Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 237: Hiệp nghị đạt thành





"Ta muốn trọng tiến gia môn, hắn không cho ta về." Thúc tổ tức giận nói.

"Ngài muốn về nhà?" Ta tò mò nói: "Lấy thân phận của ngài, ông nội hắn không cho?"

"Đúng thế!" Thúc tổ mắng: "Tên khốn kiếp này, thời điểm chúng ta mới vừa thoát hiểm ta đã nói, nhưng hắn nói muốn nhìn biểu hiện của ta, phải đi tranh thủ cha ta đồng ý!"

"Vậy ngài làm sao bây giờ?" Ta hỏi.

"Làm cái rắm !" Thúc tổ giận dữ nói: "Ta dưỡng thương thật nhiều năm. Chờ lão tử thương thế tốt lên đi ra, cha ta đã qua đời!"

"Ha hả." Ta không nhịn được cười ha hả. Sau đó nói: "Vậy ngài có thể tìm ông nội của ta mà?"

"Tìm gì nữa. Ta bực lắm rồi. Nhắc tới ta chỉ có tức chết thôi!" Thúc tổ rên một tiếng lại cạn một chén, nói "Lại nói, thật là rượu ngon nha. So với rượu của lão Giáo Hoàng khốn kiếp kia còn ngon hơn!"

"Ông nội ta nói thế nào?" Ta châm thêm rượu rồi hỏi. Thế nhưng ta âm thầm lưu ý đến lời của hắn, rượu Giáo Hoàng? Chẳng lẽ thúc tổ ta vẫn cùng thông đồng với Lão Hồ Ly kia?

"Khi đó ta cứu tên kia được một lần rồi lại nói đến chuyện này." Thúc tổ nổi giận mắng: "Lão già chết toi kia nói cha ta lúc sắp chết không đồng ý ta trọng tiến gia môn, hắn muốn duy trì gia quy của cha. Tức chết mà! Rõ ràng hiện tại hắn là tộc trưởng, còn nhắc đến lão cha làm gì. Lão tử cực khổ cứu hắn tột hồi, thật khốn kiếp. Thật Trắng trợn !" Ta cũng choáng. Hắn quên sạch sẽ chuyện ông nội ta từng cứu hắn.

"Ha hả." Ta chỉ lo rót rượu, mặc hắn phát tiết, sau đó cười làm lành, nghe hắn mắng ông nội ta, cái loại này haa..ha. Ước chừng mắng hơn nửa giờ, hình thức xem như tạm ổn, bắt đầu kể chuyện hắn và ông nội khi còn bé nhìn lén thị nữ tắm, mãi cho đến khi bọn họ cùng nhau học tập ở Thánh Quang cao cấp Ma Vũ Học Viện rồi chuyện đánh nhau, toàn bộ ném ra hết. Hơn nữa miêu tả một đoạn ông nội theo đuổi tổ mẫu, ta đây rất phấn khích. Đặc sắc. Thật đặc sắc. Lần đến Thánh Đô này không có uổng công, chuyện ban đầu của phụ thân cùng ông nội tất cả đều bị ta nghe rõ ràng rành mạch. Khà khà. Xem ta lần này trở về làm sao lừa gạt vơ vét tài sản. Cũng không tin, bằng bản lãnh tam hại của ta đi hành sự, còn lừa không được cốt tủy bọn họ.

"Thúc tổ này!" Chờ hắn phát tiết cho thư thái, ta tiếp lời: "Ngài bây giờ còn muốn hay không trọng tiến gia môn?"

"Muốn?" Thúc tổ gấp gáp nói: "Ta nằm mộng cũng muốn. Ngươi có biện pháp sao?"

"Không có." Ta rất thống khoái nói.

"Trời ạ!" Thúc tổ lúc ấy thiếu chút nữa tức chết. Mắng to: "Tiểu tử ngươi dám đùa ta." Mắt thấy, hắn trừng hai con ngươi đỏ bừng lên, xem chừng phải đánh ta rồi.

"Rống." Cái Thứ tức thời rống một tiếng, mới hù hắn sợ, oán hận nói: "Các ngươi một nhà không có đồ tốt." Nói xong cũng muốn xoay người rời đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đợi một chút đã!" Ta vội vàng ngăn cản hắn, cười làm lành nói: "Ngài không nên vội vàng kết luận như thế. Ta là phải giúp người mà. Nếu không ta chạy mấy tháng trời tới đây để trêu ngài hay sao? Trước uống chén rượu bớt giận!"

"Nói đi." Hắn tức giận bất bình ngồi xuống, bản thân đoạt lấy chai rượu, nói: "Nếu còn dám trêu chọc ta, ta liều cái mạng già cũng muốn đòi công đạo với ngươi!"

"Hắc hắc." Ta vội vàng cười nói: "Dĩ nhiên. Đâu dám như vậy. Ta đoán, ngài muốn trở về Long gia, sợ rằng không chỉ vì chính ngài thôi?"

"Hử?" Thúc tổ đột nhiên không uống nữa, hai mắt chăm chú nhìn ta nói: "Ngươi cũng biết những thứ gì?"

"Gì cũng không biết." Ta thẳng thắn nói: "Đoán mà thôi. Ngài cũng lớn tuổi như vậy, dựa theo lẽ thường mà nói, không nên quan tâm đến danh phận rồi, nhưng ngài còn nhiệt tâm như vậy, ta liền suy đoán mục đích ngài sợ là vì hậu nhân phải không?"

"Ngươi thật con mẹ nó một quỷ tiểu tử." Thúc tổ mắng, sau đó lại thở dài nói: "Nếu để người khác biết lão tử có hậu nhân, trên đầu lão tử treo 200 triệu kim tệ giải thưởng. Sợ phải phân một nửa cho bọn họ đi. Ngươi phải giữ bí mật cho ta."

"Ha hả." Ta cười nói: "Dĩ nhiên là thế, hiện tại hết thảy đều rõ, ngài suy nghĩ vì bọn họ mới vội vàng trọng tiến gia môn đúng không?"

"Nói dư thừa. Nếu vì bản thân lão tử mới là lạ đó." Hắn chua giọng nói, thật như dấm, đem xào rau còn tốt lắm ấy chứ. Lại nói tiếp: "Mẹ của đám hài tử rất cực khổ, cả tâm nguyện chỉ mong chúng có một xuất thân tốt. Ta là một sát thủ đào đâu ra xuất thân cho hài tử đây? Cho nên ta mới muốn hồi gia. Trông nhờ bọn họ có chút vinh quang của Long gia. Người làm cha nào không muốn hài tử có một xuất thân vinh quang chứ? Nhưng cái lão khốn kiếp kia ở nhà ngươi hắn không đáp ứng mà!"

"Ta có thể đáp ứng ngài, để cho các thúc thúc bước qua cửa Long gia !" Ta tự tin nói.

"Thật không?" Lần này hắn kích động hô: "Ngươi đừng gạt ta nha!"

"Hắc hắc. Lấy bản lãnh của ta cùng địa vị ở Long gia, còn không phải chỉ là một câu nói." Ta vỗ ngực nói: "Các thúc thúc năm nay bao nhiêu niên kỷ nhỉ? Thân thủ thế nào? Ta cũng dễ an bài cho bọn hắn."

"Hắc hắc, lớn 36, tuyệt đối là chiến sĩ hoàng kim cao cấp." Thúc tổ đầu tiên kiêu ngạo nói, sau đó lại đỏ mặt nói: "Nhỏ 17, còn đang đi học!"

"Ặc ặc." Ta kinh ngạc hô: "Ngài thật càng già càng dẻo dai, gươm quý không bao giờ cùn nha!" Ông nội của ta năm nay hơn chín mươi rồi, sắp mãn trăm tuổi. Thúc tổ ngài so với hắn nhỏ hơn nhiêu tuổi? Hài tử mới mười bảy thì… thì... Thúc tổ đã bảy tám chục tuổi còn có thể thu hoạch, thật sự người ta không thể không bội phục mà.

"Đi. Đi." Cái mặt kia càng lúc càng đỏ ửng, nhưng vẫn dõng dạc nói: "Trên điểm này, ta tuyệt đối mạnh hơn lão khốn kiếp kia!"

"Ha ha. Ngài nếu nguyện ý, có thể bảo đại thúc thúc đến lãnh địa của ta. Tiểu thúc thúc nên học xong rồi nói sau?" Ta cười to hai tiếng nói: "Về phần vấn đề ngươi nói. Vậy thì ngươi cùng ông nội gặp mặt xong từ từ thảo luận đi!"

"Hắc hắc." Hắn cũng cười cười nói: "Được rồi. Chuyện này chúng ta nói, ta quay đầu lại bảo lão đại đi tìm ngươi. Thế nhưng, ngươi có yêu cầu gì hiện tại nói đi chứ?"

"Ta có yêu cầu gì à?" Ta cười khan nói.

"Thế ngươi tìm đến ta làm gì?" Hắn cười lạnh nói: "Tới để giúp hài tử của ta nhập tịch?"

"Đúng là nhiệm vụ này!" Ta nói nhiệm vụ của ta ra kể. Sau đó nói: "Lẽ ra thì, ta chỉ cần là mời ngài trở về một chuyến là được. Nhưng chúng ta đây không phải nói đến chuyện nhập tịch sao? Cho nên phải thương lượng một chút!"

"Nói thẳng muốn nhờ ta việc gì thì ném ra?" Thúc tổ khinh thường nói: "Nói đi, muốn ta làm cái gì? Tình huống các ngươi gần đây ta cũng biết một chút, Tạp Đặc có thể muốn động thủ, có phải hay không đi làm thịt Phùng Tu Tư?"

"Không cần. Ta muốn ở trên chiến trường bắt sống hắn." Ta cười nói.

"Ta nhổ vào!" Thúc tổ cười mắng: "Người Long gia lúc nào học xong chiêu mặt dày rồi?"

"Nói cái gì..." Ta khinh thường nói: "Chuyện này người xem, nếu không đánh cuộc cũng được?"

"Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?" Thúc tổ nói.

"Ta hiện tại thiếu một chân lão quản gia. Phiền toái ngài chịu thiệt đi?" Ta cười hắc hắc nói. Khà khà… Có hắn ở bên người, đây chính là uy phong hơn nhiều, hơn nữa sau này bọn sát thủ nếu dám tới làm phiền. Phát hiện ta có đại lục đệ nhất sát thủ bảo vệ. Ha ha. Khi đó không phải có trò hay để nhìn sao.

"Tổ cha nó!" Thúc tổ lúc ấy trừng mắt, cả giận nói: "Không ngờ ngươi đánh chủ ý ta như thế? Chỉ đưa hai người nhập tịch, là muốn một lần mua đứt Thiên Sát? Tiểu tử ngươi lòng dạ cũng quá hiểm độc đi?"

"Ài." Ta vội vàng nói: "Cùng cái kia không liên quan. Chúng ta nói chính là đánh cuộc. Đánh cuộc biết không?"

"Đánh cuộc như thế nào?" Thúc tổ hỏi.

"Ta sống bắt Phùng Tu Tư, ngươi liền làm quản gia, ta bắt không được hắn, chuyện của ngài." Ta vỗ bàn một cái, hào khí nói: "Coi như ta bận rộn làm không một chuyện. Như thế nào?"

"Ừ? Như vậy hả?" Thúc tổ cúi đầu trầm tư không nói, còn lấy ánh mắt nhìn Cái Thứ.

"Đừng để ý hắn. Ta tuyệt đối không cần hắn ra tay." Ta hạ thêm một đơn thuốc, sau đó làm vẻ khinh thường nói: "Có dám hay không?"

"Thật là! Tiểu tử quá xem thường anh hùng thiên hạ rồi!" Thúc tổ bị ta kích, trực tiếp đứng lên hô: "Lão tử cùng ngươi đánh cuộc, ngươi cũng đừng hối hận."

"Hắc hắc. Ngài không hối hận là được!" Ta cười hắc hắc nói. Trong lòng tự nhủ, bắt hắc ám Ma Đạo Sư còn dùng Cái Thứ động thủ? Bản thân Khắc Lý là đủ bắt 18 tên như hắn. Phải biết rằng Khắc Lý là vong linh pháp sư, rồi Phùng Tu Tư chỉ là hắc ám Ma Đạo Sư. Nếu nói vong linh pháp sư chính là do quá trình nghi thức chuyển hóa vong linh, chính thức trở thành vong linh pháp sư. Loại pháp sư này ít nhất phải là một vị hắc ám Ma Đạo Sư, tinh thông đầy đủ hắc ám ma pháp, hơn nữa có đủ ma lực mới có thể chuyển hóa thành công. Cho nên cấp bậc vong linh pháp sư mặc dù rất mơ hồ, nhưng chỉ cần là vong linh pháp sư liền tuyệt đối lợi hại hơn Ma Đạo Sư bình thường.

"Hắc hắc." Khi ta đang cho là âm mưu như ý, bên kia thúc tổ thế nào cũng cười gian một trận nhỉ?

"Tiểu tử. Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi." Thúc tổ lên tiếng nói: "Ngươi biết Phùng Tu Tư năm đó làm bao nhiêu chuyện xấu không? Chẳng lẽ chưa có người tìm ta mua cái mạng già của hắn?"

"Chẳng lẽ ngài thất thủ rồi?" Ta kinh ngạc nói.

"Hắc hắc." Thúc tổ lúng túng nói: "Cũng là người một nhà, ta cũng không sợ ngươi chê cười, ta ẩn mật đi vào, cách hắn còn có hơn 10m, lập tức bị hắn phát hiện, hai người chúng ta người đánh một trận đại chiến, lão tử mặc dù đâm hắn mấy đao, hắn cương quyết không chết, hoặc nói một chút sự cũng không có. Còn sử dụng pháp thuật đánh trả, sau đó ta bị hắn cùng đám thị vệ liên thủ, mang trọng thương mà chạy!"

"Ngài dùng vũ khí chính là thần khí Nguyệt Thần Chi Vẫn nha? Chẳng lẽ ngài chỉ đâm tứ chi hắn?" Ta không thể tin nói. Ta thật choáng, thúc tổ mặc dù ở hàng kế cuối năm cường giả trên đại lục, không thể tệ đến nỗi dùng thần khí thọc người ta mấy dao mà không chết chứ? Như vậy thật sự làm cho người ta khó tin.