Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 474: Ước hẹn quyết chiến





Khi những Tà Nhãn khống chế những sinh vật khác, trước tiên phải tiêu hao rất nhiều tinh thần lực để triệt để áp chế tinh thần đối thủ phản kháng và phong ấn tư tưởng đối thủ, một khi phong ấn thành công, Tà Nhãn chỉ cần dùng một ít tinh thần lực khống chế sinh vật đó là được, đây cũng là lý do tại sao một con Tà Nhãn có thể đồng thời khống chế hàng trăm hàng ngàn sinh vật. Chỉ là một khi Tà Nhãn tử vong phong ấn sẽ biến mất, khi đó sinh vật bị khống chế sẽ thanh tỉnh lại.

Tà Nhãn vào thời điểm lần đầu tiên khống chế sinh vật, bởi vì cần phải phong ấn triệt để sẽ thi triển một loại pháp thuật tinh thần, khoảng cách bị hạn chế không thể quá xa. Cho dù khống chế hoàn thành xong, Tà Nhãn còn phải dùng một tia tinh thần lực chỉ huy sinh vật tác chiến cho nên khoảng cách ở giữa Tà Nhãn và sinh vật bị khống chế cũng có hạn chế, tùy vào tinh thần lực của chủ thể để quyết định khoảng cách này, bình thường không thể vượt qua ngàn mét. Nếu như xa hơn, sinh vật không có sự chỉ huy sẽ đứng bất động tại chỗ, hoàn toàn vô dụng.

Chính bởi vì cái này, Tà Nhãn không thể không đưa thân gia nhập vào chiến trường, phải đi theo phía sau để chỉ huy quân đội của mình. Cho nên bần đạo và Vong Ưu mặc dù chỉ có một ít quân, nhưng vẫn dám nghênh ngang đi ngang khu vực phụ cận Tà Nhãn bạo quân, Tà Nhãn bạo quân dẫn theo mấy ngàn Tà Nhãn và trên trăm vạn thủ hạ bị khống chế, kinh ngạc sững sờ tại chỗ không có dũng khí xuất kích.

Tà Nhãn bạo quân hiểu rằng, chỉ cần thuộc hạ của hắn vừa rời đi đoàn quân phòng thủ nghiêm mật này, chỉ sợ sẽ bị thích khách có mặt ở khắp nơi giết rớt ngay lập tức, quân đội nô lệ mang đi theo sẽ quay ngược lại trở thành địch nhân của nó, cho nên nó rất sáng suốt lựa chọn phòng thủ. Dĩ nhiên, giằng co như thế cũng không phải là biện pháp, mặc dù lãnh địa của nó có chuẩn bị lượng thức ăn rất lớn, thế nhưng nếu muốn ứng phó trên trăm vạn người, thú cùng ăn uống tuyệt đối chống đỡ không được bao nhiêu thời gian, cho nên nó quyết định hòa đàm.

Bần đạo và Vong Ưu cùng với một đám cao tầng Thú Nhân, ngồi ở trong doanh trướng được xây dựng tạm thời, nhìn tên sứ giả đang hiện diện ở trước mắt, đây là một đầu Tà Nhãn nhỏ nhắn, ốm yếu, xem ra là một tên trải qua thời gian lâu dài không ăn đủ dinh dưỡng. Bên cạnh nó là một Ám Dạ Tinh Linh bị khống chế, dùng để làm phiên dịch. Tà Nhãn không biết nói chuyện, bọn chúng chỉ biết dùng tinh thần lực trao đổi, cho nên khi bọn chúng giao thiệp với ngoại nhân, bình thường đều sẽ dùng nô lệ để làm phiên dịch.

"Xin hỏi các ngươi là ai, tại sao lại công kích chúng ta?" Ám Dạ Tinh Linh bị Tà Nhãn chỉ huy lên tiếng hỏi chúng ta.

"Ta là lãnh tụ cao nhất của Ám Dạ nhất tộc, vị này là Long Thanh Thiên lãnh chủ!" Vong Ưu chỉ vào người ta, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Chúng ta tới đây đại biểu lực lượng chính nghĩa trừng trị tà ác. Các ngươi, những tên ti tiện này cần phải bị xử phạt!"

Đây là kỹ xảo cần thiết, phàm là khi tấn công người khác, chúng ta đều nên đại biểu chính nghĩa, tất cả địch nhân đều là tà ác, điều đó có phải là sự thật hay không đều không sao cả, sẽ không có ai đi quan tâm chuyện đó, mấu chốt là phải nói như vậy. Một khi có được danh tiếng thì có thể tăng lên tinh thần bên ta, người mà đứng vững trên đạo lý thì mặt mũi tương đối cao hơn.

"Chính nghĩa? À, đó là vật gì hả?" Tà Nhãn hỏi một câu mơ hồ.

Trời ạ, Vong Ưu và bần đạo trực tiếp ngu ngốc, vẫn còn có giống loài thuần khiết như thế? Thật sự là quá hiếm có rồi. Ngay cả Vong Ưu, người kế thừa thần cách của nữ thần Trí Tuệ cũng không nghĩ tới Tà Nhãn có thể hỏi như thế, việc này làm cho tất cả biện luận mà nàng sớm chuẩn bị tốt đều hóa thành lãng phí.

"Ha hả!" Mọi người trong đại sảnh đầu tiên sửng sốt đến ngây người, ngay sau đó nhịn không được che miệng cười không ngừng.

Đụng tới một kẻ dở hơi như vậy, dù có là Athena cũng đành bất lực không có biện pháp, Vong Ưu đành phải buồn bực nói: "Chính nghĩa là…, ah, một thứ đồ tốt, mà chúng ta có nhưng các ngươi không có. Cái này ~ quên đi, ta thua hắn vậy, ngươi lên đi!" Nói xong, nàng cười khổ giao tên này cho ta, bàn tay còn không ngừng vỗ vỗ trán.

"Ngươi, nghe cho rõ điều ta nói này!" Bần đạo lớn tiếng trách cứ Tà Nhãn: "Ải Nhân là bằng hữu của lão tử, Ám Dạ Tinh Linh là bộ hạ của nàng. Bây giờ lại bị các ngươi khống chế, không chỉ làm không công cho các ngươi, còn bị các ngươi ăn óc, chuyện này làm cho chúng ta rất tức giận, ngươi có biết hay không?"

"Tại sao các ngươi lại tức giận?" Tà Nhãn khờ dại như cũ hỏi: "Bọn họ rất yếu ớt, bị chúng ta khống chế cũng là đúng mà, không khống chế bọn họ thì chúng ta ăn cái gì đây? Chẳng lẽ chúng ta nên chết đói mới là đúng sao?"

"Ha ha!" Bần đạo ngay sau đó liền hoài nghi tên này có phải đang giả bộ hay không, làm sao hiện tại lại hiểu biết như vậy? Sau đó ta hỏi: "Ta hiện tại cảm giác được các ngươi rất nhỏ yếu, chúng ta tới đánh các ngươi chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa? Vậy ngươi còn tới hỏi chúng ta "tại sao" để làm gì?"

"Hả, không đúng?" Tà Nhãn phản bác: "Các ngươi tới mấy vạn người, nhưng mà chúng ta có trên trăm vạn chiến sĩ, hơn nữa còn có đại vương vô địch, rõ ràng nhược tiểu là các ngươi mà?"

"Ha hả, vậy tại sao tên bạo quân co đầu rút cổ kia không dẫn các ngươi ra quyết chiến với chúng ta vậy?" Bần đạo cười lạnh hỏi: "Đã bị đánh tới cửa nhà rồi, còn định lừa đảo ai đó?"

"Đó là bởi vì thích khách bên các ngươi thật sự lợi hại, Đại vương chúng ta không muốn chấp nhận phần tổn thất này cho nên mới tránh chiến, cũng không phải là sợ các ngươi!" Tà Nhãn giải thích.

"Đúng không đó? Chỉ mấy trăm thích khách đã hù dọa các ngươi thành bộ dáng này, xem ra các ngươi cũng không phải mạnh mẽ gì lắm nhỉ?" Bần đạo cười híp mắt châm chọc. Người ngồi chung quanh ta cũng lộ ra vẻ mặt châm chích.

"Thích khách của các ngươi đúng là lợi hại, nhưng mà cũng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn đối với chúng ta, Đại vương chúng ta chỉ không đành lòng tổn thất quá nhiều Tà Nhãn, dù sao số lượng tộc chúng ta vẫn còn quá ít ỏi." Tà Nhãn lại nói tiếp: "Cho nên Đại vương có nói, chỉ cần các ngươi rút đi, chúng ta có thể đưa cho các ngươi một ít ma tinh thạch làm lễ vật!"

"Chưa đủ!" Bần đạo lắc lắc đầu nói: "Ta muốn không chỉ mấy cái đó. Ta muốn chiếm cứ tất cả mỏ ma tinh của bộ lạc Tà Nhãn, còn muốn nô lệ trên tay các ngươi trợ giúp khai thác, về phần các ngươi, ai da, thật là nhức đầu, xử trí như thế nào đây? Các ngươi nếu không muốn chết thì làm bộ hạ của ta vậy, ta ăn ở hiền lành sẽ không tính toán với các ngươi!"

"Ngươi đang ở đây nói đùa gì vậy?" Tà Nhãn có ngốc đến mấy cũng biết chuyện này là không có khả năng, cho nên hắn tức giận nói: "Chúng ta nhiều nhất có thể đáp ứng thả nô lệ Ải Nhân và Ám Dạ Tinh Linh ra, cũng bảo đảm sau này không bắt bọn họ là được. Đây là điểm mấu chốt cuối cùng mà chúng ta chấp nhận được, nếu như các ngươi không đáp ứng, vậy thì chúng ta chỉ có thể quyết một trận tử chiến."

"Ha ha, quá buồn cười, các ngươi cũng có can đảm quyết chiến với ta?" Bần đạo nở nụ cười khinh miệt, mọi người chúng ta bên này đều cười lên điên cuồng.

"Không nên xem thường chúng ta!" Tà Nhãn cả giận nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn đánh, chúng ta định ra thời điểm và địa điểm, triển khai trận thế quyết chiến một trận, các ngươi có dám hay không?"

"Khẩu khí này rất là cuồng vọng nha?" Bần đạo mỉm cười nói: "Xem ra ngươi là Tà Nhãn bạo quân đúng không?" Bần đạo từ mới vừa bắt đầu đã có cảm giác tên Tà Nhãn này có liên lạc tinh thần với bên ngoài, không nghĩ tới dĩ nhiên là Tà Nhãn bạo quân tự mình chỉ huy nó.

"Không sai, bây giờ là ta tự mình trực tiếp trò chuyện với ngươi!" Tà Nhãn bạo quân thông qua Tà Nhãn ở trước mặt chúng ta trực tiếp trao đổi.

"Ha hả, thì ra còn là một đại nhân vật, thất kính, thất kính quá rồi!" Bần đạo không thèm quan tâm nói. Mặc dù ngoài miệng nói thất kính, trong khẩu khí lại không có chút ý tứ kính sợ.

Tà Nhãn bạo quân cũng không thèm để ý, trực tiếp nói với ta: "Chúng ta vốn không thù oán, ta không biết ngươi tại sao nhất định phải gây sự với ta? Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua uy danh ta ở trong thế giới dưới lòng đất sao?"

"Ai, ai kêu ngươi ngăn chặn con đường làm ăn của chúng ta cơ chứ!" Bần đạo cười nói: "Rồi lại nói, các ngươi còn thường xuyên cướp đoạt thôn trấn Ám Dạ nhất tộc và Huyệt Cư Nhân. Chuyện này đã tạo thành uy hiếp đối với chúng ta, cây kim ngay bên sườn há có thể ngủ yên? Cho dù thương đội chúng ta có được bảo vệ an toàn cỡ nào đi nữa, nhưng vẫn phải tiêu diệt hoàn toàn ngươi mới là tốt nhất."

"Ta rõ ràng, xem ra ý định của ngươi là chúng ta không thể không chết, đúng không?" Tà Nhãn bạo quân hỏi.

"Các ngươi cũng có thể đầu hàng đó?" Bần đạo cười nói: "Ta sẽ ưu đãi tù binh có năng lực như ngươi, có thể cho bản thân ngươi đích thân dẫn một đạo quân, tự quản ăn tự quản ở, đãi ngộ tuyệt đối tốt nhất. Như thế nào?"

"Cường giả phải có tôn nghiêm của mình, ta cũng vậy, huống chi cuộc đời ta đã từng có một lần mất đi tự do, tư vị đó thật sự không dễ chịu, ta chưa từng nghĩ lại mất đi thêm một lần." Tà Nhãn bạo quân sau đó lại bắt đầu đùa cợt: "Huống chi các ngươi nhỏ yếu như thế, chỉ dựa vào một đám không có thành tựu như thế vào giờ phút này đã vọng tưởng kêu ta đầu hàng, thật là không biết trời cao đất rộng."

"A, nói như vậy ngươi cự tuyệt hảo ý của ta rồi?" Bần đạo cười nói: "Đã như vậy, chúng ta theo như ý ngươi nói, tiến hành một lần quyết chiến đi thôi!"

"Hừ, tốt, phụ cận chỗ này có một giải đất phi thường trống trải, đủ để triển khai trăm vạn đại quân chiến đấu. Ngươi nếu có can đảm thì đem quân đội tới đó quyết chiến với ta!" Tà Nhãn bạo quân khinh thường nói: "Ngươi nếu có thể sử dụng những tên thích khách kia, như vậy ta mang thêm một vài quân đội ngươi sẽ không có ý kiến chứ?"

"Ừ, ý kiến của ta chỉ có một, ngươi nếu không đem hết tất cả quân đội ra, chính là ngươi xem thường ta!" Bần đạo vẻ mặt bất cần nói: "Ta cho ngươi thời gian 10 ngày để chuẩn bị, đủ để điều động tất cả quân đội của ngươi rồi chứ?"

"Ngươi, ngươi thật sự muốn đối kháng với mấy trăm vạn đại quân trên tay ta? Ngươi chẳng lẽ điên rồi sao?" Tà Nhãn bạo quân ngạc nhiên pha lẫn kinh sợ nói: "Vậy thì ngươi đang trêu chọc ta? Thật ra ngươi căn bản không có ý định giao chiến, có đúng hay không?"

"Để tỏ lòng thành ý của ta, ta có thể lập tức nhổ trại, tới đó trước chờ ngươi!" Bần đạo cười mị mị nói: "Ngươi còn có nghi vấn gì không?"

"Tốt, ngươi nếu muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Tà Nhãn bạo quân cười giận dữ nói: "Hắn sẽ dẫn đường cho các ngươi, chúng ta sẽ gặp lại nhau!" Nói xong liền im bặt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ha hả, ra lệnh nhổ trại, đi theo đầu Tà Nhãn này!" Bần đạo chỉ lên Tà Nhãn trước mắt phân phó cho thuộc hạ.

"Dạ!" Mệnh lệnh của ta được thi hành rất nhanh, Tà Nhãn và nô lệ Ám Dạ của nó đều bị dẫn theo. Mà lúc này, người chung quanh đều chìm trong sự khiếp sợ, quyết định này là ta tạm thời nghĩ đến, trước kia ta không hề nói với ai cả, ngay cả Vong Ưu cũng không biết. Cho nên đột nhiên nổi lên quyết định này làm cho mọi người chịu không được, dĩ nhiên Vong Ưu hiểu lòng ta, cho nên ở nơi này cũng chỉ có nàng nhìn ta cười hắc hắc xấu xa, từ hai mắt và ý tứ của nàng toát ra hai chữ…âm hiểm!

"Tiểu huynh đệ, ngươi không phải thật sự muốn chính diện đối chiến với bọn chúng đó chứ?" Đại tiên tri từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, vội vàng hỏi ta: "Mấy vạn đối kháng trăm vạn, ngươi không thể thắng mà?"

"Đúng vậy, số lượng chênh lệch quá xa, mặc dù chúng ta rất mạnh nhưng mà bên kia cũng không có yếu!" Lần này, ngay cả Ải nhân tộc trưởng cũng ngồi không yên rồi, dù sao cũng quan hệ đến vấn đề sinh tử của một vạn chiến sĩ dưới tay hắn.

"À, đại nhân có phải đã có một an bài kỳ diệu nào đó rồi hay không ?" Thương • Long Giác không hỗ là lão cáo già sống dai, mặc dù hắn cũng quan tâm đến những hài tử bản thân mình mang đến, tuy nhiên điều đầu tiên hắn nghĩ đến đó chính là ta lại đang sử dụng âm mưu.

"An bài kỳ diệu?" Thúc tổ cười ha hả nói: "Ngươi không bằng nói thẳng, hắn, cái tên Quân Thần âm hiểm này lại muốn tính toán lên đầu Tà Nhãn ngu ngốc kia là được rồi ! Theo mức độ hiểu biết của ta, tiểu tử này chưa từng có giác ngộ chính diện giao phong với bất kỳ ai, chỉ sợ hắn có quyết đấu với một chiến sĩ Hoàng Kim hạ vị thì hắn cũng sẽ cưỡi theo Đại Địa Chi Hùng đi đối chiến, ngươi nói hắn có bao nhiêu âm hiểm đây? Chỉ tính mỗi nhân phẩm này, còn có thể trông cậy hắn lấy mấy vạn người đi quyết chiến với đội quân trên trăm vạn? Vậy thì heo cũng bắt đầu leo cây được rồi!"

"Ha ha!" Mọi người cùng nhau cười vang. Chỉ có bần đạo thì lại buồn bực muốn chết, thúc tổ này, bị ta thu thập mỗi một lần, sau này luôn luôn gây sự với ta, xem ra lần đó giáo huấn không đủ sâu rồi!

"Ngươi thật sự cưỡi Cái Thứ đi quyết đấu với chiến sĩ Hoàng Kim hạ vị ?" Vong Ưu khuôn mặt đỏ bừng vừa ôm bụng cười, vừa hỏi ta với chất giọng "không tốt" lắm.

"Hắc hắc!" Bần đạo đỏ mặt, lúng túng nói: "Chỉ mỗi lần đó là tên ngu ngốc kia chủ động yêu cầu, sao có thể trách ta được?"

"Mỗi một lần? Còn những lần khác?" Vong Ưu nhìn chằm chằm khuôn mặt ta, cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi làm không phải là một lần?"

"Hắc hắc!" Bần đạo ngoại trừ gãi đầu cười ra, còn có thể nói gì nữa đây? Buồn bực, không cẩn thận lại bị Vong Ưu bắt được nhược điểm. Chuyện này sợ rằng sẽ bị nàng cười đến hết kiếp rồi.

Thúc tổ thêm dầu thêm mở đem tất cả công tích vĩ đại của ta nói khoác ra hết một lần, thật ra cũng không có gì, ta chơi âm chiêu với Thạch Nguyên Nhị Lang và Đại hoàng tử Kham Mạt Tư đế quốc không chỉ là vài lần mà? Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, về phần bị cười? Cho cả đám cười cho đã đi, ta..ta… mặc kệ. Mọi người cười náo loạn một trận, lát sau mới chuyển đề tại quay lại vấn đề quyết chiến.

"Đại nhân, ngài có phải đang nghĩ ở thời điểm quyết chiến sẽ phái ra thích khách đi ám sát Tà Nhãn?" Ải nhân tộc trưởng nói: "Nếu là như vậy, ta sợ rằng kế hoạch của ngài sẽ rất khó thành công?"

"A, tại sao?" Bần đạo cười hỏi.

"Thích khách đoàn của chúng ta thật ra cũng không phải khó đề phòng, sở trường bọn họ là ở một chữ "ẩn", chỉ cần trên địa bàn của người ta bị phát giác thì nhất định phải chết. Từ tình huống hiện tại mà xem bọn chúng hiển nhiên đã có đối sách rồi." Ải nhân tộc trưởng nói: "Bọn họ chỉ cần ở chung quanh khu vực Tà Nhãn thi triển vài loại gì đó phát hiện dấu vết, thích khách sẽ khó mà đến gần. Nếu thật sự không được, Tà Nhãn cũng có thể giấu thân thể mình vào giữa đám nô lệ, tối thiểu cũng có thể làm cho thích khách không có cách nào đến gần !"

"Ha hả, có đạo lý!" Bần đạo cười nói: "Vậy thì không cần thích khách nữa, dù sao bọn họ cũng nên nghỉ ngơi. Được rồi, tất cả mọi người chia nhau ra chuẩn bị đi, không cần lo lắng những thứ khác, về phần chiến pháp, thứ cho ta không thể nói trước, lấy danh nghĩa ta Quân Thần âm hiểm bảo đảm, trận chiến này sẽ trở thành chiến dịch huy hoàng nhất nằm trong sử sách !"

Thấy ta không chịu nhiều lời, bọn họ cũng chỉ nuốt nghi ngờ vào trong lòng, nhanh chóng đi chuẩn bị quân đội. Quân cơ đại sự lớn cỡ này đích xác là càng ít người biết càng tốt, dù sao cũng quan hệ đến sinh tử cả đoàn quân, cho nên không hề có ai trách cứ ta cả. Huống chi, Thú Nhân là khách nhân, không thể hỏi thăm cơ mật quân ta, những người khác thì là thuộc hạ, không có tư cách hỏi tính toán của trưởng quan. Cho nên, chuyện này cứ như vậy qua đi.

Mặc dù lấy mấy vạn đối phó trăm vạn quân địch, tỷ lệ chênh lệch quá xa. Nhưng quân đội của ta vẫn như cũ theo đội hình ngay ngắn rõ ràng xuất phát lên đường. Không có ai tỏ ra bất mãn với quyết định "chết chắc" này của ta, có thuộc hạ tín nhiệm ta như thế, khiến cho trong lòng bần đạo hết sức an ủi. Chỉ bằng sự tín nhiệm này của họ đối với ta, ta làm sao đánh không thắng đây?

Đi theo phương hướng Tà Nhãn chỉ đạo ước chừng hai ngày, chúng ta đã tới chiến trường trong ước định, nơi đó đúng là hết sức trống trải, trên mặt đất phần lớn là nham thạch cứng rắn, thỉnh thoảng có một ít bùn đất trộn lẫn, thực vật sinh trưởng thưa thớt dưới đất, khiến cho không khí nơi này vô cùng ảm đạm.

Tới cùng thời gian với chúng ta là có quân đội Tà Nhãn tiên phong, ước chừng có hơn năm vạn nô lệ và ma thú bị mấy trăm Tà Nhãn khống chế đi tới đây. Bọn người kia quả nhiên đề phòng nghiêm mật, chung quanh mỗi đầu Tà Nhãn ít nhất cũng có mười mấy nô lệ chú ý vây quanh, đừng nói là thích khách, dù có là một con mèo con chuột nhỏ cũng chen không vào nổi. Thậm chí trên đầu nhóm Tà Nhãn còn có một vài người gió (người hợp thành từ phong nguyên tố) lơ lửng, thân thể cao lớn của bọn họ hoàn toàn bảo vệ bên trên đầu Tà Nhãn.

Ha hả, thấy bọn chúng chen chúc thành một đoàn, ta lập tức buồn cười muốn chết, không biết dưới chân đám Tà Nhãn này còn có cái thứ gì để bảo vệ hay không, như vậy mới xem như phòng hộ toàn phương vị chân chính nha. Tà Nhãn nhát gan khiến ta buồn cười, nhưng mà thuộc hạ của bọn hắn lại làm cho ta có chút giật mình.

Tà Nhãn sắp xếp trận hình ta đã sớm kiến thức qua, nhưng mà không nghĩ rằng còn biết tập trung thành biên chế. Ma thú hoặc nhân loại cùng một chủng loại đều được phân ra đứng cạnh nhau, giao cho một con Tà Nhãn phụ trách chỉ huy. Như vậy đã giải quyết được vấn đề tốc độ cho quân đội, khiến cho nhóm Tà Nhãn khống chế dễ dàng hơn.

Ngoài ra, ta còn chú ý tới vũ khí trên tay quân đội này, cơ hồ toàn là vũ khí kim loại, còn có đủ loại áo giáp, đa số lấy áo giáp da làm chủ, cũng có mấy người Ải Nhân mặc khải giáp toàn thân. Mặc dù vũ khí của bọn họ tổn hại đến không chịu nổi, nhưng mà dù sao so với tảng đá, xương gãy thì có độ uy hiếp lớn hơn nhiều.

Ta đoán chừng, bọn họ sở dĩ không giống như lúc đầu gặp ta là bởi vì lần đó ta đụng với nhóm Tà Nhãn giữ cửa có thực lực rất thấp, không thể trang bị hoàn mỹ cho thuộc hạ riêng nó. Còn nhóm trước mắt này, hẳn là tinh nhuệ trong bộ lạc Tà Nhãn rồi, cho nên mới có trận hình uy thế cỡ này.

Hắc hắc, mặc dù lực chiến đấu của bọn chúng hiển nhiên cường đại hơn quân đội trước kia không ít, tuy nhiên việc này lại càng được ta hoan nghênh thêm, ta có thể đáp ứng cấp cho Thú Nhân các loại thiết khí khi đánh dẹp Hỗn Loạn Lĩnh, vốn còn định lấy từ trong lãnh địa đưa ra, nhưng mà bây giờ không phải khỏe hơn rồi sao? Chỉ cần thu được mớ thiết khí này, lại mang đến cho các ải Nhân sửa chữa một chút, ha ha, ít nhất cũng đủ tư cách đưa cho Thú Nhân rồi nhỉ? Khà khà, lại đỡ hao được một khoản tiền tài rồi!