Phong cảnh của trang viên vốn thơ mộng như tranh vẽ thì hiện tại đã bị khói lửa chiến tranh bao vây, bên tấn công là đông đảo quân chính quy được huấn luyện kỹ lưỡng, hơn nữa lại là đánh lén, còn bên phòng thủ thì bọn sát thủ mặc dù cũng đều có kinh nghiệm huấn luyện nhưng dù sao cũng không có ưu thế tác chiến tập thể như quân chính quy, hơn nữa là bị đánh lén nên rất nhiều tên chưa có cơ hội ra khỏi doanh trại đã bị cung nỏ bắn trúng tại phòng rồi bị ngọn lửa hừng hực ăn tươi nuốt sống. Cho nên trận chiến này thắng bại đã được quyết định ngay từ đầu. Có cao thủ ngẫu nhiên lao ra được thì cũng bị bọn hộ vệ cao thủ bên Long gia vây công giết chết. Thế nên cho đến bây giờ, phụ thân đường đường là một Kiếm Thánh mà không có được một cơ hội giao thủ với địch nhân.
Hắn buồn bực nhìn mẫu thẫn oán giận nói: "Người của Thạch Nguyên gia thật là yếu quá đi!"
"Ông ít nói đi! Cứu nhi tử quan trọng hơn chứ không phải tới tìm đối thủ!" Mẫu thân bất mãn nói: "Mau cùng ta đi đến chủ lâu, nói bọn họ không được phóng hỏa chủ lâu, nếu làm nhi tử bị thương thì ta không tha đâu!"
"Dạ!" Mọi người trả lời.
Sau đó đoàn người đi tới trước cửa chủ lâu của trang viên, nơi này tốc độ tiến công của Long gia bị ngăn trở. Ước chừng có khoảng 50 cao thủ thủ tại chỗ này, đầu lĩnh chính là Thạch Nguyên Tiểu Khuyển. Sau khi hắn nghe được tiếng la giết liền dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước cửa chủ lâu nhưng vẫn bị quân tiên phong chặn tại chỗ này. Hắn không thể lao ra được nên cực kỳ phẫn nộ, triệu tập thuộc hạ bên trong muốn mạnh mẽ phá vòng vây lại bị mấy cao thủ liều chết ngăn chặn. Thạch Nguyên Tiểu Khuyển thầm kinh hãi, lấy bản lãnh Kiếm Thánh của hắn, hơn nữa có thuộc hạ trợ giúp mà kết quả chỉ đả thương được vài người, thật sự là làm cho hắn căm tức, hơn nữa đối với thực lực của Long gia càng có nhận thức thêm sâu sắc. Kỳ thật người ngăn chặn hắn chính là hai hộ vệ của ta, bởi vì do tự trách mình nên trong trận chiến đấu này đặc biệt dụng tâm, hoàn toàn là một bộ dáng liều mạng mới ngăn chặn được Thạch Nguyên Tiểu Khuyển ở chỗ này. Nhìn thấy phụ thân và mẫu thân cùng tới, người hai bên tạm thời ngưng chiến. Ác nhân Thạch Nguyên Tiểu Khuyển liền cáo trạng trước, nhìn phụ thân nói: "Long Khiếu Thiên, ngươi được lắm! Vô duyên vô cớ dám công kích chúng ta, muốn khai chiến với Thạch Nguyên gia sao? Không cho ta một lời giải thích thì chúng ta sẽ mời bệ hạ đòi ngươi công đạo!"
"Bớt nói xàm đi! Giao nhi tử của ta ra đây, nếu không lão tử giết vào rồi tự mình tìm!" Phụ thân mắng.
"Ta không biết nhi tử của ngươi ở đâu, dù sao cũng không có ở chỗ chúng ta! Ta có thể cho người đi tìm, bất quá, nếu như tìm không được thì ngươi cũng nên cẩn thận!"
"Nguyên soái! Thuộc hạ nhận ra được một người có mặt trong đám người phục kích!" Thạch hộ vệ chỉ vào một người bên cạnh Thạch Nguyên Tiểu Khuyển nói.
"Ngươi chắc chắn?" Mẫu thân hỏi.
"Chắc chắn, vết thương trên mu bàn tay của hắn là do thuộc hạ chém, mặc dù nhỏ nhưng đúng là không sai. Hơn nữa mới vừa rồi thuộc hạ lại giao thủ với hắn, lần này mặc dù hắn không có hắc y che mặt nhưng vũ kỹ lộ ra thì không sai được, thuộc hạ dám khẳng định chính là hắn!"
"Thạch Nguyên Tiểu Khuyển …! Ngươi nói thế nào?" Mẫu thân cả giận nói.
"Chỉ có hắn tự nói mà thôi, tên thuộc hạ này vẫn ở bên cạnh ta, hắn cũng không có phục kích bất luận kẻ nào, người phải đưa ra được chứng cớ thì mới tính đến!" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển lạnh lùng nói: "Nhưng thật ra các ngươi vô cớ công kích chúng ta là hành vi phạm tội, có chứng cớ vô cùng xác thực!"
"Ngươi …!" Phụ thân không nghĩ tới hắn không biết xấu hổ như vậy.
"Ha ha!" Mẫu thân cười mị mị nói: "Ngươi ngu ngốc hả? Lão nương không phải tới hỏi án thì cần chứng cớ gì?"
"Ồ! Vậy ngươi tới làm gì?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển hỏi.
"Giết người!" Mẫu thân nói xong liền động thủ, một tảng lớn đằng mạn dưới cái phất tay của mẫu thân liền thành một cái lồng phô thiên cái địa đi ra.
Phụ thân thì nổi giận gầm lên một tiếng, một kiếm chém về phía Thạch Nguyên Tiểu Khuyển, đấu khí màu vàng bao bọc bảo kiếm, khí thế uy mãnh đến cực điểm, chém vào đầu của Thạch Nguyên Tiểu Khuyển.
Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cùng người của hắn không nghĩ tới người của Long gia nói đánh là đánh, mặc dù một hai kiếm có thể chém đứt đằng mạn nhưng qua những cái khe hở này, các cao thủ của Long gia đặc biệt kịp thời, giống như đã sớm sắp xếp, rất nhiều người mới vừa chém đằng mạn đã bị người Long gia đâm cho một kiếm không chết cũng bị thương, dù không chết không bị thương cũng không tấn công được, bị người bao vây chém chết tươi. Thạch Nguyên Tiểu Khuyển không hổ là Kiếm Thánh, hắn không lùi mà tiến tới, đấu khí phóng ra phá tan đằng mạn cản lại một kiếm của phụ thân. Hai bảo kiếm được bao bọc bởi đấu khí một đen một vàng đánh vào nhau, phát ra một tiếng thật lớn giống như một trái tạc đạn, một làn sóng xung kích từ giữa bọn họ lan ra bức mọi người xung quanh né tránh tứ tán.
Khói bụi tan đi, hai người đứng cách nhau khoảng ba thước, tảng đá dưới chân bị sóng đấu khí lột bỏ mất một tầng, còn có rất nhiều vết rách rất nhỏ, từ đó có thể thấy được đấu khí của hai người rất cường hãn!
"Sảng khoái!" Phụ thân hét lớn: "Đến đây!" Nói xong lại vọt tới. Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cũng không nói lời nào, chỉ buồn bực đứng tại chỗ chiến đấu với phụ thân!
Bọn họ càng đánh càng hung, càng đánh càng mạnh mẽ, đấu khí dạt ra bốn phía đem mọi người trong bán kính 50 mét xung quanh bức ra, mẫu thân biết nhất thời không có kết quả liền nói với lão Đao: "Đừng động hắn, các ngươi đi vào lục soát đi, cẩn thận chút, tất cả gì khả nghi đừng bỏ qua! Đặc biệt là văn kiện!"
"Dạ!" Lão Đao phất tay bảo thuộc hạ đi, hắn cùng vài vệ sĩ vẫn canh chừng ở bên cạnh mẫu thân đồng thời xem cuộc chiến!
Thạch Nguyên Tiểu Khuyển vốn cùng với phụ thân đang đánh nhau kịch liệt, hắn lớn hơn phụ thân hai mươi tuổi, là người đồng bối với gia gia, bởi vì tích lũy cùng kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn hai mươi năm nên thực lực của hắn so với phụ thân mạnh hơn một chút, nhưng do hắn mới từ bên ngoài trở về, lại đã cùng người khác đánh một hồi, duệ khí đã mất, chống lại phụ thân còn đầy đủ sức lực chỉ có thể bảo trì không bại mà thôi. Nhưng sau khi hắn đột nhiên nghe được câu nói của mẫu thân thì trong lòng bắt đầu cuống cuồng, trên bàn hắn lúc này còn có văn kiện ám sát Long ngũ, vạn nhất bị tìm được thì …, hắn trong lòng cả kinh không dám nghĩ tiếp.
Thạch Nguyên Tiểu Khuyển trong lòng lo lắng, nghĩ muốn nhanh thoát khỏi sự đeo bám của phụ thân để trở về hủy diệt chứng cứ, nhưng mà cao thủ hơn kém chỉ trong một đường tơ sợi tóc, hắn càng nôn nóng lại càng không thể phát huy được võ học sở trường, bị phụ thân cường công cực kỳ chật vật. Võ học của Long gia ít hoa mỹ, đặc điểm chính là công kích cuồng mãnh, đặc biệt thích hợp tranh hùng trên chiến trường. Hiện tại, phụ thân hoàn toàn phát huy sở trường của mình nên đã khống chế được cục diện, kiếm thức cương mãnh làm cho Thạch Nguyên Tiểu Khuyển không thể không liều mạng. Thanh kiếm trong tay Thạch Nguyên Tiểu Khuyển chỉ rộng có một ngón tay, có lợi trong việc ám sát, còn kiếm trong tay phụ thân là song thủ kiếm mà ta được ải nhân đại sư tặng, kết quả của tình huống này thì dù có liều mạng cũng có thể biết, Thạch Nguyên Tiểu Khuyển bị ép lui về sau không ngừng, bảo kiếm không ngừng chịu xung lực, càng lui về phía sau lại càng cấp cho phụ thân không gian chặt chém. Cho nên phụ thân càng đánh càng hưng phấn, mỗi lần chặt chém đều kêu to một tiếng.
Lúc này, người được phái đi lục soát đã quay lại đưa cho mẫu thân văn kiện lấy được trên bàn của Thạch Nguyên Tiểu Khuyển, bọn họ từ trong một đống văn kiện đem ba bốn xấp đưa cho mẫu thân xem, mẫu thân xem xong tức giận đến run cả người lên, giận dữ hét với Thạch Nguyên Tiểu Khuyển: "Tên khốn kiếp này, bây giờ còn có gì để nói nữa không?"
"Đây là hiểu lầm thôi!" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển còn muốn giải thích.
Mẫu thân căn bản là không cho hắn cơ hội, mắng: "Thúi lắm! Phái hơn 100 tên sát thủ đi phục kích nhi tử của ta còn gọi là hiểu lầm, cùng tiến lên, làm thịt hắn cho ta! Hễ là người của nơi này thì chém tận giết tuyệt cho ta!"
Thạch Nguyên Tiểu Khuyển thất kinh, trong lòng kêu khổ, biết nữ nhân này không dễ chọc nhưng không nghĩ tới là hung ác như vậy! Nhìn thấy cao thủ Long gia từ tứ phía vây lại, biết không đi thì không được. Thấy phụ thân nổi giận đùng đùng toàn lực bổ tới một kiếm, đành phải kiên trì đón đỡ đến cùng, sau đó nương theo lực lượng trên thân kiếm của phụ thân bay ngược lại chạy trốn. Lực lượng của Kiếm Thánh nào có dễ dàng mượn như vậy, đành phải hy sinh bội kiếm để hoãn thế công của phụ thân lại một chút. Nhìn bội kiếm làm bạn với mình hơn mười năm bị công kích cuồng bạo của phụ thân chém đứt, Thạch Nguyên Tiểu Khuyển trong lòng cực kỳ thương tâm. Bất quá hắn vẫn nắm bắt được cơ hội, thừa dịp lúc kiếm của phụ thân bị ngăn cản, mượn lực lượng của phụ thân bay ngược về phía sau. Sau đó, trên không trung xoay người lại bỏ chạy, đồng thời tập trung tất cả đấu khí đến phía sau lưng đỡ một cái đấu khí công kích của phụ thân, cùng một cái ma pháp cấp sáu "đằng mộc thương" của mẫu thân, tại chỗ ói ra hai ngụm máu, lại bức những người chặn lại ra, biến mất trong khói lửa của trang viên.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL"Tại sao lại để hắn chạy thoát chứ? Còn gọi là Kiếm Thánh sao, thật sự là ngu ngốc!" Mẫu thân bất mãn nói.
"Võ học của Thạch Nguyên gia chính là lấy thân pháp phiêu hốt không ngừng làm tăng trưởng, Kiếm Thanh như vậy rắp tâm muốn chạy thì thật sự là ngăn cản không được!" Phụ thân ủy khuất nói.
"Hừ! Tôi mặc kệ, triệu tập nhân mã, chúng ta đi!" Mẫu thân hô.
"Được! Tập hợp!" Phụ thân hô hoán xong hỏi: "Chúng ta quay về à? Nhi tử còn chưa tìm được mà?"
"Quay về? Hừ! Tưởng đắc ý được à! Tôi phải vây Tướng phủ của Thạch Nguyên gia, đem người Thạch Nguyên bắt hết lại, cho đến khi tìm được nhi tử mới thôi!" Mẫu thân hung hăng nói.
"Như vậy có được không?" Phụ thân nghi hoặc hỏi: "Dù sao cũng là trong Vương Đô, vây công Tướng phủ đệ trắng trợn như vậy hình như không tốt cho lắm?"
"Hừ! Ngu ngốc!" Mẫu thân mắng: "Có văn kiện này làm chứng cứ thì dù Quốc vương tới cũng không thể nói được gì, đừng quên, trong huyết thệ của Ngũ đại gia tộc thì Vương tộc cũng có phần!"
"Vậy được rồi!" Phụ thân nói: "Lên ngựa! Xuất phát! Mục tiêu là Tướng phủ Thạch Nguyên!"
"Phái người trở về báo cho phụ thân đại nhân quyết định của tôi đi!" Mẫu thân nói.
"Được, nói người tố cáo với bệ hạ!" Phụ thân nói.
"Ngốc! Là mời lão nhân gia phái người ngăn cản chi viện của Thạch Nguyên gia!" Mẫu thân nghiêm túc nói: "Lúc này, tôi nhất định phải xóa tên gia tộc bọn chúng khỏi Vương Đô!"