Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 267: Hương Hương công chúa





Tài phú cự đại liền kích thích nội tâm của các đại thế gia tại Đại Hán, về phương diện này rõ ràng ai ai cũng ham muốn, sau khi cấp cho quốc vương mấy thứ này, chính mình đã lưu lại chỉ có nhiều hơn chứ không ít. Làm cho tứ đại gia tộc cùng vương tộc như muốn nổi điên lên. Nhưng chính mình ỷ vào Thanh Long quân đoàn, người khác nếu muốn lao vào cũng không thể làm gì được?

Vì thế, bọn họ đều thỉnh cầu muốn đi tiền tuyến tham chiến, đều nhanh chóng quấn lấy gia gia ta. Nhưng mà nơi đây thật sự ít người sao? Thanh Long quân đoàn gồm có ba mươi vạn kỵ binh, bộ binh lại hơn sáu mươi vạn, ta còn chiêu mộ thêm một số nô lệ đi tòng quân, nơi này thật sự quá lớn còn không ít người chưa đến? Còn có hai mươi vạn Vương gia Quân cận vệ do đường ca của ta suất lĩnh, cùng với mười vạn quân Lan Sắc Thiểm Điện quân đoàn do Ni Cổ Lạp Tư thống lĩnh. Hiện tại tổng binh lực của ta đạt tới con số kinh người – một trăm hai mươi vạn. Cứ như vậy, ta vì phòng quân Tạp Đặc phản công bất cứ lúc nào, nên còn không ít binh lực tinh nhuệ Thanh Long quân đoàn.

Được tướng sĩ Thanh Long quân đoàn kích thích, công tác cho lần mộ binh này quả thực rất thuận lợi, cơ hồ muốn cướp phá binh cơ. Ai bảo sự đãi ngộ của ta hiện giờ rất cao? Hiện tại tiền lương bình thường của binh lính Thanh Long quân đoàn đều tính bằng kim tệ, mà qua một năm sau lại nhiều hơn. Đại đội lập công tại Lưu Hoa Hà đã được vinh danh, nhận được 100 kim tệ tiền thưởng. Mặt khác, lúc xét nhà của đám đại phú mỗi người cũng được chia phần ít nhiều, mỗi lần xét nhà còn có thêm khoản trợ cấp kha khá, qua một nhà có thể có hơn vài năm tiền lương. Điểm đặc biệt nhất là không có nguy hiểm đến sinh mệnh.

Cuộc chiến này qua đi, mọi người trên đại lục đều công nhận bản đạo gia là tướng lãnh tối cường nhất, ngay cả Thất công chúa nghe đến cũng ảm đạm thất sắc. Đi theo ta, đại biểu rằng không chỉ có tiền tài và quân công, từ khi bắt sống Ni Cổ Lạp Tư, cho đến giải cứu Long Thanh Vân, lại đến tiêu diệt Xà Vẫn quân đoàn, cuối cùng chớp nhoáng thu phục mười ba hành tỉnh của Tạp Đặc, một loạt chiến tích huy hoàng đã minh chứng cho điểm này, mấy vị thủ lĩnh không người nào là không tin tưởng Thanh Long, bọn họ hăng hái tòng quân chính là chứng cứ rõ ràng nhất là tín nhiệm ta.

Vào ngày mười lăm tháng tư, sau khi trải qua một loạt cò kè mặc cả, rốt cục phụ thân Tháp Tháp Á Khắc suất lĩnh bộ tộc Khố Cập A Nha hướng ta thần phục. Tạp Đạp Nhĩ thành rốt cục cũng bình an rơi vào trên tay ta. Ba sư đoàn của ta chính thức tiến vào tiếp quản phòng ngự ở bên trong thành, mà ta đến ngày mười tám mới vào thành. Tại cửa thành, bần đạo đã được hoan nghênh nhiệt liệt, tự thân thành chủ Tạp Đạp Nhĩ thành là phụ thân Tháp Tháp Á Khắc – Cách Lạp Nạp ra nghênh đón ta, thần tình của lão tiểu tử này gian thấy rõ. Khi khuôn mặt cười rộ lên thật sự không thể gian hơn nữa. Bần đạo nhìn thấy liền nổi lên một trận ghê tởm.

Sau khi thật vất vả làm xong cái xã giao vô nghĩa, cuối cùng bần đạo cũng đã chính thức tiếp nhận đại thành này. Kỳ thật nơi này ta đã tới một lần, lúc đi Thánh đô cũng có đi ngang qua, ta thật sự hâm mộ không thôi, lúc ấy quyết tâm muốn có được nó. Không ngờ tới hiện tại cuối cùng cũng đã hoàn thành tâm nguyện.

Sau khi tiếp nhận xong chính là mở tiệc yến hội, lại nghe lời chúc tụng giả dối đến chán phèo, đều là những thứ mà bần đạo rất phản cảm. Cho dù Cách Lạp Nạp xuất ra những chiêu đãi tốt nhất, nhưng vẫn như cũ không có thể làm cho bần đạo vui lên. Trong lòng Cách Lạp Nạp liền sốt ruột, nếu không làm ta vừa lòng, lúc trở về ngủ tâm tình hắn cũng không an ổn.

"Đại nhân. Lần này ngài đến cái địa phương nhỏ nhoi này mà chúng tôi lại không có cái gì tốt để chiêu đãi ngài, nhưng mà rất đúng dịp a, trước khi ngài đến, ta chiếm được một tuyệt thế trân bảo. Cái này rõ ràng là được trời cao an bài, phụ tá của ta sẽ mang nàng đến kính dâng lên ngài" Cách Lạp Nạp a dua nói.

"Úc" Nói như thế nào cũng là vừa mới tới, nếu không cấp cho hắn chút mặt mũi quả thực thái quá. Bất đắc dĩ, bần đạo làm ra vẻ cao hứng nói: "Là gì vậy?"

"Đại nhân, cái trân bảo này không phải là nhỏ a, danh khí của nàng người người ở trên đại đều biết đến" Cách Lạp Nạp nhìn thấy bộ dáng của ta hứng thú như vậy, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt khoe khoan, chỉ thấy vẻ mặt của hắn hớn hở hẳn lên, nói: "Chỉ cần chư vị ngồi đây nói chưa từng nghe qua đại danh của nàng, Cách Lạp Nạp ta nguyện ý tự sát để tạ tội"

"Nhanh nhanh lấy ra đi?" Mọi người đều ồn ào lên, đặc biệt là mấy vị Quân đoàn trưởng của ta, rất nhiệt náo a. Thúc tổ cùng Tạp La chỉ vẻn vẹn mỉm cười mà thôi.

"Cái bảo vật này ta chỉ có một mình đại nhân xem mà thôi" Cách Lạp Nạp thừa nước đục thả câu, nói.

"Ặc! Ngươi thổi phồng quá mức đó? Ta cũng không tin bảo vật có bảo mà tất cả mọi người ở đây không biết" Sư đoàn trưởng Đệ Nhất Sư đoàn Tạp Ba Đặc ồn ào nói.

"Mặc dù không thế mang ra cho mọi người cùng xem, chẳng qua tên của nàng ta có thể nói cho mọi người cùng biết" Cách Lạp Nạp cười nói: "Mời mọi nghe xem có phải đã từng nghe qua chưa nha?"

"Được …. Được! Nói ra xem nào" Mọi người cùng hét lên.

"Tên của bảo vật này chính là …. " Cách Lạp Nạp nói tới đây liền dừng lại. Lúc hắn chờ động tác của tất cả mọi người ngừng hẳn mới lên tiếng nói tiếp: "Hương Hương công chúa"

Yên tĩnh…. Mọi người trong đại sảnh bị câu nói của hắn làm cho chấn trụ. Đại danh Hương Hương công chúa đến kẻ điếc cũng nghe qua, danh khí quá sức lớn. Tiếp sau đó là một trận gào thét lên.

"Kêu nàng ra đi, bằng không ngươi chính là nói bậy" Tất cả mọi người đều đỏ mặt tía tai rống lớn kêu lên, còn có đập đập bàn, có thể nói thanh thế quá lớn a.

Bất cứ nơi nào cũng có người biết đến Hương Hương công chúa? Nói đến nàng, trước hết nói đến mười đại mỹ nữ ở trên đại lục. Mặc dù nói thập đại mỹ nữ không phân theo thứ tự gì, dù sao chỉ có mười người mà thôi, quá ít để phân chia cao thấp. Dựa theo bài danh gần đây nhất, hoàn toàn xứng đáng đặt song song lên hàng đệ nhất có đến ba người. Tiên Nhã tại nghi thức tuyển chọn Thánh nữ và đăng cơ, biểu hiện ra khí chất thần thánh cùng với dáng vẻ phong độ tao nhã động lòng người, không thể không tranh luận một cái danh ngạch, bởi vì nàng chưa bao giờ trang điểm qua, nên nàng lấy khí chất thánh khiết cao quý mà thủ thắng, tất cả mọi người nhìn nàng không khỏi không tự ti xấu hổ, tự nhiên sinh ra muốn quỳ xuống cúng bái, cho nên mọi người cũng xem nang như Thiên sứ buông xuống, Vô Hoa Thánh nữ.

Một vị khác là nữ nhi của Thừa tướng Hoắc Phúc đế quốc, tên gọi là Âu Dương Nhược Lan, nàng trời sinh đoan trang, trí tuệ hơn người, sách đọc vạn cuốn, được xưng là không gì không biết. Mà nàng cũng từng mấy lần trợ giúp phụ thân nàng giải quyết chuyện đại sự của triều đình, trên đại sự quân quốc có nhiều lý giải độc đáo, làm cho rất nhiều lão nhân cũng cảm thấy mặc cảm. Nếu không phải thân thể từ nhỏ của nàng yếu nhược và bệnh nặng, cũng đã có thể đặc cách đảm nhận chức quan. Học thức của nàng hết sức uyên bác, thêm vào đó là phong cách xử thế qúy phái, rất được hoàng đế Hoắc Phúc yếu thích.

Mà hoàng đế Hoắc Phúc đối với nàng rất sủng ái, nhưng lại không tuyển nàng làm phi tử, mà lấy lễ nữ nhi mà đối xử, cũng không thu nhận nàng làm nghĩa nữ, vì muốn tạo cơ hội cho đám hoàng tử. Hắn không chỉ nói qua một lần, có được Nhược Lan có được thiên hạ. Vì thế cơ hồ mỗi ngày mười mấy hoàng tử của hắn đều chạy đến nhà nàng, ở luôn trong nhà không chịu về, Nhược Lan nói: "Ai có thể trị được bệnh cho ta, người đó chính là phu tế" Vì thế, tất cả danh y trên đại lục đều được mời đến Hoắc Phúc đế quốc, Hồng Y giáo chủ nghe tin cũng đến nhưng đáng tiếc không một ai được việc. Ngay cả Giáo hoàng cũng đã xem qua, và cũng là một cái lắc đầu cho qua. Lúc này vị tiểu cô nương chỉ mới 16 tuổi, mà có vài vị danh y nổi tiếng nhất đều phán rằng nàng không sống được qua tuổi 20. Hiện tại, Hoắc Phúc đế quốc đang treo giải thưởng: phong đại công tước, lãnh địa vạn mẫu, kim tệ trăm vạn. Trí tuệ của nàng được xem là vô song, vẻ đẹp làm động lòng người.

Vị cuối cùng chính là Hương Hương công chúa này đây, kỳ thật nàng không phải là công chúa chân chính, phụ thân của nàng là bá chủ trên thảo nguyên Tiên Hoa, Quân đoàn trưởng Ngân Hồ quân đoàn Mãi Mãi Đề. Sở dĩ nàng được gọi là công chúa là vì nàng có một loại năng lực đặc thù độc đáo. Lúc nàng ca múa đến cao trào nhất, thì tất cả hoa cỏ xanh tươi ở xung quanh đều vũ động theo tiết tấu của nàng.

Lúc đầu mọi người tưởng đó là do gió lay động mà nên, sau lại mới phát hiện ở trong phòng chỉ cần nàng cao hứng múa lên, thì tuyệt đối trăm hoa ở chung quanh sẽ có chút vũ động phụ họa theo. Hơn nữa, từ trên hoa tươi đó còn bay ra hương khí nồng đậm, phảng phất như tấu nhạc theo điệu múa. Lúc này mọi người kinh ngạc ồ lên, đều bảo nàng là công chúa của các loài hoa. Mà trên thân thể nàng lại phát ra hương thơm nồng nàn cho dù ở cách xa xa vẫn có thể ngửi được, nghe đồn mùi hương nồng nàn này ngửi hoài không chán, lúc đã thôi ca múa vẫn còn tiếng ngân nga, lại có thể làm cho tinh thần tỉnh táo một cách lạ thường. Hơn nữa, tính cách của nàng hồn nhiên trong sáng, dung mạo lại là tuyệt thế vô song. Ngay cả khi ma thú nhìn thấy nàng cũng không nở thương tổn.

Tự nhiên mà được tuyển người như vậy. Mọi người đều nói nàng là Bách Hoa công chúa tính tình đoan trang, nên dần dần trực tiếp kêu nàng là Hương Hương công chúa. Mà tên của nàng gọi là Nhị Na Phản Nhi lại không có bao nhiêu người biết được.

"Nàng không ở trên Tiên Hoa thảo nguyên như thế nào lại chạy đến nơi này" Bần đạo tò mò hỏi. Hiện tại vị Hương Hương công chúa này người của địch nhân. Vì vậy bị Cách Lạp Nạp bắt được, lúc này mới mang tới dâng hiến cho ta, nên chẳng có gì là lạ.

"Nàng cũng không muốn lưu lại trên thảo nguyên nữa cho nên mới chạy đến nơi này tị nạn, vừa đúng lúc tiện nghi cho tướng quân ngài a. Việc này chính là Quang Minh thần ban xuống lễ vật tốt nhất cho ngài thống soái vô địch" Cách Lạp Nạp a dua theo ta nói.

"Bảo nàng ra đi. Tiểu tử, nghe ca ca múa múa cũng tốt mà" Dưới sự thúc ép của mấy lão già đứng ngồi không yên này, mà chuyện này đều do thúc tổ là người đứng đầu bày ra, cái lão già gần đất xa trời rồi mà còn yêu sắc a.

Thật sự đỡ không được một đám lão già đang đau khổ cầu xin, và mấy chục hào nhân đều là Vạn phu trưởng tướng lãnh của ta, hơn nữa lại là trưởng bối của ta, cũng không tốt khi làm mất mặt mũi của bọn họ, đành phải nhìn Cách Lạp Nạp nói: "Thỉnh vị tiểu thư đó ra đi, nhớ kỹ là "thỉnh" đó!" Ta sợ hắn vô lễ đối với vị tiểu cô nương kia, nên cố ý thêm vào một câu.

"Tiểu tử, chưa từng gặp được người như thế hả? Bảo hộ cho tốt đi nha, một khi bước vào gia môn, còn có sủng ái cũng không biết chừng" Thúc tổ đỉnh đạc cười trêu.

Bần đạo buồn bực không nhìn trực tiếp luôn.

Một lát sau, Cách Lạp Nạp mang theo một vị lục y tiểu công nương đi đến nơi này, lúc nàng chưa bước vào cửa thì chúng ta liền ngửi thấy một cổ hương thơm ngát đặc hữu của loài hoa cỏ xanh tươi, lập tức tinh thần chấn động lên. Đợi cho tiểu cô nương này đi vào, dung mạo tuyệt đẹp của nàng đã thuyết phục được mọi người. Không khí tựa như ngừng lại, yên tĩnh một cách đáng sợ. Trong lúc đó trên khuôn mặt trái xoan, đôi mi cong cong lên, trong đôi mắt lại ngập tràn nước mắt ngước nhìn mọi người, dáng người thước tha, tóc dài, khí chất hồn nhiên làm cho mọi người ngồi như trời trồng.

"Đại nhân, đại nhân, đại … đại nhân" Cách Lạp Nạp kêu lên ba tiếng, lúc này ta mới quay đầu lại.

"Úc! Chuyện gì vậy?" Ta vội vàng hỏi.

"Vị này chính là Hương Hương công chúa" Cách Lạp Nạp đắc ý nói.

"Ài!" Bần đạo vội vàng nói: "Tiểu thư chào ngươi, mời ngồi" Nói xong chỉ chỗ ngồi ở bên cạnh.

"Không …. !" Cả người nàng run run lên, trong ánh mắt cũng đã ươn ướt, nhưng nàng vẫn rất kiên quyết nhìn ta nói: "Ta chỉ muốn biết, ta hầu hạ ngươi, ngươi liền thả ra tộc nhân của ta không"

Bần đạo dâng lên một trận u mê. Ta là sơn tặc đại vương sao? Hay là một tên vô lương vô liêm sĩ? Làm sao lại nói ta như vậy? Thật sự buồn bực a.

"Tại hạ họ Long, kêu là Long Thanh Thiên, ngươi đã từng nghe nói qua sao?" Bần đạo hỏi nghiêm túc. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ta biết ngươi, ta nghe người trong tộc nói ngươi là người anh dũng tài ba" Nàng vừa run vừa nói: "Nhưng mà ta nghĩ rằng ngươi là người xấu, ngươi … ngươi bức ép người khác. Hu! Hu!" Nàng nói xong rốt cục cũng không nhịn được khóc rống lên. Nàng khóc đích thực như mưa như bão, người nghe được liền thương tâm, người nghe thấy liền rơi lệ. Nhưng lại làm cho ta rất buồn bực.

"Ngươi đừng khóc nữa" Ta nhanh nhạy nói: "Long gia ta cho tới bây giờ đều là người đỉnh thiên lập địa, sẽ không bức bách bất cứ kẻ nào, đặc biệt là nữ nhân"

"Thật vậy chăng?" Sau khi nàng nghe được lời của ta, quả nhiên ngừng khóc.

"Đương nhiên. Ngươi cùng tộc nhân của ngươi chỉ cần nguyện ý tùy thời có thể rời đi" Ta cười nói.

"Nhưng mà hai quốc gia chúng ta đang đối địch nhau mà?" Nguyên lai Hương Hương công chúa không có ngốc a?

"Long gia ta rất tự tin rằng thắng bất cứ địch nhân nào ở trên chiến trường, nhưng chúng ta cũng chưa bao giờ lợi dụng ức hiếp người nhà của địch nhân để chiến thắng. Ngươi hiểu chưa?" Bần đạo rất tự tin nhìn nàng nói.

"Ta hiểu được. Ngươi giống như người trong truyền thuyết, là anh hùng chân chính" Rốt cục vị Hương Hương công chúa này cũng đối ta nhoẽn miệng cười, rất xinh đẹp giống như trăm hoa đua nở, sau đó, nàng đưa ra lời thỉnh cầu: "Hiện giờ ta có thể nhìn thấy tộc nhân của mình không?"

"Mang mọi người tới cho nàng gặp mặt đi" Ta đối Cách Lạp Nạp phân phó một câu.

"Vâng! Đại nhân" Cách Lạp Nạp không dám chậm trễ, lập tức phân phó hạ nhân. Chỉ chốt lát sau mười mấy đại hán mặc trang phục thảo nguyên được dẫn đến, ngay khi bọn họ nhìn thấy Hương Hương công chúa lập tức bước lên che chắn trước người nàng liền hỏi nàng cái này câu nọ. Hương Hương công chúa nhất nhất kể lại, một người tuổi còn trẻ bước lên nhìn ta nói: "Ngươi thật sự muốn phóng thích chúng ta sao?"

"Ân!" Bần đạo hừ lạnh nói.

"Nên biết, sau này tại trên chiến trường chúng ta sẽ chạm mặt nhau đó" Hắn không vui không mừng nhìn ta cao ngạo nói: "Nam nhi đại thảo nguyên sẽ không vì mạng sống mà chịu khuất nhục nếu ngươi có yêu cầu khác gì đó, thì có thể trực tiếp giết chúng ta đi. Chúng ta chấp nhận"

Nguyên lai là một tên có lòng nhiệt huyết … ngu ngốc. Bần đạo khinh thường nhìn hắn nói: "Ngươi có biết ta là ai sao?"

"Ngươi là người anh hùng tài ba Long Thanh Thiên" Hắn giọng bất cần nói: "Nam tử chúng ta dám vì nữ nhân của mình mà chết"

"Ha ha! Đã biết là ta mà còn nói lời vô nghĩa đó?" Ta khinh: "Tứ đại danh tướng trên đại lục đã có hai người thất bại dưới tay ta. Chiến lực của Thú nhân quân đoàn Thất công chúa được xưng là thiên hạ vô song, không phải bị ta tàn sát sao, còn có Xà Vẫn quân đoàn Tạp Đặc được xưng là đệ nhất quân, tại trước mặt ta trong nháy mắt tan thành mây khói, mười ba hành tỉnh của Tạp Đặc ta chỉ dùng có 13 ngày liền hạ được. Hiện tại, hùng binh ở trong tay ta có hơn trăm vạn, còn có tướng lãnh thiện chiến quá ngàn người. Một cái bộ lạc nho nhỏ ở thảo nguyên của ngươi có thể xứng là địch thủ của ta sao? Thực lực của các hiện tại có thể so đo sao? Ta thả các ngươi về có khó khăn gì lắm sao? Hãy hỏi một số tướng quân của ta, có ai sợ các ngươi không?"

"Sợ hắn mới là lạ"

"Thiếu soái, ta muốn lập tức lĩnh suất đi diệt bọn hắn"

"Bằng vào họ cũng xứng là địch thủ của Thanh Long thiết kỵ sao? Nói giỡn hoài"

Các vị tướng quân lập tức dâng lên xúc động phẫn nộ.

"Tốt" Gã thanh niên kia cũng không giận cười nói: "Thiếu soái các hạ quả nhiên anh hùng hào kiệt. Ta vì vừa rồi vũ nhục đến một vị anh hùng mà tỏ vẻ giải thích, xin nhận ta một lễ của ta" Nói xong, hắn thành tâm thi lễ đối với ta, sau đó nói tiếp: "Chỉ mong vào một ngày gần nhất, chúng ta lại gặp nhau trên chiến trường. Bất quá, nếu có một ngày như vậy, ta sẽ dụng hết thảy nhiệt huyết cùng bầu đao đối với ngài biểu đạt kính ý"

"Tốt! Ta cũng như vậy" Bần đạo cười ha hả nói: "Mời các ngươi trở về, trả lại tất cả vũ khí của bọn hắn, không được lưu lại bất cứ một vật gì" Sau đó ta nhìn Cách Lạp Nạp phân phó.

"Đa tạ! Cáo từ" Hắn xoay người dẫn đoàn người bước đi.

"Chờ một chút, ca ca" Ngữ khí của Hương Hương công chúa sợ là làm chết nhiều người rồi đây.

"A…! Hắn là nhi tử của Quân đoàn trưởng Ngân Hồ quân đoàn Mãi Mãi Đề" Cách Lạp Nạp kinh hô lên.

"A…!" Hương Hương công chúa cũng biết mình lỡ lời, sợ tới mức đưa hai tay bụm lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng hốt, hối hận, xúc động cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm ta và ca ca của nàng.

"Đúng vậy! Chính là ta, hơn nữa là nhi tử độc nhất của gia phụ" Gã thanh niên bị nhận ra thân phận, hoặc là không làm mà làm là làm đến cùng, xoay người đối với ta nói: "Các hạ chỉ cần bắt được ta cùng muội muội là có thể uy hiếp phụ thân ta hướng ngươi đầu hàng"

Nhất thời trong không khí trong đại sảnh đột ngột biến đổi, và có một ít sát khí được phát ra, mấy vị Sư đoàn trưởng muốn ám chỉ thủ hạ động thủ. Một cái cơ hội thật khó kiếm được, làm bọn họ không khỏi động tâm, một cái cơ hội làm cho đại quân mấy chục vạn người tan thành mây khói. Cơ hồ về sau Ngân Hồ quân đoàn chính là đối thủ của chúng ta, lúc này lại bắt được hai người, quả thực chính là không có chuyện tốt gì hơn chuyện này.

"Ha ha" Bần đạo ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Ngươi cũng quá xem nhẹ Long Thanh Thiên của ta rồi đó, ta sớm đã nói qua, nam tử Long gia ta sẽ không làm ra chuyện bắt người nhà để uy hiếp địch thủ. Vinh dự của chúng ta là dựa vào chém giết ở trên chiến trường mà có được. Thả bọn hắn đi" Bần đạo nhìn đối thủ rống giận nói.

Mấy bị Sư đoàn trưởng nghe ta nói vậy liền một trận xấu hổ, ngồi yên không nhúc nhích.

"Ta khâm phục ngươi" Gã thanh niên kia đối ta thi lễ rồi nói: "Nếu đặt ta ở vị trí của các hạ bây giờ, ta thừa nhận sẽ không độ lượng như vậy được"

"Đây là điểm ngươi không bằng ta, đi nhanh đi" Bần đạo cười nói: "Lát nữa trời sẽ tối thì không tốt lắm, đi đi"

"Từ từ đã" Hương Hương công chúa lúc này mới lên tiếng, nhìn ta nói: "Ngài là vị tướng quân xuất sắc nhất, ta nghĩ dâng lên ngài một khúc ca múa, xem như lời cảm tạ sự rộng lượng của ngài. Hy vọng ngài không nên chê cười"

"Nhận thì xấu hổ, từ chối thì bất kính. Vậy làm phiền tiểu thư rồi" Bần đạo cười ha hả nói.

"Ánh trăng ……..!" Tiếng ca trong suốt duyên dáng vang lên, nương theo điệu múa của nàng là những hoa cỏ tự nhiên xung quanh chúng ta đây cũng nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu của nàng, mà cùng lúc một cổ hương khí nồng đậm tựa hồ cùng với giai điệu của nàng lúc đứt quãng lúc liền mạch, lúc nhàn nhạt lúc nồng đậm, điệu ca múa đó làm nàng thêm xinh đẹp thoát tục, làm mấy vị phàm phu tục tử chung quanh đây cũng phiêu phiêu như lọt vào tiên cảnh bồng lai, tựa như những thứ dơ bẩn và tinh thần trên thân thể được tẩy rửa đi. Thật sự là một loại hưởng thụ vô cùng khoan khoái.