Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 372: Thú Nhân tiểu thành





Đi từ Thiết Lô bảo đến Ma Thú Chi Sâm mất khoảng bảy tám ngày đường, cái này cần phải ra roi thúc ngựa nữa cơ. Mà lúc này bần đạo đang đứng ở lối vào Ma Thú Chi Sâm, ta cẩn thận quan sát diện tích rộng lớn tại bên trong sâm lâm (rừng rậm) – được cho là một trong ba địa phương nguy hiểm nhất trên đại lục, cây cối dày đặc ở bên trong nó so với Tinh Linh Chi Sâm còn muốn nhiều hơn, thảm thực vật len lỏi các khe hở cũng tràn đầy ra ngoài, căn bản nhân loại không thể thông hành được.

Mà hiện tại trước mắt của chúng ta đây thật ra có một con đường đã có sẵn, nó rộng đến năm Thú Nhân đi cùng một lúc, đại lộ rộng khoảng mấy chục thước, hiện tại đã bị những loại dây thực vật chằn chịt ngăn chận lại, bởi vậy có thể thấy được tốc độ sinh trưởng của thực vật này nhanh thế nào. Hiển nhiên ở nơi đây thuộc rừng nhiệt đới, mà bần đạo lại ghét nhất đến địa phương như vậy, bởi vì thường xuyên mưa như cơm bữa ấy, còn có oi bức ngột ngạt nữa chứ.

"Đặc sứ đại nhân nhìn nhìn cái gì vậy?" Á Lộ Khắc thấy ta nhíu nhíu mày không nói chuyện, nên tò mò hỏi?

"Nơi này trời mưa rất thường xuyên phải không, mà ta lại rất chán ghét thời tiết mưa như thế này lắm" Bần đạo buồn bực nói.

"Ha hả, nơi này thì thường xuyên mưa, bất quá khi chúng ta tới được Thú Vương thành thì không giống ở nơi này, khí hậu được phân bốn mùa rất rõ rệt, thích hợp cho sinh sống a" Á Lộ Khắc cười nói.

"A, thật không đó" Bần đạo nghe xong nỗi buồn bực tan đi, bốn mùa rõ ràng sao, hiển nhiên chính là khí hậu ôn đới, từ nhiệt đới chuyển thành ôn đới, ta choáng, nhưng mà phải đi bao xa mới tới a? Ta đành phải hỏi thôi: "Chúng ta đây phải đi bao nhiêu thời gian nữa mới tới được Thú Vương thành?"

"Ha hả, chính xác chúng ta phải đi ước chừng hơn bốn tháng thời gian mới tới nơi" Á Lộ Khắc cười nói.

"A? Không phải thế chứ? Ma Thú Chi Sâm lớn như vậy sao?" Bần đạo nghe xong liền muốn xỉu tại chỗ. Để tính tính xem, ta cả đi và về phải mất chín tháng, gần một năm a? Ở nhà ta còn có nhiều sự việc đang chờ ta xử lý, làm sao có thể lãng phí nhiều thời gian ở nơi này?

"Ha hả, đại nhân, nếu chúng ta đi thẳng một đường cũng có thể trong hai tháng thời gian là có thể tới nơi, nhưng mà ngài cũng biết đó, tại Ma Thú Chi Sâm nguy cơ bốn phía, ở trong này có rất nhiều địa phương nguy hiểm mà chúng ta không thể tiến vào được, chỉ có thể đi đường vòng thôi, cho nên mới đi lâu như vậy" Á Lộ Khắc cười cười giải thích.

"Nhưng với thời gian này cũng quá mức lâu hơn một chút rồi đó, mà ta không muốn lãng phí thời gian nhiều như vậy ở dọc đường" Bần đạo cười khổ nói.

"Tuổi của đại nhân còn trẻ như vậy sao lại ngại chút thời gian đó chứ?" Á Lộ Khắc cười nói: "Bất quá, ta xem niên kỷ của đại nhân chỉ hơn mười tuổi mà thôi a?"

"Ân!" Bần đạo nghe hắn nhắc tới tuổi, trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm khái. Ta mười ba tuổi bắt sống Ni Cổ Lạp Tư. Lập tức tại lễ mừng năm mới, ở thời điểm Tiên Nhã trở thành Thánh Nữ, ta cùng Nhã Điển Na mới gặp lại nhau tại dị giới, ta đến năm mười bốn tuổi, sau đó bắt đầu tranh phạt suốt một năm. Trước là chiến với Tạp Đặc, sau đánh Thú Nhân, cuộc Thánh chiến kéo dài cho tới khi ta mười lăm tuổi. Ai! Thời gian thật trôi qua quá nhanh a, trong nháy mắt đã được mười lăm năm.

Nghĩ đến đây, bần đạo nhìn Á Lộ Khắc cảm khái nói: "Ta đã sống uổng phí qua mười lăm năm rồi, không nghĩ sẽ lãng phí thêm nữa"

"Trời ạ! Đặc sứ đại nhân rất khiêm tốn nha?" Á Lộ Khắc lộ lên tia cười khổ nói: "Ta tại Nhân tộc, đã nghe rất nhiều chuyện truyền kỳ về Thống soái ngài a, ngài mới mười lăm tuổi đã có thành tích như vậy, so với thành tích cả một đời của người khác phải huy hoàng hơn rất nhiều, danh hiệu quân thần ấy có biết bao người cố gắng cả đời cũng không nhận được, mà ngài lúc ở tuổi mười lăm đã có nó rồi, ngài còn không hài lòng sao?"

"Ha ha, ngài quá khen đấy thôi" Bần đạo cười cười nói, "Chẳng qua, chỉ sợ ta lại không có nhiều thời gian như vậy để đi đến đó, hay là ngài xem có thể có biện pháp nào nhanh hơn chút nữa không?"

"A….a, cái này… thật ra là có!" Á Lộ Khắc cười hào sảng nói: "Nếu Đặc sứ đại nhân không lo lắng đến an toàn, chúng ta có thể cưỡi Song Túc Phi Long bay tới đó, chỉ mất không đến hai mươi ngày là có thể chạy tới nơi"

"Đúng vậy, các ngươi có thể dùng Song Túc Phi Long để làm phương tiện chuyên chở a" Bần đạo kinh hỉ nói: "Xem ra tin đồn Thú Nhân đế quốc các ngươi rất thịnh vượng là chính xác nha"

"Không có dễ dàng như trong tưởng tượng của đại nhân đâu" Á Lộ Khắc lắc đầu nói: "Số lượng Song Túc Phi Long của chúng ta rất có hạn, không có khả năng vận chuyển thường xuyên được, bởi vì có những nguyên nhân khách quan khác, xin thứ lỗi là ta không thể bẩm báo được"

"Ha hả, đương nhiên, ta có thể hiểu được mà, khi nào thì chúng ta đây mới có thể cưỡi Phi Long đây?" Bần đạo vội vàng hỏi. Đây là chuyện cơ mật quân sự của người ta, dĩ nhiên không thể nói ra toàn bộ được, bần đạo rất thức thời không có tiếp tục truy vấn thêm nữa.

"Chúng ta hãy đi thêm ít ngày nữa, đợi cho đến tiểu thành gần nhất của Thú Nhân, chúng ta có thể cưỡi Phi Long bay đi được" Á Lộ Khắc cười nói.

"Thế còn chần chờ gì nữa? Đi nhanh lên" Bần đạo cao hứng nói.

Vài ngày sau đó, chúng ta đã vượt qua bên trong khu rừng rậm nhiệt đới này thật sự không thoải mái tí nào, quần áo cả người đều ẩm ướt, rất nhiều sâu nhỏ vây quanh ta, làm ta phiền não không thôi, bần đạo tức giận đến nối xuất ma pháp thuẫn ra chống đỡ, Khắc Lý thấy ta như vậy, cũng không quan tâm đến cái gì là bại lộ thực lực, cũng xuất ra ma pháp thuẫn, khiến cho bọn Á Lộ Khắc thấy được có chút choáng váng, ma lực dư thừa chỉ có ở những cường giả mới có được cái quyền đó, bét nhất cũng Đại Ma Đạo Sư mới có được, còn pháp sư bình thường quý trọng nó còn không kịp thì lấy đâu mà xuất ra.

Mà ma pháp thuẫn trên đỉnh đầu ta cùng Khắc Lý cả ngày cũng không tiêu tan đi, cái này tiêu hao rất nhiều ma lực nha, làm bọn họ không giật mình sao được. Dù sao Khắc Lý cũng là bảo tiêu của ta, sự lợi hại có thể lý giải được, thì phải là một tiểu mao đầu như ta cũng có thể lợi hại đến mức nào đây, làm cho bọn họ có chút bất khả tư nghị. Kỳ thật bần đạo sớm đã nghĩ qua, Thú Nhân rất coi trọng thực lực, nếu thật sự ta vẫn cứ dấu giếm nó có thể khiến cho bọ họ khinh thường, cho nên biểu hiện qua một lần có lẽ hợp lý hơn, chỉ cần không lộ ra hết toàn lực là được.

Sau khi kiến thức qua biểu hiện của ta, quả nhiên Á Lộ Khắc cùng các tùy tòng liên can của hắn liền đổi thái độ. Trước kia Á Lộ Khắc tôn kính ta đối với ta là dựa trên thân phận của ta, hiện tại hắn đã xem ta là nhân vật có thực lực. Mà thủ hạ của hắn trước đây cũng không xem ta vào đâu là Ngưu Nhân Huyết Đề cùng Cự Ma Thính Khắc lúc này cũng bắt đầu đối với ta có vài phần kính trọng, cho nên Ưng nhân lượn lờ trên đầu bất quá là báo cáo thông tin mà thôi, cặp mắt của hắn đối với ta khác xưa rồi. Hiển nhiên, cứ như vậy phát triển xuống thì những việc làm sau của bần đạo lại dễ dàng hơn.

Vài ngày sau, chúng ta tới một tiểu thành Thú Nhân, dân chúng ở trong thành có khoảng một vạn Bán Thú Nhân, khi chúng ta vừa tới nơi cũng đúng lúc các chiến sĩ đã đi đi săn, cho nên dân chúng trong thành đều là lão nhân và hài tử, chỉ có chừng hai mươi danh chiến sĩ thủ hộ nơi này mà thôi.

Ở bốn phía chung quang tiểu thành này đều có những hàng rào bằng gỗ chắn thành tường vây, phi thường chắc chắn, nhưng lại có tính mạch lạc ngăn nắp, bởi vì hàng rào có khe hở, Bán Thú Nhân có thể lắc mình ra vào, nhưng ma thú lớn hơn một chút sẽ bị chắn ở bên ngoài. Hiển nhiên vì phòng ngừa Bán Thú Nhân đột ngột gặp được ma thú lợi hại có cái để mà lánh nạn. Cánh cửa ở đại môn tiểu thành được kiến thiết chắc chắn, lúc bình thường đều đóng chặt, nó chỉ được mở ra khi có đại đội nhân mã hoặc là hàng hóa gì đó ra vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mà phòng ốc Bán Thú Nhân lại có điểm đặc sắc, trước tiên bọn họ đào một cái hố to đùng ở trên mặt đất, sau đó mới kiến tạo phòng ốc, như vậy chỉ có một bộ phận nhỏ phòng ốc lộ ra ngoài mà thôi. Có thể hao phí nhiều vật liệu gỗ dùng để gia cố thêm, khiến cho phòng ở của bọn họ vô cùng chắc chắn. Hơn nữa, mặc dù đây là tiểu thành, nhưng vọng tháp có không ít, ước chừng hơn hai mươi cái. Từ mấy điểm này có thể thấy được, nơi ở của Bán Thú Nhân lại nguy hiểm đến nhường nào. Không phải là ma thú thường xuyên thăm hỏi thì là gì. Sao có thể làm cho bọn họ cẩn thận như thế được?

Sau khi chúng ta kêu cửa rồi mới được vào. Đập vào mắt đầu tiên chính là ba con Song Túc Phi Long đang ở trên quảng trường rộng lớn, lúc này bọn nó đang nhàn nhã quỳ rạp trên mặt đất phơi nắng. Mà đám kỵ sĩ của chúng nó phải mất một thời gian mới hiện ra tại trước mặt chúng ta, đều là Ma tộc nhân cao lớn, một người bước lên cùng Á Lộ Khắc không ngừng nhỏ to chuyện gì đó. Ta cũng không muốn nghe người ta nói chuyện. Thừa dịp bọn người Á Lộ Khắc nói chuyện với nhau, ta bắt đầu dò xét tình hình bên trong tiểu thành này.

Trong này được kiến thiết rất có quy luật, hiển nhiên cũng là vì phòng ngự và có thể ứng chiến lẫn nhau, mà trong thành lại không có nhiều người trưởng thành, chỉ có những hài tử đang vui đùa thôi, nữ nhân thì bận rộn chuẩn bị cơm chiều, còn có một ít chiến sĩ lão làng đang truyền thụ kỹ xảo chiến đấu cho đám thiếu niên, còn một số khác thì luyện chế binh khí … bằng xương. Tóm lại mọi người rất ư là bận rộn công tác, cho dù là đã nhìn thấy được chúng ta, bọn họ chỉ tùy ý nhìn vài cái mà thôi, cũng không có đi qua nơi này.

Nhưng thật ra cũng có một số hài tử hiếu kỳ vây xung quanh chúng ta một đoạn khá xa mà nhìn nhìn. Bần đạo đối bọn họ cười cười, và đặc biệt chú ý đến vấn đề dân sinh của bọn họ. Ta chứng kiến ở trong thành lại không có cửa hàng, nói vậy giao dịch của bọn họ vẫn là đang ở thời kỳ nguyên thủy sao. Ta lại phát hiện ở trên nóc nhà của bọn họ đang phơi nắng thịt cùng một số hoa quả kỳ quái, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy bọn họ trồng trọt gì, xem ra bọn hắn nhờ vào hái lượm dã quả ở trong rừng mà sinh tồn.

Từ một số thực vật này cùng với vẻ mặt xanh xao của những hài tử kia nên cũng có thể hiểu được, ăn đối với bọn họ mà nói chính là một vấn đề khó giải quyết. Thật không biết lúc trước khi bọn họ tấn công Ngõa Nạp lại làm sao gom góp được lương thảo? Chiến sĩ của bọn họ ở trên chiến trường chỉ có ăn cơm mà sống sao, còn những người ở hậu cần bị chết đói cả sao, quả thực rất là bất khả tư nghị.

Theo miêu tả của Á Lộ Khắc, ta chỉ biết, vấn đề lương thực của Thú Nhân cũng là vấn đề quan trọng nhất của bọn hắn, nếu chỉ dựa vào lương thực dữ trữ hiện có, tuyệt đối không có khả năng chống đỡ một cuộc chiến tranh quy mô lớn, trừ phi trong lúc chiến tranh đó bọn họ có được một lượng lớn lương thực vật tư mới có thể khiến bọn họ dựa vào đó mà duy trì cuộc chiến. Như vậy cái thế lực cung cấp lương thực cho bọn họ là ai vậy?

Bần đạo cứ như vậy mà tưởng tượng, bắt đầu có điểm nghi hoặc, giặc Oa (Uy khấu) thì không cần suy nghĩ, vì bọn họ cách quá xa, chẳng lẻ là Hải tộc? Khả năng cũng không lớn, vì nguồn cung cấp chính của Hải tộc chỉ là cá, tôm… chẳng lẻ có một cái địa phương quỷ quái nào đó, làm cho số cá, tôm .. này sống lâu hơn? Nếu là Hàm ngư (?) trong lời nói thì có thật sự sống lâu hơn, nhưng là ta không tin Bán Thú Nhân có thể ăn được Hàm ngư, Hàm ngư không giết bọn họ mới là lạ.

Mà Á Lộ Khắc nói đến cái gì Sa Mạc nhân, bất quá tổng dân cư chỉ có trăm vạn, có thể nuôi dưỡng mấy chục vạn đại quân Thú Nhân sao? Còn như dân cư gì gì là Á Nhân Băng Tuyết Tinh Linh ở phương Bắc đó so với Sa Mạc nhân còn ít hơn, càng không thể cung cấp lương thực. Cuối cùng chính là Lưỡng Thê Ngư Nhân, ngay cả chỗ ở cũng đều không có, càng không thể hợp tác với Thú Nhân. Nếu còn có những người khác mà Á Lộ Khắc không chân chính nói cho ta biết, như vậy đã nói lên rằng hắn đã gạt ta là có một thế lực lớn đang tồn tại.

Có thể cung cấp nhiều lương thực như vậy cho Thú Nhân, hiển nhiên thế lực này có quan hệ với Thú Nhân không bình thường chút nào. Hơn nữa có năng lực xuất ra rõ ràng là một thế lực phi thường lớn. Chỉ sợ cũng là ba đại đế quốc Nhân tộc thôi, muốn cung ứng lương thực một lần cho đại quân mấy chục vạn Thú Nhân, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hừ, bần đạo trong lòng hừ lạnh một tiếng, thì thào nói, trách không được Á Lộ Khắc không trả lời khi ta hỏi đến, nguyên lai là che mắt ta? Hắn muốn giấu diếm những lời bí mật với ta, khẳng định là lời nói dối, quả nhiên là một tên cáo già, không hổ chuyên gia ngoại giao. Chẳng qua, ta mặc dù có điểm tức giận, nhưng cũng không thể không nói, mà cái này cũng không trách được người ta. Dù sao đây là lần đầu tiên chúng ta giao tiếp mà thôi, bất cứ cái gì cũng muốn nói cho ta nghe, kia mới thật sự là gặp quỷ.

Lúc này Á Lộ Khắc cùng nhóm kỵ sĩ Song Túc Phi Long đã đàm phán xong, đi tới chỗ ta, nói: "Đặc sứ đại nhân, chúng ta lần này chỉ dẫn theo ba con Phi Long thôi, xét thấy ngài là khách nhân, hơn nữa vẻn vẹn có ba người, cho nên chúng ta quyết định phân cho ngài hai, chính ngài một con, hai vị tùy tùng của ngài một con, người xem có thể được không?"

"Đương nhiên được mà" Bần đạo cười nói: "Ha hả, vừa vặn ta có thể cùng ngồi chung một chỗ với Cái Thứ" Ta sờ sờ đầu Cái Thứ, nhưng mà tiểu gia hỏa này lại cực lực lắc lắc đầu, làm ta có cảm giác mất mặt, không phải ngồi trên Phi Long bay lên trời sao. Sợ cái gì chứ, hay là có thể làm ngã chết ngươi đường đường là một ma thú cửu cấp thượng vị sao?

"Đặc sứ đại nhân, ngài không phải là đang nói giỡn đó chứ?" Á Lộ Khắc nghe xong, vẻ mặt liền tái méc, nghiêm mặt nói: "Song Túc Phi Long mặc dù lớn, nhưng bởi vì đường xá xa xôi, cho nên chúng ta chỉ hạng chế phụ trọng một ngàn cân thôi, trừ đi Cự Ma kỵ sĩ ra, còn có sáu trăm cân, tọa kỵ này của ngài chỉ sợ chắc một mình nó cũng có hơn một ngàn cân rồi?"

"Không có nhiều như thế đâu" Bần đạo vội vàng lắc đầu nói: "Hai người chúng ta cộng lại không đến sáu trăm cân, ngươi cũng đừng nói phóng đại lên chứ, kỳ thật bên trong đều trống rỗng. Toàn thân hắn đều là cây cỏ, chính là một bao cỏ to bự đó"

"Rống rống!" Cái Thứ bị ta hình dung thành bao cỏ, thật sự rất bất mãn, thấp giọng rống lên hai tiếng.

"Đại nhân là người vui tính quá ha" Á Lộ Khắc dở khóc dở cười nói.

"Không đùa mà, không tin các ngươi có thể cân thử xem mà" Bần đạo làm ra cái bộ dáng vô tội nói. Sau đó bí mật dụng tinh thần lực nói cho Cái Thứ: "Đừng cho bộc lộ cho ta, ngươi trước tiên chịu ủy khuất làm một bao cỏ đi, lúc nào trở về ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh. Biến thành cái vẻ đáng thương cho ta, tiểu tử ngươi là người chiếm tiện nghi lớn như vậy, còn cằn nhằn cái gì nữa. Về sau lúc ta thấy được Tự Nhiên Nữ Thần bảo nàng thu hồi thần lực của ngươi đi ha" Bị ta mang lừa và dọa một trận, vừa đấm vừa xoa một hòi, rốt cục Cái Thứ cũng thành thành thật thật.

"Nhưng mà chúng ta ở nơi này cũng không có khí cụ để cân nặng a" Á Lộ Khắc tiếc nuối nói: "Nơi này là tiểu thành ở biên cảnh, thứ kia chỉ ở thành thị lớn mới có được"

"Cái này đơn giản mà, ngươi tìm hai người cân nặng sáu trăm cân, cùng với chúng ta đứng ở trên cầu bập bênh, ai nặng ai nhẹ xem thì hiểu ngay ấy mà?" Bần đạo cười nói.

"Cầu bập bênh là cái gì vậy?" Á Lộ Khắc khó hiểu hỏi?

"A….! Chính là cái này này" Bần đạo giải thích cặn kẽ qua cho hắn một lượt, thứ này rất đơn giản phải không, cơ hồ người có chỉ số thông minh thấp nhất cũng có thể hiểu được đạo lý này. Lấy tài trí của Á Lộ Khắc, hắn nghe qua một lần liền hiểu được.

"Đại nhân quả nhiên thông minh" Á Lộ Khắc liên thanh ca ngợi nói: "Thật sự là biện pháp đơn giản tốt nhất, thực dụng nhất, ta đi chuẩn bị cái này" Nói xong phân phó thủ hạ đi chuẩn bị.

Lần này Thú Nhân đi ra nước ngoài cùng với Á Lộ Khắc ngoại trừ ba gã kia ra, còn có hai trăm vệ đội, một nửa là Bán Thú Nhân, một nửa là Cự Ma. Được sự trợ giúp của bọn họ, rất nhanh mọi thứ chuẩn bị đã xong. Á Lộ Khắc tuyển chọn hai gã Bán Thú Nhân tương đối thấp lùn, cùng chúng ta làm so sánh.

Bọn hắn mặc dù thấp bé nhưng dáng người cũng đã vượt qua hai thước, hơn nữa rất cường tráng, bần đạo xem ra, thể trọng của bọn hắn tuyệt đối vượt quá sáu trăm cân. Thân thể Bán Thú Nhân bình thường đã cao hơn hai thước, những người cường tráng có thể đạt tới ba thước. Ngưu Nhân đều vượt qua ba thước. Mà hiện giờ hai gã ở bên cạnh chúng ta đây kêu là Huyền Đề lại cao chừng bốn thước. Mà Thú Nhân Hoàng tộc Bỉ Mông thân cao bốn thước có hơn, giống như Tam hoàng tử Liệt Diễm - Bỉ Mông là một cao thủ thân thể, thân thể vượt qua năm thước, thoạt nhìn hắn giống như một người khổng lồ uy mãnh vậy.

Bởi vì bần đạo dối trá, khiến cho thí nghiệm lần này chẳng có tác dụng gì, hiện tại thân thể Cái Thứ rất lớn, không có biện pháp a, nếu quá nhỏ, ta ngồi không thoải mái tẹo nào. Bây giờ ta cũng đã mười lăm tuổi, thân thể cao lớn rất nhiều, đương nhiên không giống như trước đây cưỡi tiểu hùng đi dạo nơi nơi. Cho nên, ta bảo hắn phóng to một chút, hiện tại tứ chi của hắn đứng trên mặt đều lớn hơn chiều cao thân hình một người bình thường, chiều dài gần đến ba thước.

Lớn như vậy chỉ có gấu mà thôi, hơn nữa trên lưng còn có bần đạo, cũng không nặng hơn so với hai gã đứng đầu bên kia, ngược lại bị sức nặng của bọn họ nâng lên cao cao. làm cho tròng mắt của Á Lộ Khắc cùng đám thuộc hạ của hắn như muốn rớt ra ngoài, sau đó Á Lộ Khắc lung lay đầu, nói: "Đặc sứ đại nhân, hay là có thể cho bọn họ thay đổi vị trí đi ha" Xem ra tên gia hỏa này rất khôn khéo, hắn sợ ta lừa dối nên nghĩ ra chủ ý như vậy.

"Đương nhiên có thể" Bần đạo sảng khoái đáp ứng. Sau đó ta cùng Cái Thứ bước xuống, đứng ở phía đối diện, còn hai tên gia hỏa kia lại đứng ở vị trí vừa rồi của chúng ta, hắc hắc, kết quả đương nhiên không cần phải nói, có Phản Trọng Lực Thuật của Cái Thứ, cho dù ở phía đầu kia chỉ là một con gà, khẳng định cũng không có thể áp chúng ta lên được. Cạp cạp, cùng lắm thì bần đạo dùng Phiêu Phù thuật.

"Ân?" Á Lộ Khắc hô lên một tiếng ân bất khả tư nghị, sau đó quay đầu nhìn trợ thủ kiêm bảo tiêu của hắn - Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc. Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc lại lắc lắc đầu, tỏ vẻ nhìn không ra có cái sơ hở gì. Hắn có thể nhìn ra mới là lạ, bởi vì bần đạo một mực dùng thần thức cường đại ngăn cản ma pháp dao động ở chung quanh, mà Phản Trọng Lực Thuật của Cái Thứ cũng là rất nhẹ, mà vẻn vẹn sức nặng của chúng ta thoáng nhẹ hơn một chút so bọn họ là tốt rồi, cho nên ta rất dễ dàng che giấu.

"Được rồi, Đặc sứ đại nhân" Á Lộ Khắc đành phải cười khổ, nói: "Ngài đúng là một vị kỳ nhân thần kỳ a, ta nghĩ một khi trọng lượng của ngài như bây giờ, nhất định khi ở trên không trung cũng phải như vậy đúng không? Ngài cũng không nên đem sinh mạng của mình ra để đùa giỡn a?"

"Ha hả, ta hướng ngài bảo đảm mà, hiện tại trọng lượng của ta bao nhiêu, lúc ở trên không trung cũng giống như vậy" Bần đạo cười nói. Thật là lão già lợi hại, hắn hiển nhiên đã nhìn ra có bàn tay của ta nhúng vào, nhưng lại không có được bằng chứng, đành phải thử dò xét ta một lần, hắc hắc, đáng tiếc bần đạo cũng không phải tay vừa gì.