Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 54: Trao tặng phong địa





Giới thiệu một chút về đại lục: Một quốc gia có từ 50 tỉnh trở lên được gọi là Đế quốc, chủ nhân là Đế vương. Có từ 30 đến 50 tỉnh thì được gọi là Vương quốc, chủ nhân gọi là Quốc vương. Từ 10 đến 30 gọi là Bang quốc, chủ nhân gọi là Thân vương. Dưới 10 gọi là Lĩnh, chủ nhân gọi là Lĩnh chủ. Tất cả đều do Giáo đình sắc phong. Còn có điều nữa là có được thổ địa phải từ 1 năm trở lên mới được thừa nhận.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tiên Nhã có chút lúng túng, bần đạo cười hì hì nói: "Con đã dùng một tin tức nghe được trong lúc vô tình để đổi lấy tình hữu nghị của Long tộc, bọn họ không những trị liệu cho Tiên Nhã mà còn tặng cho con một lượng lớn đồ đạc, không gian giới chỉ cực lớn này cũng là bọn họ tặng!"

"Tin tức gì?" Mẫu thân kinh ngạc hỏi: "Tin tức đáng giá như vậy sao ta không biết hả?"

"Tin tức này người cũng biết!" Ta cười nói: "Chỉ là người không biết giá trị của nó thôi!"

"Nói mau!" Mẫu thân cả giận nói.

"Người còn nhớ khi ở trong ải nhân tộc, lúc thắng "Kim Sơn" thì bọn họ đem ra cây bảo đao không?"

"Còn nhớ!" Mẫu thân nói: "Vậy thì thế nào?"

"Vậy lai lịch của thanh đao đó thì sao?"

"Dường như là từ trên bộ hài cốt của một cự long!"

"Đúng! Ải nhân tộc trưởng nói, bộ hài cốt đó so với Long Vương còn lớn hơn gấp ba!"

"Dường như là hắn có nói qua như vậy!"

"Trong lúc con nói chuyện với Thanh Long Khắc Lệ Ti Đề Na thì được biết Long Hoàng đã mất tích của bọn họ cũng lớn như vậy!"

"Chẳng lẽ là …!"

"Đúng vậy! Người đoán đúng rồi, sau khi con nói cho bọn họ, bọn họ liền hành động ngay lập tức, đem bộ hài cốt đó thu hồi về, vì cảm tạ con, không chỉ dùng "long linh thảo" Quang Minh hệ để chữa trị cho Tiên Nhã mà còn cho con rất nhiều thứ tốt nữa!" Bần đạo dương dương đắc ý nói.

"Trời ạ! Nói như vậy thì Long gia chúng ta dĩ nhiên sẽ có Pháp Thần sao?" Mẫu thân kích động nói.

Vẻ mặt của gia gia cùng phụ thân cũng là mừng như điên.

"Ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài, nếu không người khác nhất định sẽ không tiếc hết thảy giá cả để trong giai đoạn cháu ấy còn đang phát triển mà ám sát đi!" Gia gia đột nhiên nghiêm túc nói.

"Ai dám?" Bần đạo lớn tiếng nói: "Không sợ cháu làm thịt hắn sao!"

"Cháu không biết sự đáng sợ của Pháp Thần rồi!" Gia gia nghiêm túc nói: "Trong lịch sử phần lớn Pháp Thần đều không màng đến thế sự, nhưng ngẫu nhiên có một người đầu nhập vào Hoàng gia mà nói, như vậy sẽ mang đến cho cả đại lục một hồi mưa máu gió tanh. Long chi Pháp Thần trước kia, vốn là một Vương phi được sủng ái mà thôi, thổ địa Vương quốc của bà ấy bất quá chỉ hơn 30 tỉnh, sau này vì cứu bà ấy mà tiêu hết cả quốc khố, quốc gia chia năm xẻ bảy, đại quý tộc bất mãn đều tạo phản, hơn nữa địch quốc nhân cơ hội mà xâm lược, chỉ mấy năm thôi thì trong tay Quốc vương cũng chỉ còn có mấy tỉnh. Nhưng tại lúc Long chi Pháp Thần trở thành ma đạo sư, tình hình ổn định lại. Lúc thành Đại ma đạo sư, bắt đầu phản công, cũng thu hết thổ địa bị mất, sau này bà ấy trở thành Pháp Thần bắt đầu trợ giúp Quốc vương mở mang bờ cõi, ngắn ngủi thời gian hơn mười năm thì chiếm được gần 60 tỉnh. Nếu như không phải Giáo đình can thiệp vào thì không biết bọn họ có thể đánh chiếm thêm bao nhiêu địa phương đây? Nhìn lại Tam đại Đế quốc hiện tại trên đại lục, nước nào không phải bởi vì từng được Pháp Thần trong nước trợ giúp mới có thể thành lập nên. Cho nên trên đại lục có người đồn đãi, được Pháp Thần giúp là được thiên hạ. Nếu như để các quốc gia xung quanh chúng ta biết chuyện Tiên Nhã nhất định sẽ thành Pháp Thần, như vậy bọn họ bất kể thế nào cũng muốn giết nàng. Sự tình này cực kỳ trọng đại, mọi người cần phải nhớ kỹ!"

"Dạ!" Chúng ta đáp ứng nói.

"Ha ha! Như vậy là tốt rồi!" Gia gia ánh mắt kích động nói: "Tâm nguyện của Tiên vương chính là có thể làm cho Đại Hán của chúng trở thành Đế quốc. Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình nghĩa sâu dày, đáng tiếc là ta vô năng, chỉ có thể đánh hạ được mười một tỉnh cho hắn. Nhưng lại kết giao lầm kẻ tặc, không chỉ làm mình tàn phế mà còn hại đến tính mạng của Tiên vương, liên lụy làm mất mấy tỉnh, còn hại chết hai người con."

"Gia gia yên tâm đi, không phải chỉ là một Kiếm Thần Khảo Phu Mạn thôi sao? Sau xem này cháu sẽ thu thập hắn thế nào!" Bần đạo lớn tiếng dõng dạc nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ngươi cứ nổ đi!" Mẫu thân nói: "Hắn chỉ dùng một ngón út cũng có thể làm thịt ngươi trăm lần rồi, không có việc gì thì đừng đi rước lấy hắn!"

"Chưa chắc!" Gia gia cười nói: "Muốn nói người có hy vọng hoàn thành tâm nguyện của Tiên vương nhất, cũng như có thể thay ta báo thù tuyết hận. Ta xem không phải là nhi tử Kiếm Thánh, cũng không phải là Pháp Thần tương lai này mà chính là đứa cháu bị phong ấn của ta đây!"

"Người cũng đừng quá khích lệ hắn chứ?" Mẫu thân nói: "Người có căn cứ sao?"

"Qua muôn ngàn thử thách, tri giác của võ giả!" Gia gia nói: "Chỉ bằng cái này!"

Tất cả mọi người ngơ ngẩn, bọn họ biết lão gia tử nếu như không phải chân bị phế đi thì tuyệt đối là cao thủ cấp Kiếm Thần, Đại tông sư như hắn đều có loại tri giác cực kỳ chuẩn xác, không chỉ hữu dụng khi đang đối chiến mà đối với đại sự bình thường cũng có thể dự đoán trước một chút, tỉ như bọn họ cũng có thể biết chính xác tử kỳ của mình.

Phụ thân từ nãy giờ không nói gì giờ mới lên tiếng: "Tu vi của ta vẫn không thể làm cho ta biết nhiều lắm, nhưng là ta có thể cảm giác được áp lực của Tiểu Ngũ mang đến cho ta, mặc dù trên lý thuyết ta cũng cho rằng có thể dễ dàng giết chết hắn, nhưng tri giác của ta lại cho ta đáp án trái ngược. Nếu như cùng hắn quyết đấu, ta cho rằng kẻ thua cuộc sẽ là ta!"

"Tiểu tử! Ngươi không phải có chỗ nào gạt chúng ta chứ?" Mẫu thân nói: "Ta cũng hiểu được không đúng, ngươi chỉ là một tiểu thí hài mà đem ma đạo sư, Hoàng Kim chiến sĩ đánh đến tè ra quần mà trên người cũng không dính đến một hạt bụi. Cũng quá khó tin chứ?"

"Cái nào sao?" Mồ hôi của bần đạo tứa ra: "Chỉ là trí tuệ và vận khí mà thôi!"

Ngay lúc bần đạo chật vật thì cứu tinh đến. Quốc vương nhận được tin tức liền lập tức tự tìm đến xem ta. Hắn không chờ thông báo mà mang theo người cứ vội vã như vậy chạy tới. Vừa đến cửa thì hô to: "Tiểu tử đó ở đâu?"

"Thần ở đây!"

"Ôi! Trời ơi! Nhìn thấy ngươi ta thật sự là rất cao hứng!" Quốc vương kích động ôm lấy ta, không ngừng sờ nắn, nhìn bộ dáng vui mừng nhiệt liệt của hắn làm bần đạo ngơ ngẩn, bần đạo khiến cho hắn coi trọng như vậy sao?

Vốn ta còn rất cảm động, nhưng câu nói tiếp theo thiếu chút nữa làm ta tức chết.

"Cuối cùng Thạch Nguyên gia cũng không cần phải chết!"

Ặc! Thì ra là quan tâm Thạch Nguyên gia! Nhưng chuyện gì đã xảy ra?

Bần đạo hỏi mẫu thân: "Tại sao con trở về thì Thạch nguyên gia sẽ không chết?"

"Kẻ phái người ám sát ngươi là Thạch Nguyên Tam Lang giả dạng gia chủ, chúng ta đã đem tất cả mọi người trong gia tộc chúng nhốt tại nhà bọn chúng, một khi ngươi có chuyện gì thì chôn bọn họ theo. Bây giờ đành phải thả, chỉ giết kẻ chủ mưu chuyện tình thôi!"

Mịa kiếp nó! Nếu biết sớm thì ta đã đợi bọn họ đều chết hết rồi mới trở về có phải tốt không! Thật hối hận mà!

"Ta đã sai người phóng thích bọn họ! Chuyện này đã miễn cho quốc gia một hồi nội chiến, công của Long Ngũ ngươi thật lớn a!" Quốc vương nói.

"Ừ?" Không đúng a? Họa đều là do ta gây ra, không trách ta thì thôi, tại sao còn có công chứ? Bên trong có mắc mứu gì không đây!

Mọi người cũng đều bị câu nói của hắn làm cho bối rối.

"Bệ hạ không trách hắn là được rồi, nào dám kể công chứ?" Phụ thân nói.

"Không những có công, hơn nữa còn là công lớn nhất, nhất định phải thưởng."

"Cái này …!" Phụ thân chẳng biết nên làm thế nào cho tốt.

"Ngươi không nên nhiều lời nữa!" Quốc vương nói: "Ta phong cho Long gia Ngũ thiếu gia làm Nhất đẳng Nam tước của Vương quốc. Phong địa là tỉnh Bác Lạp Tư!"

"Hả!" Mẫu thân là người đầu tiên phản ứng lại, "Tỉnh Bác Lạp Tư không phải là đã gần tới Tinh Linh chi sâm sao?"

"Đúng vậy! Đó là một tỉnh lớn tương đương với bốn tỉnh bình thường đó chứ! Không chỉ lớn mà còn có rất nhiều đặc sản nổi tiếng và quý giá, còn có các loại kim quáng, thiết quáng, ma tinh quáng, … thật sự là một địa phương tốt đó!"

"Nhưng nhân loại ở đó tổng nhân nhẩu bất quá chỉ mấy ngàn, phần lớn diện tích đều là ở bên trong Tinh Linh chi sâm, trong Bác Lạp Tư thôn trấn có bao nhiêu người đâu!" Mẫu thân quát.

"Là Bác Lạp Tư thành, là thành thị!" Quốc vương cải chính lại.

"Dân cư chỉ mấy ngàn, thuế khóa hàng năm còn chưa đủ phát tiền lương cho quan viên mà cũng gọi là thành thị?"

"Không phải là có rất nhiều người dị tộc à, có thể tìm đến bọn họ để thu thuế mà?"

"Nhưng mà …"

"Được rồi mẫu thân!" Bần đạo nói, "Nghe qua cũng không tệ lắm! Lại nói có phải là địa phương khi chúng ta đi tới bà ngoài đã từng đi ngang qua đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng chúng ta đi ngang qua thì được còn muốn làm phong địa thì tuyệt đối không được!"

"Tại sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi.

"Mấy quý tộc từng được phong nơi đó, đa số đều bị người dị tộc chém đầu!"

"Cũng may còn có một ít mà!" Bần đạo cũng không quan tâm dị tộc lắm.

"Sau khi chạy được về đến đây thì đều phát điên hết rồi!"

"À à …!" Bần đạo minh bạch rồi, là Quốc vương muốn mượn đao giết người a