Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 713: Dụ dỗ tiểu Lục!





Ít nhất Tiên Nhã thông qua một loạt hành động hiệu quả này giành được phần lớn quần chúng và quý tộc ủng hộ, khiến cho uy vọng của nàng đã vượt qua Giáo Hoàng hiện tại. Hơn nữa trong tay cầm trọng binh, nhất là có quân đoàn Thiên Sứ toàn lực ủng hộ. Có thể nói trên thực tế nàng đã trở thành chủ nhân chân chính bờ Đông đại lục.

Có Tiên Nhã chấp chính bên đó, rất nhiều chuyện chúng ta làm việc dễ dàng hơn rất nhiều. Dĩ nhiên đều là ngầm hoạt động, bên ngoài chúng ta giả trang ra bộ dạng không thích thú gì với Tiên Nhã, thậm chí còn từng công khai tuyên dương ủng hộ Giáo Hoàng hiện tại.

Việc giữa chúng ta và Tiên Nhã cảm thấy thoải mái nhất chính là buôn lậu, dù sao thứ chúng ta trộm cũng là thuế má các đế quốc, Tiên Nhã không vì thế mà đau lòng. Tiền lời buôn lậu chúng ta chia đều ra hai bên. Dĩ nhiên thân phận Tiên Nhã cực kỳ bí ẩn, cho đến bây giờ trong các cô nàng cũng chỉ có Âu Dương Nhược Lan là được biết, ngay cả Thất công chúa tham dự buôn lậu cũng không rõ ràng lắm.

Về phần các hòn đảo tự do ngoài hải ngoại, lúc trước là Uy đảo, bây giờ chính thức thành lập một quốc gia có tên là Tự Do Liên Bang, quốc chủ là ông nội của ta, đây là quốc qua thứ nhất trên toàn bộ đại lục công khai để cho Vong Linh tham dự quản lý quốc gia. Khô Lâu đảo làm một thành viên bên trong Liên Bang, được hưởng quyền lợi y như ba đảo khác. Hơn nữa, tông giáo nơi này dị thường rộng rãi, không chỉ để cho Hắc Ám pháp sư, Vong Linh pháp sư tham dự, thậm chí Quang Minh Giáo Đình cũng có thể phái người tới truyền giáo. Cho nên ở đây xuất hiện một tràng diện kỳ lạ, Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh thần điện thường xuyên xây dựng giáo khu chung một con đường, cách nhau rất gần, thậm chí còn là đối diện nhau luôn.

Những giáo phái nhỏ khác tự nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội này, một đám vội vàng từ đất liền chạy ra đảo, bao gồm Hải Thần giáo, Thú Thần giáo, thần giáo dị tộc gì gì đều một hơi an trí xuống. Khiến cho nơi đây trở thành địa phương có nhiều giáo phái cùng tồn tại nhất trên toàn bộ đại lục. Tông giáo chính của Uy Khấu thoáng cái bị chèn ép triệt để biến mất.

Áp dụng trên thực tế, ông nội chọn lựa chế độ quốc thể là Liên Bang cũng không phải làm cho ai nấy đều hài lòng, bởi vì làm như vậy lực khống chế của quốc chủ đối với phía dưới yếu đi rất nhiều. Thế nhưng ta đoán được nỗi khổ tâm của ông nội, sự thật là đối với tuổi tác già lão như vậy hẳn là ông ấy không cảm thấy hứng thú với ngôi quốc chủ kia. Có làm hay không cũng không sao cả, trên thực tế ông ấy đang chuẩn bị đường lui cho ta và mấy vị ca ca.

Từ xưa tới nay vì tranh đoạt ngôi bảo tọa hoàng đế, chuyện tình huynh đệ tương tàn nhìn mãi quen mắt. Đại ca của ta đúng là không có bao nhiêu thiên phú làm hoàng đế. Cho nên ba vị ca ca còn lại kia khó tránh khỏi có ý kiến bất đồng. Nhất là nhị ca năng lực coi như không tệ, nếu như bọn họ nguyện ý làm thân vương, đương nhiên tất cả đều vui vẻ. Nhưng mà một khi bọn hắn ra tay tranh giành thì không thể nghi ngờ đày đi Tự Do đảo chính là lựa chọn tốt nhất.

Nơi này phong cảnh không tệ, diện tích cũng rộng rãi, sản vật phong phú, độ phát triển không chậm. Ở chỗ này làm tiểu quốc vương tuyệt đối không phải là chuyện xấu, ông nội hẳn là suy nghĩ như vậy mới thiết trí Tự Do đảo thành Liên Bang.

Tin tức trên toàn đại lục chỉ có nhiêu đó, không sai kém bao nhiêu hết. Bần đạo đối vối ngôi bảo tọa hoàng đế không có hứng thú, cho nên không hề để ý tới, cứ tùy ý ông nội làm việc là được. Dù sao có ta ở đây, mấy ca ca cũng không thể làm náo động được gì nhiều, chẳng lẽ bọn họ không rõ ràng sao? Bất luận là ai, hễ trên tay không có quân đội đều là vô nghĩa. Trên thực tế, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, bất luận là ai đang ngồi trên cái ghế kia cũng phải lăn xuống cho ta. Cho nên hết thảy đều nhất trí nghe ta an bài.

Bây giờ chuyện tình đáng giá chú ý nhất chỉ có công việc của Âu Dương Nhược Lan, nàng lãnh đạo đám thợ thủ giỏi việc đã vẽ lại bản thiết kế thành thị xong, hơn nữa còn là bảy bản. Vấn đề này rất nghiêm túc, bần đạo cần phải cẩn thận xem xét trước đã, cho nên ta tạm thời thu bản vẽ vào, sau đó hỏi thăm về chuyện tình Thiên Giới.

"Hiện tại thành thị cỡ lớn trên Thiên Giới có hơn ba mươi tòa, thành cỡ trung thì gần hai trăm. Mô hình nhỏ thành thị hơn ngàn. Ước chừng có thể lưu trú vài trăm triệu nhân khẩu, bây giờ chúng ta đang di dân vài chục vạn, đều là người đi khai hoang tài nguyên khoáng sán quý hiếm. Số lượng còn không đủ nhu cầu!" Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói: "Vốn là muốn dùng Vong Linh làm thợ đào mỏ. Nhưng mà ngươi sợ làm ảnh hưởng hoàn cảnh nên không cho phép, bây giờ phải làm sao bây giờ đây? Nhìn thấy nhiều khoáng sản hiếm có như vậy mà khai thác không được!"

"Việc này hả, chúng ta không cần phải khai thác gấp gáp, dù sao tạm thời cũng không dùng đến. Cứ tạm thời chôn chúng ở dưới mặt đất cũng không sao cả." Bần đạo cười nói: "Mấu chốt chính là ta muốn thành lập thị trường thương nhân kia. Nàng suy nghĩ như thế nào?"

"Ừ, đã có kế hoạch bước đầu, bởi vì đặc sản trong các Vị Diện quá nhiều, nếu như chuẩn bị xây dựng khu chợ đáp ứng chúng nó thì căn bản chuẩn bị không nổi. Cho nên ta nghĩ, chúng ta dứt khoát mỗi bên chọn ra một tòa thành thị, giao cho các người của các Vị Diện khác cùng nhau quản lý, tất cả mọi người đều chiếm một nửa cổ phần. Hoặc là chúng ta dứt khoát tự mình bỏ ra bảy tòa thành đặc biệt dùng để kinh doanh đặc sản tất cả các Vị Diện. Sau này người của các Vị Diện khác nếu cần thì có thể trực tiếp tới nơi này chọn mua." Âu Dương Nhược Lan nói tiếp: "Mặt khác, mấy tòa thành thị lớn nhất chúng ta phải lưu lại cho bản thân, chia ra tổ chức các buổi đấu giá đặc sắc, tỷ như đấu giá tài liệu, đấu giá thần khí, đấu giá sủng vật, ...vân...vân."

"Ý kiến hay, tốt nhất phải có một địa phương chuyên đấu giá vật phẩm quý trọng, cấp bậc nhất định phải cực kỳ cao cấp, ít nhất phải là thứ mà chủ thần cấp một cũng thèm thuồng mới được." Bần đạo cười nói: "Làm như thế chúng ta sẽ hấp dẫn được nhiều cường giả tới đó, chỉ cần bọn họ chịu tới tham dự chúng ta có thể từ đó mưu lợi được nhiều thứ, nhân cơ hội đạt được một vài vật phẩm hi hữu, tăng lên thực lực toàn thân cho chúng ta. Nhớ kỹ, tiền chúng ta không cần, chúng ta cần chính là những kiện thần khí có tác dụng quyết định ở trong chiến đấu, hiểu chưa?"

"A, ta biết. Phu quân thật là thông minh. Thì ra chàng đã có chủ ý này từ lâu rồi." Âu Dương Nhược Lan tán thành cười nói.

"Chủ ý gì chứ?" Ái Liên Na tò mò nói: "Mở ra thị trường nhiều nhất chỉ là cực khổ kiếm tiền, còn có thể được cái gì đây?"

"Ha hả, trí tuệ của phu quân không có đơn giản như vậy đâu!" Âu Dương Nhược Lan cười giải thích: "Trước kia, đa số những vị thần minh luôn luôn giấu đồ tốt đi, chỉ sợ bản thân không dùng được cũng vậy. Ý tứ phu quân chính là thông qua thị trường này hấp dẫn bọn họ đưa ra những đồ vật đó trao đổi vật phẩm mà bản thân cần có. Những đồ vật này cần phải bắt đầu lưu thông chúng ta mới có khả năng phát hiện, từ đó đục nước béo cò bắt được vật phẩm mà chúng ta cần, hiểu không?"

"Thì ra là như vậy, nếu làm như thế sau này chúng ta không phải người nào cũng có thể được cầm thần khí sao?" Ái Liên Na vui mừng nói.

"Chuyện nhỏ mà thôi!" Bần đạo cười nói: "Thật ra bây giờ ta cũng có thể trang bị cho các ngươi mỗi người một vài món thần khí rồi."

"Thật sao, ta muốn..." Một nhóm người lập tức điên lên, vội vàng chạy tới đòi đồ.

"Ha hả, được rồi, tự các ngươi đi chọn lựa đi, một người một món, không cần phải tranh giành." Bần đạo cười nói.

Vừa nói xong ta liền lấy ra quả cầu không gian thu được trong bảo khố Da Cáp Đức. Kiện vật phẩm này tuyệt đối có thể xưng là một siêu cấp thần khí, không gian bên trong rộng lớn quả thực làm người ta khó thể tin tưởng, thậm chí còn rộng lớn hơn Phật Tổ Kim Liên nữa. Dù sao chức năng trữ vật của Kim Liên chỉ là phụ, tác dụng chủ yếu của nó chính là phòng ngự, mà quả cầu không gian này lại là vật phẩm chuyên dùng để chứa đồ. Đừng nói chứa vật phẩm toàn bộ bảo khố, chỉ sợ ngay cả Thiên Không Thành cũng có thể trực tiếp cất vào trong đó, có thể thấy được nó to lớn đến cỡ nào.

Sau khi lấy được không gian cầu, bần đạo thu tất cả tang vật đánh cướp được vào trong đó, bao gồm bảo vật Da Cáp Đức, còn có vật phẩm trân quý của mười mấy tòa chủ thành Thần Giới. Đồ vật thật sự nhiều lắm, bần đạo cũng lười sửa sang lại, các loại vật phẩm chồng chất ở chung một chỗ, tạo thành vài núi bảo vật bên trong không gian cầu. Bần đạo tiện tay thu chúng nữ ở chung quanh vào trong không gian cầu. Cười nói: "Cứ tùy tiện chọn lựa đi."

"A..." Bần đạo nghe được từng tiếng thét hưng phấn vang lên cũng chỉ cười khổ, ta dám đảm bảo ngay cả Mân Nhi thân là công chúa Ma tộc, cả đời nàng cũng không nhất định được chứng kiến nhiều bảo vật chất lượng cao như vậy. Đừng nói là vật phẩm do chủ thần đỉnh cấp Da Cáp Đức đích thân sưu tầm, tùy tiện chọn vật nào cũng là cực phẩm, ngay cả mấy tên thành chủ kia cũng không phải là đèn cạn dầu. Mỗi người đều có mấy món đồ có thể khiến cho người người hâm mộ đến chết đó.

Tiễn các nàng đi xong bần đạo bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu những bản vẽ kia, trải qua một phen suy nghĩ sâu xa, cuối cùng ta chọn một bản thiết kế chất phác tự nhiên. Tấm bản đồ này thiết kế vô cùng đơn giản, chỉ là tòa thành hình nón đảo ngược, tận cùng bên trong phủ đầy ánh sáng. Là một thành nhỏ chuyên dùng để lúc tránh né công kích khi chiến đấu, bình thời mọi người ở trong đó kinh doanh cũng tốt.

Cả tòa thành thị lấy kim loại làm khung chính, đá ma pháp làm nền tảng để kiến tạo. Căn cứ bản vẽ giới thiệu, loại đá ma pháp này là kết quả từ luyện kim thuật, cách chế tạo đến từ gã Da Cáp Đức, không chỉ cường độ phi thường cứng rắn, hơn nữa còn có tính dẻo dai của kim khí. Nếu như dựa theo công nghệ đặc thù gia công thành ma pháp trận có thể sở hữu thuộc tính Phục sinh. Nói cách khác, coi như là bị đánh nát cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn dùng ma lực Thổ hệ tiến hành chữa trị. Tòa thành thị như vậy quả thực chẳng khác nào bất tử rồi, vĩnh viễn không thể phá nổi.

Mặt khác, loại đá vật liệu này có tính kháng ma pháp cực tốt. Cho nên, bất luận là loại pháp thuật nào một khi không đánh vỡ bức tường đá thì đừng mong xúc phạm tới kết cấu nội bộ trong tòa thành. Nó không giống Thiên Không Thành, bởi vì kết cấu là kim khí, cho nên khi bị pháp thuật Điện hệ cường đại đánh trúng rất dễ dàng ngộ thương người ở bên trong.

Sở trường khác của nó là khả năng hấp thu, năng lượng các loại thuộc tính đánh lên tường đá này có một phần tỷ lệ nhất định bị chuyển hóa thành năng lượng bổ sung cho chính nó. Đặc biệt là loại tường đá đã được khắc ma pháp trận hấp thu, đặc tính như vậy càng thể hiện rõ ràng. Dựa theo bản vẽ nói rõ, sau khi thành thị kiến tạo tốt pháp thuật cấp mười hai trở xuống căn bản là dâng năng lượng không công. Những luồng năng lượng này sẽ thông qua thành thị bức tường đá truyền xuống nơi lưu trữ năng lượng bên trong tòa thành.

Hiển nhiên thành thị như vậy một khi kiến tạo tốt chắc chắn là phi thường cường đại, ít nhất cường đại gấp mấy lần những bản vẽ khác. Nhưng Âu Dương Nhược Lan có đánh giá trên bản vẽ một chỗ duy nhất không thích hợp. Bởi vì chi phí chế tạo quá cao, tương đương với mấy bản vẽ kia cộng lại rồi.

Trước tiên là nói về kết cấu chính, bởi vì yêu cầu truyền tính rất cao, hơn nữa phải chịu được hủ thực, cho nên phải là hợp kim quý nhất trong mỏ kim loại nặng. Thành thị có phương viên trăm dặm thì bức tường to lớn cỡ nào có thể nghĩ được, vậy thì cần phải tốn bao nhiêu vàng đây?

Rồi lại nói những loại đá vật liệu kia cũng không đơn giản, cần phải có Đại ma đạo sư Thổ hệ động thủ luyện chế, tài liệu phải là ma tinh thạch và một vài loại đá hiếm thấy làm chủ, đặc biệt nguyên liệu chủ yếu là một loại Kim Diệu Thạch, nghe nói khoảng chừng mấy Vị Diện khác cũng không có sản xuất. Dĩ nhiên, ta bây giờ có một ít là nhờ đánh cướp từ mấy tòa thành chủ. Đây là một loại tài liệu thượng đẳng dùng để chế tạo vũ khí cao cấp, trên thị trường hình như là không có công khai buôn bán.

Nói cách khác, thành thị như vậy căn bản là dùng kim tệ chồng chất mà thành, mặc dù phù hợp với yêu cầu càng mạnh càng tốt của ta, nhưng mà chi phí thật sự quá mức kinh khủng. Dĩ nhiên, một khi thứ này chế tạo thành công, hắc hắc, ta bảo thủ đoán chừng ít nhất cũng có lực chiến đấu tương đương với hàng trăm triệu Thiên Sứ rồi. Hắc hắc hắc, bần đạo mới nghĩ tới đã muốn chảy nước miếng.

"Đông Lục !" Bần đạo nói với tiểu Lục: "Sau này tòa thành thị này sẽ là nhà mới của ngươi rồi, ngươi có phải hi vọng nhà mình càng mạnh càng tốt đúng không?"

"Nói nhảm..." Tiểu Lục nói: "Đó là dĩ nhiên, ngươi nói mau, trong bảy bản vẽ này loại nào mạnh nhất?"

"Đương nhiên là cái tờ ta đang nhìn nè !" Bần đạo liền đề cử với hắn: "Dựa theo tấm bản đồ kiến tạo thành thị mà nói, đây là tòa thành có năng lực tự khôi phục, dù có bị phá vỡ cũng có thể tự động tu bổ lại bình thường. Còn có khả năng hấp thu thương tổn, pháp thuật cấp mười hai trở xuống không cần nhìn, căn bản là đưa đồ ăn cho nó. Nếu muốn chân chính phá hư nó, ít nhất phải là pháp thuật cấp mười sáu trở lên mới được. Nhưng mà thành thị lớn như vậy, coi như là bị pháp thuật cấp mười sáu đánh xuống không có vài chục vạn lần thì không thể nào phá nó nổi, như thế nào, đủ biến thái chưa?"

"Rất tốt!" Tiểu Lục nói: "Vậy thì chọn nó đi." Hắn cũng không hề khách khí chút nào.

"Ngươi là được rồi, nhưng mà ta có điểm khó khăn đó?" Bần đạo cười khổ nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Khó khăn gì?" Tiểu Lục nói: "Thiếu thứ gì thì đi tìm Đại Địa mẫu thần hoặc Nguyên Tố tỷ tỷ mà đòi, các nàng sẽ đưa cho ngươi !"

"Nhưng mà thiếu thốn quá lớn, chuyện này không phải là một ít, đây chính là đại thành thị có phương viên vài trăm dặm đó. Các nàng hình như không thể ra sức nổi đâu?" Bần đạo cười khổ nói.

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Tiểu Lục vội vàng hỏi tới.

"Thật ra có nhiều thứ chúng ta có thể giao dịch , cho nên vì gom đủ nhiều loại vật phẩm quý trọng như vậy, ta dự định mở ra một thị trường giao dịch đặc biệt buôn bán với các Vị Diện khác. Từ trên tay bọn họ thu thập các loại tài liệu cần để kiến tạo thành thị, ngươi xem thế nào?" Bần đạo cười nói.

"Tốt, tốt." Tiểu Lục liền đáp ứng.

"Nhưng mà chỗ này còn có một vấn đề khó khăn." Bần đạo giả bộ khó xử.

"Vấn đề khó khăn?" Tiểu Lục hỏi lại.

"Ngươi nghĩ xem, tòa thành ngươi cần đều dùng tài liệu cực kỳ trân quý, chỉ tính riêng hoàng kim, bạch kim đã lên tới hàng trăm hàng ngàn tấn, lỡ may có người tham của đỏ con mắt muốn cướp đoạt mà nói, ai dà, thực lực của ta chỉ sợ không đủ để ra sức bảo vệ." Bần đạo giả bộ uể oải nói.

"Ngươi yên tâm, nếu ai dám tranh giành đồ đạc của ta." Tiểu Lục nhất thời giận dữ nói: "Nhìn ta đập hắn tan xác ngay tại chỗ cho coi !"

"Nhưng vấn đề chính là bọn họ đoạt đi ngươi cũng không biết thì sao? Cho dù là bị ngươi biết rồi ra tay giết bọn họ thì thế nào? Làm vậy sẽ ảnh hưởng tới danh dự của thị trường mà ta tạo ra. Nếu như vậy sau này còn ai dám tới làm ăn với ta, bọn họ không đến ta làm sao gom đủ tài liệu cho ngươi đây?" Bần đạo giả bộ khó xử nói.

"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Tiểu Lục gấp gáp hỏi tới.

"Không bằng ngươi tới thị trường giao dịch giúp ta trong nom nó, ai dám quấy rối trực tiếp đánh chết, có ngươi trấn giữ nơi đó ta nhất định không có ai dám tới tìm chết rồi." Bần đạo cười gian nói. Khà khà, bảo vệ miễn phí đã mắc câu.

"Tốt tốt." Tiểu Lục hưng phấn nói: "Thật ra ta đã sớm đợi làm chuyện này, ngươi có thể an trí cho ta một chỗ tốt như vậy, ta cầu còn không được đó."

"Hắc hắc, tốt lắm, chúng ta một lời đã định." Bần đạo cười đắc ý nói.

"Thế nhưng địa phương ta ở phải khô ráo, không được có khẽ hở nào, nếu không Thủy nguyên tố ta cực khổ chuẩn bị sẽ bốc hơi toàn bộ mất." Tiểu Lục ngần ngại nói.

"A..." Bần đạo không nghĩ tới còn có yêu cầu như thế, cũng may không phải là chuyện gì khó khăn, ta không tin Thiên Giới lớn như vậy mà không thể tìm ra một nơi thích hợp? Cho nên bần đạo thống khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, ta tìm trên Thiên Giới một hồi nhất định sẽ có chỗ thỏa mãn ngươi."

"Còn có ..." Tiểu Lục tiếp tục nói: "Chỗ ta ở linh khí nhất định phải dư thừa, nếu không ta sẽ không thoải mái."

Bần đạo bắt đầu có dự cảm không tốt, cho nên yếu ớt hỏi: "Dư thừa đến mức nào mới được?"

"Bằng với chỗ ta ở bây giờ là tốt rồi." Tiểu Lục cười ha hả nói.

"Cái gì?" Bần đạo nhất thời ngẩn ra, chỗ tiểu Lục đang ở nguyên tố là phi thường dày đặc, đừng nói Thiên Giới không thể so sánh được, ngay cả trên Thần Giới cũng tìm không ra mấy nơi thích hợp. Chuyện này đúng là hơi khó khăn đây, ta đành buồn bực nói: "Thiếu một ít có được hay không?"

"Không được, ít đi một chút ta sẽ ngã bệnh, càng đậm đặc càng tốt." Tiểu Lục nói.

"A?" Bần đạo lúc này triệt để bó tay. Chỉ biết cười khổ nói: "Nhưng mà Thiên Giới không có địa phương như vậy mà?"

"Không có ngươi không biết tạo mới sao?" Tiểu Lục ủy khuất nói: "Ngay cả tòa thành bay ngươi cũng có thể chế tạo ra. Chẳng lẽ không thể tạo ra một địa phương linh lực nồng nặc sao? Thật sự không được, ngươi dùng một đống ma tinh thạch chồng chất dưới chân cũng thành công mà, chỉ cần có linh khí đầy đủ là ổn rồi."

"Ôi chao." Bần đạo bị hắn nhắc nhở đúng là đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, ta vội vàng nói: "Chân của ngươi hình như còn rộng hơn cả mấy dãy núi lớn rồi, ma tinh thạch nhất định không có nhiều như vậy. Thế nhưng ta có chủ ý khác, có lẽ có thể giải quyết vấn đề này của ngươi."

"Biện pháp gì?" Tiểu Lục tò mò hỏi.

"Bày trận. Chỉ cần một cái siêu cấp Tụ Nguyên đại trận là được rồi." Bần đạo cười nói: "Ha hả, có nói ngươi cũng không hiểu, không nên hỏi nhiều, dù sao đến lúc đó ngươi chỉ đến để nghiệm thu địa phương là được rồi."

"Vậy cũng tốt." Tiểu Lục đồng ý với ta.

Sau đó bần đạo bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu bản vẽ. Ta đây trầm tư quyết tâm suy nghĩ quên mất thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu mới trì hoãn ngẩng đầu nhìn lên trời, ta ngất, trong lúc vô tình bầu trời đã tối đen rồi. Các nữ nhân bị ta nhốt ở trong không gian cầu sợ là đang gấp gáp lắm đây, ta thế mà bỏ đói các nàng nguyên một ngày, vừa nghĩ qua một chút ta đã sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Bần đạo vội vã thả các nàng ra, trong lúc nhất thời cả phòng họp lóe sáng đầy phục trang đẹp đẽ. Chỉ thấy các nàng người người đều được võ trang đầy đủ, trên cổ cũng đeo không dưới mười sợi dây chuyền, vòng tay lại càng nhiều kinh khủng, kéo từ cổ tay lên đến bả vai, nói ít cũng có vài chục cái. Về phần chiếc nhẫn thì mười đầu ngón tay đeo đầy đủ. Hơn nữa còn không có vật phẩm trang sức nào giống nhau. Ta thật sự lo lắng thay cho cái cổ và mấy ngón tay của các nàng. Dĩ nhiên, mang nặng nhiều nhất chính là y phục của các nàng, tất cả túi áo đều căng phồng ra.