộ mặt ta lạnh lẽo nhìn xuống.

"Ngươi không có tư cách biết thân phận của ta." Bần đạo lạnh lùng nói.

"Nhưng mà…" Tên kia vừa muốn nói gì đã bị thanh âm ma thú đột nhiên xuất hiện cắt đứt.

Thanh âm kia vừa dứt, một đầu Ma Khuyển Vương từ trong rừng rậm chạy ra, nó mới vừa rồi không có theo kịp tốc độ của ta, cho nên bây giờ mới xuất hiện. Nhìn thấy có người đứng cách ta mấy thước có vẻ không tốt, nó lập tức căm phẫn gầm hét với nhóm binh lính, gia tốc xông lại.

"Là Ma Khuyển Vương." Tên kia lập tức nhận ra thân phận kẻ đi tới, hắn bị dọa cho sợ hãi mặt mũi trắng bệch, mau chóng hét lớn: "Địch tập kích. Chạy mau !" Vừa nói xong hắn liền xoay người bỏ chạy. Nấy tên lính cũng quay đầu chạy bỏ mạng vào trấn. Sự lợi hại của Ma Khuyển Vương bọn họ đều biết, muốn giết bọn hắn quả thực đơn giản y như giết gà vậy.

"Tới đây." Bần đạo cười cười nói với Ma Khuyển Vương: "Buông lỏng đi, không được gây tổn thương người khác."

"Gâu gâu ~!" Ma Khuyển Vương lập tức nghe lời chạy đến bên cạnh ta

Nó gục đầu xuống mời bần đạo ngồi lên lưng của nó, sau đó từ từ đi vào trong trấn.

Lúc này trong thành đã loạn thành một đống rồi, ngay sau đó mọi người liền ý thức được đây là một sự hiểu lầm. Cái tên xui xẻo phát ra báo động nhầm bị đánh mười roi. Mà bần đạo lắc đầu cười khổ tiến vào trong trấn.

Một đại nhân vật cưỡi Ma Khuyển Vương hiển nhiên là quý tộc cao cấp rồi, có khi thân phận còn cao hơn nữa. Cho nên trưởng trấn vừa nhận được tin tức liền tự mình ra mặt đón ta. Trưởng trấn là một gã trung niên mập mạp, một thân hòa khí, đáng tiếc bề ngoài ngụy trang này không có hiệu quả đối với bần đạo, ta liếc cái đã nhìn ra hắn là kẻ âm hiểm xảo trá. Thế nhưng, đánh người không đánh kẻ đang cười, ta không thể vô duyên vô cớ giết hắn mà? Hơn nữa, bây giờ ta chưa quen với cuộc sống nơi đây, còn phải nhờ hắn hướng dẫn tình huống cụ thể kia mà, cho nên ta tạm thời chơi trò úp bài với hắn.

"Vị đại nhân tôn kính này, ngài đến thị trấn nhỏ này thật đúng là vô cùng vinh hạnh. Ta chính là trưởng trấn nơi này, không biết có thể ra sức cho ngài hay không?" Trưởng trấn khuôn mặt cười cười nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Dĩ nhiên." Bần đạo gật đầu, nói: "Đầu tiên, trên người của ta không có tiền lẻ." Ta xác thực không có hiện kim, rồi lại nói Vị Diện này dùng cái gì làm đơn vị trao đổi ta cũng không biết, cho nên chuyện khẩn yếu nhất hiện tại chính là chuẩn bị tiền tiêu vặt. Như vậy mới có khả năng mua quần áo.